Trong nhà, Văn Giới đang xé băng quấn. Vết thương ở tay cô ta rất nặng, từ nãy đến giờ rồi mà vẫn không ngừng chảy máu, nhưng trông cô ta có vẻ không bận tâm chút nào. Phong Chỉ ngồi trên ghế, mặt tái nhợt.
"Mặt ngươi thế là thế nào, không cần phải cắn cỏ đội ơn đến vậy, ta dùng tay trái để cứu ngươi, tay phải ta mới không nỡ để bị thương."
Phong Chỉ nói: "Thương là binh khí phải dùng cả hai tay, không thể để bị thương bất cứ tay nào."
"......"
Phong Chỉ: "Tại sao cô cứu ta."
Văn Giới: "Hiện giờ ngươi không thể chết."
Phong Chỉ ngước mắt.
Văn Giới nói: "Ta muốn biết tại sao bọn chúng muốn giết ngươi."
"......"
"Có phải là vì ngươi biết gì đó?"
Phong Chỉ đáp: "Ta đã từng nói, nếu đã không giữ được, thừa tướng sẽ dứt khoát buông."
"Ha." Văn Giới hỏi, "Buông à, buông tức là giết chết hả."
"......."
Văn Giới lại hỏi tiếp: "Ngươi biết những gì lận, quan trọng đến độ bọn chúng muốn giết người diệt khẩu."
Vẻ mặt Phong Chỉ rất bình thản, "Đã chột dạ thì bất kể ai biết những gì, trong lòng cũng sẽ bất an."
Văn Giới: "Ấyyyy, nói xấu chủ mình sau lưng là không phải một đặc vệ tốt đâu nhé."
Phong Chỉ để kệ cho cô ta chế nhạo, hắn đứng lên, đi đến gần Văn Giới.
Văn Giới có vẻ như bị hết hồn, lui cả mấy bước ra sau.
"Làm gì đó hả! Đây lãnh thổ của bọn ta đấy, ngươi ngoan chút đi!"
Văn Giới bị thương nên đầu óc nhất thời hồ đồ, thấy Phong Chỉ đứng lên thì tưởng hắn định tấn công mình. Phong Chỉ đưa tay tới, Văn Giới đập bốp một cái, tay hắn văng qua một bên.
Mặt Phong Chỉ lại tái hơn, ngón tay hơi cong lại, sau đó tiếp tục đưa tới. Văn Giới đập tay hắn xong mới giật mình hiểu ra, nhìn khuôn mặt trầm lặng của người trước mặt, câm luôn. Phong Chỉ lấy vải băng từ trong tay Văn Giới, thành thạo xé xong. Văn Giới nhìn động tác của hắn, bĩu môi: "Con trai con đứa lại đi tranh làm công việc thô như thế này, mai mốt ai dám lấy."
Phong Chỉ nói: "Tay."
"Ngươi........"
"Đưa tay ra."
"Xì." Văn Giới quay ngoắt mặt đi, đưa tay ra.
Phong Chỉ băng bó không thể gọi là nhẹ nhàng, nhưng vô cùng gọn lẹ, băng mà Văn Giới tìm không ra được bất cứ khuyết điểm nào để càm ràm. Cô ta quay đầu về, nhìn người đàn ông đang hơi cúi đầu cuộn băng. Ở khoảng cách như thế này, làn da khô khốc của Phong Chỉ, cùng với những nếp nhăn nhàn nhạt bên đuôi mắt của hắn, đều có thể trông thấy rất rõ. Ánh đèn leo lét chiếu lên hắn khiến hắn trông giống hệt như một bức tượng Phật La Hán trong ngôi miếu đổ nát giữa rừng rậm không ai ngó ngàng đến, dãi dầu sương gió.
Nhưng tầng tầng bụi bặm trên hắn vẫn không che lấp được cốt cách của hắn.
Văn Giới thoáng rung động.
