Lúc Lâm Thư trở về ký túc xá, trên đường đi vừa nhảy nhót vừa ca hát, nghênh đón vô số ánh mắt "nóng bỏng"
"Ái chà, buổi tối của mọi người vui vẻ cả chứ?" Nhìn ba người con gái trong phòng đang ngồi vây quanh giường Tiếu Đồng, Lâm Thư giơ tay lên vui vẻ chào một tiếng, rồi thở hổn hển ngồi xuống ghế, xoa xoa cái bụng vừa được bát bánh trôi kia lấp đầy, lại ngây ngốc mỉm cười một tiếng hạnh phúc.
Nhìn chăm chú, bây giờ ánh mắt càng nóng bỏng hơn nhiều so với vừa rồi.
"Ơ, các cậu đang làm gì đấy?" Lâm Thư hoang mang nhìn về phía ba người phụ nữ đang tiến dần về phía cô, không biết vì sao, phía sau lưng đột nhiên tê dại đi.
Tiếu Đồng cưới híp mắt lại gần: "Tiểu Thư à, tớ hỏi cậu một câu, cậu phải thành thật trả lời tớ đó"
Vì sao trong lòng cô luôn có cảm giác nụ cười kia không tốt đẹp gì, nhưng nhìn thấy khí thế cường đại của Tiếu Đồng, Lâm Thư chỉ có thể làm "Con thỏ nhỏ" gật gật đầu.
Liễu Yên Nhiên và Tiết Băng một trái một phải kẹp lấy Lâm Thư, trên tay Tiết Băng còn đang cầm một bộ quần áo, vài giây sau, chậm rãi đập đập vào đó mấy cái, "Bộp, bộp" giống như đang đập thật mạnh vào trong lòng Lâm Thư.
Lâm Thư theo bản năng rụt cả người về phía sau.
"Vừa nãy ai đưa cậu về?" Tiếu Đồng bày ra nụ cười ác bá trêu chọc con gái nhà lành, Lâm Thư gần như có thể cảm nhận được những chiếc răng nanh "Nhọn hoắt" của Tiếu Đồng.
"Ừm, Chính là Thẩm Thần Triệt, không phải cậu cũng quen đó sao?" Lâm Thư có chút không hiểu cái vẻ mặt gian tà cùng với nụ cười bỉ ổi kia của Tiếu Đồng
Không ngờ, sau khi nghe cô trả lời, ánh mắt của cả ba người kia đều "Xôn xao" phát sáng, giống như chó con bị bỏ đói mấy ngày đột nhiên nhìn thấy một khúc xương ngon lành vậy, rõ ràng là cực kỳ hưng phấn
"Cậu và Thẩm Thần Triệt, hai người một nam một nữ ra ngoài làm gì?" Tiết Băng híp mắt, tặc lưỡi ghé sát bên tai Lâm Thư, nhẹ nhàng hỏi.
Này, tại sao lại cảm thấy chuyện này giống như đang bắt kẻ gian dâm vậy chứ? Lâm Thư đầu đầy vạch đen, "Chẳng qua chỉ là đúng lúc tớ và cậu ta gặp nhau trên sân trường, sau đó đột nhiên cùng nhau đi ăn khuya thôi mà"
"Thì ra là đúng lúc nha" Tiếu Đồng hàm ý thâm sâu gật gật đầu, kéo dài giọng, "Vừa nãy lúc Yên Nhiên đi xuống sân trường, đúng nhìn thấy cậu đúng lúc, ừm vậy chúng tớ cùng phải bị cậu đúng lúc giấu diếm đến bao giờ?"
Chị Tiếu nói đi, vì sao chị lại muốn xoắn xuýt em đúng lúc như vậy chứ? Hơn nữa có phải là các cậu hiểu lầm chuyện gì rồi không? Lâm Thư vừa định mở miệng giải thích quan hệ giữa cô và Thẩm Thần Triệt so với nước lọc còn trong lành thuần khiết hơn rất nhiều, liền nhìn thấy Tiếu Đồng kích động lấy điện thoại di động ra.
