Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
-"C.. -C.... Chuyện này.. Mình có thể giải thích! "
Ren vội vã xua tay. Tôi thì chẳng hiểu gì cả. Chiếc chăn có cái gì mà cô ấy phải lén lút vậy?
.-. Là thế nào vại?
-" .-. Tôi không rõ.. "
Không lẽ thím ý thích cái chăn mà Syorin đắp hả? (┛❍ᴥ❍)┛彡┻━┻
-"Hả. Chắc không phải đâu! "
-"..có chuyện gì thế, cậu định làm gì vậy? "- tôi hỏi.
-"..m.. Mình mang nó đi...à nó.. - nó bị.."- Ren ấp úng, đôi mắt hồng lựu đảo xung quanh và đang bối rối.
-" .-. Bình tĩnh và giải thích thôi, mình có làm gì Ren đâu."
-"Huhu (╥﹏╥) Mình xin lỗi vì đã không nói trước cho cậu!"
Tình hình là thế này các bạn ạ.
Vài ngày trước do Ren đói quá mà chưa đến giờ ăn, đang trong lúc làm việc nên không thể dừng lại mà ăn được. Và thế là cô ấy đã lén lút đi uống một cốc sữa trong một phòng mà không ai vào. Hmm thật không may rằng đó lại chính là phòng của tôi tạm thời hiện nay đấy. Xui chưa?
Khi đang uống tạm cốc sữa nóng vừa được mấy chị phục vụ bí mật làm cho thì bỗng nhiên Ren nghe thấy tiếng của của Koutetsu và hoảng quá, cô ấy đã quên không khóa cửa. Thế là cốc sữa cứ vậy mà đổ xuống ga giường.
Dù đã mang đi giặt nhưng có vẻ Ren đã không để ý rằng mùi chưa thực sự biến mất, cũng tại vội quá và không thể lộ liễu đưa cho hầu gái giải quyết, Emilia -sama hay để ý những việc này nên cô phải tự tay giặt nó gấp tốc tại phòng tắm của mình. Không biết cách giặt nên chuyện đã thành ra thế này.
Khi biết tôi sẽ dùng phòng này, và cố hỏi xem tôi có nói gì phàn nàn không. Hmm tôi không hề phàn nàn nhưng khi nói đến mùi của chăn thì cô ấy phải làm chuyện đó một lần nữa và không thể cho tôi biết được.
-"Đáng lẽ mình tên nói với cậu..nhưng Syorin-san lại là khách quý...là người đã giúp đỡ Raito nhiều nên mình sợ cậu sẽ giận (╥﹏╥)"
-"Mình đâu có giận. Chuyện nhỏ thế này không giận được đâu ."
Ren thở dài nhẹ nhõm, cũng giống tôi đấy, rất hay lo lắng nhé.
(○゚ε゚○) Và một điều nữa là cô gái này còn nhớ đến anh trai mình nữa nha.
-"Có chuyện hay rồi Val nhỉ? "
ヾ(¯∇ ̄๑) có ruầy. Lâu lắm mới thấy hiện tượng này!
-"Cậu đã nhắc đến Raito phải không nhỉ? "
Ren giật nảy. Người cứng đờ và gương mặt thể hiện rõ sự lúng túng. Cứ nói đến anh trai là Ren lại như vậy.
-"Đâu có.. Mình không có nói vậy đâu! "- cô ấy xua tay lắc đầu phản đối quyết liệt.
Hành động này chỉ khiến tôi càng thích thú thêm thôi
-"Thế sao cậu nói rằng mình giúp Raito vậy? "- tôi cố tròn mắt vẻ tò mò, kiễng chân lên nhìn vào mắt Ren.
Cô ấy vội quay mặt đi và đỏ mặt.
╰('︶')╯ Con bé này buồn cười quá a~ Nhớ anh trai mà cứ dối lòng mình~
-" moi ra bí mật không phải quá khó nếu tôi tập trung nhỉ? "
= cố lên nhóe. Xem Ren cưng này chịu được đến đâu.
