_ Mẹ Williams nhìn thấy Tiêu Nhã kỳ đứng ra khí phách như vậy thì ánh mắt cũng nhìn về cô nhiều hơn là thưởng thức.
Nếu không phải Tiêu Nhã kỳ có dính dáng tình cảm với Williams thì Bà thực sự nể phục tính cách của Tiêu Nhã Kỳ.
Thấy Cô đứng trước cường quyền mà không sợ, lại thực sự yêu thương con trai của bà thì trong lòng cũng có chút lung lay.
Nếu hôm nay đổi lại là người con gái khác dưới sức ép của bà thì đã bỏ cuộc từ lâu rồi.
Làm gì được như Tiêu Nhã kỳ đầy hào hùng như vậy.
Bà xưa nay là người trọng nhân tài thấy Tiêu Nhã Kỳ là người hào hùng, giỏi giang, đầy khí phách như vậy trong lòng cũng khẽ gật đầu nhưng vẫn khó khăn lên tiếng.
_" Tiêu Nhã Kỳ.
Tôi nói là chỉ được mình cô phá tam quan mà tôi không có nói cho phép cô kêu gọi nhiều người giúp cô phá quan như vậy....!Tiêu Nhã kỳ.
Cô đây là vi phạm giao ước giữa chúng ta ".
Bà nhíu mày lên tiếng.
_ Tiêu Nhã Kỳ khẽ mỉm cười rồi đưa ta bản khế ước ra cho mọi người xem rồi nói.
" Thái Thượng Hoàng.
Người nói vậy là sai rồi.
Tiêu Nhã kỳ vẫn làm theo khế ước mà.
Trong đây người chỉ nói là chỉ cần Tiêu Nhã kỳ có thể phá tam quan thì có thể đưa Williams đi.
Nhưng người lại không có nói là chỉ được mình Tiêu Nhã kỳ phá quan mà không được tìm trở giúp nên tính ra Tiêu Nhã kỳ không có vi phạm quy ước.
Tiêu Nhã kỳ gọi bao nhiêu người cũng được miễn phá tam quan là hoàn thành giao kèo.
Tất cả mọi người nhìn cho rõ khế ước xem Tiêu Nhã kỳ nói có đúng không ".
Tiêu Nhã kỳ đưa bản Khế ước cho mọi người nhìn rồi lớn tiếng nói.
_ Rất nhanh mọi người dân đều nhìn rõ bản Khế ước.
Đúng như Tiêu Nhã kỳ nói bản Khế ước kia không có nói Tiêu Nhã kỳ không được tìm trở giúp.
Dân chúng rất nhanh bàn tán ồn ào khắp nơi.
_ Williams, Diệp Lâm Anh, Triệu Tử Long, Bạch Thiên Tuyệt, Hàn Thần, Vương An Nguyên và tất cả mọi người đều nhìn cô mỉm cười.
Tiêu Nhã kỳ vẫn vậy dù có thay đổi diện mạo thì bản tính vẫn không thay đổi chút nào.
Từ xưa đến nay cô làm việc có bao giờ để bản thân mình chịu lỗ vốn đâu.
Làm ăn với cô mà lơ tơ mơ thì bị cô hắc đến cái quần lót cũng phải ngoan ngoãn lột ra tay đưa cho cô.
Đến lúc chân giang rộng ra để cô kiểm tra hàng họ đã đời rồi mà họ vẫn chưa hiểu tại sao mình lại nằm xuống.
_ Mẹ Williams lại nhìn về Tiêu Nhã kỳ nhiều hơn chút.
Bà không ngờ cô thông minh hơn so với trong tưởng tượng của bà.
Chỉ cái lỗi nho nhỏ của bà mà cô đã tìm được cách lật ngược ván cờ rồi.
Xem ra bà vẫn xem thường cô.
Còn đang chìm trong suy nghĩ thì nghe Tiêu Nhã kỳ nói tiếp.
_" Thái Thượng Hoàng.
Nếu thấy Tiêu Nhã kỳ không làm sai quy ước thì chúng ta bắt đầu đi.
Hôm nay cho dù là ai cũng không thể ngăn cản Tiêu Nhã kỳ Tôi mang Williams đi.
Người nghe cho rõ là....!Không...!có...!...!ai...!cản được Tiêu Nhã kỳ Tôi ".
Tiêu Nhã kỳ cười nụ cười như gian thương chính hiệu nói.
_" Giỏi cho Tiêu Nhã kỳ.
Bắt đầu đi...!Để cô còn sống ra khỏi đó đi rồi tính.
Tôi xưa nay luôn tôn trọng chữ tín.
