Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ehh..vậy thật sự Satoru là Vương của đất nước này hả?"- tôi nói.
Chúng tôi đang ngồi ăn tại một quán nhỏ với số tiền giành được.
Ngạc nhiên ghê. Tôi đã từng nghĩ vẩn vơ như vậy nhưng không ngờ đó là sự thật. Một giả thiết nữa là nếu cậu ấy không phải là Vương thì ai kiểm soát Vương quốc Ignea này! Vậy % Satoru là Vương rồi (_ _")
Raito đã kể cho tôi chuyện này khi chúng tôi ngồi ăn tại một quán ăn nhỏ. Tôi đội mũ kín đầu để không ai nhận ra.
('ー`) nè! Tôi cũng muốn ăn..
"Cô đâu cần ăn!"
Nói hai lần rồi....tổn thương người ta!
"...-_-"
"Thế đấy. Hắn ta làm vương lúc tuổi."- Raito nhếch môi nói
⊙﹏⊙
...
●︿●...
◐︿◑..gì cơ!?
"...t..tôi không nghe rõ..anh nói lại hộ cái.."
"Thằng đấy làm Vương lúc tuổi (-_-) "
"◑ˍ◐..oh! Hiểu.."
"(-_-) lãng tai à?"
" năm trước..vậy anh gặp Satoru lúc tuổi còn Satoru là..."
°Π°......oh my lol!!
tuổi mà đã ..lại còn làm Vương lúc tuổi..có phóng đại quá không hay đó là chuyện thường?
"Không biết ai để lại ngôi cho nó mà sớm thế. Và thần dân ai cũng chấp nhận!"- Raito nhau mày.
"..."
Uuuuuuuuuuu ồ!! Kinh vỡi nhờ!
Val mỉa mai.~
"Càng lúc càng tò mò"
"Anh giao đấu với Satoru để đoạt lấy danh hiệu người mạnh nhất. Vậy..lúc tuổi cậu ấy đã là người mạnh nhất rồi?"
"(-_-)) phải."
"..vậy tại sao anh làm điều đó?"
"Để mang phần thưởng về cho đất nước t...--"- Raito ngắt quoãng.
"Vậy là có nơi để về!"
Mặt tôi tối lại. Ghét nhất thể loại nói dối. Đã hỏi là có người thân, nơi để về không thì nói không có. Gìơ tuột miệng ra lỡ lời. Làm tôi muốn đấm. Biết rằng tôi không nên cáu gắt nhưng tôi có phải người tốt thánh thiện đâu mà phải tử tế mọi lúc mọi nơi. Đời nó thế!
"Nói dối giỏi ghê."
"..."
"Vậy, đất nước của anh tên là?"- tôi gặng hỏi.
"Không muốn nói."
"('ー`) Anh biết đấy tôi có thể hỏi Satoru mà, hai người biết nhau đúng không? Vậy chắc anh sẽ nhục hơn khi bị đối phương nói lại, vậy thì thà nói cho tôi còn hơn!"- tôi đưa ra giả thiết.
"=_= không thể tin đứa con gái đã cứu tôi đây lại là một người như thế này!"- Raito nói.
"Tôi có nói với anh tôi là người tốt đâu."
('ー`)...
"Veriases, Vương Quốc đứng thứ hai thế giới về mọi mặt. Được cai trị bởi Zeirilion Veriases, Người là một vị công chúa sáng suốt. Người lên ngôi lúc tuổi. Tôi là hầu cận!"- Raito bất mãn giải thích.
"..."
"Gìơ đây có lẽ Người đã tuổi, có lẽ Vương Quốc đó đã có Vua rồi!"
"Sao không trở về?"
"Không thể."
=_= đuổi nó về!
"Đuổi được thì tốt!"
:v bé nhà ta trở nên độc ác từ bao gìơ thế?
"(-__-) không thật lòng đâu !"
"Điều gì đã ngăn anh quay trở lại?"
"Tuyệt mật!"
"Tuyệt tuyệt mật mật cái con khỉ gió! Nói toẹt ra đi (ʘдʘ╬)"
"Nói đi"
"Không"
"Nói đi"
"Không"
✘Д✘◍..
Tôi không giỏi thuyết phục..thừa nhận là vậy, quá kém. Có định về nữa đâu mà gĩư bí mật, lắm chuyện ghê!
"Tại sao em lại tò mò về chuyện này?"
"Vì tôi quan tâm tới chuyện của anh mà!"- tôi nói.
Raito mở to mắt chằm chằm nhìn tôi như sinh vật lạ...sau đó lắc đầu và lẩm bẩm "mơ hay thực?"
"..."
"....."
"Anh sẽ kể nếu em thuyết phục được!"
Tinh thần suy sụp. Tại sao lại nói cái khoản mà tôi kém nhất?
"Khó đấy.."
Tôi nhìn cốc nước quả của mình, tay nghịch chiếc cốc
"Vậy nên anh mới nói~"- Raito đắc chí cười gian.
Thằng này khó chịu rồi đây!! Ghét ghét ghét!! >