Video: Signal (opening Anime days)
-------
Syorin nằm dài trên giường, nhìn lên trần nhà mà mãi không thể chợp mắt được.
-". . ."
Từ khi nào mà cô đã được sống bình thường vậy nhỉ? Gần một tháng rồi chăng?
Chán nản mở tung cửa cổ, ngồi chiễm chệ trước cơn mưa, rèm cửa bay phấp phới. Gió lạnh không ngừng thay đổi nhiệt độ ấm cúng của căn phòng, lạnh buốt và đáng sợ hơn nhiều.
Ngược lại Syorin còn cười, ngẩng mặt lên mà nhìn trời u ám. Bỗng chốc cô thấy nhớ gia đình, cơ thể như muốn nhảy ngay xuống từ đây.
Tan xác là điều có thể với con người, nhưng với cô thì đó lại là một điều bất khả thi. Có một cơ thể gần như bất tử cũng chẳng có gì là tự hào đâu.
Cô thừa hưởng hai dòng máu cũng chẳng có gì là đặc biệt. Nó mang cho số phận Syorin đầy bất hạnh, không lẽ cô lại đổ lỗi cho cha mẹ mình vì chuyện này sao?
Chắc không thể đâu, vì họ là cha mẹ của cô mà, Syorin yêu thương họ.
Thất thần nhìn xuống mặt đất, cảm tưởng như đó là một vực thẳm không đáy dưới trời mưa vậy.
Nhưng rồi mắt vẫn nhìn lên và cảm nhận cái mát lạnh này, cảm giác được gột rửa khỏi buồn phiền cũng không khá khẩm lắm.
️️️
-"Satoru -san..? "- Fuku ngơ ngác nhìn cậu.
Satoru nãy giờ cứ quay đi và nhìn lên trời vậy. Hình như cậu đang nhìn về một hướng nào đó.
Satoru không trả lời rồi. Cô hơi buồn bực, cố đưa mắt nhìn về phía cậu hướng tới. Chỉ là một màn mưa dày đặc thôi mà, có gì đáng để chú ý sao?
-"..."
Không phải, sau màn mưa thì đó lại là một người nữa. Nhìn qua, thì chỉ có thể là một người. Fuku não nề thêm, Satoru không trả lời cô vì việc này sao?
-"Tôi sẽ về phòng nghỉ ngơi. "- Fuku nhẹ nhàng bước đi.
Rồi từng bước từng bước cô chạy thật nhanh dưới làn mưa xối xả.
-"... "- Satoru đứng ở lại nhìn Fuku.
Có ô mà để lại rồi chạy như nữ chính trong bộ tiểu thuyết tình cảm vậy. Satoru sởn cả gai ốc.
Đừng khiến cậu trở thành nam chính trong cái bộ tiểu thuyết khỉ gió nào đấy chứ. Con tác giả liệu hồn.
Satoru trở về phòng với đống sổ sách. Trong lòng thầm rủa trời không hết mưa thì mai cậu phá vài cảng biển.
️️️
-"Ngưng ám!! "- Sukine ném ngay quyển sách vào kẻ trước mặt.
Val bắt lấy quyển sách rồi cười gian, cô nhìn quanh căn phòng của thằng bé, ngăn nắp ghê nha.
Val buộc tóc gọn gàng lên, những lọn tóc hơi gợn sóng đỏ óng hiện ra, tô điểm cho hương mặt yêu kiều nhưng giản dị, cô rất ra dáng một người có tri thức.
-"Ngược lại với tính cách quá, Val-san tính làm gì vậy hả?"- Sukine đỡ trán thở dài, hôm nay là ngày XIII, không có nhiều việc lắm, nhưng có vẻ nó sẽ bị phá huỷ bởi kẻ đứng hiên ngang trước mặt cậu bé.
-"Đến đây đọc sách và tiện thể hỏi chú mầy mấy điều chuỵ đây không biết~"- Val ngang nhiên chạy đến vò vò cái đầu vàng và đôi má Sukine, nhìn họ như hai chị em vậy.
