Một Mình Ta Mỹ Lệ

chương 47: 47: không đẩy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ban đầu Ninh Ngu không hiểu tại sao Dịch Tuyết Phùng lại muốn đề ra yêu cầu kỳ quái này, nhưng đợi y cắn miếng đầu tiên liền hiểu luôn.

Ninh Ngu chỉ nếm thử một miếng, cảm giác chua xót kia nháy mắt xộc thẳng lên đỉnh đầu, khiến y ngay lập tức thông suốt tại sao Dịch Tuyết Phùng lại tức giận như vậy.

A, hóa ra lần trước hắn khóc thảm như vậy, không phải bởi vì ăn ngon, mà là bị chua.

Ninh Ngu cau mày thả một nửa sơn tra trở về, nói: "Đổi cái khác đi."

Dịch Tuyết Phùng cười lạnh không thôi: "Không đổi, ăn."

Ninh Ngu nói: "Ngươi nhất thiết phải cố tình gây sự như thế sao."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Lần thứ hai Dịch Tuyết Phùng hít sâu một hơi, hắn sợ bản thân không khống chế được sẽ hạ thủ với đối phương: "Ninh kiếm tôn, lúc trước ngài buộc ta ăn nửa bao hồ lô chua kia, ta có nói ngài cố tình gây sự không?"

Hắn mở miệng một tiếng ngài, trên mặt tràn đầy tức giận, dù Ninh Ngu có là thằng ngu cũng nhìn ra được hắn đang rất giận dữ.

Mỗi lần Dịch Tuyết Phùng tức giận, cũng mở miệng một hai xưng ngài, đôi lúc ánh mắt hắn xa cách lạnh lùng nhìn Ninh Ngu khiến y hoảng hốt không thôi, hiện tại Lâm Phù Ngọc cũng là dáng vẻ này, so với Dịch Tuyết Phùng lúc trước không khác chút nào.

Đến mức độ này, Ninh Ngu nào dám ăn nói nặng nề nữa, không thể làm gì khác hơn là cau mày há miệng từng miếng từng miếng bắt đầu ăn.

Ninh Ngu ăn rất nhanh, lông mày vẫn luôn siết chặt không thả lỏng.

Dịch Tuyết Phùng đứng một bên nhìn hả giận không thôi, hận hận nghĩ thầm: Đáng đời ngươi!

Chỉ là Ninh Ngu ăn nửa bao, ngoại trừ nhíu nhíu mày, sắc mặt chưa từng thay đổi, Dịch Tuyết Phùng vơi bớt tức giận, bắt đầu hoài nghi hồ lô này có phải không giống lần trước không.

Hắn thử thăm dò tiến lên trước, nói: "Không chua sao?"

Ninh Ngu gật đầu.

Dịch Tuyết Phùng nghi hoặc: "Vậy sao ngươi không khóc?"

Ninh Ngu: "???"

Dịch Tuyết Phùng vốn định xem Ninh Ngu hiếm thấy khóc một hồi, không nghĩ tới y vậy mà còn có thể chịu đựng được, ăn nửa bao mặt chưa từng biến sắc.

Dịch Tuyết Phùng thử thăm dò nhón lấy một viên từ trong bọc giấy, cảm thấy khả năng hồ lô hôm nay Ninh Ngu mua không giống hôm trước, không chừng rất ngọt.

Hắn thử cắn một miếng, suýt chút nữa rớt nước mắt.

Dịch Tuyết Phùng che miệng, giáo dưỡng từ nhỏ dạy hắn không thể không để ý hình tượng phun ra, dù có chua đến đòi mạng vẫn cưỡng ép nuốt xuống.

Ninh Ngu dùng tư thái ưu nhã ăn xong một viên cuối cùng, nghĩ thầm: Đã như vậy hắn còn muốn lấy một viên nếm thử, quả nhiên rất thích.

Từ nhỏ Ninh Ngu đều dùng lý trí để phán đoán cảm tình của người khác, giống như lúc trước Dịch Tuyết Phùng mỗi ngày nhìn y luyện kiếm, suy ra chắc chắn hắn rất thích kiếm.

Ninh Ngu ăn xong, hơi nhíu mày, nói: "Nguôi giận chưa?"

