Tôi nhìn lên trời, mây đen phủ kín cả một vùng không gian, khiến tôi nhớ đến khung cảnh khi bị cầm tù một chút.
"Con gái thì ngủ sớm đi."- Raito mệt mỏi lên tiếng.
"Anh mới là người phải ngủ! Không phải đang mệt à?"- Tôi cãi.
"Đôi khi con người mệt mỏi mà không muốn nghỉ đấy."
"..."
Không hiểu. Tôi không thể tiếp thu cái triết lý thông minh nào ở đây hết. Mệt thì nghỉ chứ cố mà thức thì được gì?
Mà ......tôi cũng từng như vậy chứ khác đâu.!
"Suy nghĩ gì? "
"Không biết nữa, chắc anh tự kỷ mất rồi."- Raito nói thoảng, anh đang trầm tư suy nghĩ cái gì đó.
"Anh đang suy nghĩ về cái gì phải không?"
"Hmm! Có điều gì đấy có thể rất quan trọng nhưng đồng thời không gì chắc chắn được.!"
"Hm? Anh bị mất trí nhớ hả?"
"Khi rời khỏi thân xác quá lâu sẽ như vậy. Kỹ năng chiến đấu của anh không còn tốt. Thân xác kia đã quen rồi, giờ mất cảm giac chút."
"Gì chứ. Em còn bị anh đánh kia mà!"
"Anh biết Saigan là gì thông qua lời kể của Val đấy. Và tất nhiên một Saigan mới thức tỉnh như em thì kỹ năng cao nhưng cần mài dũa thêm, vậy nên anh mới có cơ hội."
"..."
"Mọi người có ai nhớ đến anh không.."
"Anh có nhiều bạn không?"
"Anh nghĩ là nhiều lắm! Cảm giác hạnh phúc ấy lâu rồi không lặp lại..!"- Raito mỉm cười, trông anh rất hạnh phúc khi nói đến điều này
"Chắc họ sẽ bất ngờ lắm khi gặp lại anh"- tôi cười lại.
"...."
Bỗng..
Sắc mặt của anh trở nên tệ hơn. Đôi mắt màu nâu đỏ đang dao động mạnh! Tôi cảm nhận được thân nhiệt anh tăng lên, nhịp tim dồn dập, hơi thở không đồng đều.
"Sao thế!?"- Tôi gấp gáp hỏi.
"Anh có..."
"Hả?"
"Anh có..một đứa em trai!"
Raito vội vã đặt hai tay lên vai tôi, giọng run run, thái độ mất bình tĩnh ấy. Sau đó ôm đầu cúi người xuống trông đau đầu lắm..
"...thì..anh đang.. vui nhỉ?"- tôi hỏi.
"...không hẳn...!"
Anh trở nên buồn rầu.
"Có chuyện gì?"
"Anh nhớ là có một sự việc rất quan trọng đã xảy ra giữa anh và.."
"...?"
"Ren.."
"Tên của em trai anh là Ren?"
Hôh hô! Phát hiện nóng hổi đây. Anh ta có em trai cơ đấy.Ặc, vậy..mấy ngày sau khi trở lại thân xác anh quên luôn cả em trai của mình!
Tôi tặc lưỡi chẹp chẹp.
"Đến em trai mà cũng quên là mình có. Cho anh một lạy!"
"Biết sao được! Con bé này lơ là chút y như lấy cơ hội trách móc anh!"- Raito ghì đầu tôi bằng nắm đấm của anh.
"Chuyện gì quan trọng mà khiến anh như người mất hồn thế kia?"
"Không nhớ nữa..."- Raito mệt mỏi nói.
Anh ta mệt rồi. Cả ngày có nghỉ ngơi nhưng tôi luôn đòi đi nhanh nên không nhiều thời gian lắm. Biết sao đây~
"Ngủ đi. Ngủ giữ nhan sắc"- tôi nói.
Một tiếng Ho lớn phát ra từ Raito.
"Này...từ đó dùng cho con gái mà.."
"Ơ..thế anh là con trai hả?"- tôi nhịn cười.
"Con bé này!"
Raito nằm xuống. Đôi mắt dần khép lại, mặt có vẻ nhẹ nhõm phần nào rồi. Tôi không có ý kiêu ngạo hay gì đâu. nhưng tôi có thể đoán xem người khác là người xấu hay tốt. Và nhận biết được họ đã giết ai chưa! Kinh nghiệm từ việc quan sát bọn Vampire đấy, có phải tôi lúc nào cũng tự kỷ ngồi một góc đâu~
"..."
