Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]

chương 41

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chuyện giữa các hung thủ có mối liên quan đến nhau, Vương Tuấn Khải không phải là không biết.

Một Liêu San San chủ nhiệm khoa tim mạch, một Lâm Tú Linh làm bác sĩ có tiếng tăm cùng công tác tại bệnh viện Trùng Khánh đã dẫn đến không ít nghi ngờ của hắn. Vương Tuấn Khải tâm cơ không sâu nhưng tính phòng bị rất nặng, sẽ không qua loa mà kết luận hai người này lần lượt dính vào hai vụ án là trùng hợp. Nhưng Trương Quân Bằng và Phạm Văn thì sao? Bọn họ có dính líu gì với hai người phụ nữ kia?

Còn một điểm đáng ngờ nữa là, hầu như tất cả các vụ án gần đây đều có sự xuất hiện của Vương Viên.

Vương Tuấn Khải vẫn luôn tự cho là biết rõ cá tính của Vương Viên, lần này lại phá lệ trầm mặc. Nói hắn không nghi ngờ cậu là giả, nhưng người như Vương Viên thì làm được cái gì ngoài việc gây phiền phức cho người khác?

Liệu rằng trong cái chết của Lâm Lễ, tên của cậu ta có treo bên miệng của cảnh sát Trùng Khánh nữa hay không?

Thi thể trương phình của Lâm Lễ nhanh chóng được đưa về tủ ướp, người của cảnh cục Bắc Kinh không biết vì sao đã rút đi gần hết, chỉ còn lại vài tay cán bộ có thâm niên mặt nặng mày nhẹ mà chễm chệ trong sảnh lớn, dùng ánh mắt soi mói lẳng lặng đánh giá tác phong làm việc của cảnh sát địa phương.

Cục trưởng vì phô trương thanh thế, không thể không hào phóng mà lôi chiếc xe tư bản vẫn luôn giấu kỹ trong tầng hầm cảnh cục ra, cấp phép cho Vương đội trưởng tự do múa may, mặc sức làm lớn, có thể thấy đã muốn bỏ ra vốn liếng quý nhất để dung tung cấp dưới tham công tiếc việc. Dù sao nơi này cũng là địa bàn của người Trùng Khánh, cấp trên họ Cổ vuốt mặt cũng phải nể mũi, dám mang người đến "học hỏi" thì cũng không đến mức trân mắt nhìn hai bên tương ái tương sát, quần ma loạn vũ.

Hoàng Kỳ Lâm bị sự nhiệt tình của quần chúng bao phủ, ngắc ngứ cả ngày trời cũng theo đuôi đồng bọn đi đến nhà nạn nhân. Người tên James này hai năm trước bắt đầu làm tài xế cho Cổ gia, cụ thể là vị trí tài xế riêng cho một vị thiếu gia ăn học ở xa. Cổ gia không thiếu tài phú, lại hiếm muộn con cái, từ dòng chính chỉ sinh được hai đứa con trai, một là cha Cổ Du Sương, một còn lại sau khi lập gia đình liền cùng với người vợ xấu số bất hạnh chết yểu, lưu lại đứa con thơ chưa tròn một tuổi, được cha Cổ thu làm con nuôi, đến nay cũng đã sắp hai mươi.

Vị thiếu gia này quả thật là dạng thần long thấy đầu không thấy đuôi, cũng không phải là do chui rúc trong nhà làm hoàng hoa khuê tú gì, mà rặt dòng phá gia chi tử, trác táng thâu đêm hư hỏng không ai bằng. Mắt thấy thiếu niên công chưa thành danh chưa toại đã sắp có xu thế phản nghịch lầm đường lạc lối, cha Cổ lập tức tống đối phương ra ngoài, chỉ để lại một James trông nom thăm chừng, lúc ốm đau bệnh tật mới đến quan tâm, còn đâu đều thả rông.

Cha Cổ làm thế cũng không có gì kỳ quặc, nhưng thiếu gia kia sống trong cẩm y ngọc thực ngần ấy năm, làm sao chịu nổi áo cơm bần hàn? Vì thế trong một đêm tối trời, thiếu gia thình lình biến mất, mà tài xế James cũng chết cứng dưới hồ nước công viên.

"Nghe qua rất giống chuyện kinh dị." Hoàng Kỳ Lâm chà chà cánh tay: "Thiếu gia mệnh sát cô tinh, ra đời không bao lâu liền khắc chết cha mẹ, sau đó người bên cạnh cũng lần lượt vong mạng, chính mình mất tích."