"A Dât à, em nói với anh chuyện này, chuyện mai mối của chúng ta thành công rồi! Lâm Thư cuối cùng cũng giác ngộ, thông suốt vấn đề rồi" Tiếu Đồng hắng giọng.
Lâm Thư: .... Này, hành vi tự tiện kết luận của các cậu thật sự là không tốt nha!
Nhưng mà, chị Tiếu à, chỉ cần nhìn qua cũng biết Ninh Nhị không phải loại người bát quái, cần gì phải dẫn cậu ta vào con đường lầm lỡ, Lâm Thư vô lực liếc Tiếu Đồng một cái, quyết định chờ cô ấy cúp điện thoại mới nói chuyện rõ ràng. Cô thì không sao cả, nhưng Thẩm Thần Triệt là một gốc cây xanh non tươi tốt, biết bao nhiêu người đang đợi để được cày xới cậu ta, cô thực sự không muốn nhúng chàm.
Nhưng mà.... Lâm Thư quên một điều, Tiếu Đồng là ai, người được cô ấy coi trọng, làm sao có thể là hạng người bình thường, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, cho dù bề ngoài Ninh Nhị là một thanh niên, nhưng trong lòng cậu ta thực ra là một ông chú bỉ ổi! Hơn nữa, còn là một ông chú đại bát quái.
Lâm Thư nghe thấy rõ được giọng nói đầy hưng phấn của Ninh Nhị truyền ra từ trong điện thoại, "Thật à? Tiểu Thầm sao? Để anh đi thăm dò tình hình chút đã, lát nữa báo cáo lại với em sau"
Kinh hãi ngẩng đầu lên, lập tức nhảy từ trên ghế nhảy xuống, Lâm Thư cố gắng bất chấp sự chênh lệch về chiều cao định cướp lấy điện thoại, nhưng Tiếu Đồng lại nhanh tay nhanh mắt trực tiếp cúp điện thoại. Trước khi Tiếu Đồng bấm nút call giây, Lâm Thư nghe được một câu nói cuối cùng của Ninh Nhị xuyên qua điện thoại, "Thẩm Thần Triệt, tiểu tử này, hiệu suất không tồi nha"
Lâm Thư:...... @%&! Ninh Nhị, cậu là một tên khốn kiếp.
Sấm vang chớp giật đùng đùng, Lâm Thư cảm thấy thần kinh mình bị cháy rụi từng mảng từng mảng lớn, chỉ còn lại một vùng hoang vu trống trải, xong rồi...
Ngộ nhỡ Thẩm Thần Triệt cho là cô thêm mắm dặm muối nói ra, khó khăn lắm cô mới tìm được một người bạn khác phái thuần khiết như vậy, không phải chứ....
Tốt nhất là nên tranh thủ thời gian gọi điện thoại giải thích một chút, Lâm Thư lấy điện thoại di động ra, kết quả, lại phát hiện.... Cô không có số điện thoại của Thẩm Thần Triệt.
Như thế này, thì Lâm Thư lệ rơi đầy mặt.....
Mang vẻ mặt máu và nước mắt nhìn ba người bọn Tiếu Đồng, nhưng mà, Tiếu Đồng vẫn vui mừng phấn khởi vỗ vỗ vai Lâm Thư: "Tiểu Thư à, đây là chuyện tốt mà không cần phải giấu chúng tới"
Tiết Băng ở bên cạnh gật đầu phụ họa, bày tỏ
Còn Liễu Yên Nhiên, sau khi trầm mặc mấy giây, đột nhiên ngộ đạo đánh ra một chưởng, "Tớ hiểu rồi"
"Tiểu Thư, cậu đúng là quá hẹp hòi rồi, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, chúng tớ cũng không nhớ dai như vậy đâu"
Từ trước đến giờ trong ký túc xá có một quy định bất thành văn, nếu như có người chị em nào "Gả ra ngoài", như vậy thì phải mời tất cả mọi người ăn một bữa, thứ nhất là để gĩa từ kiếp sống độc thân; thứ hai là để dẫn bạn trai đến cho mọi người xét duyệt. Nhớ hồi đó, Tiếu Đồng hố phải ôm ví tiền khóc ròng hơn nửa tháng.