Tôi cũng nằm xuống luôn. Về việc của Hyozuka thì..biết sao giờ? Cậu ta sẽ không ăn cắp hay làm gì xấu đâu nhỉ? Lập nghiệp á? Có thật không thế? Mà cậu ta định làm gì?
Suy nghĩ nhiều quá thì không tốt lắm nhỉ? Vậy tôi chọn cách ngủ để xua tan sự căng thẳng trong tâm trí.
------------------
"Syorin! Syorin!"
Mắt tôi cứ nhắm chặt, đang ngủ mà thằng nào cứ gọi gọi, lay lay mãi! Bực hết cả mình. Lại còn một lúc một to!
Tôi mở hé mắt.
Cái mặt nhăn nhó đập ngay vào mặt tôi~
"Chào buổi..-"
Tôi bị búng ngay một phát vào trán!
"Tội dậy muộn!"- Raito nói.
"Sáng tốt lành! Syorin-chan!~"
Hyozuka tràn trề năng lượng buổi sáng~ Tất cả đã dậy.
Val này phải chịu sự ngu người của bọn kia đến bao giờ?
"Khoảng ngày nữa~!"
Ặc. độn thổ cho rồi
"Sáng tốt lành. "
Sau khi làm việc cá nhân thì chúng tôi tiếp tục hành trình! Trông Raito không còn suy sụp như tôi ngày xưa nữa thì tôi thấy vui hơn hẳn. Thấy ai trong hai người suy sụp thì tôi cũng buồn theo. Chắc không phải lo về Hyozuka.. cậu ta thừa năng lượng, năng động và có chút..tự hào về bản thân!
⊙⊙⊙
Tin mới đây. Hyozuka bị ngã khi thừa hơi nhảy xuống dốc, trước đó miệng cứ luyên thuyên rằng sẽ cho chúng tôi thấy cú nhảy thật đẹp! ツ tôi công nhận sự ngu người của cậu ấy~!
Sau đó phải dùng thuốc của Raito cho Hyozuka, may là còn chứ không tôi lại mất thêm tiền mua thuốc rồi.
"Thằng ngu!! Chân mày bị trật mắt cá luôn rồi!! "- Raito tức tối xông đến đập cho cậu ta một trận.
"Ối ối sư phò! Tại hạ xin lỗi vì đã nhảy quá đẹp đến nỗi mắt cá chân phải trật...--"
Bốp
Một cú đấm Raito giáng xuống đầu Hyozuka!
"Chú mày ngu nên mới trật!!"
"Ặc..thế giờ seo đây Raito-san?"
"Còn sao nữa? Bỏ chú mày lại~~"- Raito cười gian khiến Hyozuka đổ mồ hôi lạnh!
"Uầy..anh đùa hay lắm ạ..em xin lạy ạ!"
"Đùa gì chứ. Anh nghiêm túc lắm!"
"Tôi cõng."- Tôi giơ tay.
"Hả!!"- Raito ngạc nhiên nhìn tôi.
"Em cũng nghiêm túc!"- tôi giơ ngón cái cười nhẹ.
"...."
"A...~ được Syorin cõng sướng quá~~"
Tởm quá thằng này..Syorin! Bỏ nó xuống đi mà....nó cứ gần cô thế nào ý!!
"Có sao đâu?"
Có sao mà..
"Khi tìm được chỗ nghỉ chân thì cậu ta sẽ được xuống thôi mà."
Vậy đi nhanh nhanh! Tôi không thích thằng này lại gần Syorin quá mức như vậy!
"Rồi rồi."
"Này Syorin! Em ga lăng nhở?"- Raito nói.
"Ga lăng? Là sao?"
"Thì là kiểu đàn ông giúp đỡ nhường nhịn phụ nữ ấy. Tốt tính rồi chăm sóc chu đáo nữa."
"Ặc..anh nói vậy khác gì chê tôi là phụ nữ hả!?"- Hyozuka ấm ức cãi .
"Chả thế?"- Tôi tiếp lời mỉa.
"Ặc..đến cả Syorin-chan!"
"Mỗi cái chân cũng đòi gái cõng!"
"Thế anh cõng tôi cái!"
"Chết khô ở lại đê!"
Hai thằng cứ lằng nhằng sau lưng mãi khiến tôi mệt cả đầu. Nhưng vậy cũng vui, vì tôi luôn nói chuyện một mình hoặc cùng lắm thì nói vài câu với Mira!
Thích sự im lặng trong tự do chứ không phải sự im lặng trong cô độc.
Tính nết nó đã thế rồi thì trách ai được? Được hưởng chút tình thương từ cha khi còn nhỏ là đã quá đủ với tôi. Chưa bao giờ được gặp mẹ hết, buồn ghê!
