Tạ Vọng dừng xe ở bãi đỗ xe ngoài trời, sau đó xuống xe đi về phía bảo tàng bên cạnh.
Lúc này người trong viện bảo tàng cũng không còn nhiều, chỉ có lẻ tẻ vài người đang đi dạo trong đại sảnh, có lẽ là do đã gần đến thời gian đóng cửa.
Cũng không biết Lục Thanh Du nhìn thấy tòa bảo tàng này ở đâu, Tạ Vọng lúc ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ nghe anh nói muốn cất giữ một thứ ở chỗ này, bèn dẫn anh tới đây.
Khi đó bệnh tình Lục Thanh Du vẫn còn tốt, tâm tình cũng rất vui vẻ, vẻ mặt anh thần bí, đến cuối cùng cũng không nói cho Tạ Vọng biết rốt cuộc muốn cất thứ gì. Nghĩ cũng không phải chuyện gì lớn, Tạ Vọng cũng không hỏi nhiều, bảo vệ tâm tư nhỏ của Lục Thanh Du.
Đã bốn năm trôi qua, nếu như không phải tin nhắn ngày hôm qua, Tạ Vọng gần như đã quên mất chuyện này.
Nhưng bây giờ cậu đang đứng ở cửa viện bảo tàng, trái tim đã sớm không còn dao động, nhưng lúc này lại sinh ra một loại khủng hoảng.
Tạ Vọng hít sâu một hơi, vẫn cất bước đi về phía quầy lễ tân.
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân đang trêu cá, vẫn đang buồn ngủ đột nhiên nhìn thấy một người vẻ mặt nghiêm túc, cả người lại tản ra khí tức lạnh như băng đứng ở trước mặt mình, vô cùng hoảng sợ, đợi thấy rõ không phải ông chủ nhà mình, lập tức đổi thành nụ cười thương mại, “Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài cần giúp gì không?”
“Tôi đến nhận một thứ.” Tạ Vọng rũ mắt xuống, “Bốn năm trước được gửi ở đây.”
“A! Là anh đó hả, tôi biết rồi!” Cô gái ở quầy lễ tân không đợi Tạ Vọng nói ra tin tức chi tiết hơn đã vui vẻ nhỏ giọng gọi ra, “Sắp đóng cửa rồi, tôi còn tưởng anh không tới chứ.”
“Hôm nay chỉ có một hồ sơ đang chờ xử lý nhận vật phẩm của anh, cho nên tôi vẫn còn nhớ rõ lắm.”
Tạ Vọng giương mắt lên, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi, nghe vậy cũng chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
“Vậy làm phiền tiên sinh điền vào biểu mẫu nhận đồ này nhé.” Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân lấy ra một tờ đơn đưa cho Tạ Vọng.
Tạ Vọng cầm bút lên, trầm mặc một lát, sau đó điền thông tin của Lục Thanh Du vào biểu mẫu.
Lúc viết ra cái tên này, cậu chỉ cảm thấy trái tim mình lại đau đớn thêm một chút.
Cậu dường như bị chia thành hai nửa, một nửa đang rất bình tĩnh viết,nửa còn lại rơi vào vũng lầy trong vực thẳm.
Đau đến nỗi suýt chút nữa cậu cầm không nổi bút, chữ viết cũng nguệch ngoạc.
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân ghi chép trên máy tính một lúc lâu, so sánh tin tức của Tạ Vọng điền vào mới gật gật đầu, “Tiên sinh, mời đi theo tôi.”
Tạ Vọng đi theo lên lầu ba, sau đó ở trong phòng lưu trữ nào đó nhận được hộp thuộc về Lục Thanh Du.
Cái hộp được đóng gói kín mít, không thể nào lập tức biết được bên trong đặt cái gì.
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân nhìn sắc mặt cậu, cười cười, “Nếu như trong vòng một tuần anh không tới, cũng không trả lời chúng tôi, vậy thì vật phẩm sẽ được trưng bày ở phòng triển lãm tầng một.”
“Cũng may mà anh đã tới rồi, vật phẩm như vậy đối với anh mà nói nhất định là vô cùng quan trọng.”
Tạ Vọng trầm mặc một lát, gật gật đầu, “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo, chúc ngài có một cuộc sống vui vẻ. Chỗ chúng tôi nếu đồ vật nào được cất giữ hơn ba năm, sẽ nhận được một món quà nhỏ đó.”
Nói xong, cô gái nhỏ ở quầy lễ tân xoay người đi đến gian phòng bên cạnh cầm đồ vật đi ra, cũng là một hộp quà bọc kín mít, nhìn không ra bên trong chứacái gì.
Tạ Vọng cầm cả hai cái hộp, sau khi không có biểu tình gì nói cảm ơn, nhấc chân đi ra khỏi bảo tàng.
Trong ánh hoàng hôn, cậu lái xe về nhà.
Sau khi về đến nhà, Tạ Vọng không vội vàng mở hộp ra, chỉ yên lặng ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm cái hộp xuất thần.