Dịch Tuyết Phùng không những không nguôi, trái lại càng thêm tức giận, hắn mạnh mẽ trừng Ninh Ngu một cái, hoài nghi người này đã không có tình cảm, ngay cả vị giác cũng không có.

Ninh Ngu thấy hắn giận dữ như vừa nãy, mới lặng yên không dấu vết thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ta đã nói qua với Tống Kính Sênh, ngày mai đại điển Tiên đạo vừa kết thúc, ngươi liền theo ta đi Man Hoang."

Dịch Tuyết Phùng kìm nén một hơi, căn bản không muốn để ý đến y, xoay người đi vào nội thất.

Ninh Ngu chưa từng bị ai xem thường mặt mũi đến như vậy, y trực tiếp đứng dậy một phát bắt được cánh tay Dịch Tuyết Phùng, trầm giọng nói: "Trưởng bối nói chuyện cùng ngươi, ngươi một câu không đáp xoay người rời đi, đây chính là lễ nghi giáo dưỡng của Hàn Hoài Xuyên các ngươi?"

Dịch Tuyết Phùng lạnh lùng nói: "Nếu tất cả mọi người đều nói chuyện như Kiếm tôn, vậy giáo dưỡng Hàn Hoài Xuyên của chúng ta coi như đã tốt lắm rồi, không hề động chạm đến ai(?)."

(?) bản qt: cũng là không làm nên chuyện gì (t khum hiểu)

Ninh Ngu nhíu mày: "Ngươi lại tức giận?"

Tại sao?

Dịch Tuyết Phùng vốn nổi giận đùng đùng, nhưng nhìn thấy mặt mũi y mờ mịt hỏi " Ngươi lại tức giận?", nhất thời có loại cảm giác bất lực xông lên đầu.

Loại người như Ninh Ngu, đại khái mãi mãi cũng không học được cách nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện.

Ninh Ngu nói: "Ngươi không muốn theo ta đến Man Hoang sao?"

Dịch Tuyết Phùng yên lặng giằng co cùng y, chờ tự bản thân đối phương phát hiện ra vấn đề.

Ninh Ngu vẫn rất kiên nhẫn, nói: "Bây giờ tuổi tác ngươi còn nhỏ, những trưởng lão Hàn Hoài Xuyên kia là người hay là cẩu ngươi đều không nhận rõ, nếu không ngươi cũng sẽ không bị lừa gạt, ngươi theo ta đến Man Hoang, ta sẽ bảo Thanh Xuyên giải dư độc trên người ngươi, nếu để kéo dài, chắc chắn có tổn hại đến tu hành về sau."

Y hiếm khi nói nhiều như vậy, thế nhưng Dịch Tuyết Phùng căn bản không nghe lọt, chỉ bắt lấy câu đầu tiên lạnh lùng hỏi lại y: "Ta không biết những trưởng lão kia rốt cuộc là người hay là cẩu, thế nhưng..."

Lời chưa nói quá đại nghịch bất đạo, Dịch Tuyết Phùng thử một hồi phát hiện mình không thể mắng ra được, đành phải nhẫn nhịn im lặng, vừa oán hận trừng mắt nhìn y.

Dịch Tuyết Phùng từ nhỏ đến lớn gặp phải chuyện không thể đánh không thể mắng, chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn hận đi trừng y, mưu đồ khiến y cảm nhận được lửa giận của mình.

Ngược lại từ nhỏ đến lớn Ninh Ngu chưa từng kinh sợ, thậm chí mỗi lần đều có chút hăng hái nhìn lại hắn, như đang nhìn một con thú nhỏ đang xù lông mao.

Ninh Ngu nhìn Dịch Tuyết Phùng dù nổi giận đùng đùng cũng không muốn dùng từ ngữ thô tục mắng người, càng nhìn càng cảm thấy giống, lòng y nghĩ: Bảy phần mười, ta không thể chọc giận hắn nữa.

Đã đến mức độ này, nếu tiếp tục chọc giận hắn, e là ngày mai chân tướng đại bạch, y muốn đuổi theo người ta cũng không còn đường để đuổi theo.