Chỉ cần Cô còn sống đi ra rồi lại nói chuyện với tôi ".
Mẹ Williams nói nhưng ngữ khí bớt đi phần cay cú trong đó.
_" Hỡi anh em....!Các anh đã sẵn sàng phá banh tam quan chưa ".
Tiêu Nhã kỳ giơ tay bỗng hét lớn lên câu.
Cả người cô lúc này như mạnh tướng tài ba thống lĩnh tam quân, chiến Thần đánh đâu thắng đó vậy.
_" SẴN SÀNG.......".
Tất cả mọi người đều mỉm cười nói.
Nhóm người của Diệp Lâm Anh bước ra đi lại gần cô càng làm khí thế được đẩy mạnh mẽ đến chóng mặt.
Trai tài gái sắc thu hút mọi ánh nhìn của toàn thể người dân.
Có cơ hội được cùng cô kề vai sát cánh cùng chiến đấu làm bọn anh cười còn không hết.
Ai cũng tưởng cô đi phá quan mình báo hại mọi người phen lo lắng.
_ Mẹ Williams nhìn thấy cảnh này cũng phần nào hiểu được tại sao con trai bà lại mê đảo cô gái kia.
Ngay cả chính bà làm nữ hoàng nhiều năm cũng không có được cái khí chất làm người khác tin tưởng và phục tùng vô điều kiện như Tiêu Nhã kỳ vậy.
Trong lòng bà cũng âm thầm gật đầu nhưng bề ngoài vẫn như cũ nhăn nhó khó chịu.
_ Nhóm người Tiêu Nhã Kỳ được đến toàn cung điện bằng đá quý hiếm cổ xưa.
Các điêu khắc cổ kính mang hơi thở viễn cổ tang thương.
Chỉ nhìn sơ cũng đủ biết tuổi thọ của tòa cung điện này thâm niên cỡ nào rồi.
Phía trước tòa cung điện là Tứ đại thần thú..
Long, Lân, Quy, Phượng thật mạnh mẽ uy vũ.
Tứ đại thần thú được chạm khắc sống động như thật đứng bao vây lấy tượng của người đàn ông mặc áo bào vàng sáng chói mắt.
Tiêu Nhã kỳ đoán là vị vua của nước A từ thời xa xưa.
_ " Bắt đầu đi ".
Mẹ Williams lên tiếng.
Thì rất nhanh cánh cửa đá to lớn ì ạch được mở ra.
_" Nhã Kỳ và mọi người cẩn thận ".
Williams lên tiếng rồi ôm chặc lấy cô cái.
_" Chờ em ở đây đi cục cưng.
Em chưa gặm anh sạch sẽ thì làm sao có thể có chuyện được...!".
Tiêu Nhã kỳ cười nói ở góc độ mọi người không thấy.
Tay cô để lên tiểu đệ của anh vuốt nhẹ cái rồi nháy mắt cười.
Williams bị cô bí mật sàm sỡ thì mặt khẽ đỏ lên cười gật đầu.
_ Mẹ Williams nheo mắt nhìn người cái.
Bà im lặng làm mọi người không biết được trong lòng của bà đang nghĩ cái gì.
_ Tiêu Nhã Kỳ hôn đứa con cái rồi cô dẫn đầu cả đoàn người gồm Diệp Lâm Anh, Triệu Tử Long, Hàn Thần, Vương An Nguyên, Bạch Thiên Tuyệt, Kiss, Đông Vương, Nam Vương, Mạc Lưu Ly, Mộc Thảo đi vào cửa đá.
_ Đập vào mắt của mọi người cả căn phòng cổ kính gồm những bức tượng đá cao khoảng m được xếp theo quy luật.
Tiêu Nhã kỳ và Tất cả mọi người đều phải ngược đầu lên nhìn mấy bức tượng thật cao kia.
Phía trước mặt bọn anh là bàn cờ vua nhỏ cách xếp các quân cờ y như các bức tượng đá kia.
_" Tất cả phải cần thận coi chừng cơ quan ".
Diệp Lâm Anh lên tiếng.
Ánh mắt anh quan sát từng chi tiết nhỏ nhất trong căn phòng này.
_" Diệp Lâm Anh....!anh thấy dưới đất có những ô vuông này rất giống bàn cờ hay không ".
Tiêu Nhã kỳ nhíu mày lên tiếng.
_" Nhã Kỳ nói đúng đó nhìn cách sắp xếp các bức tượng này rất giống với cờ vua ".
Triệu Tử Long lên tiếng.
_ " Trong chúng ta ai biết chơi cờ vua ".
