Tin tức về "khu đèn đỏ" chưa về tới tay Vương Tuấn Khải thì hắn đã bị cấp trên gọi lên càm ràm.
"Phía trên không đồng ý giải phẫu tử thi."
Cục trưởng buồn bực nhìn thanh niên đã cao muốn bằng chiều cao cửa phòng, từ đầu đến cuối vẫn là bộ dáng thờ ơ như thể trời có sập cũng không đến lượt mình gánh, thở dài: "Nạn nhân có quan hệ bất chính với một viên chức cấp cao."
"Thì có liên quan gì?"
"Đêm qua bọn họ ở cùng nhau, hơn nữa giữa họ còn có quan hệ "chủ tớ"." Cục trưởng làm ra vẻ "tôi nói như vậy cậu hiểu mà", thẫn thờ nói: "Tóm lại, viên chức kia cho rằng trên người nạn nhân có lưu lại dấu vết của mình nên ngăn cản đơn xin giải phẫu của cậu."
Một kẻ quyền cao chức trọng tai to mặt lớn không gϊếŧ người thì sợ cái gì? Dĩ nhiên là sợ liên lụy. Nhân phẩm của Laurent Albert không tốt, người trong ngành tùy tiện điều tra cũng thấy được, chỉ cần vụ việc này bị tung ra ngoài, số phiếu bầu cử cho viên chức này chắc chắn không lên nổi con số một trăm. Đời sống tɦác ɭoạи như vậy còn muốn che giấu tội trạng, hiên ngang hoành hành ảnh hưởng đến Sở cảnh sát như vậy quả thật đúng là hành vi của kẻ có tiền.
"Nếu không, tôi dẫn Willie đến xem là được."
Cục trưởng mặt không cảm xúc đấu mắt với thanh niên diện vô biểu tình, trầm giọng nói: "Cậu biết làm thế là vi phạm vào luật hay không?"
Vương Tuấn Khải rũ mi: "Chứ không thì chú định để cho tội phạm dương dương tự đắc coi thường cảnh cục chúng ta à?"
Động chạm đến danh dự cảnh cục là xắt vào nỗi đau thầm kín của Cục trưởng. Lão nhân nhíu mày, vung tay phê chuẩn: "Làm lén lút thôi."
Vương Tuấn Khải: ".. Ồ."
Cục trưởng trên trán bạo gân xanh, mình đã hạ quyết tâm như thế mà nó lại chẳng có chút cảm kích nào!
Thi thể được chuyển đến phòng ướp lạnh của bệnh viện, Willie như du hồn bất tán tà tà đi theo sau, mắt dán chặt vào xác chết, như là hận không thể nhào vô nghiên cứu cho đã ghiền. Y tá bị anh dọa sợ, nắm tay nhau nhao nhao rời khỏi nhà xác, sợ rằng một giây tiếp theo xác chết đã bật dậy và cùng pháp y tiên sinh tôi một cước anh một đấm vậy. Willie chẳng màng đến biểu hiện của bọn họ, muốn theo vào nhà xác, nhưng bị ngăn cản ở ngoài, cửa trắng đóng sập xuống tựa sét đánh giữa trời quang kết thúc giấc mộng tương lai được nuôi dưỡng từ lúc còn trong trứng của anh ta vậy.
Sau đó y tá nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đến mức thần nhân cộng phẫn đến đưa pháp y tiên sinh đi, chẳng biết hai người nói gì mà vị pháp y kia đột nhiên cười khà khà, âm thanh khốc khốc đầy vẻ mưu đồ chẳng hẹn mà làm người ta sởn gai ốc.
Vương Tuấn Khải thương lượng với Willie xong, trở về cảnh cục nghe khẩu cung của người có mặt tại hiện trường.
Vừa khéo làm sau, sắp đến lượt chờ của Vương Nguyên.
Thiếu niên cao gầy trông còn tiều tụy hơn tháng trước, chỉ mới một tuần không gặp mà trên mặt cậu tràn ngập mệt mỏi cùng lo lắng. Dĩ nhiên không ai cho rằng thiên chi kiêu tử Vương Viên đại danh đỉnh đỉnh này là hung thủ vụ án, chẳng qua tần suất cậu ta xuất hiện tại chỗ phát sinh án tử quá là trùng hợp.
Dẫn sao, người khác cùng lắm chỉ cảm thán một câu, nhân sinh khổ đoạn, thế sự vô thường, thiếu niên, bảo trọng.
"Thể chất Conan." Chiêu Tài Miêu nghiền ngẫm một hồi cho ra kết luận làm đói lòng người khác, giương mắt thấy Vương Tuấn Khải bước vào liền rụt cổ, chuồn về chỗ ngồi tiếp tục cảm khái. Đầu năm nay làm cảnh sát không dễ, cư nhiên chỉ là đi xem một buổi nhạc kịch cũng có án mạng xảy ra.