Ninh Ngu nói không gây liền không gây, tay không được dấu vết xoa xoa viền tay áo kim tuyến, tận lực để vẻ mặt mình ôn hòa: "Khi đó giải độc xong, nếu ngươi muốn quay về Hàn Hoài Xuyên, ta liền đưa ngươi trở về."

Dịch Tuyết Phùng thờ ơ lạnh nhạt, thấy y một mặt lạnh lùng vô tình, tay lại xoa xoa viền tay áo liền biết y đang chột dạ, hắn không muốn phí lời với Ninh Ngu, trực tiếp hất tay y, không quay đầu tiến vào nội thất.

Ninh Ngu đứng bên ngoài, cau mày nhìn rèm châu bị Dịch Tuyết Phùng hất đập vào nhau lách cách vang vọng, hiếm thấy có chút mờ mịt.

Dịch Tuyết Phùng thở hồng hộc quay vào nội thất, nhìn thấy dụng cụ uống trà trên tiểu án liền muốn trực tiếp hất xuống đất, đập đập mấy cái phát tiết, thế nhưng tay vừa nhấc lên lại lập tức buông xuống, nổi nóng đi đập đồ vật đây hành động chỉ kẻ yếu gắt gỏng mới làm ra, hắn ôn hòa như vậy, mới không thèm.

Vốn đang nghĩ như thế, ngoại thất đột nhiên truyền đến âm thanh đồ sứ rơi xuống đất vỡ nát, kẻ yếu gắt gỏng rốt cục mất hết kiên nhẫn, tức gần chết đổ tội lên chén trà trước mặt.

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng trầm mặt đi ra, vừa tính vén rèm châu đến xem Ninh Ngu bày trò gì, lại nhìn thấy nam nhân cao lớn kia đang ngồi chồm hỗm dưới đất, cau mày từng li từng tí nhặt mảnh sứ vỡ trên mặt đất lên.

Dịch Tuyết Phùng dừng lại, đột nhiên không biết nên phản ứng ra sao.

Ninh Ngu phất chăn xong liền hối hận, từ nhỏ Dịch Tuyết Phùng được y dạy không được uống rượu, nên theo y học uống trà, lâu dần, Dịch Tuyết Phùng thích sưu tập dụng cụ uống trà và trà ngon, mỗi lần có được thứ gì nhất định phải tìm y đầu tiên cùng thưởng thức.

Nếu Lâm Phù Ngọc thật sự là Dịch Tuyết Phùng, y đập phá chén như thế, chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng chạy ra mắng y.

Nghĩ như vậy, Ninh Ngu mới hạ mình tôn quý ngồi chồm hỗm dưới đất nhặt mảnh vỡ, ngay cả dùng linh lực cũng quên mất.

Y nhặt xong xuôi, thoáng nhìn qua rèm châu đung đưa nhẹ, con mắt nhẹ nhàng giật giật, lại không nói thêm tiếng nào.

Dịch Tuyết Phùng thoát ngoại bào nằm ở trên giường nhỏ, nhắm mắt lại muốn đi ngủ.

Thiết Vân hóa thành hình người nằm nhoài bên mạn giường, nhỏ giọng truyền âm cho hắn: "Cha, ngươi buồn ngủ sao?"

Dịch Tuyết Phùng "Ừ" một tiếng.

Thiết Vân: "Nhưng bây giờ còn chưa đến buổi trưa mà."

Dịch Tuyết Phùng: "Ngủ trưa."

Thiết Vân: "Há, chứ không phải đang trốn Ninh Ngu sao?"

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng lặng yên không một tiếng động mở mắt ra, u oán đối diện với đôi mắt vô tội của Thiết Vân, nói: "Ngươi không nói tiếng nào, không ai bảo ngươi câm."

Thiết Vân mờ mịt, không biết nói chuyện liên quan gì đến người câm, đành phải chớp chớp mắt, nói: "Ngươi còn tức giận Ninh Ngu sao?"

Dịch Tuyết Phùng buồn bực nói: "Còn chưa đủ rõ ràng sao?"