Tiêu Nhã kỳ lên tiếng.
Cô biết chút nhưng không giỏi.
Để cô chỉ huy trận này thì chết chắc.
_" Anh biết nhưng không giỏi lắm ".
Diệp Lâm Anh lên tiếng.
Vương An Nguyên, Hàn Thần, Bạch Thiên Tuyệt, Triệu Tử Long, Đông Vương, Nam Vương cũng gật đầu.
Đấm đá bọn anh giỏi nhưng chơi cờ thì không giỏi lắm.
Biết chút da lông hù con nít thì được.
_" Để Tôi ".
Kiss nhíu mày lên tiếng.
Cô chơi cờ là giỏi nhất.
Trước khi xuyên không những lúc rảnh rỗi thì cô lại chơi cờ vua.
Cô có thể chơi tốt được cả tay.
Tay trái đấu với tay phải.
tay quân đen đấu với tay quân trắng cùng lúc.
_ " Được....!Đồng đội cố lên ".
Tiêu Nhã kỳ cười đặt tay lên vai Kiss cười nói.
Sao tác giả lúc trước không có ghi Kiss chơi giỏi cờ vua vậy ta.
Kiss gật đầu rồi cô đi lại bàn cờ nhỏ.
_ " Chết Tiệt....!Nhanh chóng leo lên mấy bức tượng nhanh ".
Diệp Lâm Anh hét lên.
Thì ra Kiss vừa bước vào ranh giới của bàn nhỏ thì những tiếng rầm rầm cực mạnh như xé rách màng nhị vang lên.
Mặt đất chỗ Tiêu Nhã kỳ đang đứng nhanh chóng tách ra thành những cái hố sâu không thấy đáy nhìn thấy mà gớm.
Rất nhanh những cọc sắt nhọn bén từ mấy chỗ trống kia ngoi lên.
Chỉ cần rơi xuống đó thì chắc chắn bị mấy cọc nhọn này đâm xuyên tim mà chết.
Tất cả mọi người đều bị buộc phải leo lên những bức tượng cao lớn này nếu không muốn rơi xuống hố sâu bị mấy cái cây sắt kia đâm chết.
_" Con Mẹ nó...!Đủ độc a....!".
Triệu Tử Long lên tiếng nói.
_" Đây là ép chúng ta phải chơi trò chơi sống còn mà ".
Bạch Thiên Tuyệt thở phào lên tiếng.
_" Phương Mỹ Lệ.
Tính mạng của bọn tôi trông cậy vào cô đó.
Làm gì làm nha.
Chúng ta có thù về nhà tính sau.
Cô không được quan báo tư thù đâu đó.
Tôi còn anh chưa thịt thà gì đâu đấy.
Chết kiểu đấy xuống Diêm Vương sẽ chửi tôi cái tội ngu chết là phải rồi.
Oán chết tôi à....!".
Tiêu Nhã kỳ mỉm cười nói.
Cô đang ngồi trên vai bức tượng Queen mà pha hài câu.
_" Phải đó....!Đời trai của tôi giao hết cho cô đó.
Tôi còn chưa lấy vợ đâu.
Mộc Thảo à....!Sau chuyến này chúng ta kết hôn nha...!Anh yêu em như rừng yêu thú dữ.
Thú dữ yêu rừng chẳng bằng góc anh yêu em ".
Nam Vương cười thêm vào câu.
Anh đang ngồi trên bức tượng cạnh Mộc Thảo nháy mắt nói.
Giờ khắc sinh tử mà nhóm người của Tiêu Nhã Kỳ chẳng để vào mắt còn đùa giỡn vang trời.
_" Nam Vương chết tiệt kia.
Anh không chịu ngồi cho vững thì rớt xuống cái hố sâu kia tôi sẽ lấy người khác mà chẳng thèm khóc cho anh đâu nhá.
Tôi phải để ảnh của anh ngay cạnh giường của tôi.
Tôi phải để cho anh banh mắt to ra mà nhìn ngày tôi làm thịt bao nhiêu soái ca.
Anh nghe rõ chưa ".
Mộc Thảo cũng không vừa liếc mắt Nam Vương lên lên tiếng.
_" Hahaha....!".
Mọi người nghe vậy thì cười lớn lên xua tan đi cái lo lắng trong lòng.
_ Kiss khẽ cười rồi mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ nhỏ.
Tay cô cầm con cờ bắt đầu kéo nhích lên từng ô.
Mọi người nhìn thấy Kiss kéo con cờ trên bàn thì những bức tượng cao Trắng và Đen cũng di chuyển đúng với những gì kiss làm.