Hoàng Kỳ Lâm thường xuyên lẩm bẩm nói điêu, người ở cảnh cục không hề thấy lạ, nhưng sau khi cậu ta phát ngôn xong, không hiểu sao người xung quanh khu nhà James đều xanh mặt lảng tránh, cảnh sát cố tình hỏi tới cũng làm bộ như không biết, vẻ mặt nghi thần nghi quỷ rành rành là chột dạ.

Khu vực này không tính là sầm uất, chung cư chẳng quá hiện đại mà cũng không xập xệ, lại thoang thoảng mùi nấm mốc cũ kỹ. Hoàng Kỳ Lâm cũng không nấn ná nhiều, trực tiếp tìm bảo vệ chung cư, mang chìa khóa lên phòng tiểu thiếu gia kia tra xét. James vốn được phân đến ở chung với tiểu thiếu gia, hiện nay di vật còn lại cũng nằm trong căn phòng đó, Hoàng Kỳ Lâm vốn nghĩ phải rất khó khăn để phân loại đâu là đồ của người chết còn đâu là đồ tiểu thiếu gia, không ngờ chẳng tốn mấy công sức đã nhìn ra tắp lự.

"Này...cậu công tử kia mắc chứng rối loạn cưỡng chế sao...?"

Hoàng cảnh quan há mồm thộn ngốc nhìn đồ vật trên bàn bị dán giấy chi chít, đâu đâu cũng là loại stick note bày bán phổ thông ngoài chợ, mặt trên là bút tích của duy nhất một người, cũng có duy nhất một nội dung: Đây – là – đồ - của – ta!

Thử tưởng tượng bạn bước vào một căn phòng mà hầu hết mọi thứ đều dán mác "đồ của ta" mà xem...Hoàng Kỳ Lâm không tự chủ lại sờ sờ cánh tay, lẽ nào tiểu thiếu gia kia thực sự không bình thường?

Cảnh sát đi theo sau Hoàng cảnh quan cũng kinh ngạc không kém, lập tức chụp ảnh hiện trường, này đó đều không thể di chuyển, rồi mới đi từng chỗ khám xét, miễn cho lòi ra một cái xác dán chữ "đồ của ta".

Hàng xóm tuy không hé hó gì, lại xì xào bàn tán. Có người được cảnh sát hỏi, thành thật khai báo dù biết căn phòng này có hai người ở nhưng ông ta chưa từng trông thấy ai ngoài James. Bảo an khu vực cũng biết sự tồn tại của tiểu thiếu gia, lại chung quy không xác định được mặt mũi cậu ta trông ra sao?

"Cái này...có phải quá tà môn không sếp..."

Hoàng Kỳ Lâm chạy về cảnh cục, nương nhờ ánh sáng chính nghĩa của sếp hòng mong gột rửa một thân quỷ khí từ chỗ kia. Vương Tuấn Khải mặc sức cậu ta suy diễn, liếc nhìn Willie: "Anh có cảm thấy chuyện này có điểm quen thuộc hay không?"

"Đích xác là từng có một tình huống xảy ra giống như vậy." Willie đẩy kính, phổ cập thông tin: "Năm đầu tiên tôi đến làm pháp y ở đây, cũng có người nói bản thân biết rõ ông chủ của mình là ai, vả lại đã từng gặp qua một lần, nhưng có gợi ý cỡ nào thì đối phương cũng không nhớ được mặt mũi ông chủ ra sau, còn cho là mình trúng tà một thời gian dài."

Hoàng Kỳ Lâm hồi hồn, nghe vậy gật lấy gật để: "Đúng, chú bảo vệ kia cũng nói y hệt! Nguyên nhân là gì?"

"Là "thuật che mắt"." Willie nhếch miệng, âm thanh đè thấp nặng nề, ánh mắt sau lớp kính thủy tinh trở nên mù mờ tối nghĩa: "Khi một con quỷ muốn người khác không thể nhìn thấy chân thân chính mình, sẽ tạo ra thuật che mắt để mê hoặc đối phương. Đây là loại ảo thuật phù phiếm dựa vào thôi miên thị giác tạo ra ảo giác, làm cho con người trong thời gian ngắn không thể phân biệt được thật giả, thậm chí ngay cả bản thân mình là ai cũng mơ mơ hồ hồ."

"...Đang yên đang lành tự nhiên nhắc đến làm chi..." Hoàng cảnh quan sợ phát run: "Anh không biết đó thôi, nơi mà Cổ Tiểu Mặc sống tràn ngập quỷ khí sâm sâm, tôi dám chắc cái chết kỳ quái của nạn nhân có liên quan đến cậu ta luôn..."

"Trước khi chưa có chứng cứ thì đừng tùy tiện nói bậy." Vương Tuấn Khải liếc cậu ta một cái: "Đã tìm thấy nội tạng của nạn nhân chưa?"