-"R... Raito không có liên quan đến mình! "
-"Vậy người mình đã giúp là ai vậy Ren? "
-"L.. Là Emilia -sama và Koutetsu -sama đấy! "
-"Theo mình nhớ thì mình mới đến đây hôm qua này và chỉ có ăn thôi chứ giúp gì đâu nào? "- tôi hạ giọng
-"Thì.. Thì là món quà ấy! "- Ren ấp úng.
Hai người chưa ai chịu ai, nhưng một người sắp hết cách chối rồi đó.
-"^^ Đó là mình giúp Satoru đâu phải họ."
-"T...thì Hyozuka -san! Mình nói lộn tên đấy!! 〣( ºΔº )〣 "
Tôi chỉ có thể cười ranh mãnh và tiếp tục thú vui dàn ép Ren.
-"Raito và Hyozuka-san là hai tên hoàn toàn khác nhau đó Cách phát âm cũng khác nữa Ren à. "
Ren rơi vào thế bí.
-"C.. Có thể là người khác mà! "
-"Nếu không phải Hyozuka-san hay Raito thì còn ai nữa nào? ^^ Và Hyozuka-san không phải người cậu ưa lắm nên sao phải cảm ơn mình vì đã giúp cậu ấy? Hyozuka-san chỉ là đi cùng thôi mà .Không hiểu sao cậu lại cảm ơn mình vì đã giúp tên đần ấy nữa? "
-"..."
-"Raito là người mình giúp đó, và anh ta là người thân của Ren thì cậu cảm ơn là đúng rồi nhỉ? "
-"Cậu lanh lợi thật Syorin-san. "- Ren thở dài.
-"Xin lỗi vì đẩy cậu vào thế bí nhé. Và Ren không thể chối nữa vì cậu đã đổi người rất nhiều và lộ ra sự thật rồi. "
Ren mệt mỏi ngồi lên giường. Đôi mắt ngọc lựu hồng chứa đầy sự buồn rầu và đau khổ. Tôi từ tốn ngồi xuống cùng Ren và chuẩn bị trầm tư một lúc.
.-. Có vẻ Ren này mỏng manh nhỉ Syorin?
-".-. Chết. Tôi thấy hơi tội lỗi khi bắt ép cô ấy như vậy. "
Có sao đâu nào. Mà Syorin toàn làm trước rồi hối lỗi sau.
-"T.. Tùy trường hợp mà "
-"mình không biết bản thân có thể đối mặt với Raito không nữa! "- Ren nói. Hai bàn tay đan vào nhau và cánh tay đang run nhẹ.
-"Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?"
-"..."- Ren im lặng.
-"Mình sẽ tôn trọng chuyện giữa hai người. Nếu không muốn thì mình sẽ giúp Ren làm gì đó để hết buồn nhé? "
Ren cười nhẹ. Cô ấy lấy ra bông qua màu hồng mà tôi đã thấy nó được gắn trên tóc của Ren. Giờ mới để ý nhỉ. Nó đã không còn ở trên tóc cô ấy nữa.
-"Bông hoa này do Raito tặng mình khi còn bé, mình cứ giữ nó như báu vật cho đến bây giờ. "
-"('▽') thế cơ á? Quào! "
-"Satoru-sama lúc bấy giờ là một vị Vương của một đất nước nhỏ, anh đã khiêu chiến với ngài trên tư cách là một kiếm sĩ. Nhưng kết quả thì bại trận! "
-"Điều đó khiến cậu phiền lòng? "
-"Mình không chắc chắn được tình hình của Raito thế nào. Và chuyện đó khiến mình ân hận vì không ngăn được anh. Dù đã khuyên anh ở lại và Emilia-sama cũng đã hủy bỏ lệnh rồi. Nhưng anh cứ kiên quyết và tiếp tục nhiệm vụ. Mình muốn được giỏi như anh, muốn được cùng anh chiến đấu, muốn được anh vui vẻ như ngày xưa, nhưng từ khi trở nên mạnh hơn, anh lạnh nhạt hẳn và lúc nào cũng đi làm nhiệm vụ! Những cuộc trò chuyện không còn thân mật.."
