Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]

chương 48

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không hiểu sao từ lúc cậu em trai hờ nào đó về nước, mọi vụ án hắn tham gia đều có bóng dáng của cậu.

Việc này không phải bí mật gì, người trong cảnh cục cũng rêu rao bên tai hắn nhiều lần, tuy Vương Tuấn Khải không cho rằng đó là trùng hợp nhưng cũng chẳng nghĩ ra Vương Viên và vụ án có cái điểm gì chung.

Hoàng Kỳ Lâm thông báo xong liền cúp máy, tựa hồ chuẩn bị giúp bảo vệ ổn định hiện trường. Lần này người chết là một nam diễn viên nổi tiếng của đoàn kịch, vì đã tới phân cảnh diễn mà anh ta không xuất hiện nên mọi người mới nhào nhào tìm kiếm, kết quả phát hiện chính chủ bị nhét trong thùng đạo cụ, đã chết cứng từ bao giờ.

Người chết tứ chi co quắp, nằm cong thành hình nửa vầng trăng, hai mắt mở lớn, vẻ mặt sợ hãi vặn vẹo tựa hồ trước khi chết đã nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp lắm. Đặc biệt là phần bụng bị khoét của anh ta đặc biệt gây ấn tượng, bởi vì máu chảy ra so với vụ án của James gần như gấp đôi.

"Tôi, tôi vì ngửi thấy mùi tanh nên mới xem xem thử, không ngờ,..." Người tìm thấy xác nạn nhân đầu tiên là một nam đồng nghiệp, cũng là diễn viên đoàn kịch. Lúc này mặt mũi gã trắng bệch, thần thái còn có chút không dám tin: "Lê Lê thực sự đã chết sao...Cái quỷ gì đang diễn ra vậy chứ..."

"Xem thảm trạng này, có lẽ là bị mổ nội tạng khi còn sống." Willie đẩy kính mắt, dùng dao mổ vạch miệng vết thương nứt toác của nạn nhân, nhíu mày: "Thậm chí người chết từng kháng cự qua, nhưng có lẽ vì lý do gì đó nên không thành công."

"Lý do? Thuốc mê? Hay là người nọ ra tay quá nhanh?"

Willie hừ lạnh một tiếng, nhếch mép tức giận: "Ruột đều đã bị mang đi, làm sao giám định được nạn nhân có phải trúng thuốc mê hay không? Phải mang thi thể về cảnh cục đã, tôi sẽ tìm cách xử lí sau!"

Trông bộ dạng pháp y đại nhân rất là phẫn uất, tựa hồ bị sự nghiêm trọng của vụ án liên hoàn ảnh hưởng. Nhóm tinh anh cảnh sát còn lại cũng nhìn nhau, thấy rõ phức tạp trong mắt đối phương, không hẹn cùng uể oải chia ra hỏi cung nhân chứng.

Đưa mắt nhìn hội trường nhà hát trung tâm, bọn họ ngao ngán ca cẩm, chừng này người thì hỏi đến bao giờ xong?

"Rút lại phạm vi hung thủ, bao quanh những người thường xuyên tiếp xúc với nạn nhân Lê Lê." Vương Tuấn Khải phân phó, chỉ huy mọi người sắp xếp ngăn nắp đâu đó, tổ giám định thì giám định, tổ thu thập thì thu thập, tổ đàm phán...

"Tổng giám đốc tiên sinh, ông có cảm thấy sinh ý rạp hát của mình gần đây có hơi nhàm không? Chỉ cần ông phối hợp với cảnh sát, tôi đảm bảo sau này ông không cần phải lo lắng có kẻ chơi hố rạp hát nhà ông nữa!" Hoàng Kỳ Lâm vẻ mặt kiên định: "Bắt đầu bằng câu đầu tiên, ông có thù oán với ai không?"

"Nào có! Cảnh quan tiên sinh, tôi sống ở đời hơn năm mươi năm, chưa từng..."

Chỉ thấy ông chủ rạp hát liến thoắng bắn rap, rành mạch trình bày những điểm nghi vấn. Thứ nhất là cái tên Lê Lê của nạn nhân, nói sao đây? Rất nữ tính.

