Chúng tôi quyết định đi nhanh để không lỡ chuyến thuyền vượt biển sang Faneli. Những dãy núi cao và thung lũng hiểm trở. Dù biết thuyền là gì qua sách nhưng tôi chưa được tận mắt chứng kiến một con thuyền thật sự.
...
Chào tạm biệt chị chủ Motiel. Chị bắt tôi hứa rằng một ngày nào đó phải quay lại đây! Không từ chối được rồi..dù ghét bị kiểu ra lệnh như vậy nhưng do Raito nói rằng đó là cách thể hiện lòng tốt.
Phải nói là tôi rất ngạc nhiên với con thuyền thật ở ngoài đời. Nó to lớn và tôi có thể cảm nhận được mùi gỗ hòa lẫn muối biển. Cánh buồm to chắc khỏe, những hàng hóa được chuyển lên để giao cho bến cảng khác. Tôi đã mua đủ lượng thực phẩm để chuẩn bị cho chuyến leo núi và những ngày trên biển. Là Saigan nên không nhọc lắm nhưng đối với hai người kia, dù là Pháp Sư có thể tăng thể lực nhưng vẫn là con người và năng lượng sẽ giảm đi nên đồ ăn nước uống là rất cần thiết. Và tôi còn phải lo cho cả Hyozuka nữa.
"Khởi hành!!"
Phí đi biển không quá đắt, tốn đồng S cho tất cả thôi. Định mỗi người một phòng riêng nhưng như vậy sẽ tốn chi phí của tôi và Raito, Hyozuka đã hết tiền khi đền tôi một bữa sáng. Giờ tôi phải trả lại cho cậu ấy. Chắc chắn tên này có chủ mưu trước! Nhưng chỉ láu cá chứ không xấu xa nên tôi nhịn!
"Chung phòng!"
"Hả!! Ê nghĩ kiểu gì thế hả!?"- Raito phản đối.
"Đi ba người, mỗi người một phòng, chẳng phải phung phí quá hay sao? Đây không phải là một con thuyền rộng lớn lắm đâu. Còn người khác cần phòng nữa."-tôi nói.
"Không không không bao giờ anh chấp nhận!!"
"Hai người chung một phòng. Em một phòng, được giảm đi tiền và nhường cho người khác!"
"..."
"Không thì chung một phòng luôn!"
"Ý kiến rất hay!!"- Hyozuka lên tiếng.
"Thằng khốn. Mày nghĩ cái gì mà ngủ chung với một đứa con gái?!"
"Xì xì. Nếu Syorin-chan đây thấy không có vấn đề gì!"
"Được mà. Như vậy càng tiết kiệm!"
"Anh không cho phép! Một thằng con trai nhìn như này mà cho ngủ chung hả!? Đầu em bị ấm không hả?"
"Vậy, Syorin-chan đã đồng ý cho tôi ngủ chung rồi. "
"Thằng này được lắm! Được!! Ba thì ba! Chung một phòng luôn!!"
"Hai thằng hâm. Mỗi cái chuyện chọn phòng thôi cũng nhao nháo hết cả lên."
Chuẩn. Bọn này bại não luôn rồi.
Phòng rộng đủ cho ba người. Chuyến đi sẽ kéo dài ngày rưỡi.
Không có giường. Chỉ có ba tấm đệm nâu để nằm và chăn thôi. Ăn tối sẽ ở đây và ăn sáng cũng sẽ ở đây luôn. Ngày rưỡi thì tối ngày mai chúng tôi sẽ tới nơi.
Chiếc túi vẫn còn an toàn! May quá, nó mà xảy ra chuyện gì..thì cậu ấy sẽ điên lắm. Không được làm hỏng chuyện.
Cảnh giác thằng kia nhé. Tôi không thích nó đâu!
"Cậu ấy vô hại như một con bọ."
Cách so sánh của cô kỳ quá!
Hai người đằng sau đang cãi cọ về cách trải đệm.
