_ Thấy Bạch Thiên Tuyệt ngoan ngoãn im lặng Tiêu Nhã kỳ mới thở phào hơi.
" mẹ kiếp......!Cái tên này không biết chết là gì mà rên dễ nghe như vậy làm cái gì chứ.....!Tí nữa mình không khống chế được thịt hắn rồi.
Nếu định lực mình không tốt có lẽ báo sáng mai đưa tin mình cưỡng hiếp quý tử của tập đoàn Bạch Thị rồi ".
_ Đứng bên ngoài người nghe tiếng động bên trong im lặng thở phào nhẹ nhõm.
Còn đang chăm chú nghe tai đưa vào sát cửa thì Tiêu Nhã kỳ mở cửa ra.
Thấy người thì cô hỏi.
" Làm gì tập trung ở đây hết vậy.
Khuya rồi về ngủ hết đi.
Tối nay tôi ngủ với Tâm Lan.
Mấy cậu chia nhau ra ngủ đi sáng gặp lại.
Vậy nha....!".
Tiêu Nhã kỳ nói câu rồi bỏ đi về phòng trước.
_ người Hàn Thần, Triệu Tử Long, Vương An nguyên thấy Tiêu Nhã kỳ đi về phòng thì mỉm cười.
Xoa xoa nắm tay người bước vào trong.
Lý Minh Triết đứng mỉm cười xem kịch.
Khỏi nói cũng biết số phận của Bạch Thiên Tuyệt rồi....
_" Mấy cậu tính làm gì....".
Bạch Thiên Tuyệt nuốt nước miếng nhìn tên mặt đen thui nói.
_" Thiên Tuyệt à...!nãy cậu rên nghe thích lắm.
Rên lại tôi nghe lần nữa đi ".
người cười nói.
_" Ách .....!hahaha...!".
Bạch Thiên Tuyệt chỉ cười gượng câu.
Liều mạng lắc đầu.
_" À.....!có phải giờ Cậu rên không được phải không để tôi giúp cậu ".
Triệu Tử Long cười nói.
Gật đầu cái Vương An Nguyên, Hàn Thần nhanh chóng lấy thịt đè người.
Triệu Tử Long cũng hét lên câu rồi vào chia đấm.
_" Nè......!Tôi sai rồi cậu dừng lại đi.
Giáo sư Tiêu cứu mạng....!".
Bạch Thiên Tuyệt cười nói.
_" Cậu rên đi....!rên a.....!a.....!a....!ưm....!nữa đi.
Cậu có la rát cổ họng cũng không có ai cứu cậu đâu ".
Triệu Tử Long cười nói.
Từng quyền với lực đạo vừa đủ rơi xuống người Bạch Thiên Tuyệt.
Vương An Nguyên và Hàn Thần cũng chẳng kém người giỡn vang góc nhà.
Bọn anh là giỡn chơi thôi chứ không phải đánh thiệt nên khống chế lực đạo rất tốt.
_ Lý Minh Triết chỉ đứng bên ngoài lắc đầu cười....!nhìn con khỉ giỡn khí thế kia.
Ánh mắt của anh xoay quanh vòng tìm Vương Tâm Lan.
Thấy cô còn dọn dẹp cái đống rác mà bọn anh bày ra cũng lại giúp đỡ tay.
_" Á.....".
Vương Tâm Lan dọn dẹp sơ ý bị con dao cắt vào tay.
Ăn đau cô giật mình la nhỏ câu.
_" Cô không sao chứ ".
Lý Minh Triết nói.
Rồi cầm tay bị cắt của cô giúp cô cầm máu.
Vương Tâm Lan bị lý Minh Triết cầm tay thì đờ ra.
_" Tôi không sao ".
Vương Tâm Lan nói rồi rút tay lại bỏ đi về phòng thật nhanh.
Lý Minh Triết đứng nhìn theo bóng lưng của cô mỉm cười.
_ Vương Tâm Lan vào phòng thì Tiêu Nhã kỳ đã nhắm mắt lại như ngủ rồi.
Cô từng bước nhẹ nhàng nằm kế Tiêu Nhã kỳ.