Sau vài bước cờ thì con chốt trắng và đen đụng nhau.
Quân trắng ăn quân đen thì " BÙM " cái.
Bên cờ đen bức tượng đen cao to kia nổ mạnh tan tành rồi những tiếng rầm rầm vang lên.
Phần đen còn lại lùi xuống cái hố sâu kia.
_ Tiêu Nhã Kỳ và Tất cả mọi người đều nuốt nước miếng cái.
" Con Mẹ nó...!ai làm ra cái quỷ này hay vậy trời ".
Tiêu Nhã kỳ nói.
_" Cơ quan của Nước A nổi tiếng khắp thế giới cũng không phải là nói chơi.
Tất cả mọi người đều cẩn thận đó ".
Diệp Lâm Anh nghiêm túc nói.
_" Phương Mỹ Lệ....!Cô đi nước cờ nào tiếp theo thì nói để chúng tôi phòng bị nha ".
Triệu Tử Long lên tiếng.
_" Tôi biết rồi...!Mạc Lưu Ly cô nhảy khỏi bức tượng cô đang ngồi đi.
Tôi đoán bước tiếp theo là quân đen ăn quân cờ bên ta mà mục tiêu là bức tượng cô đang ngồi đó.
Nhảy ra khỏi đó đi ".
Kiss bình tĩnh chỉ đạo võ thuật lên tiếng.
_" Ok....!Tôi làm ngay đây ".
Mạc Lưu Ly nói rồi nhìn quanh thì thấy có tượng của Đông Vương gần nhất thì cô lên tiếng.
" Lão Đông...!Làm gì làm cũng phải chụp được tôi đó ".
_" Không đó...!Mạc Lưu Ly trừ khi cô chịu làm vợ tôi.
Nếu không tôi không chắc chụp được cô đâu ".
Đông Vương tranh thủ cơ hội nói.
_" Shit.....!Lão Đông kia.
Anh dám thừa nước dục thả câu phải không.
Thiên Kỳ tôi quên nói cô nghe Đông Vương thực ra anh ta là cái lão Xử.....!N....".
Mạc Lưu Ly nhếch môi cười nói.
Cô chưa kịp nói hết thì Đông Vương nhảy vào cản cô lại.
_ " Mạc Lưu Ly...!Nhảy qua đây đi em.
Tôi không chụp được cô thì cùng lắm tôi và cô làm đôi uyên ương ma.
Tiêu dao khắp thiên hạ được không ".
Đông Vương hiếm hoi nở nụ cười chọc Mạc Lưu Ly nói.
Nghe vậy tất cả mọi người đều mỉm cười.
_" Không có nhiều thời gian đâu làm nhanh lên đi.
Có gì tối người đóng cửa dạy bảo nhau sau ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
Mạc Lưu Ly nghe vậy mới lấy đà nhảy qua bức tượng của Đông Vương đang ngồi.
Đông Vương chụp được cô thì nhanh chóng kéo Mạc Lưu Ly vào ngực như sợ cô sẽ rơi xuống dưới vậy.
Tay anh xiếc chặc lấy cô như muốn khảm cô vào xương của mình vậy.
Mạc Lưu Ly trong ngực anh khẽ mỉm cười.
_ Bức Tượng của Mạc Lưu Ly vừa nhảy ra lập tức phát nổ thật mạnh mới làm Đông Vương và Mạc Lưu Ly tách ra.
Thấy vậy Diệp Lâm Anh lên tiếng.
" Nhã kỳ Cận thận đó ".
Tất cả mọi người đều nghiêm túc lại vì không biết khi nào Tượng của mình ngồi phát nổ.
_ Kiss vẫn nhíu chặc mày suy nghĩ.
Tay cô kéo vài con cờ trên bàn nhỏ.
Những bức tượng cao đen và trắng liên tiếp phát nổ.
Trên bàn nhỏ chẳng còn lại bao nhiêu quân cờ đen và trắng.
Bây giờ thì bức tượng Trắng , người đều bám vào.
_" Mọi người cố chịu chút ".
Kiss nhíu chặc mày lên tiếng.
Cả người cô đã đổ hết mồ hôi rồi.
Tính mạng của đồng đội của cô đang nằm trong tay cô.
Chỉ cần cô đi sai nước cờ thì cô lập tức mất đi vài người đồng đội.
_" Á......!".
Tiêu Nhã kỳ la lên vì bức tượng của cô đã đứng đầy người gồm cô, Diệp Lâm Anh, Triệu Tử Long, Bạch Thiên Tuyệt nên cô tụt tay rơi xuống.