"Này hai người.."
"Cái của Syorin phải để ở cạnh ta cho an toàn. Thằng con trai như ngươi nhỡ có ý đồ gì thì sao!?"- Raito phản đối kịch liệt
"Ầy. Làm gì mà cáu bẳn lên thế? Đầu anh nghĩ cái gì mà đen tối thế?!"
"Tôi sẽ ngủ với Val."
Tôi tạo ra một chiếc gương được tạo nên từ băng. Val từ đó mà bước ra.
"Chào mấy cu. Khỏe không?"
Ai đấy sững người.
"Ah. Ma kìa. Ma nữ hẳn hoi!!"- Hyozuka chỉ vào Val.
"Cha nhà mày ai là ma!! "
"Ặc. Vậy cô là ai!?"
"Ta là Demi. "
Tôi ra hiệu cho Val đừng nói ra. Cô ấy hiểu.
"Hờ. Đừng có nghĩ chúng bay giỏi giang lắm mà đi cướp Syorin của ta! "
"..."
"Chuyện đã rõ~ Giờ phắn. Chụy éo cho ai nằm cạnh Syorin hết nhá! Cút xéo khỏi địa bàn này!!"
Val tạo ra ranh giới bằng những viền băng nhỏ.
"Tôi không biết cô làm được vậy đấy."
"Trò nhỏ của Demi thôi. Việc này tiêu ít thể lực "
"Hồ hồ! Nhìn cô ảo diệu lắm ấy!"
"Im đi thằng trộm láo toét!! Ngươi định lấy tiền của Syorin chụy éo tha cho ngươi đâu nhá!!"
"Người đẹp đâu mà dữ như hổ.."
Val ra vặn cổ cậu ấy..
Chúng tôi ăn bánh mỳ cho bữa trưa và tôi xem Raito phân tích bản đồ. Anh ta kẻ một đường màu đỏ lên ̀. Định hướng đường đi, nói rằng tấm bản đồ của Satoru rất hữu dụng và chi tiết khiến Raito có thể nhớ lại tất cả con đường. Sau đó tôi biết được rằng anh ta rất giỏi trong việc tìm kiếm .
Buồn ngủ quá, tôi đánh một giấc trưa ngon lành! Trên biển thích thật, êm đềm dễ chịu. Đây là lần đầu tiên tôi được đi thuyền đấy.
"Chán quá cơ. Trên thuyền chẳng có gì để làm hết~"- Hyozuka thở dài vẻ bất mãn.
"Chịu thôi."
"Thằng này cái gì cũng nản được á! Ngu bỏ xừ!!"- Val hếch môi.
"Sao cậu lại trở thành trộm?"
Cậu ấy cười tinh nghịch
"Vì đó là lẽ sống của tôi. "
"Vớ vẩn. Đi ăn cắp là không tốt!"
Đi ăn cắp thì có gì hay nào?
"Quả thật là vậy! Nhưng có nhiều người cần giúp và tôi, tên trộm với đôi chân và cánh tay nhanh nhẹn sẽ dễ dàng cướp đoạt đồ của mọi người và trao cho những người khốn khổ cần giúp đỡ!"
"Vẫn thật vớ vẩn."
"Hả? Không hiểu đầu cậu tốt bụng đến mức nào nữa. Đó là điều tốt đấy ."
"Không. Ý tôi là cậu thật vớ vẩn. Tên trộm tệ hại."
"Hể! Tôi có giúp người cơ mà!"
"Có cách khác để giúp mọi người mà, chọn việc ăn trộm thì hại cho những người bị cậu lấy trộm và lại làm gương xấu cho những người cậu giúp."
Ăn trộm không hẳn là xấu nhưng đó không phải cách hay nhất để giúp đỡ. Làm nghề trộm cũng khổ lắm chứ, chỗ ăn chỗ ở thì ở đâu?
"Triết lý? Không, cậu không triết lý chút nào hết Syorin-chan ạ! "
"Khi làm trộm nơi ở của cậu thế nào?"