"Không phải cá thì là bị chó mèo ăn mất rồi." Willie chất phác cầm bánh ăn.

Vương Tuấn Khải nheo mắt: "Ý anh là có khả năng hồ nước không phải hiện trường đầu tiên của vụ án?"

"Hồ nước chỉ là môi trường ngụy trang để làm sai lệch giờ tử vong của nạn nhân." Willie lắc đầu, chỉ vào hình ảnh lập thể trên không trung, giải thích rõ từng nơi từng nơi: "Sau khi nạn nhân chết, trong kẽ tay phát hiện bùn đất đặc thù của bờ hồ công viên, xung quanh miệng hồ lại không hề có dấu vết xô xát, thậm chí đến cả một dấu giày hay phương tiện giao thông cũng không có, khả năng nạn nhân bị thả từ trên xuống..."

"Nhưng nếu như vậy không phải là gây ra tiếng động lớn thu hút sự chú ý của người ta sao?"

"Để tránh được tình trạng này, hung thủ đã sớm thiết kế một hệ thống ròng rọc động đưa nạn nhân ra giữa hồ rồi vứt xác." Vương Tuấn Khải tiếp lời: "Tôi đã cho người mô phỏng thử, đúng thật là như thế. Có thể suy theo giả thuyết: hung thủ đầu tiên là gϊếŧ người bằng cách phá hủy nội tạng, sau đó đào rỗng khoang bụng, lấy cả lục phủ ngũ tạng tim gan phèo phổi ra ngoài. Về phần làm sao lại lấy nội tạng chỉ có một lý do, nếu không phải do tư thù cá nhân thì chính là muốn khoa trương chọc tức giới cầm quyền."

"Hả...? Sếp, sao tôi không hiểu lắm? Hung thủ gϊếŧ người thì liên quan gì đến giới cầm quyền?"

"Hung thủ cố ý để cái xác không có nội tạng là để cho nó dễ dàng nổi lên mặt nước, đợi người phát hiện, phàm là thảm trạng khi chết càng biếи ŧɦái thì cảnh sát càng phải để tâm, sẽ nhanh chóng thu lưu thi thể nạn nhân. Hung thủ như vậy có khác nào thách thức cảnh sát, rằng gã không sợ bất kỳ ai, càng không sợ pháp luật, gã hưởng thụ quá trình người chết dưới tay mình, cũng hưởng thụ cách cảnh sát sứt đầu mẻ trán cũng không thu được cá vào lưới."

"Mệt hung thủ còn phải ưu ái chúng ta như vậy..." Willie sờ cằm cảm khái, tiện đà khều túi vật chứng: "Nghe nói cái cậu thiếu gia họ Cổ kia có sở thích dán sticker khắp nơi trong nhà?"

"Đâu chỉ là sở thích, quả thật phải nói là thói quen luôn chứ..." Hoàng cảnh quan nhất thời lại suy sụp, cào tóc: "Bây giờ đầu em ám ảnh toàn là chữ "đồ của tôi" luôn rồi nè!"

"Cũng là một nghi phạm đáng ngờ đó, ai mà biết trong mấy năm sống chung với James, cậu ta và gã xung đột cái gì."

"Tôi thấy không giống xung đột đâu." X-chan khó có khi mở miệng biện hộ thay cho nghi phạm, lần này lại là người cậu ta không quen biết: "Bày trí trong nhà rất ngăn nắp, quét tước gọn gàng sạch sẽ, chứng tỏ hai vị chủ nhân căn phòng vô cùng hài hòa, trong ta có ngươi trong ngươi có ta."

X-chan lời ngay lẽ phải, nói đến chân ái, tới lúc nói xong mới phát giác quần chúng dùng ánh mắt rất thiện ý, rất vi diệu nhìn mình.

X-chan ngẩn người, quẫn bách quay đầu đi, thường thường phiêu ánh mắt đến chỗ Chiêu Tài Miêu, lần này lại không thấy đối phương đâu.

"Tiểu Tài Miêu sáng sớm xin nghỉ phép rồi, cũng không biết là làm gì." Hoàng Kỳ Lâm hảo tâm giải thích, đồng thời cảm khái: "Tôi thấy chắc là bệnh mất, mấy ngày nay cậu ta bị hành quá đáng, ngay cả mắt cũng đóng một quầng thâm. Mặc dù cậu ta đúng là bảo bối của cảnh cục, nhưng rõ ràng là mèo không phải gấu trúc nha!"

"Không bằng đi thăm cậu ấy một cái?"

Hoàng cảnh quan tốt bụng đề cử, lại bị sếp ném nhãn đao không thể không rụt bả vai. Vương Tuấn Khải phân công cho cấp dưới làm việc, vẻ mặt khó đăm đăm không khác gì thủ trưởng tư bản lạm quyền, lại hạ giọng lạnh lẽo: "Tự mình tôi đi được rồi."