Cô tay đưa lên muốn vuốt đôi mày đang nhíu lại của Tiêu Nhã kỳ.
Đưa lên nhưng lại không dám dụng vào nên chỉ dừng lại trên không thật lâu.
Ánh mắt của cô nhìn Tiêu Nhã kỳ âu yếm.
Cứ như vậy cô không ngủ chỉ ngắm nhìn Tiêu Nhã kỳ cho đến gần sáng mới nhắm mắt lại ngủ.
_ Sáng hôm sau.
_" Giáo sư Tiêu chào ".
Triệu Tử Long thấy Tiêu Nhã kỳ luyện võ ở sân thì tới chào hỏi.
Đáp trả lại anh thì có cái liếc mắt thờ ơ.
Tiêu Nhã kỳ bỏ qua Triệu Tử Long tiếp tục luyện võ.
_" Hừ.....!Cái đồ Tiêu thúi.
Nói nặng cô chút thôi có cần giận dai vậy không ".
Anh ngồi ghế lẩm bẩm câu.
_" Chị Nhã kỳ....!chúng ta đi ăn sáng đi.
Em biết có tiệm ăn rất ngon ".
Vương Tâm Lan vừa ngủ dậy đi ra nói.
_" Ba Mẹ em đâu rồi.....!gọi bọn An Nguyên, Hàn Thần dậy đi rồi chúng ta đi ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
Triệu Tử Long thấy cô làm lơ với mình thì không vui.
Anh cũng quên mất tối hôm qua là mình chửi cô là tránh xa anh ra rồi.
_ Vương Tâm Lan nghe vậy gật đầu bước đi.
Tiêu Nhã kỳ liếc mắt Triệu Tử Long cái cũng vào rửa mặt...!Sau khi cô rửa mặt xong xuôi thì mọi người cũng dậy rồi.
" Chúng ta đi khu du lịch sinh thái gần đây đi.
Hôm qua tôi đi vòng thấy nhà hàng gần đó nhìn cũng được....!thế nào ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
_" Cũng được.
Tôi đi chung xe với cô ".
Bạch Thiên Tuyệt cười nói.
_" Hừ.....!Giáo sư Tiêu.
Tôi đi với cô nha ".
Vương An Nguyên cười nói.
Liếc mắt nhìn Bạch Thiên Tuyệt cái.
_" Giáo sư Tiêu cô ấy đi với tôi rồi ".
Triệu Tử Long nói rồi đi lại kéo tay của Tiêu Nhã kỳ đi.
Tiêu Nhã kỳ nhíu mày nhìn Triệu Tử Long.
Cái tên nắng mưa thất thường này.
Người gì cứ như tắc kè hoa ấy.
Tối màu sáng lại màu.
Cô đoán được là tên này có gì muốn nói với cô nên cũng không phản kháng.
Mỗi người thấy vậy cũng chia nhau ra xe đi.
_ Ngồi trên xe Ferrari Triệu Tử Long lái nhanh đi.
Thấy anh im lặng Tiêu Nhã kỳ mới nói.
" Nói đi....!kéo tôi lên đây tính nói cái gì ".
Tiêu Nhã kỳ nhìn ra kính chiếu hậu thấy xe màu đen chạy theo sau chĩa súng vào xe của cô.
_" Giáo sư Tiêu.....!chuyện tối hôm qua tôi xin lỗi ".
Triệu Tử Long nói.
Vừa dứt lời thì Tiêu Nhã kỳ hét lên.
_" Cẩn thận.....!".
Tiêu Nhã kỳ nói rồi đè đầu anh xuống tay giữ chặc tay lái.
_" Pằng.....!Pằng...!" vài tiếng súng vang lên bắn về phía của Tiêu Nhã kỳ.
Chiếc Ferrari chạy lảo đảo.
_" Mẹ kiếp.....!súng để sau xe rồi ".
Triệu Tử Long chửi câu.
Tiêu Nhã kỳ nhanh chóng gọi cho Vương An Nguyên.
_" Giáo sư Tiêu.....!Cô và Tử Long không sao chứ....!".
Chạy phía sau Vương An Nguyên sốt ruột lớn tiếng nói.