Thiết Vân nói: "Nếu trở lại trăm năm trước, ngươi mới nói vài câu với y đã tức giận thành như vậy, sớm đã bị y làm tức chết rồi, cần gì chứ? Với lại vừa nãy không phải đã lấy hồ lô chua phạt y rồi sao?"

Dịch Tuyết Phùng nói: "Nhưng thoạt nhìn y hình như rất thích ăn, cũng không có chua đến rơi nước mắt."

Thiết Vân suy nghĩ một chút, nói: "Vậy chúng ta lén lút đánh y một trận hả giận cho ngươi?"

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng im lặng một hồi: "Chúng ta, đánh y? Ngươi cảm thấy cả hai chúng ta cùng xông lên thì có thể làm gì được y sao? Tắm rửa đi ngủ đi."

Hắn nói xong, định nhắm mắt tiếp tục giấc ngủ trưa, Thiết Vân vội cầm lấy cánh tay hắn lắc lắc, nói: "Aiiii đừng mà, ta nói, ta có biện pháp..."

Bị mưu hại mà không tự biết - Ninh Ngu sau khi ném mảnh sứ vỡ, quay người đi ra khỏi viện Dịch Tuyết Phùng, còn chưa xuất môn, y đột nhiên dừng chân, nghi ngờ nâng tay sờ sờ mặt mình.

Y đưa ngón tay ra nhìn một chút, phát hiện trên đầu ngón tay đều là vệt nước.

Chẳng biết lúc nào, lệ đã sớm rơi đầy mặt.

Ninh Ngu cau mày lung tung lau nước mắt trên mặt, thế nhưng nước kia phảng phất như không thể ngừng lại được, một mực trào ra từ hốc mắt.

Ninh Ngu vừa lau vừa nghĩ thầm: Mẹ nó, thật sự chua.

Ninh Ngu không muốn để người nhìn thấy dáng vẻ này, thân thể trực tiếp hóa thành một đạo hắc vụ tiêu tan trên không trung.

Sau khi y rời đi, Dạ Phương Thảo đầy mặt hoảng sợ nâng một cái hộp nhỏ đi tới, hai tay đều đang phát run.

Chưa đến chính ngọ, toàn bộ Hàn Hoài Xuyên đều biết, Ninh kiếm tôn đối với tiểu tiên quân cầu mà không được, bị tiểu tiên quân lãnh khốc vô tình đuổi ra ngoài, thiết huyết nam nhi vậy mà si tình đến độ rơi nước mắt tại chỗ.

Ninh Ngu: "..."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Đến khi tin đồn thất thiệt truyền đến tai Dịch Tuyết Phùng, hắn đang ở bên ngoài ăn cơm, suýt nữa một phát phun nước canh khỏi miệng, cũng may Dạ Phương Thảo né kịp thời, mới không bị phun một mặt.

Dạ Phương Thảo cau mày nói: "Ta thật sự thấy được, ngươi đừng không tin ta."

Dịch Tuyết Phùng liên thanh nói "Xin lỗi", lau nước trên bàn khô ráo, mới nói: "Ngươi thật sự nhìn thấy Ninh Ngu? Chính là Ninh kiếm tôn, Ninh ma đầu kia?"

Dạ Phương Thảo nói: "Là thật mà! Ta gặp xong lập tức đi tìm sư phụ ta, sư phụ ta lúc đó giống như tức muốn chết, nói cái gì mà bại hoại luân thường, không biết xấu hổ, già mà không đứng đắn, ta nghe không hiểu, sau đó chỉ ăn một bữa cơm, toàn bộ Hàn Hoài Xuyên đã truyền thành như vậy."

Dạ Phương Thảo ba ngón chỉ thiên: "Ta phát thệ, chuyện này thật sự không phải ta truyền, gan ta còn chưa lớn đến thế."

Dịch Tuyết Phùng cười đến mức co rút không thể đi, tuy hắn biết Ninh Ngu rơi lệ e là vì vị chua của hồ lô kia, nhưng mắt thấy người cực kỳ ghét bị người khác nghị luận như y lâm vào tình huống như thế này, vẫn rất vui vẻ, oán giận lúc trước tiêu biến không còn một mống.

