Editor: phuogot_
Khi Tô Tiểu Ly tỉnh dậy đã là bốn giờ chiều.
Cô phát hiện vậy mà mình vẫn nằm trên giường ở trong ký túc xá.
Mặc dù không thay quần áo, nhưng cuối cùng cũng không lưu lạc đầu đường hoặc là tỉnh lại trên giường người khác.
Cùng cảnh ngộ uống nhiều ngày hôm qua, Tiểu Mễ giờ phút này đang cầm một cây thước chọc chọc vào cánh tay cô.
“Cậu có biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?”
…
“Tối hôm qua cậu đã thổ lộ với Vệ đại công tử rồi!” Mà còn là hai người đối mặt, ngang nhiên tỏ tình!
…
“Mẹ kiếp! Đừng nói với lão nương là cậu không nhớ gì hết!”
Bạn Tô lắc đầu, không hề có tí ấn tượng nào.
Vẻ mặt Tiểu Mễ như kiểu tức chết lão nương mà.
Lại nói, bạn học Tiểu Mễ, bạn cũng không uống nhiều mà, tốt xấu gì bạn Tô cũng là mượn rượu làm loạn, thuận tiện tỏ tình.
Thật ra thì Tiểu Mễ uống rượu say nhanh mà tỉnh cũng nhanh.
Vừa mở mắt thì phát hiện bạn Tô nào đó đang say dựa vào vai Vệ Nhiên, một cái tay còn chọc thẳng vào ngực anh.
Cô vội vàng đứng dậy, xông lên tóm lấy Tô Tiểu Ly nói một câu: “Cô ấy uống nhiều rồi, em đưa cô ấy về ký túc xá!”
Nhìn Tiểu Mễ kéo một cô gái uống say thở hồng hộc.
Trần Dã và một bạn học trường Luật không yên tâm, đi theo đưa hai người về.
Vệ đại công tử không nhúc nhích, chỉ lộ ra một nụ cười sâu xa.
Nói như vậy, cô đã thổ lộ với Vệ Nhiên sư huynh rồi hả?
Bạn Tô gãi gãi đầu, nhưng tại sao mình không nhớ nổi cái gì hết…
Thật là rắc rối.
Buồn chán nhảy xuống giường, tới ăn thức ăn Tiểu Mễ mua hộ cô, lúc này mới nhớ tới hình như hôm nay là ngày khai giảng.
Tiểu Mễ hừ lạnh một tiếng: “Lão nương đã xin nghỉ giúp cậu từ trước rồi.”
Nhân duyên của Tô Tiểu Ly trong đám nữ sinh cũng không tồi. Chỉ nói một câu cảm cúm một chút xin nghỉ ốm một ngày, đám con gái trong học viện Mỹ thuật chảy một đống nước mắt, mua một đống đồ ăn vặt nhét vào ngực cô, nhờ cô mang về cho Tô toàn năng.
Nếu không phải cô ngăn cản, đoán rằng đám con gái kia sẽ đến thẳng ký túc xá, vậy chẳng phải sẽ bị lộ sao?
Con nhóc Tiểu Ly này cũng rất thông minh, nếu không sao có thể nhận học bổng, sao có thể thu hút Vệ Nhiên.
“Tớ như vậy không phải là thu hút.” Bạn Tô không có việc gì bò lên chỗ máy tính, vừa bật máy vừa trả lời: “Tớ gọi là ngưỡng mộ thôi.”
Chỉ là một cô gái ngưỡng mộ một chàng trai, khi nhìn thấy chàng trai đương nhiên sẽ rụt rè, có gì lạ đâu.
Tiểu Mễ tắt phụt cái máy tính của cô: “Bật máy tính cái lông ý! Nhanh đi thay quần áo!”
Hả… Lại định làm gì?
“Buổi tối tất cả cán bộ của các học viện sẽ đi họp, cậu đừng bảo là quên rồi nhé.”
Tô Tiểu Ly nhíu mày, đời người thật đau buồn.
Chấp nhận đi thay cái áo len mỏng màu hồng có mũ, mặc chiếc quần bò ống côn màu vàng nhạt, chân đi giày màu kem, cuối cùng là khoác một cái áo khoác ngắn màu trắng.
Tiểu Mễ lướt nhìn cô từ trên xuống dưới, hừ một tiếng: “Coi như cũng có một chút vốn liếng để đi quyến rũ người khác.”
“Oa? Tiểu Mễ, cậu đang khen tớ à?”
“Đừng nói nhảm nữa, mau đi thôi!”
Gọi là đi họp, thật ra cũng chẳng có việc gì, mọi người ngồi chung lại với nhau nói chuyện mà thôi.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, trường đại học R này lại có cái quy tắc như vậy, ngày khai giảng, cán bộ của mỗi viện đều tụ lại một đống.