"Tôi phải lẩn trốn nhiều nơi lắm. Vả lại không ai nghĩ tôi quá nguy hiểm."
"Không nguy hiểm nhưng tệ hại đến mức nguy hiểm! Giá của cậu cao lắm, tôi bắt cậu ngay bây giờ cũng được!"
"Cậu cũng giả dối đâu kém gì tôi."
"Tôi có nói mình tốt bụng đâu, ara, hình như tôi đang xé chuyện nhỏ thành to. Thứ lỗi"
Cách ăn nói, cách điều khiển chất giọng tôi học ở lâu đài của Reina, Vampire nói chuyện với nhau một cách mỉa mai nhưng chúng vẫn tiếp tục nói chuyện. Tôi làm quen với kiểu nói ấy khi chúng nhạo báng tôi. Nên giờ cách nói ấy đã ăn sâu vào tiềm thức
Nhưng bản thân có thể thay đổi để nói chuyện bình thường.
"Còn chuyện cuối. Sao cậu biết được tôi chưa giết ai?"
"Haha tôi nhìn mặt cậu ngây thơ nên đoán vậy!"
"Cậu kỳ dị quá."- Hyozuka nói.
Tôi bám lấy thành tàu. Mùi hương mặn của biển thật dễ chịu quá. Cảm giác yên bình ghê. Bên con người thật sự rất đẹp và rộng lớn..
"VAL!!"
Tôi vội vã kéo lấy tay Val..cô ấy nghĩ gì thế không biết..đứng trên thành tàu!
"Á. Có gì đâu! Tôi bám dây rồi mà."
"..."
"Và tôi luôn ở dạng tinh linh nên có ngã cũng có thể tự trở về thôi. An toàn tuyệt đối luôn!"
Val tự đắc..
Tôi đẩy Val xuống..
"AHH cái con dở này!!! Người tôi không ướt được là may đấy nhá!! "
Lờ đi lời mắng chửi của Val:" nếu lần sau đẩy cô xuống vực thì không chết được. Đáng chú ý!"
"Trong đầu cô chứa đất nay không có gì thế?!"
Phải công nhận rằng ở trên này chán thật. Tôi cũng quen rồi vì trong quá khứ hầu như cả năm tôi cứ sống qua những ngày lặp đi lặp lại như bánh xe cũ kỹ vậy. Không có gì mới mẻ và cũng không điều gì quan trọng hay khiến tôi vui hết.
"Anh muốn thú nhận."- Raito đứng cạnh tôi.
"Chuyện gì?"
"Sợ, hồi hộp, tiếc nuối, hối hận. Những cản xúc này luôn hiện hữu trong đầu anh. Tất cả chỉ vì chúng ta sắp đến Veriases."
"Không biết nên nói gì với anh luôn.."
"Giỏi nói chuyện quá nhỉ?"
"Ý em là..anh từng làm Zombie thì việc này đã là gì?"
"(=_=) sao em toàn nói chuyện không liên quan thế?"
"Khi lần đầu gặp, anh tự tin đứng trước kẻ thù mà không chùn bước. Không bao giờ sợ hãi, vậy mà lúc này lại yếu đối như thế. Không hợp lý."
"Phải, anh yếu đuối."
"Không phải, hình như là hèn nhát! Satoru nói vậy!"
Raito bóp đầu tôi. Ai da!
"Thôi được rồi. Có vẻ như anh phàn nàn hơi nhiều về chuyện này! Cảm ơn đã nghe."
"Có mà quá nhiều.."
".."
"Chân anh thế nào rồi?"
"Còn đau."
"Thế này leo núi kiểu gì?"
Raito ngơ ngác nhận ra: "Ừ thế leo kiểu quái gì nhỉ?"
"Để em cõng cho!"- tôi tự tin chống tay.
"..."
"Thanh niên đến thế là cùng. Chẹp chẹp!"- Hyozuka nói.