Dạ Phương Thảo đẩy tay hắn, bất mãn nói: "Ngươi còn cười? Bọn họ nói Ninh kiếm tôn có mưu đồ gây rối với ngươi đó, ngươi có phải thiếu thông minh không?"

Mắt Dịch Tuyết Phùng cong cong, tiếp nhận chén canh mới Thiết Vân đưa cho, tư thái lời đồn đãi chung quy là lời đồn đãi, ta quan tâm chuyện này để làm gì, thanh giả tự thanh thôi."

Dạ Phương Thảo sửng sốt, có chút một lời khó nói hết: "Ngươi...!không sợ y thật sự đối với ngươi có tâm tư bất chính gì sao?"

Dịch Tuyết Phùng lắc đầu một cái.

Nếu Ninh Ngu thật sự có tâm tư về phương diện này, năm đó đã không từ chối mình.

Chính là không biết y nghe thấy lời đồn đãi này, rốt cuộc có phản ứng gì?

Tâm tư Dịch Tuyết Phùng nhảy nhót: Thật muốn đi xem một chút nha.

Thời điểm ăn cơm chiều, cả lớp học đều đang bàn tán chuyện Ninh Ngu cùng tiểu tiên quân, có mấy thiếu nữ còn cực kỳ hưng phấn lén lút nhìn tới nhìn lui hắn, không biết rốt cuộc đang kích động cái gì.

Dịch Tuyết Phùng đối với những ánh mắt tò mò này đó ngoảnh mặt làm ngơ, từ từ ăn xong, dẫn Thiết Vân đi ra ngoài.

Thiết Vân hóa thành hình người cầm theo đèn lồng soi sáng đường trước mặt Dịch Tuyết Phùng, mặt mày hưng phấn nói: "Ngươi không phải muốn đánh y một trận sao? Chúng ta bây giờ đi đi!"

Dịch Tuyết Phùng bị hắn kéo tay chạy về phía trước, bất đắc dĩ nói: "Ta đã nói tính cảnh giác của y rất mạnh, cho dù đi ngủ người khác cũng không thể lại gần, huống chi là đánh y."

Thiết Vân quay đầu lại cười hì hì nói: "Chuyện này ta đã giải quyết nha, không cần lo lắng."

Dịch Tuyết Phùng nghi ngờ nói: "Ngươi giải quyết thế nào?"

Thiết Vân quay đầu lại, vô cùng thần bí tiến đến bên tai Dịch Tuyết Phùng, như ăn trộm nhỏ giọng nói: "Ta đem trà y uống mỗi đêm đổi thành rượu."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng dừng bước, phản ứng nửa ngày mới đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, ngạc nhiên nhìn Thiết Vân.

"Ngươi ngươi ngươi..."

Thiết Vân hướng hắn "Xuỵt": "Y chỉ cần dính một chút rượu liền say bất tỉnh nhân sự, việc này toàn bộ Quy Hồng Sơn đều biết, xuỵt, đừng nói chuyện, bây giờ chúng ta lập tức chạy tới, lúc đó ta cho ngươi xem, ngươi muốn đánh chỗ nào liền đánh chỗ đó!"

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Đại khái chuyện này quá mức kinh thiên động địa, Dịch Tuyết Phùng che miệng, vẫn như cũ không giấu được vẻ kinh hãi, hắn có chút sợ sệt lôi kéo cánh tay Thiết Vân, nhỏ giọng nói: "Hay, hay là thôi đi, ta...!Ta lại không giận y."

Thiết Vân vội hỏi: "Đây là cơ hội ngàn năm có một, ta vất vả lặn lội vào nhà bếp lén lút đổi trà thành rượu, tuy rằng chỉ đổi nửa chén, thế nhưng có thể khiến y choáng váng đến ngày mai.

Mau mau mau, nhân cơ hội này! Có thù báo thù có oan báo oan! Cha không phải sợ, ta vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cố nhất của ngươi."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng trăn trối nhìn Thiết Vân, cuối cùng vẫn là bất đắt dĩ bị hắn lôi kéo lén lút chạy tới nơi ở của Ninh Ngu nơi ở.

Đại khái cảm thấy không kẻ nào dám bỏ thuốc mình, Ninh Ngu không chút đề phòng uống xong nửa chén rượu pha trà, lúc này đã mơ mơ màng màng nằm trên giường.