Đương nhiên có người coi đây là vinh dự, cũng có người xem nhẹ.
Ví dụ như hot boy Vệ Nhiên, Vệ đại công tử.
Tô Tiểu Ly vào Hội sinh viên hai năm, cho tới giờ cũng chưa từng nhìn thấy anh tham gia.
Nếu không thì đời sau duy nhất của gia đình cách mạng dũng cảm như cô chắc chắn đã dũng cảm tỏ tình rồi!
Mỗi lần như thế, Tiểu Mễ lại cười nhạo cô: “Cậu có gan tỏ tình không, cùng lắm thì mượn rượu tăng thêm can đảm!”
Không ngờ… Thật đúng là bị cô ấy nói trúng.
Chạy một mạch đến tòa nhà làm phòng họp, trời đã bắt đầu tối, đèn đường trong sân trường đã sáng lên.
Đột nhiên Tiểu Mễ nhớ đến mình phải đến dãy nhà tự học bên cạnh tìm người, vì thế bỏ lại bạn Tô chạy sang hướng khác.
Bạn Tô than thở một tiếng rồi lại tiếp tục đi.
Sau đó, khi chuẩn bị tiến vào dãy nhà, bên người lại có một bóng dáng màu vàng nhạt đi lướt qua.
A! A! A!
Chiều cao kia, nửa khuôn mặt kia, cái mũi cao ngất kia, đôi môi gợi cảm kia… Còn không phải là Vệ Nhiên sư huynh sao?
Máu trong cơ thể bạn nữ nào đó dâng lên, nhịp tim cũng tăng lên.
Trai đẹp đang ở phía trước, nếu không ra tay sẽ phải hối hận!
Vì thế, một bàn tay nhỏ duỗi ra, quyết đoán nắm chặt tay áo vàng nhạt sắp lướt qua.
Phù… Bắt, bắt được rồi.
Vốn Vệ Nhiên không hứng thú gì với cái cuộc họp theo kiểu tiệc trà này.
Nếu không phải trong nhà có con của một vị nào đó có quan hệ thân thuộc nhiều đời muốn tham gia vào Hội sinh viên, anh cũng không muốn đến đây.
Đang đi, không ngờ đột nhiên có một bàn tay vươn ra giữ anh lại.
Bình thường những lúc như này, thân là một hotboy đại học R như anh sẽ phải quay đầu lại mặt mày tươi tỉnh, khẽ mỉm cười, sau đó khi trong mắt người kia xuất hiện vẻ sùng bái thì anh lại đi tiếp.
Mà trên thực thế, anh cũng thật sự làm như vậy.
Quay đầu lại khẽ mỉm cười, lễ độ và không nhiệt tình quá, giữ một khoảng cách khiến người ta không cảm nhận được, thật thỏa đáng.
Nhưng cái đầu nhỏ này, sao lại nhìn thấy có chút quen quen?
Bạn Tô từ từ ngẩng đầu, ngượng ngùng cười với anh rồi nói: “Hi, sư, sư huynh.”
Là cô ấy?
Trong mắt anh hiện lên một cảm xúc khó nhận ra.
Vẻ mặt Vệ Nhiên sư huynh không thay đổi gì, không lẽ là vì không nhớ ra cô là ai?
Tô Tiểu Ly không khỏi có chút buồn bực a a vài câu.
Muốn nhắc cho anh mình là ai nhưng lại không dám.
Ngộ nhỡ Tiểu Mễ đùa mình? Ngỗ nhỡ mình không tỏ tình, vậy chẳng phải là mất mặt lắm sao?
Bạn Tô hơi ngửa đầu nhìn anh, một làn gió thổi đến chỗ hai người đứng, thoáng lộ ra cái trán của cô.
Đèn trong hành lang của tòa nhà đều là màu vàng ấm áp, chiếu lên cái trán của Tô Tiểu Ly, trên lông mi, trên chóp mũi, trên môi.
Vậy mà… Cũng khuynh quốc khuynh thành.
Vệ Nhiên đã gặp nhiều kiểu người đẹp, đương nhiên sẽ không bị ngây ngốc đi.
Nhưng tầm mắt cũng di chuyển từ cái áo khoác kéo khóa của cô xuống dưới.
Áo len cao cổ không thể che giấu vóc người đẹp của cô, ngược lại còn thể hiện rõ ràng đường cong trước ngực cô.
Dù anh không có ý gì với các hoa khôi trong trường nhưng anh vẫn là một chàng trai khỏe mạnh bình thường.
