Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: phuogot_
Oa~~~
Cô hỏng mất.
“Sư huynh, huynh huynh huynh, huynh không nói thật phải không?”
… Sao lại như vậy? Người sư huynh muốn giới thiệu cho cô lại chính là anh ấy!
Chàng trai nào nó cong môi, nhẹ nhàng đánh chữ: “Chọc muội chơi thôi.”
Vẻ mặt Tô Tiểu Ly vốn đang hoảng sợ lập tức giật giật một trận.
Cô không nên lơ là.
Sư huynh nhà mình là một hồ ly già che giấu, mỗi câu nói đều vì muốn kích động cô.
Trái tim nhỏ sợ tới mức run loạn!
“Muội muội muội… Muội xuống!”
Da mặt bạn Tô không dày như sư huynh nhà mình, sợ không lựa lời đánh chữ xong nhanh chóng tắt kênh.
Bạn Tô bị dọa nhưng chàng trai nào đó lại nở một nụ cười hiếm có.
Vốn là một khuôn mặt đẹp trai, cười lên thì gọi là khuynh quốc khuynh thành cũng không quá đáng.
Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, tự dung nhớ tới một vài hình ảnh.
Tiểu Ly Miêu này cũng thật thú vị.
Mặc dù cô không phải người đầu tiên chủ động tìm anh, hi vọng anh làm đồ đệ cho người chơi nữ.
Nhưng trong đám người xin anh làm sư phụ chỉ có mình cô là nhanh trí.
Nhưng làm gì có người nào xin người ta làm sư phụ trước tiên đã gọi sư phụ, rồi hỏi người có thu nhận đồ đệ không, hơn nữa cảm giác dáng vẻ giống như lúc nào cũng muốn rút lui.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, anh đột nhiên nổi hứng trêu chọc cô.
Không ngờ, cô nhóc này thật là một kho báu nhỏ, chơi hoài không chán.
Nhếch môi mỉm cười, định logout giống Tiểu Ly Miêu bị dọa sợ kia.
Trong phòng lại xuất hiện một người áo vàng.
Đèn xanh lóe lên, một giọng nam trẻ tuổi êm tai hưng phấn vang lên.
“BOSS!!! Sao đột nhiên lại tới ban nhạc?” phuogot_d/dlqdn
Chàng trai nào đó lên tiếng: “Đưa bạn đến đi dạo.”
Ngay sau đó có ba người mặc áo vàng cũng lần lượt nói.
Có nữ, có nam không người nào không bày tỏ hết sức vui mừng khi anh xuất hiện.
Chàng trai nào đó vốn chỉ muốn trêu chọc bạn Tô, mục đích đã đạt được đương nhiên là chuẩn bị rút lui.
Nhưng ai biết đột nhiên lại có thêm vài người nữa đến.
Đang muốn làm yên lòng đoàn “cấp dưới” nhiệt tình này để đi, một người áo vàng khác xuất hiện.
“Đến giờ họp rồi sao còn ở đây?”
Giọng nói cũng rất dễ nghe nhưng lại rất uy nghiêm, mấy người áo vàng không thể làm gì khác hơn là rơi nước mắt rời khỏi phòng, chạy đi họp.
Đến khi trong phòng chỉ còn chàng trai nào đó và người áo vàng kia, chàng trai mới nhỏ giọng nói: “Sao giờ mới xuất hiện.”
Người mặc áo vàng tên Vô Phong vừa rồi dùng giọng nói uy nghiêm giờ lại đổi thành giọng điệu trêu chọc: “BOSS lớn cuối cùng xuất hiện, cuối cùng tớ cũng có dịp cho bọn họ nhìn thấy.”
Boss lớn nhất xuất hiện bị mọi người vây xem cũng là chuyện bình thường thôi mà.
“Bọn họ cũng không phải là chưa từng nhìn thấy.” Chàng trai nào đó nhẹ nhàng nói.
Vô Phong cười xấu xa: “Nhìn thấy thi thể, chưa nhìn thấy người sống bao giờ.”
Lại nói, bổ nhiệm quản lý áo vàng đều là anh đưa lên, lúc nào thì nhìn thấy chàng trai kia được.
Hơn nữa nếu vừa rồi anh không nhìn nhầm thì hình như còn kéo một người nữ vào phòng này.
“Tớ có việc, xuống trước đây.” Khóe miệng chàng trai nào đó cứng ngắc, nói xong cũng định rời luôn.
