Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

chương 68: thiên hạ độc nhất

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit + Beta: Vịt

Đồ dùng vệ sinh cá nhân mua được toàn bộ ném ngoài sân, tắm gì đó chỉ là dùng cớ chiếu cố mặt mũi Địch gà cay. Hạ Bạch tự giam mình trong phòng tắm, tùy tiện dùng nước xối lên thân thể, thay đồ ngủ lúc trước để lại ở biệt thự, chán ngán lấy điện thoại ra giết thời gian.

Trên điện thoại có mấy cái tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là lúc cậu ngủ trên xe Địch Thu Hạc gửi tới.

Cậu chột dạ gãi gãi mặt, tắt trang tin nhắn, tùy tiện chọn trò chơi đã qua cửa mở ra, im ắng chơi.

Đại khái nửa tiếng sau, cậu tắt trò chơi, nhìn thời gian một cái, nghĩ tới tâm tình Địch ba tuổi hẳn là thu thập tới không sai biệt lắm rồi, thế là đứng dậy mở cửa, thả nhẹ cước bộ đi xuống lầu.

Trong phòng khách không có ai, áo khoác của Địch Thu Hạc sát bên áo khoác của cậu cùng khoát lên trên ghế salon, túi mua đồ tán loạn trên thảm bên cạnh bàn trà, cửa lớn đóng, đèn chỗ huyền quan đã tắt.

Trong phòng bếp sau phòng khách mơ hồ truyền đến một ít tiếng vang, cậu bước nhẹ đi tới, ở ngoài phòng ăn thò người ra nhìn vào bên trong.

Địch Thu Hạc chỉ mặc một cái áo sơ mi màu tàn thuốc kéo tay áo đứng ở trong phòng bếp, đang vụng về loay hoay một cái siêu nước xinh xắn, chân mày khẽ nhíu lại, trong mắt mang theo khó khăn, dường như không biết vật này rốt cục nghịch như thế nào.

Siêu nước là tặng phẩm siêu thị tặng, rất nhỏ, tạo hình phim hoạt hình, công tắc thiết kế rất thú vị, không giống với siêu nước đại chúng bình thường. Lúc ấy Hạ Bạch sau khi cầm được cái siêu này cảm thấy tạo hình của nó đáng yêu, liền nhìn thêm hai cái, còn mở ra thưởng thức một chút, cho nên biết đại khái công tắc của nó ở chỗ nào.

Trong thời gian cậu xem náo nhiệt, diễn viên Địch mười ngón tay không dính nước mùa xuân đã bắt đầu bẻ cái mũi động vật trên cái siêu nước hoạt hình.

Cậu nhịn không được cười ra tiếng, nhắc nhở, "Chỗ mũi đó là miệng lọc, công tắc đun nước là ở đuôi của nó, anh lắc một cái là được."

Địch Thu Hạc tay run lên thiếu chút nữa nện siêu nước trên mặt đất, quay đầu nhìn về phía cậu, sau đó sau khi tiếp xúc tới ánh mắt mang theo cười của cậu lập tức đặt siêu nước trên bệ bếp dùng thân thể ngăn trở, lỗ tai có chút hồng, giải thích, "Anh chính là nhàm chán mở nó ra nhìn một chút, không định dùng nó nấu nước."

"Ra vậy a." Hạ Bạch gật đầu đi vào, làm bộ không nhìn thấy nước đọng trên bệ bếp, vòng qua bên người anh cầm lấy cái siêu đi tới bên vòi nước, vừa lấy nước vừa nói, "Cái siêu này quá nhỏ, chỉ có thể dùng làm đồ chơi, nhưng hiện tại chúng ta không có siêu nước lớn, dụng cụ nhà bếp cũng chưa mua, cho nên cũng chỉ có thể dùng tạm cái này sử dụng chút." Vừa nói đặt siêu nước vào trên cái khay đồng bộ, cắm điện vào, lắc cái đuôi ngắn của siêu nước.

Cạch một tiếng, hình quả cầu ở đỉnh siêu hiện đèn sáng đun nước.

Tầm mắt Địch Thu Hạc chuyển chuyển giữa cái đuôi và đèn siêu nước, căng chặt mặt, hận thù sâu sắc.