"Mọi người trong rạp hát đều dùng nghệ danh, Lê Lê cũng không ngoại lệ." Thấy Hoàng Kỳ Lâm muốn mở miệng nói, ông chủ liền bồi thêm một câu: "Hai ngày trước văn phòng của tôi bị cháy, tủ hồ sơ danh tính của các diễn viên trong đoàn kịch cũng theo mồi lửa thành tro tàn rồi."

Vương Tuấn Khải nghi ngờ: "Ông có kiểm tra nguyên nhân vụ cháy hay không?"

"Nghe cảnh sát chữa cháy nói là chập điện, nhưng tôi luôn rất cẩn thận, làm sao có thể để xảy ra vấn đề!" Ông chủ rạp hát thở dài: "Vì thế tôi đến phòng bảo vệ tìm camera, tốt xấu gì cũng muốn coi thử rốt cuộc sự thật thế nào, mà khi đó..."

"Khi đó, ông chủ nhìn thấy Lê Lê đang mò mẫm băng ghi hình."

Lên tiếng nói chuyện chính là biên kịch của đoàn kịch, cũng là một trong số những người có quan hệ thân thiết với Lê Lê, gã đứng trong góc khuất, thân hình thấp bé, ánh mắt nhòn nhọn trông rất giống những nhân vật phản diện hèn mọn gian xảo.

"Lê Lê phá hủy băng ghi hình, còn phi tang chúng, hành vi đầy vẻ giảo hoạt, biết đâu là vì vậy nên cậu ta mới bị gϊếŧ chết cũng nên." Thẩm Diệt khẽ cười thành tiếng, khuôn mặt xương xẩu ốm yếu mang theo sắc vàng như nến làm người ta chán ghét, âm thanh cũng vô cùng âm u: "Đừng cho là tôi không biết ông và Lê Lê có xích mích, hơn nữa ông còn từng trắng trợn dụ dỗ cậu ta lên giường với mình."

Người ngay thẳng trên thế giới này không hiếm lạ, nhưng người ngay thẳng đến mức phun cả lời nói đắng ngắt vào mặt cấp trên thì không có mấy đâu.

Thẩm Diệt còn muốn nói gì đó, Vương Tuấn Khải ra hiệu cho Hoàng Kỳ Lâm ở phía sau xông lên túm lấy gã ta, lôi về cảnh cục.

"Chúng ta còn nhiều lời, từ từ lên đồn nói nhá!"

Ông chủ rạp hát nhìn theo bóng Thẩm Diệt, cắn răng nói: "Cậu ta vu khống cho tôi, rõ ràng là cậu ta làm, lại đổ tội cho người khác!"

Có lẽ lời nói của Thẩm Diệt quá mức kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hoặc là ông chủ rạp hát muốn cá chết lưới rách nên về sau có hơi thô lỗ, đem chuyện ông ta thấy Lê Lê ở phòng bảo vệ nói ra hết.

"Quả thật tôi có trông thấy Lê Lê cầm băng ghi hình lên, nhưng kẻ phá hư lại chính là Thẩm Diệt!" Còn sợ mọi người không tin, ông chủ rạp hát hít một hơi, lấy điện thoại ra: "Tôi còn chụp lại bằng chứng bọn chúng cấu kết nhau đây!"

Chỉ thấy trong màn hình hiện lên cảnh tượng hai bóng người mập mờ dán dính vào nhau, không khí trong phòng nháy mắt xấu hổ, vài cảnh quan vừa mới tốt nghiệp không dám nhìn thẳng, chỉ lén lút liếc ngang liếc dọc.

"..."

Vương Tuấn Khải mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm hai thân người gần như trần trụi quấn thành một cục, phất phất tay để tổ thu thập chứng cứ mang điện thoại đi, còn thâm ý mà nhìn ông chủ rạp hát một cái.

Không hiểu sao hắn cảm thấy Thẩm Diệt nói rất có lý.

Thế Vương Viên có bị lão ta lợi dụng không nhỉ?