“Đợi một chút!” Vô Phong vội vàng gọi: “Có mấy công ty tổ chức tiệc rượu muốn mời mấy ca sĩ trong ban nhạc của chúng ta đến biểu diễn trên sân khấu, cậu thấy sao?”
Chàng trai nào đó hơi nhướng lông mày, xem ra Vô Phong làm việc không tệ.
Chỉ là…
Vô Phong vội vàng hỏi: “Chỉ là cái gì?”
Chàng trai nào đó nói từ từ: “Bảo vệ tốt cho họ.”
Vô Phong im lặng hai giây lập tức đồng ý: “Chắc chắn!”
Mặc dù có người nói, Hỏa Diễm thành công là vì có được rất nhiều ca sĩ có năng lực tốt.
Nếu không có những ca sĩ này, Hỏa Diễm sẽ không là gì cả.
Nhưng Vô Phong vẫn cho rằng, Hỏa Diễm thành công không thể tách rời một người, chính là người đàn ông nói với anh bảo vệ tốt cho các ca sĩ này.
Quyết đoán, nhạy cảm, mà lại rất tôn trọng âm nhạc. phuogot_d/dlqdn
Không ai có thể hiểu rõ hơn bọn họ, những ca sĩ này có giấc mơ chân thành tha thiết như thế nào.
Đây cũng là nguyên nhân Hỏa Diễm có thể là ban nhạc đứng đầu hiện nay.
Không phải bởi vì có thủ đoạn mà bởi vì bọn họ tôn trọng ước mơ của từng nghệ sĩ.
Bên kia, Tô Tiểu Ly vẫn đang chìm đắm trong lời tỏ tình của sư huynh nhà mình.
Nhưng không phải vui mừng mà vì chưa hoàn hồn.
Nếu đổi thành bất kì cô gái nào khác nghe được một giọng nam dễ nghe tự đề cử mình như vậy chắc chắn cũng sẽ không chịu nổi.
Mặc dù chỉ là hai câu nói rất ngắn còn lại đều là trao đổi bằng chữ.
Xấu hổ nhất chính là trái tim cô lại không nghe lời đập mạnh mấy nhịp.
Lúc đang đập mạnh đột nhiên anh nói một câu đùa cô thôi.
Cô đã hiểu, sư huynh mặt lạnh nhà này gọi cô lên YY không có chuyện tốt gì, chỉ đùa cô thôi.
Thở phì phò tắt máy tính, quyết định ra ngoài đi dạo một chút.
phút sau, cả người bạn Tô mặc quần áo trắng, xuất hiện ở thư viện với hình ảnh một cô gái cực kì lãng mạn.
Xin mọi người không nên hỏi vì sao cô lại đến nơi này đi dạo.
Bởi vì trên người cô mặc một chiếc váy len màu trắng, vạt váy phồng nhìn có vẻ rất ngây thơ rất đẹp.
Xin hỏi ăn mặc đẹp như vậy đi ăn Ma Lạt Thang thích hợp à?
Cho nên bạn Tô nào đó đã đứng trong một quán ăn vặt, sau khi nhận được rất nhiều ánh mắt BIUBIU quét đến, quyết định đến những nơi có phong cách ngốc ngốc một chút.
Ví dụ, đến thư viện đọc truyện ngôn tình.
Cả người bạn Tô mặc váy trắng thu hút không ít cái ngoái đầu nhưng mái tóc thật dày và đen che đi hơn nửa gương mặt cô, không ai đoán ra cô là ai.
Nhưng mà, hơn ba giờ chiều, sao người trong thư viện lại ít như vậy?
Thả nhẹ bước chân đi vào, hình như chỉ có năm, sáu bạn học ở trên bàn dài vừa lật sách vừa viết cái gì đó.
Cô lè lưỡi, liếc nhìn kệ sách lập tức hóa đá.
Éc… Biến đổi gene, đây là cái gì?
Đi tiếp, cô tiếp tục đi tiếp! Éc… Nguồn gốc các loài, lại là cái gì nữa đây?
Đi đến hàng cuối cùng, cô gái nào đó vừa nhìn tên sách trên giá vừa đi vào trong, đột nhiên dưới chân bị vấp vào cái gì.
Vừa cúi đầu thì gặp hai con ngươi đen sâu thẳm, làn sóng ánh sáng giống như muốn hút cô vào đó.