-"Bỏ ra bỏ ra, Val-san đang làm phiền đấy!"
-"Aww, tiểu tử có vấn đề gì thao~ Được mỹ nhân như Val này âu yếm không phê hả? Thôi nào~ "
Val nhẹ giọng trêu chọc cậu bé.
-"À nhưng đừng có ' đổ' chuỵ đây nha, Val này là của Syorin đấy~"
-"Ai thèm! Thôi được rồi! Nếu em đồng ý thì Val-san không được làm phiền đâu đấy!"- Sukine vùng vằng.
Đằng sau, Val nhoẻn miệng cười xảo trá, trong tâm cô cũng không đóng kịch đâu, nhưng ai lại đi âu yếm một kẻ phục vụ Satan?
Nực cười quá, Sukine là người tốt nhỉ?
Có đúng không đây~ Cô cố ngăn cản mình không lộ liễu quá , nếu để Syorin giao tiếp hay ở chung với Satan và kẻ hầu, thì có khả năng cô không thể bảo vệ Syorin bất cứ lúc nào, Satan có nhìn như Satoru thì cũng không nên lơ là, ai biết sau cái bản mặt đáng đấm ấy là một Satan tàn bạo thế nào chứ?
Có vẻ trong tất cả, chỉ mình Syorin là người bị bao bọc và không thể nhận thức được gì rồi.
Sukine cảm nhận được một chút mâu thuẫn, nhưng cậu bé chỉ thở dài và tiếp tục theo dõi sổ sách.
Từ đây, mọi việc ngày càng trở nên giả tạo, chứ không phải yên bình hay tự do như Syorin thường nghĩ.
Val cắm cúi đọc sách, quy chung lại thì một khi cô đọc là ghi nhớ những thông tin rõ mồn một. Vì lợi ích của Syorin thì việc gì cô cũng làm, và phải sống với Satan thì chẳng phải là một điều dễ chịu đâu!
️️️
Những tiếng rột rột được tạo nên bởi ma sát giữa ngòi bút và tờ giấy ngày càng rõ trong căn phòng đầy tài liệu.
Satoru chỉ đang giết thời gian bằng cách giao thêm vài bản lệnh đơn giản cho người dân, không còn tâm trạng để đọc sách, vì cậu cũng chẳng ngủ được là bao.
Hình như hôm nay cậu gần như đã tự mình huỷ hẹn với Syorin rồi, chậc, tại cậu hay là vì thời tiết?
Trời vẫn mưa tầm tã, vậy mà sáng nay nắng còn chiếm trọn cả căn phòng cậu tỉnh dậy.
Tâm trạng của Syorin tốt hơn rồi, nhưng hình như cậu vẫn còn gì vướng bận về cô ấy.
Nếu nói rằng cảm xúc của Syorin là một cây kim thì Satoru đang bọc lấy nó bằng chính đôi tay mình.
Không chừng một ngày nào đó cây kim ấy sẽ đâm xuyên cậu chăng?
Đời nào, quan hệ giữa hai người không có gì đặc biệt, có thể nếu chán quá, cậu sẽ làm vài thí nghiệm chăng?
Ngán ngẩm nhìn lên trần, mùi sách và mực phảng phất trong phòng, tạo không khí trầm tư, có lẽ vì việc này cậu có thể suy nghĩ giống con người hơn?
Thời gian đối với một Đại tội thì có vẻ quá vô dụng rồi. Mang đến bất hạnh là sở trường, dằn vặt linh hồn là sở thích, và vô tâm là thói quen!
️️️
-"..."
Fuku nằm trên giường vùi đầu vào gối, mặt cô đỏ ngay tắp lự. Khói trắng hùn hụt.
Cô lại mất lý trí mà hỏi lung tung nữa rồi, làm sao đây? Satoru có nghĩ cô kỳ cục không nhỉ?