Hơn nữa nghĩ đến ngày hôm qua, hình ảnh nào đó làm cho tinh thần người ta thấy nhộn nhạo, khuôn mặt đẹp trai không kìm được mang theo chút hứng thú.
Nhưng anh vẫn không nói lời nào, chỉ yên tĩnh nhìn cô.
Tô Tiểu Ly căng thẳng nhưng cảm thấy vẫn phải nói.
Vì thế, bạn Tô lại nuốt một ngụm nước bọt: “Cái đó… Ngày hôm qua…”
Ngày hôm qua?
Lông mày hơi nhếch, theo góc độ của người khác nhìn thấy thì giống như anh đang hôn cô vậy.
Nhưng trên thực tế, anh chỉ vận dụng tốt góc nhìn mà thôi.
Khó có khi anh cảm thấy thú vị khi một cô gái nói thẳng muốn tấn công anh như thế, ít nhất so với những cô gái khác làm bộ làm tịch cũng có chút để ý hơn.
Giờ thì sao, không lẽ cũng muốn bắt chước những người đó, đến liên miên không dứt, lạt mềm buộc chặt?
Con ngươi đen lại trở nên sâu sắc, anh cười nhẹ, hỏi lại: “Ngày hôm qua làm sao?”
Éc…
Vẻ mặt này của Vệ sư huynh… Như một làn gió xuân, như ánh mặt trời…
Bạn học Tô, dây thần kinh của cô thật sự có vấn đề rồi, rõ ràng trong mắt người ta không hề có ý cười có được không?
Vì sao cô lại cảm thấy được làn gió xuân đây?
Cũng chịu thôi, dù sao Bạn Tô cũng không có kinh nghiệm yêu đương gì, hiếm khi được ở gần trai đẹp mà mình thích lại còn dưới tính huống cô đang tỉnh táo mỉm cười với cô.
Nếu là người bình thường, có khi người ta đã nói xong rồi, cô không nói được gì, chỉ hơi hơi choáng váng, biểu hiện như vậy là tốt lắm rồi.
Nhưng mà! Cô choáng váng, thật sự là trọng tâm không vững, sau đó ngã về phía trước.
Phía trước cô là ai? Vệ đại công tử đó.
Rõ ràng là Vệ đại công tử sẽ đỡ cô rồi.
Đỡ lấy người đẹp vào ngực, không ngờ nhiệt độ cơ thể bạn Tô lại nóng kinh người!
Lay lay người trong ngực mới gặp không được vài lần, cũng đã ba lần ôm lấy cô, phát hiện quả thật không có phản ứng gì, bạn học Vệ Nhiên không khể không khẽ chửi thầm một tiếng: “!”
Say rượu đúng là xấu hổ!
Bởi vì nó làm cho một cô gái đột nhiên ngất đi trước mặt anh chàng đẹp trai mà mình thích.
Nhưng ngất xỉu lại hạnh phúc, bởi vì Vệ Nhiên phát hiện cô ngất đi khá lâu rồi, không thể không ôm cô lên đi đến phòng Y tế.
No no, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu, chuyện xấu hổ nhất vẫn còn ở phía sau!
Bạn Tô nằm trên giường ở phòng Y tế ngủ rất lâu, trong mơ hồ phát hiện một anh chàng đẹp trai nói chuyện điện thoại xong thì trở về trước giường bệnh, hình như đang nhìn cô.
Sau đó, sau đó, sau đó, cuối cùng cô đã làm một chuyện mà trong mơ đã rất nhiều lần muốn làm!
Đột nhiên cô vươn tay, túm lấy cổ áo chàng trai, sức lực lớn như trâu kéo anh xuống.
Chàng trai có vẻ nhưng không hề chuẩn bị tâm lý, trong nháy mắt hai gương mặt đã gần trong gang tấc.
Vì thế, trong con ngươi đen như ngọc xuất hiện rất nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng lại không hề đứng dậy, mà hô hấp lại ngày càng dồn dập.
Đúng lúc này! Đột nhiên có một tiếng quát nhẹ: “Ông nội nó! Tôi muốn đại diện ánh trăng trừng phạt anh!”
Sau đó, tay bạn Tô nhanh như chớp ôm lấy mặt Vệ đại công tử, dùng sức lực hơn thường khủng bố giày xéo khuôn mặt đẹp trai kia.
Khi Tiểu Mễ và Trần Dã, còn cả những cán bộ khác trong Hội sinh viên xuất hiện tại phòng Y tế thì đúng lúc thấy cảnh tượng như vậy.
Vệ đại công tử đang bị một cô gái nằm trên giường bệnh giày vò.
Theo như lời Tiểu Mễ nói, hình ảnh lúc đấy chỉ có bốn chữ có thể giải thích: thảm, chưa, từng, thấy.