“Vệ Vệ ~~~ Vệ ~~”
Bạn Tô không dám tin nhìn anh chàng đẹp trai đang ngồi dưới đất, trên đùi vẫn đang đặt một quyển sách, lập tức đỏ mặt tim đập nhanh!
Đây chính là người mà bạn học Tô Tiểu Ly tâm tâm niệm niệm, muốn tấn công người ta nhưng lại đi chà đạp gương mặt đẹp trai của người ta: Hot boy Vệ Nhiên.
Hình như anh đang ngủ thiếp đi?
Áo khoác của anh tùy tiện khoác trên người làm người khác nảy sinh ý nghĩ kỳ quái ~~~囧
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn Tô lập tức phản ánh suy nghĩ trong lòng cô ra ngoài, khuôn mặt ửng hồng, lông mi cũng chớp chớp nhưng lại không dám nhìn vào tầm mắt Vệ đại công tử.
Vệ Nhiên cũng mới ngồi xuống, anh đang nghĩ đến người rất thú vị vừa rồi, đột nhiên có cảm giác thả lỏng trước nay chưa từng có, đang muốn chợp mắt một lúc.
Hai mắt vừa khép lại thì nghe thấy một giọng nói nho nhỏ đọc tên sách.
Đến khi giọng nói ngày càng gần, khi cô gái này xuất hiện, ánh mắt anh đột nhiên tối lại, là cô ấy!
Thật vừa khéo, Tô Tiểu Ly. phuogot_d/dlqdn
Cô gái nào đó a một tiếng nhỉ, nhìn chàng trai ngồi dưới đất: “Sư huynh gọi em à?”
Vệ Nhiên không nói chuyện, bạn Tô xấu hổ cười gượng hai tiếng: “Ha ha, chắc là em nghe nhầm rồi.”
Không, cô không nghe nhầm đâu, Vệ công tử gọi cô đó, hơn nữa còn là có một chút ý tứ uy hiếp ở sâu trong lòng đọc nhẩm tên cô một lần.
Nhưng mà… Sao cô có thể nghe được?
Không lẽ cô không phát hiện, Vệ sư huynh cô ngưỡng mộ rõ ràng vừa rồi khóe miệng hơi giật giật sao?
Vì thế, hai người cứ giữ nguyên một tư thế như vậy.
Một người đứng, ánh mắt nhìn đi tận đâu, nhưng không dám nhìn về phía anh chàng kia.
Một người ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào máy sưởi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn người đang đứng kia.
Rốt cuộc có người không nhịn được nữa.
Chỉ nghe một giọng nam lạnh lùng trong trẻo nhỏ tiếng nói: “Chân của em.”
“A a!”
Tô Tiểu Ly nghe anh nói xong, phản ứng đầu tiên là cúi đầu nhìn chân mình.
Lại bàng hoàng phát hiện giày của mình giẫm lên chiếc áo khoác đen của Vệ sư huynh.
A a a a, sao cô có thể? Sao có thể?
Vội vàng thu chân lại, vội vàng ngồi xổm xuống, kéo góc áo bị cô giẫm lên, chắc là định dùng tay phủi bụi đi.
Nhưng cô quên mất một nửa chiếc áo khoác đang ở trên người sư huynh.
Bạn Vệ giống như một người đã từng chịu nhiều hãm hại của Tô Tiểu Ly, phản ứng đầu tiên là giữ chặt áo khoác.
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, anh cũng không đến mức vì chuyên này mà đối xử với cô không tốt.
Lôi lôi kéo kéo, sức lực không bằng được Vệ Nhiên, trọng tâm của bạn Tô không vững, ngã về phía trước.
Sau đó…
Lần thứ tư, Vệ đại công tử đỡ lấy cô ôm vào lòng.
Hơn nữa, rất không may.
Bởi vì tác dụng vật lý, góc độ bạn Tô ngã xuống còn có góc độ Vệ Nhiên đỡ cô.
Đủ các loại nguyên nhân trên đã dẫn đến tư thế này.
Ngực của bạn Tô đang đè lên mặt Vệ Nhiên.
Hoặc có thể nói là… Mặt Vệ Nhiên đang chôn ở trong bộ ngực đầy đặn của bạn Tô.
Tóm lại, nói theo cách khác thì là… Bọn họ đã xảy ra quan hệ không trong sáng.
Chú thích: Món Ma Lạt Thang