Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]

chương 44

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vương Tuấn Khải không nghĩ tới có kẻ tiếp cận hắn từ phía sau mà hắn lại không có chút cảnh giác, thầm trách chính mình chỉ mải lo theo dõi chính chủ, không chú ý đến tôm tép xung quanh. Hắn thiếu chút nữa đã quên, Cổ Quý An là kẻ có thể qua mặt được bao nhiêu con mắt soi mói của thế lực đối chọi, dĩ nhiên bên người ông ta có không ít nhân tài.

Chẳng hạn như người đàn ông tóc bạc trước mặt hắn đây.

Đám bọ nhít sớm đã bao vây quanh Vương Tuấn Khải, mà Cổ Quý An cũng chậm rãi đi tới bên này, xem bộ dạng của ông ta dường như biết rõ hắn đi theo phía sau, lại cố tình dẫn hắn đến đây, trăm phần trăm là muốn coi hắn là ai và kẻ đứng sau như thế nào. Vương Tuấn Khải trước giờ chưa từng chân chính gặp mặt Cổ Quý An, cho nên chỉ nhìn đôi mắt chắc chắn ông ta không nhận ra thân phận của hắn. Chỉ là cú đánh vừa nãy khiến hắn hơi ê cổ, nếu ngày mai vác cái xác này đi làm phỏng chừng sẽ có tai mắt Cổ gia để ý.

Bất quá, nguy hiểm trước mắt là phải làm sao để về nhà đã.

Bọn chúng không dùng súng, hiển nhiên là muốn bắt sống hắn. Một tên có vẻ thiếu kiên nhẫn nhảy lên phía trước, dùng thế võ thuật kỳ quái tấn công Vương Tuấn Khải, chân nam đá chân chiêu vừa giống túy quyền lại vừa giống tán đả, khiến hắn có chút chật vật đánh trả. Vương Tuấn Khải kỹ thuật chiến đấu không phải là xuất sắc, kinh nghiệm cũng chẳng nhiều, nhưng hắn hơn người ở chỗ tốc độ, nếu đã không phản đòn ngay được hắn sẽ tránh né, chớp thời cơ hạ gục kẻ địch. Tên đàn ông bị hắn lươn lẹo không theo kịp, liền ngoắc tay gọi đồng bọn lên vây công, dồn Vương Tuấn Khải vào một góc.

Vương Tuấn Khải không phải kẻ điên, càng không phải quân tử chính nghĩa phi thường, vì thế sau khi né tránh vài đòn từ phía đối thủ và trả đũa bằng vài cú đá chứng tỏ chân dài, hắn thu liễm khí thế, lựa chọn con đường chạy là thượng sách.

Dĩ nhiên, đám người kia được Cổ Quý An nuôi dạy không phải để chưng cho đẹp, đồng loạt đuổi theo Vương Tuấn Khải, tiếp tục chèn ép bằng thế ỷ đông hiếp yếu, rốt cuộc lại một lần bao vây Vương Tuấn Khải ở lưng chừng sườn núi.

Cổ Quý An tách đám người đi vào, thong thả đút tay vào túi quần, ngạo nghễ ngời ngời rất có khí thế của kẻ hành nghề hắc bang. Ông ta nhìn Vương Tuấn Khải từ đầu đến chân, bỗng nhiên nở nụ cười: "Đầu của mày hẳn là đau lắm."

Vương Tuấn Khải cho Cổ Quý An một cái liếc mắt thờ ơ.

"Cảnh sát có câu, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự phải nghiêm trị, mày đã nghe qua chưa?"

Vương Tuấn Khải im lìm đề phòng bị đánh lén, không chút quan tâm đến lời nói của Cổ Quý An.

Dù sao hắn đã chuẩn bị tâm lý được ăn cả ngã về không, nếu bắt buộc phải gϊếŧ người để thoát thân thì hắn sẽ nhảy xuống núi, cùng lắm ăn đau một chút, vẫn còn sống là được.

Vương Tuấn Khải ngang tàng bá đạo, nhưng hắn không bao giờ quên chính mình là một cảnh sát, sẽ không tùy tiện gϊếŧ người vô tội, nếu không thì, hắn có gì khác Cổ Quý An đâu?

Cổ Quý An đốt điếu thuốc, phả khói thành vòng tròn: "Thành thật đi nhóc con, hôm nay mày không thể chạy được đâu, xung quanh chỗ này đều là lính của tao, chỉ cần tao thông báo với bọn chúng một tiếng, dù có mọc cánh mày cũng không thoát nổi."