Hóa ra là lắc, thảo nào ấn không động...... Bây giờ là mùa đông, nước đóng chai mua đều là lạnh, uống vào quá lạnh, anh vốn là muốn tri kỷ đun chút nước nóng chờ tiểu cẩu tử tắm rửa xong đi ra ngoài uống, kết quả...... Siêu nước nên có bộ dạng của siêu nước, chế tạo rắc rối thế làm gì, anh muốn đi khiếu nại.

"Làm sao vẫn nhìn nó, có phải cảm thấy nó rất đáng yêu?" Hạ Bạch gẩy cái tai tròn dưới siêu nước, cười nói, "Nếu anh thích chúng ta hôm nào cũng đi mua ba ba của nó về, siêu này có một bộ, cái màu sáng này chính là nhỏ nhất, bình thường còn có phiên bản dung lượng bình thường màu đậm, đủ hàng ngày sử dụng." Địch Thu Hạc nhanh chóng ném ý niệm khiếu nại ra sau ót, gật đầu đáp, "Được, chúng ta ngày mai sẽ đi mua." Vừa nói đụng đụng về phía bên cạnh cậu, vây cậu ở giữa mình và bệ bếp.

Hạ Bạch khiêu mi, tựa vào trên bàn, ôm ngực, "Em ngày mai phải đi học."

Địch Thu Hạc chìa tay tặc ra, "Anh chờ em tan học."

Hạ Bạch ngửa ra sau, "Anh không đi gặp ông ngoại anh à? Ông hẳn đã xuất viện rồi đi."

"Ngày mai anh trước tiên đưa em đi học, sau đó đi gặp ông ngoại, gặp ông ngoại xong liền đi đón em, chúng ta cùng đi mua ba ba của cái siêu nước kia." Địch Thu Hạc ôm cậu tới trong ngực, khóe miệng khẽ nhếch lên, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cậu, "Còn phải mua dép."

Thân thể vậy bao vây, Hạ Bạch dứt khoát cũng không né nữa, tùy ý anh ôm, thân thể buông lỏng tựa vòng trên cánh tay anh vòng ở eo, giơ ngón tay chọt chọt ngực anh, cười hỏi, "Anh muốn dùng cái gì đưa em? Chân hả? Vậy em khẳng định sẽ tới muộn."

"Anh có thể để cho trợ lý Vương sáng mai đưa xe tới đây." Địch Thu Hạc bị chọt tới thân thể căng thẳng, càng thêm ghé sát vào, ánh mắt từ từ trở nên sâu, động tác cọ chóp mũi biến thành trì hoãn, nghiêng đầu, hơi áp xuống.

Hạ Bạch đã nhận ra ý đồ của anh, dừng một chút, phát hiện trong lòng cũng không bài xích cùng đồng tính phát sinh thân mật mức độ này, thế là câu môi, lúc anh sáp tới sát phong cảnh hỏi, "Vậy anh biết địa chỉ nhà chúng ta sao?"

Nhà chúng ta......

Địch Thu Hạc hô hấp cứng lại, cánh tay mạnh mẽ siết chặt, cúi đầu rút ngắn một tia khoảng cách cuối cùng giữa hai người, ở trên môi cậu gặm một cái.

Hạ Bạch: "......" Có chút đau, tư thế hôn môi này tựa hồ không giống như trên TV diễn.

Địch Thu Hạc gặm xong lui về phía sau, mấp máy môi, đỏ mặt, lại nhẹ nhàng sáp qua, liếm một chút chỗ vừa cắn.

Hạ Bạch lật mắt trắng, "...... Anh rốt cuộc biết không...... Ưm......"

Thăm dò kết thúc, Địch Thu Hạc buộc chặt cánh tay, lúc cậu mở miệng nói chuyện dùng sức đè xuống, ngậm hôm cánh môi cậu một chút, sau đó vươn đầu lưỡi ra tiến quân thần tốc, dùng một loại lực đạo cơ hồ coi như là hung mãnh lôi kéo đối phương quấn lấy.

Hạ Bạch cảm thấy môi và đầu lưỡi có chút tê dại, tiếng tim đập ong ong vang ở bên tai, đầu óc cháng váng tới lợi hại.

Cảm giác vẫn, vẫn khá tốt, kỹ thuật hôn của Địch gà cay hẳn là đạt tiêu chuẩn rồi.

Hôn sâu, ngậm cắn, cọ xát, liếm láp...... Các loại kiểu hôn đều mò thử một lần, tay vòng sau lưng càng siết càng chặt, chân ở chung một chỗ cũng bị tách ra, chân đối phương chen vào, hai người tựa vào cùng nhau, nhiệt độ lẫn nhau truyền tới, tư thế của Hạ Bạch không biết từ lúc nào đã biến thành ngồi trên bệ bếp, mà Địch Thu Hạc đứng ở giữa hai chân cậu, hung tàn hôn cậu.