Lâm Thư nghi ngờ nhìn về phía liễu Yên Nhiên, ba người bọn họ từ trước đến giờ đều ở trong trạng thái thấy thức ăn ngon là bổ nhào về phía trước, thật sự có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội làm thịt cô như vậy sao?
Liễu Yên Nhiên nghiêm trang gật đầu một cái.
Nhưng mà....
Tiết Băng bước đến bên cạnh Tiếu Đồng ghé sát tai nói nhỏ, "Thật sự bỏ qua bữa cơm kia sao?"
Tiếu Đồng phất tay một cái, hạ thấp giọng, "Làm sao có thể, nhưng trước đó phải để cho cậu ấy thừa nhận đã?"
Lâm Thư: .... A, chị Tiếu, em nghe thấy rồi đó!
Lâm Thư che mặt bất đắc dĩ, há miệng muốn giải thích, nhưng mà, ba người kia vẫn duy trì trạng thái hưng phấn không ngừng, không hề để ý đến đôi mắt nhỏ ưu tư đau buồn của Lâm Thư
Lâm Thư không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ bò lên giường, một mình núp ở nơi hẻo lánh trồng nấm, nhỏ lệ cắn chăn, Lâm Thư chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt của Thẩm Thần Triệt đang nghe cái tin "Sai lầm" này, thì lập tức có cảm giác kích động muốn lấy đầu đập vào tường, tất nhiên là lấy đầu của ba người bọn Tiếu Đồng rồi!
Thôi, ngày mai tìm Thẩm Thần Triệt giải thích vậy, Lâm Thư cam chịu nghĩ.
Ngày thứ hai, Lâm Thư chỗ Ninh Nhị biết Thẩm Thần Triệt sáng sớm đã lên thư viện rồi. Vì vậy, cũng thở hổn hển chạy lên thư viện
Tất nhiên, cô đã không thèm đếm xỉa gì đến nụ cười bỉ ổi của Ninh Nhị, " Ôi trời ạ? Chẳng lẽ cậu không biết hành tung của Thẩm Thần Triệt, chuyện này làm sao có thể chứ?"
Thật sự là xứng đôi với Tiếu Đồng mà, Lâm Thư trợn mắt nghĩ.
Vừa vào thư viện, lập tức thấy Thẩm Thần Triệt đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ, ánh mặt trời nhan nhạt hắt vào, chiếu sáng những đường cong. Trong giây phút đó, Lâm Thư lại nhớ tới dáng vẻ đau đớn thô tục thời niên thiếu của những nam chính diễn trên sân khấu trong tiểu thuyết.
"Năm đó tôi yêu em, không phải là vì cái gì khác, chẳng qua là vì đúng lúc ánh mặt chiếu lên một cái ô vuông màu trắng trên áo sơ mi mà em mặc"
Phụt... không biết vì sao, trong giây phút đó Lâm Thư đột nhiên nghĩ tới một câu nói như vậy, chỉ một giây sau, toàn thân lạnh đến buồn nôn, nổi hết cả da gà. Thôi, cái loại văn nghệ khuôn cách này, đúng là vẫn không thích hợp với mình mà.
Lâm Thư ngồi "Bịch" một cái xuống bên cạnh Thẩm Thần Triệt, lặng lẽ liếc mắt nhìn cuốn sách trên tay cậu ta một cái, ..... Mục tiêu cao xa, quả nhiên không phải là người cùng tầng lớp với cô mà!
"Chuyện đó, Tôi sai rồi..." Lâm Thư yếu ớt mở miệng.
Nhưng một lúc lâu, Thẩm Thần Triệt vẫn không có phản ứng gì.