Thiết Vân hóa thành một đoàn hắc vụ chui vào, tới tới lui lui dò xét nửa ngày mới chui ra, làm một cái thủ thế "tốt" với Dịch Tuyết Phùng, nhỏ giọng nói: "Đi thôi, đánh y, đánh mặt y, xem y ngày mai dám gặp ai.

Ta ở bên ngoài canh chừng cho ngươi."

Dịch Tuyết Phùng mê man, cảm thấy có chút không thật, hắn gật gật đầu, víu song cửa sổ chui vào phòng Ninh Ngu.

Ninh Ngu thật sự không thể đụng vào nửa giọt rượu, chỉ nửa chén đủ để y hôn mê ngủ không tỉnh.

Dịch Tuyết Phùng chầm chậm đi tới bên giường, cúi xuống vén nửa màn giường lên, đập vào mắt chính là khuôn mặt tuấn mỹ kia.

Ninh Ngu lúc ngủ nhìn cũng giống người, mắt y khẽ nhắm, lông mi thật dài run run, môi mỏng có chút đỏ lên, hơi mở ra một khe nhỏ, yếu ớt thở hổn hển.

Dịch Tuyết Phùng thử thăm dò bò lên giường, rũ mắt nhìn y thời điểm yên lặng còn có thể miễn cưỡng để vào mắt.

Thiết Vân không biết hắn đang làm gì, ngồi xổm ở góc tường truyền âm cho hắn: "Cha, mau đánh y!"

Dịch Tuyết Phùng đưa tay ra, thử ước lượng đánh một quyền lên mắt Ninh Ngu, thế nhưng khoa tay nửa ngày cũng không biết phải ra tay như thế nào, trái lại bị thụy nhan của y hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.

dung nhan lúc ngủ

Ninh Ngu tính tình ác liệt như vậy còn có mị ma muốn song tu cùng, có thể nhìn ra dung mạo y tốt như thế nào, có điều lớn lên đẹp mắt nhưng xưa nay chưa từng làm chuyện người làm, ngay cả Thu Mãn Khê cũng nhiều lần mắng y "vô liêm sỉ".

Dịch Tuyết Phùng thả lỏng nắm đấm, nhẹ nhàng vén tóc bạc tán ra trên giường của y, nhìn sợi tóc trắng như tuyết theo kẻ tay chầm chậm buông xuống, trong lúc nhất thời có chút thất thần.

Hắn như không thể khống chế, nhẹ nhàng mở miệng: "Sư huynh."

Ninh Ngu ngủ mê man, căn bản không nghe được lời của hắn.

Dịch Tuyết Phùng càng thêm lớn mật, lần thứ hai mở miệng: "Sư huynh."

Sư huynh.

Hắn chậm rãi cúi người, cánh tay êm ái ôm hờ lấy bờ vai rộng rãi của Ninh Ngu, đem trán chôn thật sâu trên vai y, nói giọng khàn khàn: "Sư huynh."

"Ngươi nói..." Trong lúc hoảng hốt, trong đầu đột nhiên xuất hiện một thanh âm yếu ớt, phảng phất từ nơi sâu xa trong ký ức truyền đến, chấn động đến mức Dịch Tuyết Phùng tê cả da đầu.

Dịch Tuyết Phùng đột nhiên bưng kín đầu, bản năng muốn bắt lấy thanh âm kia, thế nhưng ký ức lại như nước chảy đứt quãng, không quá chân thực.

"Ngươi nói..."

"Khuôn mặt này, làm sao...!Cứ như vậy nhận người?"

"Tuyết Phùng...!Chờ ta...!Tiếp..."

Đồng tử Dịch Tuyết Phùng hơi tan rã, ký ức đột nhiên xuất hiện phảng phất như không thuộc về hắn, nổ ra khiến đầu hắn đau muốn nứt.

Ngay lúc hắn không chống đỡ nổi thân thể, suýt nữa té nhào lên người Ninh Ngu, người dưới thân đột nhiên mở tay, ôm lấy thân thể gầy gò của hắn vào lòng.