Ngồi trước gương mà thấy xấu hổ vì đã chưng ra cái mặt đỏ như quả cà chua này trước mặt Satoru!
Chuyện tình cảm thì cô không rành rọt lắm... nhưng thật sự đã yêu quý một người rồi thì rất khó để lơ đi.
Thụp thụp
Fuku giật mình bởi tiếng động phát ra trên trần, đèn chùm pha lê nhỏ cứ vậy mà lắc lư tưởng chừng rơi đến nơi ấy, Fuku sợ quá liền lấy gối che đầu!
Chuột chăng??
Cô khá là sợ chuột và những loài vật nhỏ! Cực kỳ cực kỳ sợ!
Nhưng.. nó đang phá lâu đài?
Để tiếp diễn thì nguy lắm đấy..
Nhỡ đó là một người nào đấy? Không thể là Satoru được nhỉ? Cũng có khả năng là Sukine, nhưng họ làm gì mà ồn vậy nhỉ?
Valkenisa? Cô ấy có vẻ mạnh bạo..
Để giải sức tò mò, Fuku lấy hơi mà lên tầng theo dõi, nếu đó là Satoru thì.. may nhỉ?
....
Khi tìm ra căn phòng ồn ào thì tiếng động lại biến mất, Fuku thấy lạnh xương sống!
Ma hả?
Cơ mà, căn phòng này có người ở. Chiếc gối bị dày vò trên mặt đất, chiếc ga giường lộn xộn, cửa sổ mở tung, rèm cửa ướt sũng!
Bãi chiến trường đây hả!?
Bên trong nhà tắm, là nơi Syorin đứng đấy nhìn ra ngoài theo dõi.
Fuku-san đến đây làm gì vầy?
Cô biết rằng có thể khoá cửa và làm như không có ai, nhưng mà thế này cũng thú vị đấy chứ, cũng vì trời mưa mà tâm trạng xuống dốc hẳn.
Fuku nhìn quanh, quả là một căn phòng đơn giản, không có gì đặc biệt cả.
Cửa sổ mở toang.. chẳng phải đây là phòng của Syorin sao? Fuku e ngại, cô đang vào phòng của người khác!
Có lẽ nên tạ lỗi khi vào không xin phép bằng cách dọn phòng cho Syorin~ Fuku rất thích dọn dẹp, vì đây là việc cô có thể giết thời gian nhanh nhất. Khi Syorin trở lại thì có lẽ cô ấy không giận đâu.
...
Vốn dĩ Syorin đã ở trong phòng rồi, nên con ngơ đang cười thầm vì được dọn phòng miễn phí~
Đóng cửa sổ lại, căn phòng trở nên tối hơn một chút, với chút ánh sáng còn sót lại, căn phòng trở nên u buồn.
Fuku trầm ngâm, Syorin-san ở trong căn phòng này có cảm thấy hơi ảm đạm không? Vì căn phòng lại u ám như vậy, không có gì đặc sắc, một đồ vật trang trí cũng không. Nói chung, căn phòng này bao chứa sắc màu âm bản!
Thắp ngọn nến trên tường, Fuku nhìn quanh, rộng thì có, nhưng ấm thì không.
Thấy hơi lạnh sống lưng, cô gái nhanh chóng ra khỏi phòng. Ở lại đây khiến Fuku lạnh tóc gáy..
...
-"Sướng vãi."- Syorin mở cửa phòng tắm.
Chà, cô công chúa này ' được việc' ra phết đấy! Cho ngón tay cái nà~
Ấn tượng của Syorin với Fuku tăng lên, vì cô công chúa này được việc quá ấy mà.
Nhưng đóng cửa sổ lại làm gì? Đang mát lắm cơ mà, Syorin nhảy lên giường mà mở cửa sổ!
-"Chà.."
Mưa nhẹ hạt hơn rồi kìa...
-----
=] gomen vì đã ra chap muộn như chưa bao giờ ra truyện!~