_ Diệp Lâm Anh nhìn nhóm người Triệu Tử Long đến thì không vui gương mặt cương nghị đẹp trai nhăn lại.
Thân hình cao lớn của anh khẽ ngồi dậy.
Tự châm cho mình điếu thuốc anh cùng người dưới trướng của anh đi ra cản người kia lại.
Vẻ mặt anh không vui, giọng nói cũng lạnh lẽo lên tiếng.
_" Đứng lại....!kéo đến đây đông như vậy làm gì.
Nhã Kỳ đang ngủ.
người về đi, khi nào cô ấy dậy rồi lại đến.
Ai làm cô ấy thức dậy thì tôi không khách sáo đâu ".
Diệp Lâm Anh kéo hơi thuốc lá nói.
_" Dựa vào cái gì Anh được ở lại còn bọn tôi phải về.
Diệp Vương đừng quên những gì anh hứa với Nhã Kỳ.
Nếu cô ấy ngủ thì chúng tôi ngồi đợi.
Không cần đến Diệp Vương quan tâm.
Tránh ra.....!".
Triệu Tử Long lên tiếng ở đây không có phụ huynh nên bọn anh cũng chẳng thèm nể mặt Diệp Vương làm cái gì.
_" Đúng đó.
Nhã Kỳ có phải của riêng anh đâu mà anh có quyền quyết định như vậy....!không phải ai cũng nệ mặt anh đâu Diệp Vương ".
Vương An Nguyên cũng không vui nói.
Tự nhiên mọc ra cái tên kỳ đà cản mũi thật đáng ghét mà.
Cũng vì tên này anh gây gổ với mẹ của anh trận.
_" Diệp Vương...!Đừng trách tôi không nói trước, với tính của Nhã Kỳ thì khi cô ấy biết anh là người gây sự trước thì cô ấy chắc chắn sẽ giận anh đó.
Đừng trách tôi không cảnh báo cho anh trước ".
Hàn Thần không vui lên tiếng.
_" Hừ.....!Quần áo và đồ đạt chúng tôi còn để ở đây đó.
Lúc tôi và Nhã Kỳ lần đầu tiên bên nhau còn chưa tới phiên anh nói đâu...!Đến sau phải biết thứ tự chứ...!Tránh ra ".
Bạch Thiên Tuyệt cũng không vui nói.
Lý Minh Triết và Vương Tâm Lan tính nói thêm gì đó nhưng người lại thôi.
_" Hahaha....!nói đến thứ tự với tôi hay sao.
Mấy Cậu còn không xứng.
Nếu mềm mỏng mấy cậu không nghe vậy thì giải quyết bằng nắm đấm đi.
Ai mạnh thì làm lão đại trong nhà này vậy.
Nếu nhát gan không dám đánh thì về hết đi.
Nhã Kỳ để tôi chăm sóc được rồi, không cần mấy tên nhóc miệng còn hôi sữa như các cậu lo ".
Diệp Lâm Anh khẽ cười nói.
Ánh mắt của anh nhìn về Bạch Thiên Tuyệt kèm theo sát khí nhè nhẹ, khi anh nghe Bạch Thiên Tuyệt nói là lần đầu tiên của Nhã Kỳ là cho Bạch Thiên Tuyệt, thì trong lòng của anh nổi lên sát khí mất khống chế.
Vốn dĩ cái đó của Nhã Kỳ là thuộc về anh mà Bạch Thiên Tuyệt dám hiên ngang đến cướp của anh.
Thèm đòn rồi sao....!đúng lúc có người đến để anh đánh chuốc giận mà.
người phía sau lưng Diệp Lâm Anh nghe vậy thì chỉ biết âm thầm cầu phúc cho nhóm người Bạch Thiên Tuyệt.
Ánh mắt của người nhìn về nhóm người Triệu Tử Long mang theo sự đồng tình hiếm có.
_ " Được...!Nghe danh Diệp Vương đã lâu.
Tôi cũng muốn thử sức xem thế nào.
Hy vọng anh mạnh như những gì tôi nghĩ...!".
