Vụ nổ bất ngờ xảy ra làm người không đề phòng bị hất tung ra xa, chiếc xe tạm giam Nhan Thu Thu bốc cháy dữ dội, vài cảnh sát bị dư chấn vụ nổ đánh dạt ra ngoài hôn mê bất tỉnh, tài xế bên trong không biết đi đâu.
Mà giữa đám cháy hừng hực đó, Nhan Thu Thu như bó đuốc rực rỡ phát sáng giữa đêm đen, không hét lên một tiếng nào đã bị thiêu cháy, mùi khét quỷ dị bốc lên ngun ngút. Người có mặt tại hiện trường vội vàng dập lửa cứu cháy, nhưng cơ thể Nhan Thu Thu như vật chất dẫn cháy hoàn toàn không sứt mẻ trước khí gas, đến khi cô ta ngã sầm xuống, bụi than tan ra tứ phía mọi người mới hoàn hồn.
Muộn rồi.
"Đừng nhìn." Một bàn tay che lại đôi mắt bất động của Willie, Touri chậm rãi kéo anh về phía sau. Willie hất tay cậu ta ra, bình tĩnh đẩy kính quay vào trong: "Nhan Thu Thu bị gϊếŧ rồi."
Vivian ngây như phỗng, thì thào: "Bịt đầu mối sao...? Là kẻ nào...?"
"Hắn ta, hắn ta thế nhưng dám gϊếŧ người tại cảnh cục..." Hoàng Kỳ Lâm vẫn chưa phục hồi tinh thần, khiếp sợ phẫn nộ đan xen: "Hắn rốt cuộc coi chúng ta là cái gì?!"
"Có, có khi là trùng hợp..." Giọng Chiêu Tài Miêu như muỗi kêu, hiển nhiên cậu ta cũng biết xác suất để hai chữ "trùng hợp" xảy ra là vô cùng nhỏ, Bao Tử bên cạnh xoa xoa đầu Chiêu Tài Miêu, con mèo này cũng đang rất chấn kinh mà.
...
Vương Tuấn Khải đứng trong góc tối, xa xa nhìn thi thể của Đường Triết, tham dự lễ động quan lần cuối trước khi đưa ông ta vào nhà hỏa táng. Hắn đưa mắt lạnh nhạt nhìn Vương Nguyên đứng bên cạnh Đường Cung, đôi mi rũ xuống không rõ tâm tình.
Điện thoại chợt rung phá vỡ sự trầm mặc của hắn, Vương Tuấn Khải sải bước dài ra ngoài, tin tức trong điện thoại truyền đến làm hắn nhíu chặt mày, gằng giọng hỏi lại: "Chết rồi?"
Vẻ mặt hắn rất lạnh, sườn mặt hơi gầy tạo cảm giác góc cạnh, tay hơi siết chặt lan can, dĩ nhiên đang gặp phải vấn đề rất quan trọng. Hắn vừa nhấc chân rời đi liền có một tầm mắt theo đuổi bóng lưng hắn, mang theo chút lạc lõng cô đơn khó có thể nhìn ra.
Đường Cung im lặng nhìn thiếu niên, lên tiếng kéo cậu về thực tại: "Cậu và Vương đội trưởng có quan hệ gì với nhau?"
"Liên quan gì đến anh." Vương Nguyên né tránh đáp.
Đường Cung không chịu bỏ cuộc, sau khi gặp được cậu ở một cửa hàng bánh ngọt liền mặt dày bám đuôi, nghe thấy Vương Nguyên "bỏ nhà đi bụi" liền tỏ vẻ là người tốt sẽ thu lưu không lấy tiền, bất quá đến cuối cùng cũng không dụ được cá cắn câu. Cá này thà ở khách sạn chứ không chịu tin tưởng y lần nào, có điều như vậy cũng tốt, y thích tìm cách chinh phục Vương Viên, dễ dãi quá ngược lại không thú vị.
Xem ra, quan hệ của hai người họ Vương này cũng không tầm thường.
Đường Cung bằng mọi giá, mất bao công sức mới xác nhận được Vương Tuấn Khải thực sự là anh trai cùng cha khác mẹ của Vương Nguyên, lúc phát hiện ra chuyện này, tâm tình của y rất vi diệu, trong lồng ngực phập phồng hình bóng quen thuộc của một thiếu niên có vóc người nhỏ nhắn từng chạy theo đuôi y mềm mềm gọi ca. Đường Cung xoa trán cười khổ, thực sự là định mệnh trêu đùa a, tại sao Vương Viên cũng là kẻ dấn bước trên vết xe đổ của Lâm Duy Viễn?