Thật sự là hung tàn, hoàn toàn không để cho cậu cơ hội thở, đầu lưỡi đầu bị quấn lấy tê rần.

Điểm mẫn cảm ở eo đột nhiên bị cọ một chút, sau đó bên đùi tựa hồ cọ tới thứ gì đó không hài hòa...... Hạ Bạch mặt đỏ bừng, cũng không biết là hô hấp không thông nghẹn hay là kích động, hai tay chống ở bả vai đối phương đẩy người ra, ngửa ra sau thở hổn hển, giơ tay lên hẩy đầu anh một cái.

"Kích động lung tung cái gì! Tiêu xuống!"

Địch Thu Hạc nhìn đôi môi hồng nhuận của cậu, hô hấp hơi loạn, thân thể căng thẳng, tựa như đè nén gì đó, rốt cục nhịn không được lại lần nữa duỗi cánh tay ôm cậu tới trong ngực, cúi đầu ở chỗ vai cổ cậu cọ lung tung, khàn khàn nói, "Tiểu cẩu tử...... Anh muốn......"

"Muốn cái đại đầu quỷ anh!" Hạ Bạch bị anh cọ tới nhiệt độ cũng có chút lên cao, trong đầu hiện lên phim điện ảnh nhỏ bản nam nam từng xem qua, vẻ mặt nhăn nhó phút chốc, lý trí áp đảo tình cả, đẩy anh ra nói, "Chúng ta phải tiến hành tuần tự...... Dù sao anh mau tiêu xuống! Không cho phép cọ nữa!" Lại cọ nữa thật sự muốn bốc cháy rồi!

Địch Thu Hạc theo lực đạo của cậu rời đi, tay vịn eo cậu, lòng bàn tay rất nóng, giọng khàn nói, "Tiểu cẩu tử, đây không phải là anh muốn tiêu liền có thể tiêu......" Nhưng rốt cục không động nữa, không muốn miễn cưỡng cậu.

Ánh mắt lây nhiễm tình dục, thanh âm khàn khàn thở gấp nhẹ, cánh tay bắp thịt căng thẳng, hầu kết thỉnh thoảng chuyển động một cái, đôi môi bởi vì khắc chế mà mím thật chặt...... Hạ Bạch nhìn Địch Thu Hạc lúc này gợi cảm tới bùng nổ, trái tim không bị khống chế nhảy loạn mấy cái, nhanh chóng lại đẩy anh ra chút, rơi xuống đất đứng vững, vừa đi ra ngoài vừa nói, "Em, em đi xem chút drap giường giặt xong chưa, anh, anh hơi giải quyết chút." Nói xong bước nhanh ra khỏi phòng bếp, sải bước đi về phía phòng giặt quần áo.

Địch Thu Hạc đứng tại chỗ đưa mắt nhìn cậu đi xa, bằng phẳng một chút hô hấp, không có kết quả, thế là đi tới bên bồn nước mở vòi nước ra, dùng nước lạnh hảo hảo rửa mặt.

"U u u......"

Cạch.

Siêu đun nước sau khi phát ra một trận tiếng vang nước sôi công tắc nhảy chuyển, biểu hiện đèn tắt, nước đun xong rồi.

Địch Thu Hạc quay đầu nhìn lại, nước trên mặt biến mất, đưa tay qua niết niết cái đuôi ngắn của nó, cười, "Quá đáng yêu nhưng sẽ bị ăn sạch."

Chờ lúc anh thân thể tỉnh táo lại đi tới phòng giặt quần áo, Hạ Bạch đang ngồi xổm trên mặt đất lấy drap giường ra khỏi máy giặt, để vào máy hong khô.

Hạ Bạch nghe được tiếng bước chân quay đầu lại, thấy anh đi tới, vội vươn tay ra nghiêm túc nói, "Giữ vững khoảng cách m, drap giường hong khô còn cần một đoạn thời gian, anh đi tắm trước. Ngoài ra, rất muộn rồi, em rất buồn ngủ, muốn đi ngủ, không cho nháo em."