"Mặt mũi cũng đâu phải khó nhìn nhỉ......."
Phong Chỉ ngước mắt, "Hả?"
Văn Giới nghiêm mặt, "Không có gì."
Phong Chỉ nói: "Vết thương của cô không đụng nước được, cũng không được dùng võ, mấy ngày kế tiếp phải tĩnh dưỡng cho đàng hoàng."
Văn Giới nói: "Không đụng nước thì được, nhưng không dùng võ thì không được."
Phong Chỉ nhìn cô ta.
Văn Giới nói: "Bà đây vẫn còn phải đi giúp mỹ nhân chém chết đám đồng bọn của ngươi đấy thây, không dùng võ sao được."
".......Vết thương của cô không tiện để dùng võ lần nữa."
"Xì." Văn Giới đến bên giường, xách chiếc áo ngoài, khoác lên vai.
"Phong công tử, ngươi coi ta là ai, quý tiểu thơ tôn quý à." Cô ta mặc xong áo ngoài, xoay người đi thong thả đến trước mặt Phong Chỉ.
"Bà đây là khách thường trực ở quỷ môn quan, sống chết chả sao cả, bị thương có là gì. Huống chi......." Vươn một tay, nâng cằm của Phong Chỉ lên.
"Nếu ta chết đi, ngươi nên vui mừng mới đúng, thù của ngươi được báo ấy mà."
Phong Chỉ giật lui ra sau nhanh như chớp, giống như bàn tay đó vừa làm hắn phải bỏng.
"Ha." Văn Giới khẽ cười, "Đừng sợ."
Phong Chỉ cúi đầu, hàng mày thắt chặt.
Khoé miệng của Văn Giới nhếch lên, sau đó quay đi lấy trường thương. Lúc đi lướt qua Phong Chỉ, có một bàn tay cản đường cô ta.
Phong Chỉ vẫn cúi đầu.
"Ta đi thay cô."
"Cái gì?"
"Ta đi thay cô."
Văn Giới nhìn hắn, "Ngươi muốn chết à."
Phong Chỉ đáp: "Võ nghệ của ta, bản thân cô biết rồi, có phải muốn chết hay không, tự cô đã rõ."
"......." Văn Giới im lặng.
"Tại sao."
Phong Chỉ đáp: "Cô cứu mạng ta, theo lý thì ta phải đền trả."
"Còn gì nữa?"
Phong Chỉ cúi đầu.
"Còn gì nữa?"
"Không còn gì nữa."
Trường thương trong tay Văn Giới bị vứt xuống đất, một tay tóm lấy cổ của Phong Chỉ, đẩy hắn vào tường. Vẻ hung bạo trên người cô ta vẫn chưa tan đi hoàn toàn, tay cũng không nương.
"Tình lý tình lý, có tình thì mới có lý. Phong công tử, theo lý thì ngươi phải đền trả ta một mạng, vậy còn tình thì sao."
Hơi thở của cô ta phả lên mặt Phong Chỉ, để lại hơi ấm.
Cánh tay của Phong Chỉ run run, "Giữa ta và cô, không có—–"
Câu nói của hắn ra đến giữa chừng đã bị Văn Giới nhét trở lại.
Kiểu hôn của Văn Giới ập đến dữ dội, giống như ngân thương của cô ta, không cho kẻ khác thở. Phong Chỉ đẩy mạnh Văn Giới.
"Hừ." Văn Giới cười lạnh, "Ngươi muốn đền trả mạng cho ta, ta cứ không cho đấy, ta cứ bắt ngươi phải nợ đấy. Ngoan ngoãn ngồi đây đi, bà mày đi rất nhanh rồi sẽ về thôi." Cô ta lượm binh khí lên, đẩy cửa mở.
"Dãy núi Tịch Thiên."
Văn Giới thoáng khựng lại.
"Cái gì?"
Phong Chỉ đưa lưng về phía cô ta, khẽ nói: "Dãy núi Tịch Thiên."
