"Anh mệt!"
"..."
"Dừng lại nghỉ chút đã!"
"..."
"Đau hết cả chân!"
"Mới có một tiếng đi bộ!"- tôi nhau mày. Ghì chặt chân xuống đất lún sâu.
"Anh đang cố chậm lại để không phải gặp lại Zeirilion chứ gì!?"
"..."
"Đi tiếp!"
"Không. Mệt lắm!"
"Muốn ăn vạ bà hả!? "
Lắm chuyện v~
"Tôi cõng~"
"Cái giề!!"
"(=_=) anh mệt tôi cõng. Con trai con đứa mà thua cả con gái! "
"Đúng là nhục mặt!"
:v được. Đá đểu hay lắm!
":v "
"Không cần! Đi!"
Chúng tôi đang đi bộ trong rừng. Khu rừng này thuộc quyền của Satoru nên vẫn ở trong kết giới. Khoảng km nữa sẽ đến rìa của kết giới và cả hai sẽ phải cảnh giác hơn bon Quỷ.
Nghĩ cảnh giác vậy chứ tôi muốn bóp nát bọn nó ra khi nhìn thấy.
"Ăn không? Bữa trưa mình bỏ mà."
Tôi đưa Raito chiếc bánh mỳ còn ấm trong túi. Tôi đã ăn hai cái sau đó.
"Nhớ ra thì anh bảo không cần đồ của Satoru cơ mà~"
"Mày đá đểu anh à!?"
"Đâu dám. Thấy mâu thuẫn nên phun ra."
"Chán mày ghê!"
"Thằng nào nói làm cẩu!"
"Ừ thì chán"
Nắng gay nắng gắt ra. Tôi khát. Anh ta cũng khát. Cả hai đứa có mỗi một chai nước, tôi quên mất là mình cứ nghĩ rằng chỉ cần ăn no là được chứ không cần uống. Vì ăn vào rồi bụng nó no thì cần gì nước..
"Mày chuẩn bị thế à. Trời ạ mỗi chai nước!"
Tôi cười đểu "Tôi uống chứ anh có cho anh uống đâu. Tôi chuẩn bị cho tôi mà mắc hệ gì với anh?"
"=_=..."
"Thôi uống đi. Có cách khác!"
Tôi đưa chai nước cho Raito rồi tạo ra một chiếc cốc làm bằng đá lạnh. Sau đó chuyển thành nước lạnh uống còn khoái hơn cả nước trong chai~
"Khôn lỏi!"
"Vậy mới sống được :v"
Thấy Raito không mệt nên tôi tiếp tục tiến bước. Val không làm phiền. Im lặng cho tôi không gian riêng trong đầu. Thế này cũng vui, tôi có nhiều bạn hơn này. Val thân với tôi, đôi khi cáu gắt vậy chứ đâu có hại. Vô hại toàn tập ấy!
"Đáng lẽ nên đi xe ngựa."
"Xe ngựa là gì tôi quên mất rồi!"- tôi nói.
"Cái thùng gắn hai bánh xe rồi dùng dây buộc vào con ngựa thì gọi là xe ngựa ấy!"
=_=..
Cái câu giải thích của anh nghe sến!
"Tốn tiền lắm!"
===
Đi được hồi lâu..
Đằng trước có kết giới hay sao ấy. Tôi không nhìn thấy nhưng cảm nhận được!
"Oh. Sắp đến rồi. Cảm ơn!"
Nó đểu đểu thế nào ấy! Sao thằng Satoru nó làm được cái to bự chảng thế nầy? Sức người duy trì cái này tốn tuổi thọ lắm đấy. Lại còn mất nhiều ma lực nữa.
"..nghĩa là cậu ấy sẽ già nhanh hơn?"
Chắc vậy. Hoặc chết sớm hơn thôi. Kiểu chết trẻ ấy!
"...lãng phí vậy sao? Để bảo vệ nhân dân mà như vậy hả?"
:| ..quan tâm tới nó à?
"Sao kệ được chứ. Sau khi về tôi sẽ nói với Satoru!"
-_- cô chủ của tôi 'kiên định' nhờ?
"Đừng nói móc tôi mà! Là bạn bè chứ chủ tớ gì thế?"
= đùa vui. Bạn bè nói móc cũng hay mà~
"Vậy cô già không chịu nổi luôn!"
=_=..con này!
"Đưa bản đồ anh xem!"
"Đây."
Chiếc bản đồ rộng lắm. Tôi không biết xem. Vì có bao giờ dùng đâu.