Vương Tuấn Khải nhíu mày, chợt bên tai vang lên tiếng gió. Hắn thuần thục né đi, phản xạ huých khuỷu tai về phía đó, không ngờ chỉ nghe đau nhói một cái, trên cánh tay phải bị cắt rách một đường dài.

Máu nhỏ tí tách xuống mặt đường, Vương Tuấn Khải chau mày càng sâu, vừa lúc thế tiến công ở cánh trái xông đến túm lấy tay hắn bẻ ngoặt ra phía sau. Vương Tuấn Khải – lợn chết không sợ nước sôi – ngửa đầu đập mạnh vào mặt kẻ kia, cánh tay bị thương không biết từ bao giờ đã móc ra một cái thẻ ATM, "xoẹt xoẹt" cắt đứt dây lưng quần của đối phương, còn phi một nhát vào cổ tay làm cho tên kia phải buông hắn ra. Vương Tuấn Khải hành động nhanh như chớp, lại không dám để lộ thân thủ, đành phải dùng trò tiểu nhân lường lận trước sau, lần lượt tránh thoát đối thủ.

Cổ Quý An nhàn nhãn đốt điếu thuốc thứ hai, ánh mắt nhìn Vương Tuấn Khải giống như trông một con thú đang cố gắng chạy khỏi bầy thợ săn. Đợi cho thể lực của hắn tiêu hao gần hết, ông ta mới ung dung đứng dậy, lao đến thụi mạnh vào bụng Vương Tuấn Khải, đánh hắn bay ra ngoài.

Vương Tuấn Khải "thuận thế" văng khỏi vòng chiến, va vào góc cây gần đó, rồi chớp nhoáng nhấc chân đạp vào lan can rào quanh con đường sườn núi, lăn xuống mất hút.

Cổ Quý An sửng sốt, cau mày lẩm bẩm, ông ta thế mà bị một tên nhóc con gài bẫy.

Bóng đêm vô tận, sườn núi dốc không thể tả, phía dưới cùng sâu hun hút chưa từng có ai đến, cũng không biết thằng oắt ngu xuẩn đó còn sống được không.

"Đi tìm nó." Cổ Quý An phất tay, bổ sung: "Lần theo vết máu."

"Vâng!" Đám người đồng loạt nói, sau đó một kẻ hơi cúi đầu, thực sự lần theo mùi máu mà đi.

Ánh đèn đường cam nhạt mờ căm không chiếu sáng được gương mặt lạnh tanh của một bóng đen nấp trong bụi rậm.

Bóng đen nhanh như sóc lẻn qua chiếc xe Cổ gia, lặng lẽ đặt một vật thể nhỏ bằng móng tay lên bánh xe, lại uyển chuyển linh hoạt nhảy khỏi khu vực quan trọng, ngón tay khẽ búng.

Ầm.

Lửa đỏ như hải đăng bừng bừng lóe lên, mùi máu phiêu tán trong không khí cũng bị vị xăng và động cơ dầu máy che khuất, nhóm lính đánh thuê hai mặt nhìn nhau, Cổ Quý An thì âm trầm như nước.

Lẽ nào thằng nhóc đó có đồng bọn? Không không, nếu nó không đi một mình, thì khi nó bị vây công, đồng bọn đã sớm xuất hiện để cứu nó.

Là kẻ nào đã nhúng tay vào việc này?

"Mọc cánh thì có thể thoát nổi đấy..." Bóng đen thì thào, âm thanh nhẹ hẫng tan vào gió đêm, thân người gầy guộc khẽ buông mình nhảy xuống địa điểm nơi Vương Tuấn Khải mất tích, trên lưng có thêm một đôi cánh màu đen tuyền như bóng tối.

Vương Nguyên hạ cánh đáp đất, thu thiết bị cánh bọc dù lại, trên mặt đeo mặt nạ phòng độc, nhanh chóng triển khai phương hướng truy tìm Vương Tuấn Khải.

Dưới chân núi quả thật đều là bùn loãng dính dấp như đầm lầy, ngã xuống tuy rằng không chết nhưng cũng mất nửa cái mạng, chủ yếu là do khí metan quá nhiều, nếu hít lâu sẽ dễ xảy ra phản ứng shock phản vệ. Đừng nói đến chuyện độc xà ác yết, bởi vì chỉ địa hình thôi cũng đủ khiến người ta hôn mê.