Văn Giới nhìn hắn một lúc, xoay người rời đi.
Ở phòng bên kia, Đông Cô ấn La Hầu xuống giường.
"Chàng lên giường nằm nghỉ ngơi đi."
Đông Cô chăm lo cho chàng xong xuôi, bản thân ra khỏi nhà. Gặp ngay Văn Giới đang đứng bên ngoài.
"Nghĩ gì mà xuất thần thế hả."
Văn Giới ngước mắt, hỏi Đông Cô: "Hắn nằm nghỉ à?"
"Phải."
"Ta biết bộ hạ của Lã Khâu Niên đang nấp ở đâu rồi."
"Ồ?"
Văn Giới nói: "Ở dãy Tịch Thiên."
Đông Cô cười hỏi: "Ai nói cho cô hay thế."
Văn Giới tưởng Đông Cô không tin, "Phong Chỉ nói với ta, chắc là sự thật."
"Cô tin à?"
"Ta......."
Văn Giới cúi đầu, vừa khéo bắt gặp bàn tay đã được băng bó đàng hoàng.
"Nếu như ta nói tin, ngươi có cười ta không."
"Ha." Tay của Đông Cô vẫn còn đang cầm gầu nước, nàng quay qua. "Xảo trá như La Từ mà trong lòng vẫn có tình cảm, huống chi một người chưa từng trầm luân. Nói chuyện này cho An Kình biết đi."
"Đông Cô......"
"Đã gặp bao nhiêu đó biệt ly và đau buồn, nếu như có cơ hội tìm được sự trọn vẹn cho mình, thì nên quý nó."
Văn Giới cúi đầu. Đông Cô thông minh như thế, đã sớm nhận ra chút ít.
"Giữa ta và hắn có thù nợ máu."
"Cũng không nói vậy được, không công bằng cho Phong công tử. Nhưng......" Đông Cô khẽ nói, "Loại thù này đa số là dây dưa không kết được, cuối cùng kết thúc bằng cách cứ để kệ nó."
Văn Giới siết chặt cây trường thương, "Đó là chị của hắn, không kết thúc như thế được."
Đông Cô nói: "Nếu như hận giữa cô và hắn đã đến tột đỉnh, hắn đã không có lý do nào khiến cho cô rung động. Chuyện giữa chúng ta và Lã Khâu Niên, Phong công tử chắc hiểu rất rõ. Nếu có lòng, giữa hai người không phải là không có cơ hội."
"Ta........"
Đông Cô tiến lên vỗ vỗ vai của Văn Giới, không nói gì thêm nữa, cầm gầu nước đi mất.
Văn Giới quay đầu nhìn theo bóng lưng của nàng.
"Ngươi và La Hầu thì sao—–"
Đông Cô không quay người, chỉ phất phất tay.
Đông Cô ghé rất nhiều nhà mới tìm được một cái bồn cũ kỹ. Nàng cọ rửa nó trong ngoài sạch sẽ, rồi lại đun nước hết lần này đến lần kia, đổ vào trong, rồi lại đun nước nóng, đổ vào tiếp.
La Hầu ngồi trên giường, không nói lời nào, nhìn Đông Cô đi ra đi vào.
Cử chỉ phản chiếu trong đáy mắt, bóng hình cháy rực dưới cõi lòng. Chàng bắt đầu ôn lại mỗi một giây phút bên Đông Cô, mỗi một câu nàng đã từng nói với chàng. Đến nay, chàng vẫn không sao hiểu rõ con người nàng. Chàng đã từng tham lam chút ấm áp, níu giữ nàng lại bên mình. Nhưng quá khứ của bản thân chàng, ký ức của chàng, chàng lại không nhắc đến với nàng. Khi đó, sâu thẳm trong lòng, quá khứ ấy là những gông cùm làm rối reng cuộc sống của chàng, nặng nề đến độ không dám nhắc đến. Hoặc có lẽ chàng cảm thấy cho dù mình có nói ra, một người hiểu ý người khác như Đông Cô đi nữa, cũng sẽ không sao hiểu được tâm lý của chàng.