"Biển à.."- Taito nói "Vậy mất khoảng nửa ngày! "
"Tiền còn nhiều đây. Đủ để đi thuyền đúng không?"
"Thừa ấy chứ!"
Khoảng nửa tiếng sau Val báo hiệu cho chúng tôi sắp đi qua kết giới. Cũng có một tấm biển ghi
-Bạn sắp rời khỏi Ignea. Bất cứ nguy hiểm nào bạn gặp và ảnh hưởng tới tính mạng Quốc Vương nước chúng tôi không chịu trách nghiệm-
Dài dòng và..nguy hiểm. Cậu làm cách này để tránh rắc rối hả Satoru. Người dân cũng hài ghê~ ^^
"..thằng cha này..=_="
"Đi tiếp thôi chứ sao~"
Khi bước qua kết giới. Cơ thể tôi đã khỏe mạnh rồi còn cảm thấy khỏe hơn. Không còn bị kìm hãm lại một chút năng lực nữa là mạnh hơn.
Thoải mái quá á á á!! Ngoài này sao nó khác một trời một vực so với trong kia thế nhờ ờ ờ ờ!!
"Khỏe hơn thật!"
"Đi khoảng vài dặm nữa sẽ có một ngôi làng nhỏ. Bỏ qua đi trời còn sáng, Quỷ ít lộng hành buổi sáng!"
"Những dân làng ở đó đối phó thế nào với bọn Quỷ?"
"Chịu! Trên thế giới này có phép thuật mà sợ gì bọn nó. Nếu bị xâm lược thì mọi người lại giúp nhau!"
"Đoàn kết!"- tôi hạ giọng "Thứ mà Vampire chúng tôi không bao giờ có."
Ôi con người. Chỉ hai từ ấy thôi bản thân cũng muốn tò mò thêm rồi.
===
Chúng tôi xem lại bản đồ và thấy trước đó là một thị trấn nữa. Sau khi chúng tôi đi qua ngôi làng thì ..
"..khủng khiếp.."- Raito nói.
Tôi đã không ngửi thấy mùi máu. Vì chúng đã quyện với đất và khô lắm rồi.
"Ohhh tuyệt ghê!! Toàn xác là xác ấy! Đây không phải xác người đâu. Có nhiều bộ xương và thịt thối rải rác này!! Xương to nên là Quỷ rồi!! Nhìn cái bộ xương dài ngoằng này nè!"
Tôi hớn hở đi xem qua xem lại mấy cái xác. Ở đây từng có một cuộc chiến xảy ra. Những túp lều rơm cũng sụp đổ hết. Vài con quạ đang rỉa xác thối. Tôi nhìn quanh thì không thấy có đồ quý giá gì cả. Có lẽ người dân đã di tản trước rồi chăng?
"..em phởn nhờ! Nhìn cái đống hổ lốn này đi! "
"Kệ đi mà.không thấy xác người nên không ai chết cả đâu mà! Toàn bộ xương thối thôi. Nhìn kìa có cây mọc lên chỗ đất cạnh xác Quỷ kìa!!"
Tôi hớn hở chạy ra xem
Đẹp!! Quá đẹp!!! Nghê thuật là đây!!! Bọn nó chết nhìn thảm đẹp quá á á á!!!
Tôi cứ cười cười rồi thăm dò mấy vết tích nhỏ. Không dấu hiệu của người nên cũng vui chút!
"Đi nhanh thôi. Mấy cái xác này đã trải qua hơn tuần rồi."
Chúng tôi bỏ qua đống đổ nát. Tiếp theo thấy một dòng suối thì lấy thêm nước, trời lâu tối ghê. Tôi nghĩ cả hai đã đi được khá lâu rồi. Khoảng tiếng, được khoảng vài phút nghỉ thôi.
"Sắp tối."
"Sớm vậy sao? Còn sáng chút mà."
"Lắm chuyện! Không tìm chỗ nghỉ thì vào hang mà chơi với muỗi!"
"=] không lẽ anh muốn chậm lại ?"
"..."
"Hmm, đi. Mất bao ngày cũng được, đằng nào anh cũng phải về mà!"
Bất lực anh ta đi tiếp.
"Sắp mưa rồi này"
Tôi nhìn bầu trời xám xịt. Mây đen quen thuộc. Hờ. Kiểu này tôi thấy đầy mà!
"Đi nhanh, thị trấn ở dưới đồi!"- Raito nói.