Vương Nguyên đeo kính hồng ngoại, xác định vị trí của hắn xong nặng nề ngưng thở, vô thức nghiến răng ken két. Vương Tuấn Khải bị bùn loãng vùi lấp, đã chìm sâu khoảng bốn mét rưỡi. Hắn vẫn còn tỉnh táo, đang cố gắng thoát khỏi lớp bùn, nhưng hiển nhiên hắn không có chỗ làm điểm tựa, càng không thể bám trụ nơi nào, chỉ có thể nỗ lực giữ mình không chìm xuống. Cứ cái đà này, Vương Tuấn Khải rất nhanh sẽ bị thiếu oxi mà chết, còn chết ở nơi không ai biết được.

Vương Nguyên run mạnh một cái, trái tim trong lồng ngực như bị tiêm doping mà điên cuồng đập mạnh, cậu gượng ép cưỡng chế mình không được hoảng loạn, suy nghĩ cách cứu anh hai ra ngoài. Thời gian anh hai ngã xuống đó đã hơn ba phút, nếu không thể kéo anh hai lên trong hai phút nữa, rất có thể anh hai sẽ tắt thở lâm sàng. Đường trở về từ đây đến Trùng Khánh phải mất đến bốn mươi phút, khi đó rất có thể anh hai không còn cứu được nữa...

Vương Tuấn Khải cũng đang nghĩ đến chuyện này.

Hắn phỏng đoán dưới chân núi là một đầm lầy, nhưng không ngờ lúc hắn vừa rơi xuống liền bị dây leo quấn lấy, Vương Tuấn Khải định giãy dụa, lại phát hiện cái kia căn bản không phải dây leo.

Con rắn thè cái lưỡi đỏ tươi ra đe dọa hắn, Vương Tuấn Khải chỉ kịp tung cước đá nó ra, trên bắp chân bị cắn mạnh một phát, xuyên thấu qua vải quần mà chạm vào tận da thịt.

Hắn không nén nổi sốt ruột, phóng lưỡi dao ATM vào thân rắn, thành công chặt nó ra làm đôi, nhưng hắn cũng bắt đầu thấy chóng mặt.

Sau đó Vương Tuấn Khải ngã xuống đầm lầy bùn loãng, số lý trí còn sót lại bảo hắn không được buông bỏ vùng vẫy, hắn phải làm cái gì đó, nếu không sinh mệnh sẽ kết thúc một cách rất vô nghĩa.

Đúng lúc Vương Tuấn Khải mơ hồ chống cự theo bản năng, một sức mạnh kéo hắn ra từ phía trên, thứ đó siết lấy hắn rất chặt, còn vô cùng gấp gáp hỗn loạn mà mấy lần làm hắn bị chìm lại. Vương Tuấn Khải vì độc rắn, ý thức rất mộng mị, cơ hồ là theo quán tính ôm trở ngược lại đối phương, ghì lấy đối phương để sống sót.

Vương Nguyên thở dốc kinh ngạc nhìn cái người đầy bùn đất vậy mà siết lấy người mình, hốc mắt nóng lên, lại như cũ cắn răng dùng sức tay kéo cả hai lên bờ. May mắn trong bùn không có thứ gì cản lại, bằng không thực sự là lực bất tòng tâm.

Cậu quấn một đầu dây thừng vào thân cây, đầu còn lại buộc lên người mình, lặn xuống bùn loãng tìm Vương Tuấn Khải, cuối cùng cũng lôi được người đang thoi thóp lên bờ, nửa tha nửa khiêng Vương Tuấn Khải đến bờ cỏ.

Vương Tuấn Khải vẫn chưa hôn mê hoàn toàn, nhưng cũng không khác người bất tỉnh là bao. Tầm mắt hắn bị bùn bao phủ căn bản không thể mở ra, may mắn sau khi thoát khỏi đầm lầy, Vương Nguyên lau vội mặt mũi cho hắn, lại dùng nước rửa sạch qua vài lần, Vương Tuấn Khải mới dễ thở một chút.

"Phát sốt..." Vương Nguyên đưa tay lên trán hắn, hiển nhiên không biết lý do vì đâu trán hắn nóng ran. Cậu xốc người đàn ông lên, cởϊ áσ khoác của hắn vứt xuống bùn, lại dùng dây cố định hắn ở trước ngực mình, lợi dụng bóng đêm hối hả chạy đi khỏi đầm lầy.