Đây là bị coi như không tồn tại sao... Lâm Thư dùng sức kéo tay áo Thẩm Thần Triệt, chỉ hận không thể kéo đứt luôn cái khuy áo kia, cuồi cùng, Thẩm Thần Triệt keo kiệt quăng cho cô một cái nhìn nghi hoặc.
"Ngày hôm qua.... cậu..." Lâm Thư đang cân nhắc nên mở miệng như thế nào, không ngờ Thẩm Thần Triệt gật gật đầu, "Ngày hôm qua ăn bánh trôi ăn rất ngon, hôm nay cậu lại định mời tôi tiếp hả?"
Lâm Thư yên lặng...
"Hôm qua cậu không nghe thấy Ninh Dật Viễn nói gì sao?"
"Ưm..." Thẩm Thần Triệt cau mày, giống như thực sự đang suy nghĩ việc gì đó, cuối cùng, "Không nhớ rõ lắm"
Ôi Trời ơi?!
"Hình như là Ninh Dật Viễn tới tìm tôi, nhưng mà lúc ấy tôi đang đọc sách, không nghe thấy cậu ta nói gì hết" Thẩm Thần Triệt chống cằm, nhớ lại
Vậy là hôm nay cô đến tìm Thẩm Thần Triệt là không có ý nghĩa gì hết sao?
Nhưng mà, ngược lại đối với Thẩm Thần Triệt mà nói lại rất có ý nghĩa, bởi vì...."Cậu thật sự muốn mời tôi ăn bánh trôi sao?"
Ngồi ở trong quán nhỏ bán bánh trôi, Lâm Thư nhiệt tình đâm chém vật nhỏ mỹ vị trong bát, im lặng ngồi đối diện nhìn vẻ mặt vui mừng của Thẩm Thần Triệt, "À, tôi hỏi câu này, bọn họ nói thành tích của cậu rất tốt, là thật à?"
"Ưmh...." Thẩm Thần Triệt mồm miệng không rõ, "Cho là vậy đi....
"Điểm tích của cậu bây giờ là bao nhiêu?"
"Hình như là . "
Lâm Thư:... này, tổng điểm tích mới là . mà, cậu không cảm thấy cậu học hành quá bá đạo à!
"Tôi quyết định rồi! Từ nay về sau, tôi sẽ học cùng với cậu" Lâm Thư cắm chặt thìa, hiên ngang lẫm liệt nói.
"Vì sao?" Thẩm Thần Triệt nhìn hành động đột nhiên bạo phát của Lâm Thư, có chút không hiểu
"Học tập thật tốt, ngày ngày hướng về phía trước, như vậy mới có thịt ăn". Để sau này có thể một bước lên trời, bây giờ không thể cả ngày không có lý tưởng gì. Mà Thẩm Thần Triệt này, lại có thể chỉ có thể vì một bát bánh trôi nhỏ cũng có thể khiến cho tâm tư cậu ta sụt bẫy, quả thực là.... quá dễ dàng "Một tay nắm giữ" rồi.
Lâm Thư tính tính toán toán ở trong lòng, thầm cười, không biết, cuộc sống bi thảm của cô giờ mới bắt đầu.
Thẩm Thần Triệt người này, nhìn bề ngoài xem ra vòng eo mềm mại dễ đẩy ngã, nhưng trên thực tế, cũng là một người không hiền lành gì; bề ngoài nhìn thì có vẻ là một kẻ ngốc ham ăn, nhưng trên thực tế, lại là một tên phúc hắc bẩm sinh.
Cùng ở một chỗ với anh ta, căn bản chính là ngày ngày đấu trí đấu dũng với anh ta.
Chẳng hạn như lúc hai người ở trong thư viện quả thực là vô cùng nhàn rỗi nhàm chán, vì thế, Thẩm Thần Triệt lấy ra một bộ cờ junqi
( ... .jpg),
"Chúng ta chơi một ván thế nào?"