Nhưng....... Lúc nàng biết hết thảy, không những nàng không bỏ chạy, mà thậm chí còn trở thành điểm tựa cho ta. Ngay giây phút nàng biết rõ câu chuyện, đấy chính là dịp ta được tái sinh. Ân tình, ân tình. Là ân, là tình, cũng không phải ân, không phải tình. Đến lúc này đây La Hầu đã không nói rõ được tình cảm của chàng dành cho Đông Cô. Lúc chàng muốn bảo vệ nàng, thì lại trở nên vô cùng yếu đuối trước mặt nàng, yếu đuối đến độ nàng chỉ hơi mỉm cười, là đã hút hết sạch sức mạnh của chàng.
Thôi, thôi.
La Hầu nghĩ thầm.
Văn Giới nói đúng, nàng đã cứu ta, bắt đầu từ giây phút nàng đến bên ta, nàng đã cứu ta rồi.
Bóng người lặng lẽ tới tới lui lui kia, tựa như đang báo trước một sự kết thúc, hoặc một sự khởi đầu.
Đông Cô cẩn thận đỡ La Hầu vào trong bồn tắm. Nước rất nóng, La Hầu chưa từng bao giờ tắm trong nước nóng như vậy. Chàng dựa người vào thành bồn, quay đầu nhìn Đông Cô.
Nước nóng bốc hơi khiến căn phòng nhỏ trở nên mơ hồ, không nhìn rõ được gì. Gương mặt nhạt nét của Đông Cô lúc ẩn lúc hiện trong màn sương. Tay của nàng cầm một chiếc gầu nhỏ, múc nước nóng lên, đổ xuống bờ vai của La Hầu.
Những giọt nước chậm rãi lăn xuống xuôi theo cơ thể cường tráng của La Hầu, dịu dàng như bàn tay của nàng.
Đông Cô hơi vén tay áo lên, kề sát bên chàng. Nàng hít thở đều đều vững vàng, phả hơi lên da chàng, khiến chàng khẽ run rẩy.
Tay của nàng dịu nhẹ, ánh mắt mơ màng. Cả một căn phòng chỉ nghe tiếng nước róc rách chảy, thong thả, chậm rãi.
........
"Một gầu nước, kèn gióng lên chiêu mộng trở về; nước chảy xuống, mộng ảnh của năm xưa đổ xuống."
"Hai gầu nước, đường thế gian vô tình, ai hối đi; nước chảy xuống, cô đơn lạnh lẽo rũ sạch xuống."
"Ba gầu nước, Tu La vung đao trời khóc than; nước gột xuống, quá khứ giết chóc trôi theo hết."
"Bốn gầu nước, thoáng như nước mắt của nhân tình; nước gột xuống, tình nghĩa ân thù cũng trôi theo."
"Bốn gầu nước tinh trong tẩy sạch thân người, đổi lại cho người hồn mãi vô ưu. Buông bỏ hết, ân hoặc thù cũng vậy. Mai này đời là niềm vui thay áo, tình thay chăn, chẳng còn gặp đao kiếm, chỉ tri hoan tình nhân."
Lời thầm thì thỏ thẻ bên tai, nghe như ca dao ngày thơ ấu. Nàng nâng tay chàng, đặt môi lên đấy, hôn đi hết những khổ đau, đổi lại cho chàng bình an trọn kiếp.
Đông Cô đặt gầu nước trong tay xuống.
La Hầu xoay người, ôm chặt nàng vào lòng.
Mái tóc dài của chàng nổi bềnh bồng trong nước. Đông Cô vuốt ve sau cổ chàng, vuốt mãi vuốt mãi.
Đã kết thúc, hết thảy đã kết thúc.
hết chương