Trước mặt là dòng sông chảy dài vô tận, trên đầu là đỉnh núi chót vót thi thoảng có ánh sáng đèn pha chiếu xuống, Vương Nguyên không nghĩ ngợi nhiều liền buộc chặt người, nhảy xuống sông, nhờ sức nước trôi theo hạ nguồn dòng chảy, lõm bõm cố gắng bảo vệ người trong lòng không bị đá sỏi đập trúng, đồng thời quét mắt nhìn quanh đề phòng tứ phía. Nơi này cậu chưa từng tới bao giờ, địa hình cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể dựa vào quán tính rồi đi bước nào hay bước đó. Thực chất khi chạy đến đây cứu Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên không nghĩ ra được kế sách gì hay ho, đành phải đánh dương đông kích tây dời lực chú ý của bọn người Cổ gia trước.

Cổ Quý An cái gì cũng giỏi, bàn về chiến thuật càng có kinh nghiệm hơn một kẻ du hủ du thực như cậu, ông ta đã sống hơn nửa đời người, có cái gì mà chưa thấy qua? Vì vậy Vương Nguyên chỉ đành đánh liều làm trái với suy nghĩ của người thường, nhảy xuống nước ẩn mình, hy vọng rằng Cổ Quý An không tính đến phương diện này mà cho người xuống sông truy sát. Bất quá trò này hẳn là không kéo dài được lâu, cậu tốt nhất phải tìm chỗ dừng chân, sớm mang anh hai chạy về Trùng Khánh.

Còn có, làm sao thông báo cho Cục trưởng cảnh cục Trùng Khánh để cảnh cục không loạn cào cào lên.

Quả nhiên sáng sớm ngày thứ hai sau khi Vương Tuấn Khải đụng độ Cổ Quý An, thành phố Trùng Khánh lại có thêm một đám người lạ mặt không rõ lai lịch, lảng vảng ở khắp nơi điều tra cái gì đó.

"Vậy mà lúc này sếp lại không có mặt để giải quyết vụ này..." Hoàng Kỳ Lâm tặc lưỡi, khiến mọi người đều nhìn cậu ta.

"Sếp không đi làm sao? Bình thường ảnh rất đúng giờ kia mà?"

"Ủa cậu không biết hả? Sáng nay Cục trưởng nói sếp bận việc ra nước ngoài gấp rồi, có thể trong nay mai chưa về được Trùng Khánh đâu."

"Từ từ, sếp đi nước ngoài? Sao tôi không được thông báo gì hết?"

"Vậy mới nói là nhiệm vụ tuyệt mật, làm quái gì công khai cho bên ngoài biết được!"

Vivian nhìn đám người sôi nổi bàn tán, ném xấp hồ sơ đến giữa tầng tầng đầu ngươi ngăn chặn thị phi lan đến bàn mình, tuy rằng Cục trưởng trước giờ vẫn luôn nêu gương xấu cho cấp dưới noi theo nhưng ông ta chưa từng nói dối, lẽ nào Vương Tuấn Khải thực sự xuất cảnh tối qua?

"Nè, cậu biết sếp đi làm cái gì không?"

"Dĩ nhiên là cơ mật quốc gia rồi, bao giờ tôi làm đến chức đội trưởng chắc sẽ biết." Người nọ gãi đầu thở dài, ánh mắt hiếu kỳ như có như không liếc cửa phòng Cục trưởng.

Mà Vương Tuấn Khải "xuất cảnh" trong mắt người ngoài, lại thần kỳ trở về lúc bữa trưa của cảnh cục bắt đầu. Hắn một thân bùn đất xuất hiện trước cửa cảnh cục, không nói không rằng mượn cảnh phục của Dạ Nhất mặc vào, đầu tóc qua loa xử lí, sắc mặt trắng bệch không nói lời nào.

"Có chuyện gì vậy sếp?"

Nhìn không giống mới vừa ở ngoại quốc về đâu?

"Chờ." Vương Tuấn Khải khàn khàn đáp, âm thanh lộ ra vẻ mỏi mệt rõ rệt.

Không đầy ít phút sau, một chiếc Land Rover đỗ trước cửa cảnh cục, Cổ Quý An chậm rãi bước ra, bên cạnh là một gã đàn ông béo lùn thô kệch.

Hết Chương

Truyện Chữ Hay