Syorin. Cảm xúc của cô đang thay đổi. Khác với những lần bất thường kia, lần này cô đang buồn đấy hả?
"Tại sao cô biết?"
Hmm. Nỗi buồn thật sự đấy chứ chẳng đùa. Demi và Saigan có liên kết thì phải cảm nhận được chứ.
"Tiện nhỉ."
"Kia rồi.!"- Raito chỉ về phía trước.
Sau những hàng cây, một thị trấn hiện ra trước mắt!
"Veriases?"
"Không. Đó là thị trấn Kajimo, trên bản đồ thì đây sẽ là nơi chúng ta mua lương thực để tiếp tục."
"Ặc. Đi được tý thì dừng. Được Syorin-chan cõng một tý lại phải xuống!"- Hyozuka than vãn.
●●
Cái tên kỳ lạ. Chúng tôi đã xuống được thị trấn rồi. Lại gần biển nữa này~
Không lâu nữa tất cả sẽ đến Veriases. Khi Raito gặp Zeirilion rồi thì tôi lại đi về...bỗng thấy mình hâm nặng! Và còn tệ hơn khi giờ tôi mới nhận ra mình bị hâm, lại còn nặng nữa thì chịu sao nổi?
"Huhu. Sao không tìm đại cái Motiel mà ở?"- Hyozuka than.
"Hâm! Ở lại làm cái gì cho tốn cả thời gian? Đi tiếp đến tối là xong!"- Raito nói.
"Chỉ cần ăn quán là ổn rồi."- tôi tiếp lời.
"Ặc. Mọi người nhìn kìa!"- Hyozuka nói.
Tôi cứ việc lờ đi thôi. Vả lại cũng may có chiếc áo choàng để che chứ nếu không có chắc tôi chạy đi mất.
"Hờ. Nhìn khinh chú mày vì bị gái cõng đấy!"
"Raito-san...cõng tôi với..!!"
"%-+@)@°£^_ Còn mơ!"
"Raito. cõng cậu ta hộ em đi."
"Hả!? Chú mày đúng là của nợ mà!"
------------------
"Hề. nặng không ông anh?"
"Ặc. Chú mày nặng như đá!"
"Hơiz. Syorin-chan khủng thật. Cân cả tôi nà~ Anh yếu còm!"- Hyozuka chọc tức.
"Anh ném chú mày xuống bây giờ!"
"Raito. Đi thẳng là sẽ đến Veriases phải không?"- tôi hỏi.
"Ừ!"
Tôi tập trung nhìn thẳng về phía trước. Một tòa lâu đài cao lớn uy nga hiện lên trước mắt. Màu vàng kim lấp lánh ánh mặt trời khiến cảnh vật xung quanh toát lên vẻ quý phái. To hơn một chút so với lâu đài của Satoru.~
Cách đây km!
Mm...mắt mỏi quá! Quả nhiên mắt tôi không tập nhìn xa bao giờ nên hơi khó. Bọn Vampire đã bẩm sinh cái gì cũng hoàn hảo rồi. Tôi mang máu người nên cũng phải cần thời gian tu luyện ..bất lợi đôi chút nhưng không dùng nhiều.
"km... Đúng là đến tối sẽ hoàn thành chuyến đi.!"
"Xa thế..mệt chết....!"- Hyozuka nói.
"Hả!? Chú mày có tư cách nói thế à? Anh mày phải cõng chú tận km đấy! Đùa nhau à!?"
"[·-·] cậu hơi phiền đấy Hyozuka-san!"
"Ặc..xin lỗi mà!"
"Xe ngựa!"- Raito lên tiếng.
"?"
"Kia. Nếu thuê xe ngựa hoặc đi cùng sẽ tiết kiệm thời gian!"
.....
"Vậy ra đây là xe ngựa.."- tôi trầm trồ nhìn thứ được gọi là phương tiện đi lại phổ biến của loài người.
Tất cả lên xe và tiến tới cổng chính của thị trấn để tiến tới Veriases.
╮(╯_╰)╭ biết sao được. Tôi đến rồi lại về~ Trớ trêu là vậy, nhưng giúp được người là tốt rồi.~
•••
"Syorin-chan. Sao mắt cậu nhìn được xa thế?"- Hyozuka thắc mắc.
"...thì, tôi dùng năng lực của mình ấy mà!"- tôi nói.
Nói là Saigan thì lộ, nếu cậu ta không biết thì mất công giải thích lắm.
Chúng tôi tiếp tục chuyến đi trên xe ngựa và gần tiến đến Veriases.
Ngồi không như này cũng tự kỷ lắm đấy nhỉ.?
"Sở trường bẩm sinh của tôi đấy.!"