Raito. Hồi xưa, anh khờ nhỉ?
Nếu tôi có một người anh là Raito chắc tôi sẽ phang cho anh một chưởng thật đau mất thôi.
Ren tiếp tục kể.
Tôi lắng nghe.
Sau khi bắt đầu nghĩ rằng Raito có thể đã mất, Ren quyết định trở thành người mạnh hơn, không thua kém bất kỳ ai. Chức vụ vệ binh đã được thăng chức và cuộc sống của cô bắt đầu trở nên tốt hơn. Nhưng tất nhiên nó vẫn rất cô đơn cho dù có Zei ở bên khi Ren cần. Hmm, có vẻ hay đấy, Raito hồi xưa mà thế này..không đấm không được mà!
Oya oya. có ai đấy đang ở ngoài nà Syorin. Theo mùi thì đó là thằng ăn hại và Kyohai đấy.
-" lát chúng ta sẽ xuống tìm họ sau. "
.-. oh đúng là Kyohai có nói rằng anh ấy cần mượn Raito và Hyozuka. Không ngờ là thật.
-"Khi gặp lại anh mình vui lắm. Nhưng nghĩ lại chuyện cũ và cú sốc ấy mình không thể tin được anh vẫn còn sống. Hơn nữa, anh còn nghĩ mình là con trai. Con trai đấy Syorin-san! °Д°"
Chắc tôi không nên kể cho cô ấy chuyện anh còn không nhớ rằng mình có anh em gái đâu nhỉ..Ren mà biết thì anh chết chắc Raito ạ.
-"Cậu biết đấy. Raito bây giờ tốt hơn rồi. Ai cũng có lúc sai lầm mà nhỉ? "
-"...không dễ vậy đâu. "
-"Mình biết. ^^ Nhưng anh em, người thân với nhau phải luôn biết coi trọng nhau chứ. Raito buồn khi cậu như vậy, mình buồn khi không giúp được hai người. "
Ren thở dài, cô ấy nhanh chóng lau nước mắt rồi đặt tay lên vai tôi. Lời cảm ơn cất lên từ cô ấy thật trong trẻo và có phần nhẹ nhõm.
-"Aya. Đỡ hơn thật đấy Syorin-san. Tuy lời động viên của cậu có thể hiện cậu đang cố nghĩ ra lời nhưng nó thật lòng đấy. Cảm ơn nhé "
-" .-. Ặc. Biết rồi kìa. "
= Biết thế tôi nói cho
-"Cô nói thì Ren còn suy sụp hơn đấy Val. "
Xì ác ý.
-"Hai người họ còn có nhau. Tôi thì không có ai nên không hiểu lắm . Anh chị em thì thế nào vậy Val? "
Nãy cô chỉ nói đến người thân nhỉ. Hmm. Anh chị em...tôi chưa tìm hiểu thêm về con người nên không rõ hẳn, nhưng họ có chung dòng máu, chung cha mẹ và đặc điểm trên cơ thể giống nhau.
-"Khó hiểu lắm! "
.-.
-"Mình sẽ nói chuyện với Raito vào buổi tối. "
-"Chúc may mắn ╰('︶')╯ cứ đấm anh ta khi khó chịu. "
-"Cậu hiểu ý mình nghê "
Hai chúng tôi cười khoái chí.
-"Mình xuống sảnh đi. "- tôi nói.
Mùi của thằng ăn hại ở dưới đó. ('ﻌ')
-"Một người nữa là Kyohai? Sao cô biết được thế? "
Syorin chưa nhớ mùi hoặc khí rồi. Tch tch Saigan mà vậy thì chết chền chệt nhé.
-"Tôi không thích học thêm đâu. "
Như dự đoán của Val, từ xa tôi đã nghe thấy tiếng va chạm của kim loại rồi. Thật thú vị khi có thể tập trung nghe những âm thanh mà người thường không thể. Nhịp tim, hơi thở, nhiệt độ cơ thể và những bó cơ đang hoạt động tốt hay kém.