Hắn vô thức nhìn quanh hiện trường, không thấy bóng dáng người kia đâu, trong lòng nổi lên cảm giác nhẹ nhõm kỳ quái.

Là sợ phiền đi.

Vương đội trưởng mặt liệt chăm chú ngó hai bàn tay béo múp đầy mỡ của ông chủ rạp hát, bỗng chốc nhớ đến gã người Nhật biếи ŧɦái ghê tởm kia, lại nghĩ tới thi thể không toàn thây của các nạn nhân, dạ dày lại quặn đau.

Cảnh cục như chong chóng quay tít mù thêm vài lần, tổng kết lại nghi phạm chỉ có thể là ông chủ rạp hát, một đồng nghiệp nữ đóng vai nữ chính, và Thẩm Diệt.

"Thẩm Diệt này cũng thật kỳ quái." Hoàng Kỳ Lâm gãi gãi cằm, ra vẻ thông thái: "Quan hệ của gã và người chết không bình thường, thế mà gã không có phản ứng tiêu cực nào, ngoại trừ ăn nhiều hơn mọi ngày..."

"Ăn nhiều hơn mọi ngày?"

"Phải a, theo báo cáo pháp y, Lê Lê chết trước khi buổi biểu diễn mở màn tận hai tiếng. Trước đó bọn họ ăn cơm trưa cũng chưa thấy Lê Lê nên tôi điều tra khẩu phần hôm nay của bọn họ, phát hiện một mình Thẩm Diệt đã ngốn hết hai phần của người trưởng thành...Tôi nói, có khi nào là gã ta khoét nội tạng của nạn nhân nuốt vào, sau đó có hai cái bao tử không?!" Vẻ mặt Hoàng cảnh quan rất sinh động, nếu không phải lời cậu ta nói con nít cũng thấy viển vông thì cả khối người sớm đã sùng bái với sức tưởng tượng vô bờ của cậu chàng này rồi.

Vương Tuấn Khải mắt cá chết cùng bá quan văn võ tỏ vẻ không quen vị này.

Vương đội trưởng nhìn ảnh người chết trong thời gian còn sống, khẽ hỏi: "Lê Lê là một người như thế nào?"

"Hiền lành ít nói, dễ bị bắt nạt, tính cách cũng khá là hướng nội, không hiểu sao lại được chọn làm nam chính." Hoàng Kỳ Lâm thở dài: "Có lẽ vì vậy mà cậu ta bị người ghen ghét đi? Dù sao Lê Lê cũng không tính là nổi bật trong đoàn kịch đó. Nghe nói cậu ta được chọn là nam chính đều do một tay Thẩm Diệt đề bạt, từ đây có thể thấy quan hệ giữa hai người này là có qua có lại."

"Cũng chưa chắc, biết đâu là tình yêu đích thực thì sao?" Vivian liếc xéo, đẩy mấy tấm ảnh lên bàn, là một vài nhân viên trong đoàn kịch, trong đó có một gương mặt lạ lẫm: "Những người này khai báo, bọn họ từng bị ông chủ rạp hát gạ gẫm, có kẻ sa lầy cũng có người từ chối. Người này." Cô chỉ vào tấm ảnh "lạ lẫm" kia: "Là người rời khỏi đoàn kịch vì bị lão già háo sắc chết tiệt kia ép đến đường cùng."

"Ép đến đường cùng?"

"Cô ta đang có thai thì chồng chết, không thể không dựa vào mặt để kiếm cơm. Ai biết được tên béo mất nhân tính này cư nhiên cưỡиɠ ɦϊếp cô ta, còn muốn cô ta phá bỏ cái thai để theo gã." Ấn tượng của Vivian về ông chủ rạp hát từ thuở cái chết của Laurent Albert vốn không tốt lắm, giờ triệt để về âm: "Bây giờ lão ta còn chối đây đẩy việc mình quấy rối Lê Lê, quả thật cầm thú không bằng!"