Xem Vương Viên, hình như vẫn chưa phát hiện ra tình cảm của cậu dành cho anh trai, về phía Vương Tuấn Khải lại càng trắng tay, hắn căn bản không cho Vương Viên sắc mặt hòa nhã chứ đừng nói là suy nghĩ tới phương diện kia. Đường Cung thở phào, cũng may hai người trong cuộc ai cũng không lún sâu, huống hồ hiện giờ đã có y xuất hiện bên cạnh Vương Viên, y tin tưởng sớm muộn gì cậu bé này cũng sẽ buông được đoạn tình cảm mù mờ kia, đến bên cạnh y.
"Cậu có muốn qua đó nói chuyện với Vương đội trưởng một chút không?" Cứ việc Đường Cung thấy ánh mắt trông mong của Vương Nguyên nhìn anh trai, lại cố tình khiêu khích: "Người ta tốt xấu gì cũng là ân nhân của cậu, hẳn là phải thân thiết một chút."
Vương Viên trong mắt Đường Cung chỉ cắn môi không đáp, hiển nhiên cậu nhóc này tự mình tránh né Vương Tuấn Khải có liên quan đến chuyện y vừa nói. Quả nhiên Vương Viên ấm ức cúi đầu, dằn lòng cố gắng bước từng bước về phía Vương Tuấn Khải, vẻ mặt giằng co vừa ủy khuất vừa mâu thuẫn, dường như thực sự muốn giảng hòa cùng Vương Tuấn Khải. Ai ngờ đội trưởng Vương cứ như không nhìn thấy cậu mà đi sượt qua, gấp gáp chạy về phía cổng chính.
Vương Viên ngây ngẩn cả người, sắc mặt tái nhợt tựa hồ tùy thời đều có thể bị gió thổi ngã xuống.
"Nếu không thể nắm bắt thì buông ra đi." Đường Cung không hiểu sao y hơi tức giận, nắm tay Vương Viên kéo về: "Người ta đã như vậy, cậu mặt nóng dán mông lạnh không thấy ê chề sao?"
"Chuyện của tôi không cần ảnh quản!" Vương Viên đột nhiên hất văng tay y ra, đôi mắt phiếm nước tràn đầy giận dữ: "Anh tránh ra!!"
Cậu nghệ sĩ bi ai tự giễu, xoay người chạy một mạch về phía Vương Tuấn Khải vừa đi, khách khứa xung quanh không hiểu gì, lặng lẽ trách cứ, giữa lễ tang của người khuất mặt, đám trẻ con này muốn nháo cái gì đây?
"Vương Viên!!"
"Vương Viên!!!"
Vương Nguyên nhanh chóng biến mất khiến Đường Cung lo lắng, vội nói vài câu xin lỗi với bên tổ chức liền hấp tấp rời đi. Y rời khỏi lễ tang một lát sau, người đứng trong góc khuất chậm rãi bước ra, đôi mày anh khí hơi nhíu lại, dường như không hài lòng: "Sao lại gϊếŧ cô ta?"
[Đều là chuyện ngoài ý muốn thôi. Đáng lẽ ra cô ta sẽ không chết, nhưng cô ta lại dùng vũ khí bí mật của tổng bộ nên phía cao tầng ra lệnh hạ sát.]
Vương Nguyên nhướng mày: "Cho dù cô ta có nói ra thì đám cảnh sát cũng đâu tra được, bọn họ cần gì phải đuổi cùng gϊếŧ tuyệt một kẻ vô dụng?"
[Ha, cậu đừng ngây thơ như vậy, phải biết rằng...Cảnh sát là những kẻ có thể vì một cái cúc áo mà lật tung cả đại lục lên.]
"Nói như vậy, người gϊếŧ Đường Triết thực sự là Đường Cung?"
[Cái đó tôi không biết, nhưng vì cái chết của Đường Triết mà phía cao tầng đã bắt đầu nội đấu, tất cả vũ khí sinh học sẽ bị giành giật từng thứ một, mấy kẻ loăng quăng ở bên ngoài cũng sớm bị tiêu trừ. Còn nữa, kế hoạch của cậu cũng nằm trong dự đoán của bọn họ, sớm cẩn thận một chút thì hơn.]
"Biết rồi." Đôi mắt hấp háy tiếu ý của Vương Nguyên thoáng chốc lạnh xuống, âm thanh khô khốc không chút cảm xúc.
