_ Nghe tiếng bước chân đi rồi Vương An Nguyên mới nói nhỏ câu.
" Nhã kỳ....!Tôi thật hạnh phúc.
Tôi yêu em ".
Anh cười nụ cười hạnh phúc xuất phát từ trái tim nhìn cô.
Ngày hôm qua và hôm nay anh như là người khác nhau hoàn toàn vậy.
Cả người đều mồ hôi ướt đẫm.
Tấm gương thật lớn ở bồn rửa tay đang phản chiếu lại hình ảnh của người thân mật làm người đỏ mặt.
_ Nghe anh nói thì Tiêu Nhã kỳ mỉm cười rồi nói.
" Vương An Nguyên...!cậu nghe cho rõ đây.
Chuyện hôm nay là là tự cậu quyết định.
Nếu cậu đã chọn tôi thì tôi nói cho cậu biết.
nếu ngày nào đó cậu đột nhiên yêu người khác rồi hối hận về chuyện ngày hôm nay thì chính tay Tiêu Nhã kỳ móc lấy trái tim của cậu....!".
Cô nói rồi vuốt lấy gương mặt của anh.
Vương An Nguyên nói đúng chỉ cần cô thích phải tự mà đi dành lấy.
Hơi đâu mà quan tâm đến nữ chính hay nữ phụ kia.
Định mệnh là nằm trong bàn tay mình thì mình chính là nữ chính.
Hào quang nữ phụ thì sao chứ.
Ai cản đường cô cô diệt người đó.
Nếu Thiên dám ngăn cản cô thì cô diệt cả thiên.
_" Nhã kỳ.....!tôi dám bảo đảm chuyện cô nói mãi mãi không bao giờ xảy ra.
Tôi hứa với cô đó.
Nếu có ngày đó không đợi cô ra tay.
Tôi sẽ tự đâm mình chết trước ".
Anh cười nói.
Nghe vậy cô cười lớn tiếng nói.
_" Hahaha......!đợi cậu làm được đi rồi tính.
Còn nữa Tiêu Nhã kỳ tuy không phải quốc sắc thiên hương nhưng tôi thích ngắm trai đẹp.
Trai càng đẹp tôi càng thích.
Cậu không lo tu dưỡng lại đi...!cậu mà xuống sắc tôi mới không thèm cậu.
Lo mà học hành cho tốt vào....!tôi cho cậu cơ hội nhưng cách cánh cửa hôn nhân còn xa lắm.
Muốn làm chồng của Tiêu Nhã kỳ tôi thì cậu phải cố gắng thật nhiều vào....!tôi thích đàn ông có lập trường là bờ vai vững chắc cho những lúc tôi mệt mỏi có thể cho tôi dựa vào.
Người tình và chồng là khái niệm hoàn khác nhau đó...!cậu hiểu không ".
Tiêu Nhã kỳ cười giỡn chơi rồi khích tướng anh nói.
Nhìn thấy anh tàn tả đi cô đau lòng a....!cũng phần cô không muốn anh toàn nghĩ đến chuyện yêu đương rồi bỏ bê học hành.
_" Tiêu Nhã kỳ....!Cô có tôi rồi còn muốn ngắm trai đẹp hửm...!tôi chưa đủ đẹp sao.
Nói cho cô biết tôi nằm trong top đẹp trai nhất nước S này đó.
Luận về gia thế, Về độ soái.
Cả nước S này tôi cũng thuộc hàng ngũ soái nhất....!vậy mà cô còn chê sao ".
Anh nheo mắt nguy hiểm nhìn cô.
Nếu là người con gái yếu đuối khác mà bắt gặp Vương An Nguyên như vậy chắc chắn sẽ nuốt nước miếng cái rồi co chân lên mà chạy.
Nhưng Tiêu Nhã kỳ thì không.
Cô vỗ lên mặt đẹp trai vài cái rồi cười lớn nói.
_" Hahaha....!gương mặt của cậu cho tôi ngắm lúc không có gì làm hay rảnh rỗi thì được.
Tôi thích ngắm trai đẹp nhưng muốn làm chồng Tiêu Nhã kỳ tôi thì có gương mặt đẹp không thì vẫn chưa đủ.
Cái tôi cần là cậu có năng lực thuyết phục được Tiêu Nhã kỳ tôi.....!thôi không nói chuyện với cậu nữa tôi còn có việc phải đi làm ".
Cô cười nói rồi nhanh chóng mặc đồ lại.
_" Tiêu Nhã kỳ....!Cô đi đâu tôi đi với cô.
Cô đang bị thương tôi thật lòng không yên tâm.
Cô cho tôi đi cùng được không ".
Vương An Nguyên lo lắng nói.
_ " không cần đâu.
Cậu yên tâm đi mạng Tiêu Nhã kỳ tôi không phải ai muốn lấy thì lấy đâu.
Kỳ thi kiểm tra cuối kỳ của toàn trường còn tuần nữa.
Vương An Nguyên....!cậu không đứng được thứ nhất thì đừng có gặp tôi.
Lo mà học cho tốt vào.
Nếu không tôi rút lại cơ hội tôi cho cậu.