Triệu Tử Long hùng hổ bước ra nói.
_" Bọn tôi cũng vậy.
Ai sợ Diệp Vương anh chứ bọn tôi không sợ đâu.
Đánh thì đánh.
Tôi không ngán ".
Vương An Nguyên cũng ghen tuông không vừa nói
_" Đánh thì đánh.
Tôi chẳng ngán anh đâu ".
Hàn Thần cũng nhìn Diệp Vương không vừa mắt nói.
_" Đừng đánh nhau.
Chị Nhã kỳ biết sẽ giận thật đó ".
Vương Tâm Lan thấy vậy lên tiếng, nhưng lúc này ai cũng hăng máu như gà chọi vậy thì làm gì nghe được lời của cô nói.
_ " Được ...!Giải quyết bằng cách bày được đó.
Ai thắng người đó làm lão đại trong nhà này...!".
Bạch Thiên Tuyệt lên tiếng.
Lý Minh Triết cũng đứng về phía anh em sẵn sàng chiến đấu.
_" Hahaha....!Được.
Tôi thích gọn gàng sạch sẽ, đánh nhanh rút gọn.
Chúng ta đi chỗ khác thôi đánh thôi.
Ở đây Nhã Kỳ dậy thì không hay ".
Diệp Lâm Anh nhếch môi cười nói.
Rồi Anh quay qua nhìn người sau lưng nói
_" Đông Vương, Tây Vương.
người ở lại canh cho chị dâu ngủ đi.
Nhớ tránh ruồi muỗi làm phiền biết chưa.
Lát nữa chị dâu dậy có hỏi tôi đâu thì người biết phải nói cái gì rồi phải không.
Bảo vệ tốt cho chị dâu đó.
Mất cọng tóc nào tôi hỏi tội người ".
Diệp Lâm Anh nghiêm nghị lên tiếng.
Đáp lại anh là vài tiếng dạ vang lên.
Diệp Lâm Anh không xem ai ra gì đi trước.
Nhóm Triệu Tử Long, Hàn Thần, Bạch Thiên Tuyệt, Vương An Nguyên, Lý Minh Triết cũng đi nhanh chóng đi theo.
_" Lý Minh Triết...!Cậu đi theo làm gì.
Sợ chưa đủ loạn sao ".
Vương Tâm Lan kêu lên kéo tay anh lại.
Nghe vậy Lý Minh Triết mỉm cười nói.
_" Hiếm khi có dịp được cùng với Diệp Vương so tài.
Anh đi chút.
Em ở lại đây đi.
Anh về sớm thôi đừng lo ".
Lý Minh Triết xoa đầu cô cái rồi nhanh chóng leo lên xe đi theo.
Vương Tâm Lan nhíu mày nhìn vài chiếc xe siêu xe vừa đi rồi lại nhìn gương mặt như khúc gỗ của Đông Vương và nụ cười nham nhở của Tây Vương.
người tay đều cầm súng nhìn lại Vương Tâm Lan cái.
_" Tôi vào nhà ngồi chút được không ".
Vương Tâm Lan nuốt nước miếng nhỏ hỏi.
_" Không được ".
Đông Vương lạnh lùng lên tiếng.
_" Cho tôi vào đi.
Tôi hứa không làm ồn được không ".
Vương Tâm Lan lại nhỏ giọng năn nỉ.
Cô mắc tiểu cần giải quyết gấp mà.
_" Diệp Vương nói không được cho ruồi muỗi vào nhà làm phiền chị dâu ngủ.
Nhìn dáng cô cũng đẹp như vậy, có gì làm trao đổi với tôi hay không.
Biết đâu tôi thích tôi cho phép cô làm bạn gái tôi thì sao ".
Tây Vương nhếch môi khẽ cười lên tiếng.
Gương mặt đẹp trai khi cười có cái má lún đồng tiền cộng với chiếc răng khểnh làm người khác lầm tưởng anh như thư sinh vô hại vậy.
Tây Vương xoay tay cái thì khẩu súng xoay xoay trên trời vài vòng rồi anh chuẩn xác nhét vào túi.