Diệp Lâm Anh nhanh chóng chồm người xuống bắt được tay của cô.
Triệu Tử Long và Bạch Thiên Tuyệt thì giữ Diệp Vương lại.
_" Nhã Kỳ...!".
Hàn Thần và Vương An Nguyên, Mạc Lưu Ly, Mộc Thảo đều đồng thanh kêu lên.
Tim mọi người như nhảy khỏi lồng ngực vậy.
_" Nhã Kỳ không được buông tay biết không ".
Diệp Lâm Anh lên tiếng.
tay của anh nổi đầy gân xanh lên là biết anh dùng lực mạnh cỡ nào.
Tiêu Nhã kỳ vẫn bám chặc tay của Diệp Lâm Anh đến nỗi móng tay của cô cấm sâu vào da của anh đến bật máu.
Diệp Lâm Anh vẫn bám chặc lấy tay cô.
Cả người của Tiêu Nhã Kỳ chơi vơi trên không.
Chỉ cần cô buông tay thì cô lập tức bị mấy thanh sắt xuyên qua người mà chết thảm không cần bàn cãi.
_" Nhã Kỳ....!cố gắng đợi chút ".
Kiss thấy vậy cũng đứng tim lên tiếng.
Tay cô vẫn điều chỉnh kéo vài con cờ trên bàn nhỏ tầm phút tất cả các bức tượng đen đều nổ sạch thì những tiếng rầm rầm vang lên.
Các Bức Tượng trắng lùi xuống.
Mặt đất cũng rất nhanh trở lại bình thường.
Tiêu Nhã kỳ canh Bức Tượng kia lui xuống tầm mét thì cô buông tay Diệp Lâm Anh ra nhảy xuống đất.
Tất cả mọi người đều nhảy xuống đất.
Vậy là ải thứ nhất nhóm người Tiêu Nhã kỳ dùng phút thông quan.
_" Nhã Kỳ em không sao chứ ".
Diệp Lâm Anh, Triệu Tử Long, Hàn Thần, Vương An Nguyên, Bạch Thiên Tuyệt cũng đồng thanh lên tiếng.
Thấy cô bám chặc tay Diệp Vương làm bọn anh đứng cả tim.
Đến khi đáp xuống mặt đất rồi bọn anh mới lấy lại được bình tĩnh.
_" Em không sao.
Diệp Lâm Anh tay anh chảy máu rồi kìa.
Xin lỗi em làm anh bị thương rồi ".
Tiêu Nhã kỳ đau lòng nói.
_ Diệp Lâm Anh ôm chặc lấy cô nói.
" Nhã Kỳ....!Anh không sao.
Chỉ cần em bình an thì anh bị thương bao nhiêu đây có đáng là gì ".
Cô thật là làm anh đứng tim.
Mất cô lần rồi anh không dám tưởng tượng ra cảnh mất cô lần thứ hai.
Tiêu Nhã kỳ nhìn anh mỉm cười.
_" Làm không tệ...!đồng nghiệp ".
Tiêu Nhã kỳ cười vỗ vai Kiss nói.
_" Cũng có thứ tôi vượt trội hơn cô Tiêu Nhã kỳ.
Ván này tôi thắng cô ".
Kiss cười nói.
_" Hahaha.....!Được ván này cô thắng.
Chúng Ta không còn nhiều thời gian đâu.
Lập tức xông quan tiếp thôi.
Phía trước không biết là ải gì mọi người cẩn thận đó ".
Tiêu Nhã kỳ lên tiếng.
Ai cũng gật đầu cái.
Mọi người lập tức đi theo lối đi nhỏ thông qua cánh cửa thứ hai.
Nhóm Diệp Lâm Anh và Tiêu Nhã Kỳ nhanh chóng theo lối mòn đến cánh cửa thứ .
_ Bên Ngoài mọi người vẫn hồi hộp nhìn ánh sáng đèn bên trên cái cung điện cổ.
Thấy cái đèn màu đỏ sáng lên thì tim Williams, Tiêu Gia Bảo, Lee, Vương Tâm Lan, Tây Vương, Bắc Vương mới được bỏ xuống.
Ai cũng thở phào nhẹ nhõm cái.
_ Mẹ Williams thì vẫn im lặng đứng xem diễn biến.
Bà im lặng làm ai cũng không đoán ra được bà đang nghĩ cái gì.
Bà đứng đó gió thổi làm tóc của bà bay bay.
Miệng của bà nhẹ nhếch môi lên cười như có như không.
" Tiêu Nhã Kỳ...!đây mới chỉ là bắt đầu thôi ".
Bà nói thầm câu..