Tôi lái xe của cậu đi.
Lát nữa Hàn Thần đến cậu về với cậu ta sau nha...".
Cô cười nói hôn lên má anh cái rồi bước đi ra ngoài.
Khúc mắc trong lòng được thông suốt trên môi cô nở nụ cười tỏa nắng.
_" Nhã kỳ....!tôi sẽ đứng thứ nhất cho cô xem...!Vương An Nguyên tôi không là phế vật ".
Anh nhìn theo bóng cô nói.
Trong lòng thầm quyết tâm không để cô xem thường được.
Cô nói đúng Tiêu Nhã kỳ mạnh mẽ như vậy anh không cố gắng thì theo quy luật anh sẽ bị đào thải thôi.
Anh giỏi, anh đẹp, anh giàu nhưng còn nhiều người cũng không thua kém anh.
Ai biết cô có bị say nắng bởi mấy tên đó không chứ.
_ Tiêu Nhã kỳ lái xe của Vương An nguyên đến cục cảnh sát.
Vừa bước vào gặp nữ cảnh sát hôm bữa cô gật đầu chào.
Cô nữ cảnh sát cũng thay cái bộ mặt khinh bỉ đi.
Thay vào đó là bộ mặt niềm nở đón tiếp Tiêu Nhã kỳ rồi đưa cô vào phòng làm việc của xếp Huỳnh.
_ " Nhã kỳ tới rồi à....!đúng lúc bác muốn tìm cháu đây ".
Ông Huỳnh cười nói.
_" Cháu tới đây là muốn nhờ Bác điều tra giúp cháu nguồn góc viên đạn này.
Hôm trước cháu lại bị nhóm người ám sát.
Cháu đang lo lắng chuyện cháu làm cảnh sát chìm bị bại lộ rồi ".
Cô ngồi xuống ghế nói.
Từ trong bóp lấy ra viên đạn rồi đưa cho ông.
_ " Không thể nào.
Hồ sơ của cháu và những hình cảnh khác đều là hồ sơ Tuyệt mật đến giờ vẫn chưa có hacker nào xâm nhập được.
Chuyện cháu bị bại lộ là không có khả năng.
Theo bác nghĩ là do ân oán cá nhân thôi ".
ông huỳnh nói rồi cầm viên đạn xem hồi rồi nhíu mày.
Mở máy tính lên ông xem lại vài hồ sơ đăng kí mua bán vũ khí và đạn hợp pháp.
Tìm được ký hiệu giống với trên viên đạn ông nói.
_" Theo những gì hồ sơ ghi lại thì viên đạn này được đăng ký buôn bán hợp pháp thuộc quản lý của Cao Gia...!Cháu với Cao gia có ân oán với Cao Gia sao..
Những người ám sát cháu và Triệu Tử Long lúc trước đều khai là do Cao gia sai bảo.
Bác cũng đang tính nói với cháu chuyện này đây ".
Ông Huỳnh nói.
_" Là Cao gia sao.....!nhưng cháu với Cao gia thì có gì xích mích đâu mà họ lại tìm cháu phiền phức ".
Cô ngạc nhiên nói.
Lục lại trí nhớ hình như cô không có tìm Cao gia gây sự thì phải.
_ " Hahaha.....!dễ hiểu thôi.
Người chống lưng cho Cao Gia là tổ chức khủng bố ISCO mà người đứng đầu đó là Killer.
Cháu chắc cũng đã biết Killer vừa vượt ngục chứ ".
Ông Huỳnh suy nghĩ chút rồi cười nói.
_ Cô nhíu mày suy nghĩ rồi lại nói.
" nhưng chuyện này thì liên quan gì đến cháu chứ ".
Cô thật không hiểu mắt mở to nhìn ông.
_" Có liên quan đến cháu nữa là khác.
Khi xưa Bác và ba cháu Tiêu Trấn Vũ và cả Diệp Chính Thần cùng vài người khác tham gia chiến dịch vây bắt Killer.
Trong lúc Ba cháu Vây bắt Killer thì đã đâm ông ta mù mắt và chặt đứt cánh tay của ông ta.
Nhưng ba cháu cũng chẳng khá hơn là bao ăn dao suýt nữa mất mạng.
Nên ông ta vượt ngục tìm ba con và con trả thù cũng phải thôi.
Với tính cách của Killer có thù tất báo.
Nếu ông ta không tìm con thì mới là chuyện lạ.
Ba con mất rồi thì tìm con chuốc giận vậy ".
Ông Huỳnh nhấp tách cà phê rồi kể chuyện xưa cho cô nghe.
Tiêu Nhã kỳ ngồi nghe mà say xưa.
_" Nhưng không phải hồ sơ của cháu được giữ kín rồi sao.
Sao ông ta lại biết cháu ".
Cô thắc mắc nói.
_" Này thì phải nói về năm trước rồi.
Cháu còn nhớ năm cháu tuổi bị bắt cóc sao...!đó là do đàn em của Killer làm để báo thù cho killer.
Bọn chúng tình cờ gặp ba con và con đi mua sắm nên đã ra tay với con.
Buộc ba con phải ra mặt.