Gương mặt đẹp trai, ánh mắt hoa đào của anh như tia laser lướt trên người của Vương Tâm Lan lên không bỏ sót chút nào.
Đông Vương khẽ nhìn qua Tây Vương cái.
Tính của Tây Vương anh còn lạ gì nữa, đào hoa và sát gái cây.
Nhưng chỉ có trước mặt của Diệp Lâm Anh thì Tây Vương mới chính là Tây Vương mà thôi.
_ " Ha ha...!Vậy thì thôi.
Tôi ngồi đây đợi chút cũng được ".
Vương Tâm Lan bị Tây Vương nhìn trần trụi như vậy thì óc át của cô nổi hết lên.
Giờ cô có buồn đi tiểu cũng phải ráng nhịn xuống thôi.
cô gượng cười nói.
Cô tính ngồi ở một cục đá sạch bên cạnh chậu hoa để đợi Lý Minh Triết về thì Tây Vương tay kéo cô lại.
Rồi anh bá đạo kéo cô vào nhà.
Anh ngồi lên ghế sô pha để cô ngồi sát bên người của anh.
tay ôm lấy eo cô.
tay cầm khẩu súng chĩa vào cô.
Gương mặt đẹp trai đưa sát tai cô.
Cô chẳng biết là anh cố ý hay vô tình để môi của anh chạm vào má của cô rồi nói thật nhỏ.
" Cấm lên tiếng biết chưa.
Cấm cô nhúc nhích, ngồi yên đây cho tôi...!nếu không tôi bắn nát óc cô biết chưa ".
Vương Tâm Lan bị khí thế trên người Tây Vương dọa sợ đến muốn khóc.
Cô chẳng dám nhúc nhích gì hết, mà cô chỉ ngồi im chỗ gật đầu.
Cảm nhận được tay của Tây Vương đang ôm chặc lấy eo cô thì mặt cô đỏ như dưa hấu.
" Chị Nhã kỳ em sợ quá.
Lý Minh Triết chết tiệt kia.
Cậu đi chết luôn đi....!".
Cô thầm cầu nguyện vừa chửi nhỏ trong lòng câu.
Liếc mắt nhìn thấy Tây Vương đang nhắm mắt như ngủ thì cô thở phào nhẹ nhõm cái.
Do bị ép ngồi quá gần nên Cô có thể thấy cả lòng ngực rắn chắc sau chiếc áo sơ mi đen được cởi bỏ nút của Tây Vương.
Hương thơm trên người của Tây Vương xông vào mũi làm tim của cô đập loạn xạ lên.
Cô cần đi vệ sinh gấp mà bảo cô ngồi im làm sao được.
Cô mà không đi là có án mạng xảy ra thật đó.
Đông Vương vẫn ngồi bên kia châm lên điếu thuốc, anh khẽ kéo vài hơi nhìn người đang diễn kịch kia.
Gương mặt đẹp trai cương nghị, lạnh khốc của anh không lên tiếng.
_ " Tây....!Tây Vương.
Tôi....!Tôi muốn đi hát ".
Vương Tâm Lan nhịn không nổi nữa nên lịch sự lên tiếng.
Đứng trước trai đẹp mà nói thẳng đi vệ sinh hay tiểu thì mất mặt chết.
Cô cũng hay dạy mấy đứa nhỏ hàng xóm nói đi hát thay cho từ đi tiểu kia.
Nghe nó lịch sự hơn nói đi tiểu nhiều.
_ " Hát cái gì...!Cô hát nhỏ nhỏ vào tai tôi được rồi ".
Tây Vương không mở mắt ra chỉ khẽ thì thầm nói nhỏ.
Nghe vậy trán của cô rơi xuống vạch đen thui.
Có cho cô thêm cái mạng nữa thì cô cũng không dám hát vào tai của Tây Vương đâu.
_" Không phải.
Tôi..
Tôi muốn đi vệ sinh ".
Vương Tâm Lan nói thật nhỏ vì ngại.
Nhưng nói nhỏ quá Tây Vương lại chẳng nghe được.
_" Đi đâu.