Vivian và Dạ Nhất cũng đã trở về, cô gái nhỏ hùng mạnh của tiểu đội không có biểu tình gì khác ngoài việc "tôi mới đi có một chút mà đã loạn thành như vầy như vầy như vầy a", một bên càu nhàu một bên pha cà phê chống buồn ngủ cho mọi người, làm cho quần chúng nhân dân thiếu điều muốn quỳ xuống bái Vivian làm nữ thần. Riêng cảnh sát Dạ lại vô cùng hưng phấn, dường như máu me quỷ dị và tình tiết cắt đầu rợn người kia chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn. Một cái gương mặt dài dài tuấn tú ngập ngụa sắc xuân, giống như mới vừa lột xác xong vậy.
Vương Tuấn Khải không khỏi liếc liếc.
Hoàng Kỳ Lâm như hiểu được lòng sếp, sán lại nhỏ giọng nói: "Bọn họ sáng nay không phải là cùng đi xem mắt sao? Hôm qua Dạ Nhất còn than thở với tôi cái gì mà anh ta chưa gặp cô gái kia bao giờ, chắc chắn không thích đối phương, trích thời gian làm việc ra trộm quan sát biểu tình của Vivian xem chị ấy có dỗi hay không này nọ kia, sau đó ảnh nghe tin Vivian cũng đi coi mắt, liền ói máu không muốn sống nữa...Kết quả, hai người bọn họ là đi xem mắt nhau! Mẫu hậu đại nhân của đôi bên cư nhiên là khuê mật lúc còn nhỏ! Chậc, như vậy chẳng phải là thân càng thêm thân sao..."
Cho nên, vẻ mặt của Dạ Nhất mới có thể rạng ngời đến mức kia?
Vương Tuấn Khải gật đầu tỏ vẻ hắn lý giải được.
"Sếp, không bằng anh cũng tìm một người đi a, vừa thơm vừa đẹp vừa tài giỏi, giống như Vương Viên vậy! Nếu cậu ấy mà là con gái đâu, chậc chậc, chắc chắn tôi sẽ nhịn không được mà theo đuổi mất..."
Hoàng Kỳ Lâm vô tư nói, cũng không chú ý đến ánh mắt không nhiệt độ của Vương Tuấn Khải. Hắn cúi đầu xem văn kiện, khóe mắt liếc thấy Vương Nguyên thấp thỏm đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, tay phải nhét vào túi quần không rõ tình trạng, tay trái vô thức đặt lên lồng ngực đơn bạc, dường như vị trí bên trái kia có chút bất thường.
"Vương Viên, đến lượt cậu!"
Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn người vừa lên tiếng, đáy mắt có chút bỡn cợt.
Nhìn không ra, kẻ thẩm vấn lại là Cổ Du Sương.
Vương Viên giật mình, hơi hoảng loạn căng thẳng bước vào, so với trước đây bị Anna vùi dưới lòng đất còn mất bình tĩnh hơn. Cổ Du Sương nhướng mày một chút, thấy sắc mặt trắng bệch của cậu, càng chú ý quan sát trạng thái nghi phạm, bắt đầu đặt những câu hỏi bình thường đối với nhân chứng tại hiện trường, nhưng hỏi có chút nhiều.
Người xung quanh đều là lính của Vương Tuấn Khải, ít nhiều đều cảm thấy kỳ quái, Cổ đội trưởng hình như để ý đứa nhỏ này nhiều hơn những người khác, thậm chí trong câu hỏi còn mang theo ý dò xét rõ ràng, giống như là...
"Cậu có biết ai là hung thủ không?"
Quần chúng thầm nghĩ, quả nhiên là vậy, Cổ đội trưởng đã nghi ngờ Vương Viên a.
"Không biết..." Vương Viên hé môi khô khốc, từ lúc bắt đầu diễn cho đến giờ đã là năm tiếng đồng hồ, và cậu chưa được uống nước. Khóe môi hơi nứt ra, trên gương mặt tái nhợt có thêm chút huyết sắc, nhưng lại khiến người ta không tự chủ xót xa, dĩ nhiên trong đó không bao gồm hai kẻ cùng có chức danh đội trưởng nào đó.
Cổ Du Sương hỏi: "Vậy cậu có thấy ai khả nghi không?"
"Khả nghi sao...Tôi không biết..."
"Âm thanh lạ thì thế nào?"
"Lúc đó trên sân khấu có hiệu ứng âm thanh, nếu thực sự có âm thanh lạ tôi cũng không phát hiện ra."
"Vậy sao..."
Cổ Du Sương hạ giọng, đứng dậy bước về phía Vương Nguyên, ở khoảng cách một cái bàn nhìn thẳng vào mắt cậu. Vương Nguyên hô hấp đột ngột nặng nề, cơ thể hơi run rẩy, mồ hôi trên thái dương rơi xuống lăn dài trên gò má như đang khóc, ánh mắt có chút né tránh tầm nhìn của Cổ Du Sương.