Phía xa xa nơi quan tài Đường Triết lẳng lặng nằm đó, một mùi gay mũi không rõ nguồn gốc thình lình tản ra, "ầm" một tiếng lớn, thi thể vừa rồi còn nguyên vẹn đã bị nổ tan tành, mảnh vụn bay tứ phía gây ra tràng diện khủng bố không nói nên lời.
Cậu chậm rãi rời khỏi tang lễ, leo lên chiếc xe chở hàng gần đó. Từ trong túi áo lôi ra một cái notebook nhỏ nhắn, màn hình đen thui nhanh chóng sáng lên, hiển thị hình ảnh quen thuộc trong một phòng bệnh khoa tim mạch.
"Thật không dễ dàng gì cho bà ta..." Thiếu niên lẩm bẩm, nửa gương mặt chìm trong bóng tối, phóng to hình ảnh tủ thuốc lên, âm thầm mưu tính.
Vụ nổ được xử lí khá gọn gàng, xác Nhan Thu Thu cũng được đưa vào phòng pháp y. Nhất thời đám người rùng mình lùi xa, nhìn Willie dùng ánh mắt âm trầm đánh giá Nhan Thu Thu.
"Nhìn này." Willie nheo mắt dùng nhíp gắp một mảnh thủy tinh vỡ trong bắp tay Nhan Thu Thu ra: "Loại thủy tinh mỏng dính như vậy chỉ có thể xuất xứ từ dụng cụ sinh hóa."
"Ý anh là ống nghiệm?"
"Chính xác là ống cấy ghép." Anh thận trọng đặt mảnh thủy tinh lên máy, phía trong bề mặt bị cháy đen đều là nhọ, Willie cẩn thận lau sạch, đưa lên mũi ngửi: "Có mùi lưu huỳnh."
"Dựa theo kết cấu của loại thủy tinh này cùng với thứ bị nghi ngờ đã từng được chứa trong thủy tinh, tôi cho rằng trong người Nhan Thu Thu đã bị cấy ghép các loại ống có kích thước nhỏ như ống tránh thai vậy." Willie nâng cằm vẽ phác thảo minh họa lời nói, cho ra kết luận: "Kẻ muốn gϊếŧ cô ta rất dễ, chỉ cần dùng chip điện tử kích phát vụ nổ, dù hắn ở cách chúng ta nửa vòng trái đất cũng có thể nổ chết Nhan Thu Thu."
"Đồng nghĩa với việc tất cả những người sống đều có hiềm nghi."
"Chỉ một ống cấy ghép liền có thể nổ chết người sao?"
Willie gật đầu: "Nếu có chứa chất dẫn cháy như lưu huỳnh thì tỷ lệ tử vong là %."
Hoàng Kỳ Lâm vò đầu: "Mẹ ơi, vừa phá được án tử cứ tưởng sẽ được yên tâm một chút, nào dè phía sau hung thủ còn có hung thủy nguy hiểm hơn!"
"Bực nhất là Nhan Thu Thu này không có bối cảnh gì cả, lấy gì để chúng ta tra ra kẻ sau lưng cô ta đây?"
Đương khi mọi người phẫn nộ đấm bàn, Vương Tuấn Khải phong trần sương gió từ bên ngoài bước vào, sau khi nghe Hoàng Kỳ Lâm thuật lại toàn bộ tình hình, thần sắc có chút phức tạp: "Thi thể Đường Triết cũng bị nổ rồi."
"...Đệch...Đây là chuyện quỷ gì?!!" Hoàng Kỳ Lâm nhịn không được mắng to, mọi người hiển nhiên cũng bị phát ngôn sấm động trời quang của đội trưởng nhà mình hù cho chết khiếp. Trong một tuần có tận ba người chết, lẽ nào phong thủy đại lục quả thật có biến?
"Giờ thì bọn hiệp hội họa sĩ kia không còn cớ để giữ thi thể nữa đi." Willie cười đến là lạnh lẽo, cắm phập dao mổ lên bàn: "Mẹ kiếp, nổ tan xác rồi lão tử lấy cái gì mà mổ chứ!?!"
Mọi người hình như cũng bị thuốc súng nồng nặc làm cho buồn bực.
"Tổ điều tra vừa đến hiện trường, gọi cho tôi nói..." Vương Tuấn Khải trầm mặc một lát, tiếp tục đả kích cấp dưới: "Tại hiện trường vụ nổ thi thể Đường Triết, có người ngửi được mùi lưu huỳnh trước khi vụ nổ xảy ra."
Người nọ lập tức được triệu hồi đến cảnh cục, trông bộ dạng suy sụp sợ sệt kia, hiển nhiên bị dọa không nhẹ.