Tôi kêu cô ngồi yên ở đây cho tôi không nghe rõ hay sao ".
Tây Vương lại lười biếng lên tiếng.
Anh không vui mở mắt ra nhìn cô.
_" Chết tiệt....!Tôi muốn đi tiểu...!là đi tiểu đó anh có biết không hả.
Anh có bị điếc hay không mà muốn tôi nói lớn như vậy mới chịu hả ".
Vương Tâm Lan nghiến răng nói, vì tức nên cô nói hơi lớn tiếng chút.
Cô vừa nói xong thì lập tức thu hút sự chú ý của người đàn ông có mặt ở đây.
Thấy ánh mắt của Tây Vương và Đông Vương đang nhìn chằm chằm vào mình thì cô nuốt nước miếng cái.
Có khi nào người nổ súng bắn cô chết tại đây luôn hay không.
Hình như cô đùa hơi lớn rồi thì phải.
_" Đi tiểu thôi mà.
Cô nói lớn tiếng như vậy làm cái gì.
Tôi lại không có bị điếc...!Con gái đúng là rắc rối mà.
Có đi tiểu thôi cũng nói vòng vo như vậy làm gì.
Tôi đưa cô đi ".
Tây Vương khẽ cười nói.
Anh đứng dậy rồi kéo tay cô đi.
_" Tôi đi mình được rồi.
Anh không cần đi theo tôi đâu ".
Cô đỏ mặt lên tiếng.
_" Đi xong ra ngồi lại vị trí cũ cho tôi.
Nếu cô dám ngồi chỗ khác thì coi chừng tôi.
Biết chưa....".
Tây Vương nói rồi anh đưa miệng sát vào tai cô cắn nhẹ cái.
Tay của anh còn xoay xoay cây súng vài cái rồi đi lại ghế ngồi.
_" Hứ....!đồ chết tiệt mà....".
Cô hừ cái liếc mắt nhìn Tây Vương rồi đóng cửa lại trong lòng đem Tây Vương chửi đời tổ tông lên.
_ Sân Đấu Võ.
_ người Diệp Vương và Triệu Tử Long, Hàn Thần, Vương An Nguyên, Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triết đều chuẩn bị sẵn sàng.
_" ván định thắng thua.
Đừng nói tôi lớn bắt nạt mấy tên nhóc miệng còn hôi sữa các cậu.
LÊN HẾT LƯỢC ĐI.
Tôi không có thời gian...!".
Diệp Lâm Anh ném điếu thuốc trong miệng ra kiêu ngạo lên tiếng.
_" Hừ....!khinh người quá đáng.
LÊN ".
Triệu Tử Long Trưởng nhóm lên tiếng.
Vừa dứt lời thì thân ảnh đồng loạt bay vào đấm đá loạn xạ cả lên.
Diệp Lâm Anh né trái né phải từng quyền chuẩn xác mà trả đòn.
_" Bốp bốp bốp ".
Tiếng đấm đá vang lên liên tục.
Không ai nhường ai.
Tầm phút trôi qua.
người Triệu Tử Long ra sức đánh nhưng chỉ hòa với Diệp Lâm Anh mà thôi.
Diệp Lâm Anh bắt được tay của Vương An Nguyên rồi dùng nó đấm vào mặt Bạch Thiên Tuyệt.
Anh cúi người né tránh cú đấm hiểm hóc thật mạnh của Triệu Tử Long, rồi anh nhúng chân cái nhanh chóng bay lên đạp thật mạnh về người Hàn Thần.
Thả tay Vương An Nguyên ra anh thuận thế đấm mạnh vào người Triệu Tử Long cái.
Nhanh như cắt anh quật ngã luôn Lý Minh Triết.
_ " Bịch...!Bịch...!Bịch...!".
người ngã mạnh ra đất.
Diệp Lâm Anh khẽ vuốt chiếc áo có chút nếp nhăn.
_" Đánh nữa thì đến đi.....!".
Diệp Lâm Anh lên tiếng nhìn người
_ " Hừ......!".