Mọi người bị khí thế phẫn uất của cô nàng lây nhiễm, nhất thời sôi nổi bàn tán về ông chủ béo múp kia. Vương Tuấn Khải ném cây bút lên bàn một cái, xung quanh liền im phăng phắc, chỉ có tiếng gió thổi từ chiếc quạt trần lan ra tứ phía, làm cho lòng người chộn rộn.

"Sếp, vụ này có dính dáng gì đến cái chết của James không?" X-chan buồn bực hỏi, sau khi nhận thấy cái gật đầu của Vương Tuấn Khải xong, bất đắc dĩ nói: "Thế thì, sếp, tôi nghĩ anh nên đi Bắc Kinh một chuyến."

"Cậu làm sao vậy X-chan? Vừa mới từ hiện trường trở về mà suy sụp sĩ khí như vậy ah..." Hoàng Kỳ Lâm muốn vỗ vai cậu ta, phát hiện sắc mặt X-chan rất khó coi, liền nheo mắt.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Nhóm của đội trưởng Cổ." X-chan méo mặt: "Bọn họ, ừm, tìm ra hung thủ rồi."

Trong nháy mắt, cảnh cục buổi đêm lại yên lặng như thóc.

Sau đó oán khí dâng lên thấu trời xanh.

"Lão tử không cam tâm a a a!! Sao có thể như thế chứ! Thằng nhóc cậu có phải là lầm không hả? Họ Cổ kia chỉ mới về Bắc Kinh có một ngày, nhanh như vậy, nhanh như vậy!!!" Toàn dân hận không thể nhào lên cấu xé kẻ phát ra tin tức, chỉ tội X-chan không thể tránh né ánh nhìn nhiệt đới của đồng loại, đành...tiếp tục ném bom liều chết: "Dường như khi chúng ta thu thập chứng cứ thì họ đã hành động rồi, xn phép đội trưởng chuyển dời vụ án chẳng qua là có lệ mà thôi. Dù sao bọn họ là đoàn đội cảnh sát trị an mạnh nhất Trung đại lục, quan to chức lớn còn phải nể mặt bọn họ ba phần..."

"Nể cái gì chứ, rành rành là ỷ có bóng cả che chắn nên làm phách mà thôi." Vivian nhếch miệng, lại chẳng chút tức giận: "Nghe thật là thú vị, chi bằng cả tiểu đội chúng ta đến Bắc Kinh một phen, xem thử cái gì gọi là phong thái làm việc của tổ đội xuất sắc nhất đại lục."

"Đừng làm càn."

Đám người vốn rất hưng phấn với đề nghị của Vivian, lại bị Vương Tuấn Khải dội cho tắt ngúm: "X-chan vốn chỉ đề cập đến việc một – mình – tôi tới đó thôi, đúng không?"

"Quả thật..." X-chan sờ sờ mũi: "Tối ngày mai ở Bắc Kinh tổ chức một buổi tiệc sinh nhật của nhị thiếu gia nhà họ Tống. Tôi nghĩ tôi có thể đưa sếp vào đó nắm bắt tình hình."

Một người khó hiểu phát biểu: "Vì cái gì phải tham gia vào bữa tiệc thì mới biết được thực hư?"

"Bởi vì tình báo ở Bắc Kinh nói, hung thủ rất có thể sẽ nhắm vào thiên kim tiểu thư và thế gia công tử trong bữa tiệc này, cho nên hàng rào vệ sĩ chắc chắn sẽ rất đông." X-chan cố gắng thể hiện bản thân hữu dụng: "Tôi có thể...lợi dụng vị thế của mình đưa sếp vào, ừm, mọi người hiểu mà..."

Từ trước đến nay chuyện X-chan là con nhà người ta ai ai cũng biết. Nhắc đến mới nhớ thứ gọi là địa vị này đúng là rất hấp dẫn tham vọng con người.

Không phải họ Cổ kia cũng là nhờ "địa vị" mới có ngày hôm nay sao?

"Như vậy, tôi sẽ đi một chuyến." Vương Tuấn Khải đan mười ngón tay lại, hơi nhíu mày: "Chuyện ở đây vẫn tiếp tục điều tra, không được chậm trễ."

Hết Chương

Truyện Chữ Hay