"Tôi là Chu Minh Đức, bốn mươi sáu tuổi, từng tốt nghiệp đại học mỹ thuật ngoại quốc, làm việc cho hiệp hội họa sĩ quốc gia."
Hoàng Kỳ Lâm sờ cằm: "Nếu đã tốt nghiệp trường ngoại quốc sao ông không ở nước ngoài làm việc? Điều kiện và chính sách đãi ngộ ngoại quốc không tồi đâu?"
"Đều là do Đường Triết! Đều tại ông ta mà ra!" Chu Minh Đức phẫn uất gào lên: "Ông ta năn nỉ tôi về nước làm việc không thành công liền tung tin đồn bôi xấu danh dự của tôi, sau đó giả vờ hào phóng nhận tôi khi không ai cần, còn khiến tôi cảm động một thời gian dài!!"
Vương Tuấn Khải khoát tay chặn lại để Chu Minh Đức kiềm chế kích động, gặng hỏi: "Là ai đã nói cho ông biết bộ mặt thật của Đường Triết?"
Chu Minh Đức câm miệng không đáp.
"Xét theo mức độ hận thù của ông và Đường Triết, chúng tôi có thể xếp ông vào hàng ngũ nghi phạm mưu hại Đường Triết."
"Vì cái gì?" Chu Minh Đức lớn tiếng nói: "Ông ta đã được chứng nhận là chết vì xuất huyết não rồi mà!!?"
"Trong thời gian quá trình điều tra chưa kết thúc, bất kỳ manh mối nào cũng có thể thay đổi nguyên nhân chết của nạn nhân. Tôi khuyên ông tốt nhất nên nói sự thật, vì chúng tôi nghi ngờ đây là án mạng liên hoàn."
Chu Minh Đức nhìn bộ dạng không giống nói đùa của Vương Tuấn Khải, khổ bức thở dài não nề: "Tôi căn bản không biết đối phương là ai, người nọ chỉ gửi bản ghi âm có chứa lời của Đường Triết nhục mạ sau lưng tôi, tôi khi ấy đã phát hỏa nào nhớ được gì, chỉ còn biết lái xe đến tìm ông ta ba mặt một lời nói cho rõ ràng, ai ngờ Đường Triết khi ấy không có nhà, ngược lại kẻ đang hiện diện là Đường Cung."
"Đường Cung...khi đó có mặc áo khoác hay không?"
"Có, là cái màu nâu sẫm số lượng có hạn của Malaysia ấy...Ngày hôm đó trời mưa nhỏ nên tôi nhớ kỹ lắm, Đường Cung còn che kín mặt tựa hồ đang trốn người nào đó. Tôi nghẹn một bụng hỏa khí chạy đến gặng hỏi y, y thế nhưng không nhìn tôi lấy một cái đã bỏ đi, tôi đuổi cũng không được."
"Sau đó ông có liên lạc với Đường Triết hay không? Người còn hay đã chết?"
"Đương nhiên có, ông ta vẫn còn sống sờ sờ ra!" Chu Minh Đức chắc nịch khẳng định: "Tôi còn nghe tiếng ông ta cãi lộn với tình nhân qua điện thoại cơ mà!"
Vương Tuấn Khải cùng mọi người đưa mắt nhìn nhau, cho đến nay tình nhân của Đường Triết là ai mọi người cũng không biết, ngay cả người tương đối thân cận với ông ta là Đường Cung và Chu Minh Đức càng không rõ đối phương thân phận thế nào. Lâm Tú Linh không cần nói, bà ta hận không thể tránh xa Đường Triết cả cây số chứ đừng bảo là quan tâm đến người bên gối ông ta, huống hồ Đường Triết tuổi đã lớn, nếu là tình nhân qua đường chắc chắn niên kỷ không cao, theo như phỏng đoán của Vivian, người phụ nữ kia hẳn là độ chừng hai mươi lăm đến ba mươi tuổi mà thôi.
"Nói đến nói đi, Đường Triết phong lưu thành tính, kén cá chọn canh cố tìm một tình nhân xinh đẹp, thực ra là bị cô ta lừa. Có lần tôi trông thấy gương mặt thật của cô ta, mấy ngày liền đều không ngủ nổi."
Vivian mặt nặng mày nhẹ hừ một tiếng, Chu Minh Đức thế nhưng chẳng hề thu liễm, ngược lại nóng nảy phản pháo: "Tất cả đều là sẹo! Cô nói coi có kinh khủng hay không?!"
Hết Chương