Dịch Tuyết Phùng ngẩn ra, vội vàng thả tay xuống, đối mặt với tầm mắt băng lãnh của Ninh Ngu.

Toàn thân hắn cứng đờ, bị phát hiện rồi!

Bản năng muốn trốn, thế nhưng Ninh Ngu không cho hắn cơ hội này, y siết chặt lấy eo thân Dịch Tuyết Phùng, tay còn lại giơ lên trực tiếp đặt sau gáy hắn.

Dịch Tuyết Phùng bị y ôm đến run rẩy toàn thân, cứng ngắc không biết nên làm thế nào cho phải, mãi đến tận sau gáy bị đụng vào, hắn theo bản năng co rụt lại, kinh hãi nghĩ thầm: "Ta sẽ bị giết chết!"

Tiếp theo chỉ trong chớp mắt, tay Ninh Ngu hơi dùng sức, cưỡng ép ấn gáy người ở trên, chặt chẽ vây hắn trong lòng của mình.

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Sống sót sau tai nạn khiến nhịp tim Dịch Tuyết Phùng gia tốc, thân thể hắn dính sát vào Ninh Ngu, có thể cảm nhận được tiếng tim đập chầm chậm của y, cùng với tiếng hít thở như có như không bên tai.

Ninh Ngu tuy rằng trợn tròn mắt, thế nhưng chỉ cần nhìn kỹ liền phát hiện y căn bản không tỉnh táo, y ôm Dịch Tuyết Phùng đột nhiên nghiêng người, chôn cơ thể Dịch Tuyết Phùng vào sâu trong lòng mình.

Cả người Dịch Tuyết Phùng cứng ngắc, hơi động cũng không dám động, sợ Ninh Ngu tỉnh lại giết người diệt khẩu.

Dựa theo tính tình lãnh khốc vô tình hiện tại của y, chuyện như vậy nhất định có thể làm được.

Thế nhưng ngoài ý muốn chính là, Ninh Ngu xem hắn như gối ôm vào ngực, cằm tại đỉnh đầu Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng cọ cọ, lẩm bẩm nói: "Tuyết Phùng."

Dịch Tuyết Phùng ngẩn ra, mờ mịt ngẩng đầu nhìn y.

Ninh Ngu sau khi nói xong, vòng tay ôm Dịch Tuyết Phùng siết càng chặt, ngoẹo cổ dán vào gò má hắn, tựa như linh thú cọ tới cọ lui trên cổ Dịch Tuyết Phùng.

Dịch Tuyết Phùng bởi vì tư thế ngẩng đầu, bị y cọ ngứa ngáy cả người, vội giơ tay đẩy đầu y ra.

Ninh Ngu phảng phất cảm nhận được sự chống cự của hắn, hơi nhướng mày, có chút bất mãn lật thân, cả người đè lên Dịch Tuyết Phùng.

Dịch Tuyết Phùng bị ép suýt chút nữa phun một búng máu, liều mạng vỗ lưng y, nghẹn: "Tránh ra!"

Ninh Ngu ngoẹo cổ nhìn hắn, như con nít: "Ta tránh, ngươi không được đẩy ta."

Dịch Tuyết Phùng cảm thấy mạng nhỏ quan trọng, vội vàng gật đầu: "Không đẩy."

Lúc này Ninh Ngu mới ôm hắn lật thân, nghiêng người vò hắn vào lồng ngực.

Dịch Tuyết Phùng sống không còn gì luyến tiếc bị y ôm, đầy mặt viết mệt mỏi.

Ninh Ngu đợi một hồi không thấy Dịch Tuyết Phùng giãy dụa nữa, bấy giờ mới hoàn toàn yên lòng chôn mặt nơi cổ hắn, hài lòng ngủ tiếp.

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Tác giả có lời muốn nói: Thiết Vân vô cùng đáng thương ngồi xổm góc tường: Cha, được không? Muỗi thật nhiều a.

Ngày vạn, hoàn thành! Vô địch, là cỡ nào, cỡ nào cô quạnh! 【 không 】

Mấy ngày nay đổi mới quá muộn thật không tiện ha, khu bình luận phát một sóng gió tiền lì xì ha, cảm tạ chống đỡ.

Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!.

Truyện Chữ Hay