Bạch Thiên Tuyệt cũng rút súng bắn về phía chiếc xe màu đen mấy phát để Triệu Tử Long có nhiều cơ hội thoát hơn.
Anh biết sau xe của Tử Long có để sẵn súng chỉ cần cho Tử Long chút thời gian để lấy súng là được.
_" Tử Long.
Cậu chạy nhanh lên đi.
Vương An Nguyên cậu với nhóm Hàn Thần tìm chỗ an toàn núp đi đừng lo cho tôi biết không.
Nhanh tìm cứu viện đi.....!nhớ trăm ngàn lần đừng để bị thương biết không ".
Tiêu Nhã kỳ nói.
Cô cúp máy Triệu Tử Long cứ vậy chạy như bay.
Kỹ thuật lái xe của Triệu Tử Long cũng không phải nói chơi.
Anh là dân đua xe thứ thiệt đó.
người cứ như vậy chạy như bay đi.
Chiếc xe màu đen vẫn bám theo sau.
Vì là vùng thôn quê xe của Triệu Tử Long chạy hồi thì tới mảnh rừng.
_ Hết đường Triệu Tử Long dừng xe.
người nhanh chóng xuống xe lấy hết súng sau xe chạy vào mảnh rừng nhỏ trốn.
nhóm người bịt mặt nhanh chóng nhảy xuống xe đuổi theo.
" Pằng....!Pằng.....!".
Tiếng súng vang lên như muốn làm thức tỉnh mảnh rừng đang ngủ say vậy.
_" Tiêu Nhã kỳ cô cẩn thận chút ".
Vừa chạy Triệu Tử Long vừa nói.
_" Không sao....!Bọn người đó là kẻ thù của cậu sao.
Bọn chúng chỉ bám theo xe của chúng ta thôi.
Tôi chắc là kẻ thù của cậu rồi ".
Tiêu Nhã kỳ nói.
Cũng may là cô lúc nào cũng mang theo súng gây mê do cô chế.
Cầm khẩu súng trên tay sắc mặt cô nghiêm túc hẳn ra.
_" Hừ.......!Làm sao Cô biết đó là kẻ thù của tôi mà không phải của cô.....!".
Triệu Tử Long nhỏ giọng nói.
Vừa dứt lời thì Tiêu Nhã kỳ cầm điện thoại ra xem thì không có sóng.
Nhìn qua Triệu Tử Long.
Cô cũng không muốn bãi lộ việc cô làm cảnh sát chìm.
Nhưng trong cảnh này cô không cầu chi viện thì không được.
Còn đang phân vân thì nhóm người áo đen bước đến.
_" Pằng......!".
Tiêu Nhã kỳ cho tên áo đen phát súng gây mê.
nhịp thở thôi thì lăng ra ngủ.
Cô làm cảnh sát không thể như sát thủ giết người như ngóe được.
Không thể hở chút là là bắn nát óc của người ta.
Tiếng súng của cô vừa vang lên cũng thu hút sự chú ý của những tên bịt mặt còn lại.
_" Tử Long cẩn thận biết không ".
Tiêu Nhã kỳ nói.
_" Tiêu Nhã kỳ sao cô không bắn chết luôn đi bắn ngất xỉu làm gì ".
Triệu Tử Long thắc mắc nói.
_" Dù gì cũng là mạng người.
Huống chi còn luật pháp, Còn Cảnh Sát.
Không thể nói giết là giết được...!Tôi còn muốn xem ai là chủ mưu chuyện này.
Tử Long tôi có thể yên tâm giao phía sau lưng cho cậu không.
" Tiêu Nhã kỳ nói.
Cô sợ nhất là người mà cô tin tưởng nhất lại cho cô nhát sau lưng.
Ánh mắt của cô nhìn Triệu Tử Long lúc này là nghiêm túc nhất.
_" Tiêu Nhã kỳ.
Cô muốn làm gì thì cứ thẳng tay mà làm.
Tôi sẽ yểm trợ cho cô.
Cũng như tôi giao phía sau lưng cho cô vậy....!tin tưởng ở tôi ".
Triệu Tử Long nói.
Tuy anh chẳng biết cô là ai và xâm nhập vào Trường Wonderland mục đích là gì, nhưng nguyện tin tưởng cô lần.