Tôi ít khi để ý những điều này. Áp dụng với Vampire là hoàn toàn không thể, chúng rất khó đoán. Tim không hoạt động, không thở, không có nhiệt độ cơ thể và các bó cơ của chúng cứng như đá và cơ thể bền, linh hoạt vượt trội.
Bản thân tôi đã bao lần bị chúng đả thương rồi
-"Syorin-chan cứu tôi với! "- Hyozuka đang gắng hết sức với đôi chân nhanh nhẹn đó và hai tay đang giữ chắc con dao găm do Ren tặngđể đỡ những đòn đánh đầy uy lực của Kyohai.
Hyozuka thở dốc và nhịp tim đập liên hồi. Mặt cậu ta cứ như sắp xỉu đến nơi, chắc họ đã như thế này lâu rồi nhỉ.
-"Nhìn cậu hài quá đi. "
Fu fu. Thảm hại a =
-"Luyện tập ở đây có phải hơi nguy hiểm quá không Koutetsu-sama? "- Ren hỏi
-"Ta không làm gì nặng tay nên không sao đâu. "- Kyohai nói.
-"..."
Hmm. Không thấy Raito đâu!
-"Syorin-san. Thử sức với ta không? "
-"^^ Còn lâu nhé."
-"Thứ lỗi, tôi không giỏi lắm. "
Nhào vô đi!! >
-"Không đâu. Bỗng nhiên đi thử sức với Vương nước khác, kỳ lắm. "
Hmmp. Cô còn oánh nhau với Satoru kia mà.
-"Đấy là cô, Val à. Phút cuối là bất đắc dĩ. "
.-. Không chịu đâu!
-"Phải rồi nhỉ. Ta quên mất rằng Syorin-san là khách quý, vả lại cô là nữ, thứ lỗi nhé. "- Kyohai nói, giọng khiêu khích và có phần mỉa mai tôi.
Ú ù. Thế nào Syorin ~
-"Nhào vô! "
Hmmp! Phái nữ cơ đấy! Tôi là ai cơ chứ, con gái chắc?
Không thích một chút nào. Kyohai lần này có vẻ khác, anh ta không nghiêm nghị lắm, có phần khác người chút. Không lẽ đây là bản tính của mỗi người khi đang chiến đấu?
-"^^ Tôi đổi ý rồi. "
-"S... Syorin-san có ổn không đấy? "
-"Cậu cũng thực chiến nhiều rồi phải không nhỉ. Con gái phải vậy mới đúng chứ."
-"Syorin-san có biết chiến đấu không vậy? "
-"Có chứ, nhưng chưa chắc đã giỏi bằng Kyohai-san. "
Ren gật đầu và cô ấy nói rằng sẽ đi tuần ở khu tập luyện của vệ binh mới. Khi tôi cần gì cứ gọi là được.
Tôi đang thắc mắc, Satoru nói rằng Kyohai hơi khó tính, chưa thấy biểu hiện gì nhưng tôi không muốn gặp những người rắc rối một chút nào.
Tự do là làm những gì tôi thích.
Hyozuka ngồi sõng soài trên ghế đá, mặt bơ phờ lắm ấy. Nhưng lạ cái là cậu ta được mấy người hầu ở quanh hỏi thăm.
Số người được gái quấn lấy cũng thơm nhỉ?
-"Chuẩn. "
Hyozuka có triển vọng. Nhưng, không biết cách tận dụng. = Tôi biết cậu ta giả ngơ mà.
-"Bắt đầu nào. "
-"Có được gây thương tích cho Kyohai-san không vậy? "
Kyohai cười nhỏ. Đôi mắt hổ phách nhìn tôi đầy thách thức.
-"Nếu có thể."
-" (︶︹︺) Khiêm tốn quá. "
:vv Ù ù. Kyohai khiêu khích kìa, tặng cho thím ý vài vết bầm làm kỷ niệm đuy! Coi thường là không nên.
-"Xin được chỉ giáo, tôi còn kém. "