Hàii.....!mới đây ba cháu mất cũng năm rồi ".
Ông Huỳnh nói.
Nghe đến đây hốc mắt cô ướt đẫm.
Thì ra mọi chuyện là như vậy.
" Killer sao....!tôi có chết phải diệt được ông ".
Cô đau lòng nói câu.
tay xiếc chắc đến nỗi móng tay đâm vào thịt muốn chảy máu.
Chuyện năm trước mãi mãi là nỗi ám ảnh trong lòng của cô.
_ " Nhã kỳ....!Cháu đừng buồn nữa.
Chuyện trước mắt là cháu làm chuyện gì cũng phải cẩn thận chút.
Killer chưa chắc gì đã bỏ qua cho cháu đâu ".
Ông Huỳnh vỗ vai cô nói.
_" Hừ.....!chính cháu mới là người không bỏ qua cho ông ta....!".
Cô nói.
Nghe vậy ông Huỳnh mỉm cười nói.
_" Cháu đừng cậy mạnh.
Bác biết thành tích của cháu ở cục tổng bộ rất tốt.
Nhưng dưới trướng của Killer có hàng ngàn người.
Đó là lý do mỗi lần hành động vậy bắt đồng đản của Killer phải được tính toán kỹ lưỡng.
Để giảm tổn thất người đến mức thấp nhất.
Trong trường hợp chi viện không đến kịp cháu có tay thì làm được gì ".
Ông Huỳnh khuyên bảo cô nói.
_" ưm...!Cháu đã hiểu rồi.
Cháu sẽ không làm việc tùy ý.
Vậy còn chuyện của Cao Gia.
chứng cứ chúng ta đều có đủ rồi có phải nên tiến hành vây bắt Cao gia hay không ".
Cô nói.
_" Hahaha....!Nhã kỳ à.
Cao gia chỉ là con cờ của Killer mà thôi.
Cái chúng ta cần phải làm là bỏ cái cần câu nhỏ tóm cá lớn phía sau kìa ".
Ông Huỳnh cười nói.
Tiêu Nhã kỳ nghe vậy nét mặt mới giản ra.
_" Cháu đã hiểu...!không phiền xếp nữa ".
Cô cười nói.
Gật đầu chào ông cái đang tính đi ra thì nghe ông nói tiếp.
_" À...!Chuyện anh hai cháu bị bỏ thuốc.
Bác điều tra có kết quả rồi...!là Vương An Nguyên sai người làm.
Cậu ta đùa vui chút thôi chứ không có ác ý đâu ".
Ông Huỳnh cười nói.
_ " Vương An Nguyên....!".
Cô lập lại câu rồi khóe miệng nhếch lên vòng cung nhẹ rồi gật đầu chào ông bước đi ra ngoài.
" Vương An Nguyên...!có lẽ tôi sủng cậu quá thì phải ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói nhỏ câu rồi lái xe về.
_ Vừa vào đến nhà thì điện thoại của cô vang lên.
" con nghe đây mẹ...!".
Cô bắt mấy nói.
_" Nhã kỳ à....!Bác Triệu bạn của ba con vừa gửi thiệp mời dự sinh nhật của bác ấy.
Bác ấy nói lúc trước có gặp con nên muốn con đi cùng mẹ.
ngày nữa con đi cùng mẹ nha ".
Mẹ cô cười nói.
_" ngày nữa là sinh nhật Bác Triệu sao....!".
Cô nói.
Không hiểu sao tim cô đập mạnh cái.
_" ưm...! ngày nữa nha con ".
Bà nói.
_" ưm....!con biết rồi.
Mẹ con còn có việc.
Cuối tuần này con về ăn cơm cùng mẹ vậy nha ".
Cô nói rồi cười cúp máy.
Cô vào giường của mình không bao lâu ngủ mất.
_ Triệu gia Trang :
_" Tử Long...!con tính đi đâu.
Vừa ở yên trong nhà vài ngày đã ngứa chân rồi phải không ".
Ông Triệu Hoàng thấy Triệu Tử Long đang tính ra khỏi nhà thì nói.
_ " Ba...!việc hôm nay con làm xong rồi con đi thăm Giáo sư Tiêu của con đây ".
Triệu Tử Long cười nói.
_" Hừ....!Cô ta có chạy đi đâu được mà con lo...!Ba tự có sắp xếp cho ".
Ông Triệu Hoàng cười nói.
_" Không phải...!Con vừa nghe Hàn Thần nói là cô ấy bị ám sát nên con muốn đi xem thử.
Tối con về sớm vậy nha ".
Triệu Tử Long cười nói.
Rồi không đợi ông trả lời anh nhanh chóng lái xe đi.
_ " Hàii....!con với chả cái.
Ba mày bị ám sát hoài sao không nghe mày ngó ngàng gì tới.
Con trai lớn rồi thì chỉ biết suốt ngày đi canh giữ nhà cho con gái của người ta thôi a.....!chẳng được lợi ích gì.
Mày học cái gì không học.
Lại đi học hết cái tính của ba mày hồi trước....!thiệt tình ".
Ông thở dài rồi mỉm cười nhìn theo xe của con trai ông..