_" Pằng.....!pằng....".
Tiếng súng cắt đi cuộc nói chuyện nhỏ của người.
Tiêu Nhã kỳ dùng tay ra hiểu cho Triệu Tử Long biết có người bên trái và người bên phải.
Còn lại người phía trước mặt.
Rồi phân công cho anh xử bên trái và phải còn cô xử người trước mặt.
Triệu Tử Long gật đầu xem như đã hiểu.
_ " Pằng......!pằng.....!pằng ....".
người ăn ý nhảy ra bất ngờ xả súng về phía nhóm người bịt mặt.
Tiêu Nhã kỳ và Triệu Tử Long đều là người giỏi súng.
Vừa bắn ra là có thể hạ gục người rồi.
Lần đầu hợp tác nhưng hai người thật ăn ý.
Không bao lâu cũng hạ ngục hết người bịt mặt.
_" Cậu không tồi ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
_" Tức nhiên rồi.
Cô không nghĩ xem tôi là con của ai ".
Triệu Tử Long cười nói.
Anh sinh ra đã chơi súng rồi với lại mấy chuyện ám sát gì đó anh cũng thường hay gặp phải.
_" Đợi chút chắc An Nguyên cũng tìm được chúng ta thôi....!".
Tiêu Nhã kỳ nói tìm cục đá gần đó ngồi xuống.
Thiếu chút nữa cô để lỗ ra thân phận của mình rồi.
_" Tiêu Nhã kỳ....!Thật ra cô là ai " Triệu Tử Long nói.
Câu hỏi này anh muốn hỏi lâu rồi.
Anh Vừa dứt lời thì Tiêu Nhã kỳ nói.
_" Có răn...!Cẩn thận ".
Tiêu Nhã kỳ vừa dứt lời thì con rắn độc bò tới chân Triệu Tử Long.
Tiêu Nhã kỳ chẳng nghĩ ngợi gì nhảy ra cái ôm lấy Triệu Tử Long lăn vòng.
_ " Pằng.....".
Tiêu Nhã kỳ vẫn còn trong lòng của Triệu Tử Long mà bắn phát súng kết thúc cuộc đời của con rắn lục.
Thấy nó chết cô thở phào hơi.
Cô sợ nhất là rắn.
_Triệu Tử Long ôm người đẹp trong ngực thì cả người cứng đờ.
Tay anh vẫn còn đặt lên bờ mông đầy đặn của Tiêu Nhã kỳ.
Mắt anh nhìn Tiêu Nhã kỳ không chớp mắt.
Từ khóe mắt đến bờ môi anh không bỏ xót chỗ nào.
Anh chỉ ước giá như giờ có hay con rắn bò tới thì tốt quá rồi.
_" Buông tôi ra là được rồi.
Tính ôm tôi vậy đến khi nào đây ".
Tiêu Nhã kỳ nhìn anh nói.
Triệu Tử Long nhìn cô chằm chằm.
Buông cô ra lý nào lại dễ dàng như vậy.
Này là cô tự nhào lại ôm lấy anh giờ kêu anh buông ra.
Đâu có dễ như vậy được.
_ " Tiêu Nhã kỳ....!Thà hôn em để cho em tát.
Còn hơn để thằng khác hôn em ".
Anh khẽ cười nói nhỏ câu.
_" ưm......".
Triệu Tử Long lật người lại.
Thân thể cao to nằm đè lên người của Tiêu Nhã kỳ.
Vòng tay anh xiết chặc lấy cơ thể cô.
Miệng anh nhanh chóng hôn đè lên môi của Tiêu Nhã kỳ hôn tới.
Anh đang làm nụ hôn hoang dã, cuồng nhiệt, ướt át.....
_ Dù gì xong anh cũng bị Tiêu Nhã kỳ đánh.
Không tranh thủ lấy lời thì không phải anh rồi.
Anh mới không chịu làm việc lỗ vốn.
Hôn trước đã lát nữa bị Cô đánh tính sau.
_( T/ G : tặng em chap này nha Tử Anh.
CiaraScarlet.
Nghỉ lễ vui vẻ....!.