"Cậu nên biết, dối trá và không hợp tác với cảnh sát đều có tội như nhau."
Vương Nguyên hơi mờ mịt nhìn cô.
Cổ Du Sương thản nhiên chống lại ánh mắt cậu, thình lình giơ tay chụp lấy cánh tay vẫn luôn giấu trong túi quần của Vương Nguyên giơ lên cao, động tác nhanh và mạnh đến mức cậu suýt chút nữa ngã xuống ghế, nhưng thực ra cũng không khác ngã là bao.
Bàn tay nhỏ nhắn gầy guộc với những khớp xương rõ rệt, gân máu xanh tím trải khắp mu bàn tay, trên móng lưu lại vết máu đỏ sậm, mà lòng bàn tay máu thịt lẫn lộn không rõ vết thương.
Mọi người khiếp sợ giật mình, Vivian theo bản năng đứng dậy muốn lấy bông băng thuốc đỏ, lại bị Dạ Nhất đè lại, nhỏ giọng thì thầm: "Đợi một chút."
Vivian nhíu mày: "Cậu ấy là thần tượng của tôi. Bàn tay đó được trường nghệ thuật quốc tế mua với giá tính bằng triệu Euro, sao cô ta dám!"
Dạ Nhất biết Vivian thật tâm lo lắng cho Vương Viên đơn thuần là vì yêu thích tài năng của cậu, liền mềm lòng sờ sờ đầu cô: "Sếp vẫn còn ở đây."
Vivian bĩu môi. Sếp sẽ xen vào sao? Sếp bị rối loạn nội tiết tố chắc?
"Đây là từ đâu mà có?"
Cổ Du Sương nhàn nhạt nói, xuất thân từ trường cảnh sát, thân thủ cô ta dĩ nhiên không đơn giản, siết chặt đến mức Vương Nguyên không thể giãy dụa, mà cổ tay bị nắm đã muốn nổi lên vết bầm. Cô nhìn Vương Nguyên bằng con mắt sắc bén lõi đời của chim ưng trên trời cao, như thể đã xác định con mồi sẽ nằm gọn trong vuốt mình.
"Là do tôi không cẩn thận..."
"Không cẩn thận làm đứt? Tay cậu bị cái gì cắt?"
"Là...là dây đàn."
Giọng Vương Nguyên khàn khàn, đầu hơi cúi xuống giống như không muốn đối mặt với Cổ Du Sương. Người đứng gần có thể thấy rõ ràng thân thể cậu đang run nhè nhè, hơi thở phả ra cũng ngày càng khó nhọc, hai mắt mơ hồ, sắc mặt tồi tệ, tình cảnh này đối với người biết Vương Viên quá đỗi quen thuộc, giống như là...
"Dị ứng hoa anh túc!"
Cổ Du Sương chưa kịp nói tiếng nào đã bị hất ra. Vương Tuấn Khải vội đỡ lấy cơ thể đổ sụp xuống của em trai, thất thần nhìn cậu ngất xỉu trong lòng mình.
Một khắc vừa rồi, hắn tưởng...
Hắn còn tưởng...
"Vương đội trưởng, đây là ý gì?" Cổ Du Sương lần đầu tiên bị đồng nghiệp xa lạ đối xử như vậy, cộng thêm việc Vương Tuấn Khải ôm thiếu niên chẳng khác nào bảo hộ cậu, nhướng mày: "Là một đội trưởng, việc anh nên làm bây giờ là điều tra hiện trường mới đúng?"
Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn cô: "Cục trưởng phái cô thay tôi thẩm vấn?"
"Có gì không được sao? Trước kia tôi cũng từng làm qua nhiều lần, thông qua thẩm vấn có thể biết được kẻ nào là hung thủ." Cổ Du Sương như có như không liếc nhìn Vương Nguyên, hàm ý trong đó ai cũng hiểu rõ.
"Cậu ta không phải."
Cổ Du Sương mím môi: "Anh lấy cái gì đảm bảo?"
"Tôi ở cùng cậu ta suốt thời gian án mạng xảy ra." Hắn xốc Vương Viên dậy, hơi ngẩn người một chút, nhíu mày: "Khi nào cậu ấy tỉnh dậy hãy để X-chan hỏi cung."
"Anh..."
"Cổ đội trưởng, trên người cô dùng nước hoa XL phải không?" Vivian nhún nhún vai: "Loại sản phẩm đắt tiền lại dùng toàn là chất cấm như vậy về sau ít dùng một chút a."
Cổ Du Sương không rõ địch ý của cô nàng trước mặt mình từ đâu mà tới: "Có vấn đề gì?"
"Cách đây hai tuần chúng tôi vừa thụ lí một vụ án, nạn nhân chết là do ngộ độc nước hoa." Vivian mỉm cười thuần khiết: "Hơn nữa, ở cảnh cục không thiếu những đóa hoa có mùi thơm tự nhiên đâu."
Hết Chương