Người đứng dậy rồi tiếp tục đánh về phía Diệp Lâm Anh.
trận đấu mới lại diễn ra những chỉ giống kết quả là người đều bị đánh văng ra.
người lại đứng dậy đánh về phía Diệp Lâm Anh tiếp.
Cứ tiếp tục như vậy đến lần thứ nhóm người Triệu Tử Long bị đánh văng ra.
_" người muốn đánh nữa không ".
Diệp Lâm Anh hất mặt nhìn người te tua nói.
_" Đánh tiếp ".
người Hàn Thần cùng đồng thanh nói.
Diệp Lâm Anh khẽ cười đặc ý rồi lại cùng người tiếp tục đánh.
h tối
Tiêu Nhã kỳ vừa ngủ dậy thì trời cũng về đêm.
Cái bụng cô kêu lên vài tiếng vì đói.
Vừa đi xuống nhà thì nhìn thấy Vương Tâm Lan cái mặt sắp khóc nhìn cô.
Bên cạnh là Tây Vương ôm chặc lấy Vương Tâm Lan.
Cái đầu của anh tựa vào vai cô ngủ ngon lành.
_ " Chị Nhã Kỳ....!cứu em".
Vương Tâm Lan mắt ửng đỏ lên tiếng.
Cô lên tiếng thì Đông Vương, Tây Vương đều mở mắt ra nhìn Tiêu Nhã kỳ.
_" Chị dâu ".
người lên tiếng chào.
_" Tâm Lan sao em lại ngồi đó ".
Tiêu Nhã kỳ gật đầu rồi lên tiếng.
Vương Tâm Lan được Tiêu Nhã kỳ hỏi thăm nước mắt nhanh chóng rơi xuống như mưa.
Vì tránh bị Tây Vương ôm chặt lấy eo của cô như ôm gối ngủ.
Vương Tâm Lan cắn răng ngồi im chỗ không dám nhúc nhích dù chỉ chút.
Cô ngồi liên tục như vậy mấy tiếng đồng hồ đến nỗi cái lưng của cô muốn sai khớp luôn rồi.
" Hu...hu...!tên khốn này bắt nạt em.
Lưng em bị sai khớp cứng ngắc rồi ".
Vương Tâm Lan chỉ qua Tây Vương tố cáo rồi cô khóc lớn lên để phát tiết ấm ức trong lòng cho Tiêu Nhã kỳ biết.
Tây Vương nghe vậy khẽ cười nhìn Vương Tâm Lan.
Anh chỉ chọc cô chơi thôi ai ngờ cô tưởng thiệt mới chết chứ.
Cô còn ngồi đến sai khớp lưng thì anh phục cô thật rồi.
Anh lâu rồi chưa gặp cô gái nào giống như cô vậy.
Ánh mắt của anh tràn đầy hứng thú nhìn sang Vương Tâm Lan cái.
Nghe vậy Tiêu Nhã kỳ khẽ cười.
Cô tính nói cái gì nữa thì dàn siêu xe ầm ầm chạy đến.
Đi đầu là Diệp Lâm Anh.
Cả người của anh đầy mồ hôi bước vào trước.
Đi theo sau Diệp Lâm Anh là nhóm người Triệu Tử Long, Hàn Thần, Vương An Nguyên, Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triết.
Người nào người nấy trên mặt cũng có vài vết bầm tím.
Quần áo thì sộc xệch.
Dấu giày in trên quần đen chỗ nào cũng có.
Nhìn người tàn tạ thì Tiêu Nhã kỳ nhíu mày thật chặt.
" Nhã Kỳ...!Em dậy rồi à ".
Diệp Lâm Anh nói.
" Nhã Kỳ....!".
người đồng loạt lên tiếng.
Tiêu Nhã kỳ ngồi xuống ghế khoanh chân lại khí thế như nữ vương vậy.
Cô vẽ mặt cực kỳ không vui nhìn người.
" Nói đi....!xảy ra chuyện gì ".
Cô không mặn không nhạt nói.
Diệp Lâm Anh thấy vậy thì biết Tiêu Nhã kỳ giận thật rồi.
Anh thầm than kỳ này xong thật rồi..