Lâm Thư nhăn nhó nhìn bộ cờ, "Tôi không chơi...."
Này! Thẩm Thần Triệt, cái ánh mắt khinh bỉ kia của anh là có ý gì chứ?
"Thôi được rồi, tôi dạy cho cậu cách chơi, cậu phải nhớ kỹ cách sắp xếp thứ tự lớn nhỏ...." Thẩm Thần Triệt vô cùng kiên nhẫn chậm rãi nói.
"Trung đội trưởng, liên trưởng, doanh trưởng, đội trưởng, lữ trưởng...." Lâm Thư nắm chặt lấy đầu ngón tay đếm từng quân một, đột nhiên Thẩm Thần Triệt chỉ vào ngón út của Lâm Thư, chen vào một câu, "Đây là cái gì?"
"Hả?" Lâm Thư sửng sốt một chút, sau đó dĩ nhiên trả lời "lữ trưởng"
Thẩm Thần Triệt hàm ý sâu xa gật đầu một cái nói, "Lữ trưởng, ừm, tay lừa..." (trong tiếng trung hai từ lữ trưởng và tay lừa này phát âm giống nhau)
Lâm Thư nhìn chằm chằm vào bàn tay mình mấy giây, khó khăn lắm mới phản ứng kịp, nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút đổi sắc của Thẩm Thần Triệt, thực sự không nhịn được mà xiết chặt tay đánh một quyền!
Lại ví dụ như hai người vừa đi ở trong trường học vừa thảo luận về đề tài chủ nghĩa nữ quyền trong một cuốn sách. Lâm Thư đang hưng phấn nói, thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Thẩm Thẩn Triệt, liền cảm thấy mất hứng, "Mặc dù tôi không đồng ý với cách nói của anh, nhưng tôi thề sống chết bảo vệ quyền lợi nói chuyện với anh"
"Những lời này là ai nói vậy?" Thẩm Thần Triệt đột nhiên đổi chủ đề"
"Voltaire"
Thẩm Thần Triệt gật đầu một cái, mấy giây sau, lại hỏi tiếp, "Câu vừa nãy là do ai nói vậy?"
"Volttaire..."
Cho đến khi câu hỏi như vậy lặp lại đến lần thứ ba, cuối cùng Lâm Thư nổi giận, giành nói trước khi Thẩm Thần Triệt mở miệng, "là Voltaire, Voltaire"
Thẩm Thần Triệt bình tĩnh gật đầu, "Vừa rồi tôi chỉ muốn hỏi nhân vật cậu thích nhất trong là ai thôi"
"Thật không ngờ, cậu thích là Phúc Nhĩ Thái, thưởng thức rất độc đáo nha"
(Một chữ tiếng trung bẻ đôi cũng không biết, thế nên cái đoạn này không biết giết chết bao nhiêu noron thần kinh của mình, anh thẩm này cũng chơi chữ ghê. Trong tiếng trung phát âm của từ Voltaire này và từ phúc nhĩ thái này là giống nhau, mãi mới hiểu)
Giọng nói của Thẩm Thần Triệt không lớn không nhỏ, vừa đủ để mấy người qua lại hai bên đường nghe thấy hết, liền nhìn Lâm Thư bằng ánh mắt quái dị không nói nên lời.
Lâm Thư: ... Nhìn trời thở dài.
Thật ra thì, ngày ngày có thể cùng Thẩm Thần Triệt nói cười trêu chọc thoải mái như thế này cũng không tệ. Lâm Thư gần như sắp quên sự tồn tại của Tô Mặc rồi.
Ngoại trừ một tuần bốn tiết học, dù sao cũng không nhìn thấy anh ta, cũng vui vẻ ung dung tự tại
Nhưng mà....
Lúc Lâm Thư từ thư viện trở về, đi vào ký túc xá liền nghe thấy rất nhiều tiếng kêu la, "thầy Tô, thầy đừng rời khỏi chúng em...."
Lâm Thư lập tức sững sờ ngay tại chỗ