Sự hoảng sợ trong lòng càng lúc càng rõ ràng, Tạ Vọng đành chịu đựng, nhưng không kìm được, vẫn lấy ra hai viên thuốc rồi nuốt xuống.
Cậu nhắm mắt chờ thuốc phát huy tác dụng,vẻ mặt thay đổi do khó chịu giống như ác khuyển hung ác nhất trong địa ngục.
Mấy năm gần đây, tác phong làm việc của Tạ Vọng càng ngày càng tàn nhẫn, đối phó với những đối thủ thương nghiệp cũng càng ngày càng không lưu tình, có thể triệt để bóp cht thì tuyệt đối sẽ không lưu lại đường sống, dẫn đến những đồng nghiệp ở sau lưng đều gọi cậu là “chó điên”.
Nhưng cũng chỉ có mấy người biết, thật ra bản tính của cậu chính là như thế, chỉ là vốn còn có một người có thể trói buộc cậu, hiện giờ đã không còn nữa.
Tạ Vọng bỗng nhiên mở mắt ra, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cái hộp trên bàn trà, mấy giây sau cậu giơ tay lên chạm vào rồi lại ừng lại, sau đó đứng lên cầm kéo, thật cẩn thận mở bao bì ra.
Trong bao bì là một cái hộp gỗ tinh xảo, Tạ Vọng mở hộp gỗ ra, đầu tiên ngửi thấy một hương thơm tươi mát nhàn nhạt, đợi cậu thấy rõ đồ vật bên trong, đồng tử gần như là run rẩy.
Là một bông hồng trắng được làm thành tiêu bản, phần rìa cánh hoa đã hơi ngả vàng.
Bên cạnh còn đặt một tờ giấy, mặt trên chỉ viết bốn chữ đơn giản, từ chữ viết có thể đoán được, là Lục Thanh Du tự mình viết.
—— “Tặng nó cho em.”
Tạ Vọng há miệng, trong cổ họng nổi lên một chút mùi vị tanh ngọt, cậu lại như không phát hiện.
Trong đầu phảng phất hồi tưởng lại thần thái và giọng điệu của Lục Thanh Du khi đó —— “Em giúp anh làm mẫu vật cho bông hồng trắng đó đi.”
Và ngày hôm đó…
“Em sẽ luôn yêu anh chứ?”
Lúc ấy cậu vô cùng cẩn thận, ngay cả biểu tình của Lục Thanh Du cũng không dám nhìn nhiều, như thể đang cầu xin những vị thần mình tin tưởng hãy rủ lòng thương xót mình.
Mà cho đến bây giờ cậu mới hiểu được, thật ra Lục Thanh Du đã cho mình đáp án.
Một nửa bông hoa hồng trắng héo úa là câu trả lời mà người yêu của cậu đã dành cho cậu.
Anh ấy muốn ở bên cậu suốt đời.
Tạ Vọng cố gắng phục hồi tinh thần, phát hiện mình đã sớm rơi lệ đầy mặt.
Cậu cũng không phải chưa từng oán Lục Thanh Du không hồi đáp, chỉ là hôm nay cậu mới biết mình đã mắc một sai lầm vô cùng lớn.
Tiểu Thanh Quất của cậu… Là một người đàn ông dịu dàng đến như vậy.
Mà cậu, vì sao muộn như vậy mới biết?
Tạ Vọng siết chặt ngón tay, cho đến khi móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không có động tác gì khác.
Cậu run tay mở ra một cái hộp khác, là một đồ trang trí nhỏ bằng bạc, bao gồm hai bộ phận, là hình dáng của một trái tim.
Cậu nhớ lại logo bảo tàng Bác mà mình chỉ liếc mắt một cái, chính là hình dáng trái tim này.
Tạ Vọng ngồi thật lâu, rốt cục cũng buông đồ vật trong tay xuống, ngửa mặt ngã xuống sô pha.
Bầu trời tối đen, bao phủ toàn bộ thế giới.
Tạ Vọng không bật đèn, cả người đều dung nhập vào trong bóng tối vô biên.
Suốt ba năm chìm trong đau khổ, cậu hoảng hốt nghĩ không biết lần này liệu mình có thể vượt qua được hay không.
–
Rất lâu sau, người nắm quyền của tập đoàn Tạ thị đổi người, mà cựu tổng giám đốc – Tạ Vọng thô bạo điên cuồng kia thì biến mất không còn tăm tích.
Có người nói, lần cuối nhìn thấy cậu ta là ở một phòng chờ tại nhà ga nào đó.
Nhưng sau đó cũng chẳng có ai biết cậu đã đi đâu.
Cậu mang theo thứ quan trọng nhất, đi đến một góc của thế giới mà không ai biết đến.
Về sau, mọi người cũng biết, cậu không muốn bị ai tìm thấy.
Mà những người biết tình sử của Tạ Vọng và Lục Thanh Du, thì chỉ còn lại sự thổn thức.
Làn gió xuân ấm áp thổi qua vùng đất này như mọi khi, và những người chìm trong cơn ác mộng có lẽ sẽ không bao giờ thức dậy được nữa.
——————–
Kết thúc ~