Quần chúng: "..."

Người không biết còn tưởng sếp ái mộ Tiểu Tài Miêu, ai dô!

Vương Tuấn Khải nói tự mình đi thì đúng là tự mình đi, người đòi theo đều bị hắn quăng cho một đống hồ sơ kêu xử lí. Hắn đơn thương độc mã xông đến khu chung cư mù mịt chướng khí, lại như cũ một thân phong độ đánh bật mọi vết nhờn.

Vì thế lúc Chiêu Tài Miêu nhìn thấy hắn đến, sợ run người, thiếu chút nữa làm rơi luôn xấp sticker trong tay.

Vương Tuấn Khải nhướng mày.

"Sếp..." Thanh niên vuốt mồ hôi, lưng cong cong, đương khi Vương Tuấn Khải muốn tiến đến gần đối phương, một bóng đen từ đâu đột ngột lao ra, gắt gao đem Chiêu Tài Miêu hộ ở phía sau, dùng ánh mắt cảnh giác trừng hắn.

Vương Tuấn Khải bình tĩnh đánh giá người kia – quần áo bình thường, gương mặt tạm coi là anh tuấn, giữa mặt có một vết sẹo dài lấn từ ấn đường xuống dưới đuôi mắt phải, làm cho người ta nảy sinh tâm phòng bị. Đối phương hơi thở cường hãn, toàn thân cơ bắp đang ở thế phát động, chỉ cần hắn có bất cứ hành động nào vi phạm vào lãnh thổ đối phương, gã nhất định sẽ chủ động nhảy lên giao tranh một phen.

Vương Tuấn Khải cũng không kiêng kị, hạ thấp trọng tâm, mũi chân nâng cao tung cước phủ đầu vào bụng đối phương, cứ vậy nhào vào triền đấu.

Hai bên ra quyền không nương tay, từng đòn đấm đến đều mang theo tiếng gió quát chuẩn xác tựa mãnh thú cường đại di chuyển. Tốc độ không tính là nhanh, lại vô cùng đều đặn, thường thường sau khi bị đối phương đánh trúng một lần, người còn lại sẽ bất chấp mà vọt lên, cùng cho nhau bạo lực khủng bố, dọa công nhân văn chức Chiêu Tài Miêu đứng vây xem sợ chết lặng.

Này, này là tình huống gì?

Ước chừng mười phút sau, Vương Tuấn Khải mới hạ quyền nương tay, lùi về sau tỏ ý đình chiến.

"Sếp, anh thế nào lại đến đây...?" Chiêu Tài Miêu nuốt nước bọt khô khốc, thấy Vương Tuấn Khải quắc mắc nhìn đống sticker trên tay mình, tức thì vỡ lẽ.

"Cậu chính là Cổ Tiểu Mặc." Vương Tuấn Khải hùng hồn phán như đúng rồi, hoàn toàn không đếm xỉa đến sắc mặt xanh mét của Chiêu Tài Miêu, lại chỉ chỉ người đàn ông mặt sẹo: "Anh mới là James."

James không phản ứng gì ngoài việc lại lần nữa nhét Chiêu Tài Miêu ra sau mình.

Chiêu Tài Miêu kinh sợ: "Sếp, anh làm sao biết?"

Thế mà đối phương chỉ buông lời gọn lỏn: "Tôi đoán."

Chiêu Tài Miêu: "..."

Cho nên đây là cậu ta tự đưa mình vào tròng sao?

"Tôi sớm biết cậu có thân phận không bình thường, chỉ là gần đây Cổ gia xuất hiện ở Trùng Khánh tôi mới bắt đầu để ý đến hành tung của cậu. Cậu luôn tìm cách tránh mặt Cổ đội trưởng, hạn chế có mặt cùng lúc với cô ta, thậm chí lần này xin nghỉ phép trong khi có vụ án quan trọng, chứng tỏ cậu lẩn tránh người nào đó." Vương Tuấn Khải phủi tay ngồi xuống, xoay cổ tay hơi mỏi, nheo mắt nhìn James: "Cậu không chỉ sợ lai lịch bị phát hiện mà còn cả sự tồn tại của người đàn ông này."

"Vì Cổ Quý An." Chiêu Tài Miêu hiếm khi lộ ra vẻ phẫn uất, mím môi nói: "Anh cũng biết tôi là Cổ Tiểu Mặc, tôi không giấu giếm gì nữa. Cái chết năm xưa của cha mẹ tôi là do Cổ Quý An gây ra."

Hết Chương

Truyện Chữ Hay