Chúng tôi nhanh chân chạy. Mắt tôi nhìn được xa hơn những người khác, nên trước mắt có ánh đèn dầu sáng nhỏ. Chắc sẽ kịp trước khi trời mưa.
"Nếu đến đấy mình phải làm gì để có chỗ trú chân?"
"Hâm. Vậy cũng hỏi. Tìm một cái Motiel rồi trả tiền để ở lại!"
"Oh. Mất nhiều không? Motiel là gì?"
"Tùy từng cái! Motiel là chỗ dành cho khách nghỉ chân"
Và...trời đổ mưa!
"....Ôi chết! Túi đồ của Satoru sẽ ướt mất!"
Tệ rồi nhỉ? Nó mà ướt là hỏng đồ bên trong. Cuối cùng chắc tặng họ cái túi đồ ôi thiu!
"...làm sao đây!!"
"Chết tiệt! Mưa rồi. Chạy nhanh lên!!"
"Anh mới phải chạy nhanh ấy! Tôi mà chạy nhanh từ đầu thì đã đến đấy lâu rồi."
"=_= mày coi thường anh!"
"Chả thế!!"- tôi nói. "Lên tôi cõng rồi chạy nhanh hơn!"
Tôi đã suy tính và kế hoạch này sẽ (phải) thành công!
"Không đời nào! Cậy mày là bán Vampire rồi lên mặt với anh hả!?"
"=] là bán Vampire nên tôi mạnh hơn anh. "
"=_=! Không đời nào anh để mày cõng đâu!!"
"Xin lỗi trước."
Tôi không ác đâu!
Tôi đá mạnh vào hai đầu gối của Raito và thêm phát nữa vào cẳng chân sau cho anh ta đau hẳn đi.
"Ahh!! Làm cái gì thế!!"
Anh ta khụy xuống. Chiếc túi đang có nguy cơ bị ướt trên lưng tôi sẽ được bảo vệ!
Tôi kéo hai chân Raito lên lưng. Làm anh ta giật mình và bám ngay lên vai tôi.
Đây. Cõng Raito để bảo vệ chiếc túi khỏi nước mưa! Đấy là việc tốt, tôi không có ác nhé~
Và anh ta không phải chạy nữa nhé ~
"Mày định ...=_=...bỏ chân anh ra!"
"=] không. Chân anh đang đau. Tôi giúp anh mà~"
xúc động Syorin thông minh quá~
"=) lợi cho cả hai"
"=_=..mày làm chứ ai?!"
"^^ ah không nghe thấy anh nói gì nhé. Em đang chạy. Bám chặt vào~ "
Mưa nặng hạt hơn, tôi chạy nhanh hơn.
"Chậm lại!! Mấy hạt mưa đập mặt đau vãi!!"
"Nước thôi mà!"
"Sao không biến ra mấy cái khiên băng mà chắn!!"
"Muộn rồi. Em không tiện."
"Giờ chuyển sang từ 'em' . Mày tính lấy lệ à!?"
"Không gọi thế này cho anh bớt nóng, làm em nóng theo thì cả hai đứa lăn xuống đồi."
"Hiểu ẩn ý chưa thằng não phẳng?"
= ah. Thông minh ghê. Cô ngã không sao, nó ngã nát đời~
"=)) cách dễ!"
Raito câm như hến luôn.
Quả thật sức hơn người. Khoảng một phút sau tôi nhảy xuống đồi, cẩn thận không trượt chân và xuống mặt đất an toàn.
"Anh sợ mày!!" - Raito xanh xao
"..."
Chiếc cổng lớn đề chứ -Gouchumon-
"Ah. Tên đáng yêu thật!"
Tôi chạy vào. Chắc giờ là khoảng :
Chiếc đồng hồ to tròn gắn trên tường chỉ :. Ngoài phố vắng tanh không bóng người, lác đác vài người vội vã đội mưa về . Trời mưa ngày càng to.
"Này cái Motiel anh bảo đâu em không thấy!"
"=_= tầm nhìn giảm. Không thấy gì!"
"...Motiel...T_T.."
Đi thẳng đi. Lát sẽ thấy cái Mô theo gì gì đó đấy!
"Eh. Cô biết ở đâu à?"
Nhanh. Lát giải thích cho!
"Ừm. Cảm ơn!"
Điều tôi lo lắng không phải cho Raito..mà là ...cái túi đằng sau không bị ướt. Nó mà ướt là tôi đi tong! Nó quan trọng lắm ấy >