Địch Thu Hạc dừng bước, thấy cậu cau mày mím môi, trong lòng ngứa ngáy, lại thấy dưới mắt cậu có một tầng quầng thâm, trên mặt còn mang theo một tia mệt mỏi buồn ngủ, tâm ngứa biến thành mềm lòng, ngoan ngoãn dừng ở ngoài m, ôn thanh nói, "Vậy anh đi tắm trước, em mệt mỏi có thể trước dựa vào trên ghế salon một lát, nước đun xong rồi, em khát thì đi uống, đừng uống nước mua, rất lạnh."

Hạ Bạch không nghĩ tới anh cư nhiên nghe lời như vậy, thu tay lại ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó bị bộ dáng ôn nhu trầm ổn không giống bình thường của anh hoảng sợ, cúi đầu tránh khỏi tầm mắt của anh, mềm xuống thanh âm nói, "Em biết rồi, anh nhanh đi tắm đi, nhớ cầm đồ dùng vệ sinh cá nhân lên, trên lầu không có."

Địch Thu Hạc nghe vậy sửng sốt, nhìn một cái đồ ngủ trên người cậu, trong lòng động một cái, sau đó triệt để mềm xuống, nhịn không được tiến lên nhu nhu tóc cậu, "Em......" Lời bắt đầu lại đột nhiên không biết phải nói cái gì, thế là khom lưng ở đỉnh đầu cậu hôn hôn, sợ cậu xấu hổ, hôn xong liền lập tức cất bước rời khỏi phòng giặt quần áo.

Hạ Bạch giơ tay lên ấn đỉnh đầu, nhìn một cái cửa trống rỗng, xoay người mặt ghét bỏ, "Hôn loạn cái gì, em hôm nay nhưng chưa gội đầu......" Ghét bỏ xong lại nhịn không được cười, loay hoay máy hong khô vừa mua về không biết nên dùng thế nào, sờ sờ môi.

...... Quỷ ấu trĩ có đôi khi cũng không phải ấu trĩ như vậy.

Lầu biệt thự có gian phòng, Địch Thu Hạc lần lượt nhìn một chút, ở tận cùng bên trong hành lang tìm được chủ ngọa bố trí ấm áp.

Chủ ngọa rất lớn, có ban công, phòng để quần áo và một phòng tắm, gia cụ bên trong đều không ngoại lệ, cũng tất cả là dựa theo phong cách anh thích mua trang trí. Anh cúi đầu nhìn một cái giày da trên chân mình, lại nhìn một cái thảm mềm mại trải trong phòng, khom lưng cởi giày ra, chỉ đi tất giẫm bước vào.

Gia cụ căn bản trong phòng đều đủ, nhưng vật nhỏ kiểu đèn bàn còn chưa kịp mua. Anh ở bên trong xoay một vòng, sờ sờ đệm mới tinh, xách đồ dùng vệ sinh cá nhân đi vào phòng tắm.

Mành tắm là hoa văn bầu trời sao màu lam anh từng nói giỡn nhắc tới, thoạt nhìn có chút ấu trĩ, có chút không phối với phong cách trang trí toàn bộ phòng tắm, trên kệ tắm trống không, trên kệ treo quần áo ngược lại có một bộ đồ ngủ.

Anh cầm lấy đồ ngủ nhìn một chút, mới tinh, là size của anh, kiểu dáng giống với cái trên người Hạ Bạch, hoa văn không giống. Vị trí cửa dựa vào tường đặt một đôi dép lê, kiểu dáng giống với đôi Hạ Bạch tắm xong đi ra kia.

Anh lấy dép ra đi vào, phát hiện size vừa vặn thích hợp, nhịn không được tựa vào trên tường cúi đầu nở nụ cười.

Đồ dùng sinh hoạt trong biệt thự này đã có cư nhiên toàn bộ đều chuẩn bị hai phần, một phần là của Hạ Bạch, một phần còn lại là vì anh chuẩn bị.

Trái tim giống như được ngâm trong nước ấm, ấm áp, không cẩn thận liền sẽ nhỏ nước. Anh đứng trong phòng tắm vẫn còn lưu lại dấu vết lắp đặt, chỉ cảm thấy mảnh nào đó trong lòng thiếu thốn rốt cục hoàn chỉnh, chỗ nào đó phiêu bạt không nơi bám vào sau khi ông nội qua đời, rốt cục lại có rễ.

Nơi này là nhà, nhà của anh và tiểu cẩu tử, ngôi nhà tiểu cẩu tử vì anh chuẩn bị.

Dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, anh cơ hồ là có chút vội vàng đi xuống lầu, sau đó lúc nhìn thấy thân ảnh co rúc trên ghế salon ngủ thiếp đi đột nhiên dừng bước, thả nhẹ cước bộ đi tới, trước tiên cầm lấy áo khoát trên ghế salon đắp lên cho cậu, sau đó ngồi xổm bên ghế salon, ôn nhu nhìn cậu thật lâu.

Một căn nhà lớn như vậy, lấy tài lực trước mắt của tiểu cẩu tử, mua khẳng định rất cật lực, lại càng không nói mấy gia cụ vừa nhìn đã biết không rẻ này...... Khẳng định rất cực khổ, khó trách gần đây một mực không ngừng nhận công việc.

Anh cảm thấy cổ họng có chút nghẹn, nghiêng người để thấp thân thể tựa đầu vào bên tay Hạ Bạch, nhẹ nhàng cọ cọ mu bàn tay cậu buông xuống trên ghế salon.

Kiếp này gặp được một người ôn nhu như vậy, thật sự là quá tốt.

Một giấc ngủ thẳng tới trời sáng, Hạ Bạch ở trong chăn ấm áp dễ chịu uốn lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

"Chào buổi sáng." Địch Thu Hạc nằm ở bên cạnh cậu, sau khi cậu mở mắt ra sáp qua hôn mi tâm cậu.

Hạ Bạch mộng một chút, nhìn nhìn mỹ nam trước mắt, lại nhìn nhìn cửa sổ bị rèm cửa chắn hoàn nhìn không thấy rốt cuộc bên ngoài lúc nào rồi, tay ở dưới chăn sờ sờ quần áo trên người, hoàn hảo, lăng lăng hỏi, "Mấy giờ rồi?"

Địch Thu Hạc tâm tình tốt nhéo lỗ mũi cậu, sáp qua muốn ôm ôm, "Đã h rồi, có đói không? Anh bảo trợ lý Vương mua bữa sáng tới."

"h?!" Hạ Bạch cả kinh trợn to mắt, không chút do dự đẩy anh ra, bò dậy tìm điện thoại, ấn mở sau đó sụp đổ túm tóc, "Xong rồi, liên tục trốn học ngày rưỡi, phá kỷ lục rồi."

Địch Thu Hạc nhìn một cái tay mình bị đẩy ra, tiếp tục sáp tới, "Không sao, anh gọi điện thoại cho Tuấn Kiệt rồi, cậu ấy sẽ giúp em điểm danh."

Hạ Bạch quay đầu trừng anh, "Anh sao không gọi em? Hôm qua anh không phải nói muốn đưa em đi học sao?"

Địch Thu Hạc chột dạ dịch tầm mắt, "Anh thấy em ngủ ngon quá, liền......"

"Anh có phải cũng ngủ quên hay không?" Hạ Bạch nói trúng tim đen.

Địch Thu Hạc trầm mặc, duỗi cánh tay mò cậu tới ôm lấy, ôn nhu mỉm cười.

Hạ Bạch dựng thẳng lông mày đập anh, "Sử dụng mỹ nam kế cũng vô dụng, tránh ra, em muốn rời giường đi học, tiết buổi chiều cũng không thể trốn nữa!"

"Tiểu cẩu tử." Địch Thu Hạc mặc cậu đấm, tiếp tục ôn ôn nhu nhu nhìn cậu, cười nói, "Buổi sáng trợ lý Vương tìm anh muốn địa chỉ nơi này, anh không biết, đã phát định vị cho hắn."

Hạ Bạch sửng sốt, sau đó thu tay lại nghiêm mặt nói, "Định vị thế nào, nơi này cũng không phải thâm sơn cùng cốc gì, có định vị chắc chắn sẽ không đi nhầm."

"Nhưng nơi này là tiểu khu Cẩm Giang." Địch Thu Hạc lại khép cậu vào trong ngực, cùng anh trán đỡ trán, trong mắt đều là tiếu ý, khóe miệng nhếch lên, vui vẻ hoàn toàn không che giấu, "Tiểu cẩu tử, em thật tốt."

Địch ba tuổi chọc giận người Hạ Bạch có cách trị, Địch Thu Hạc ôn nhu làm nũng cậu lại có chút đỡ không được.

Hạ Bạch đỏ mặt, nhìn anh một cái, đột nhiên sáp qua hôn anh một cái, sau đó thừa dịp lúc anh ngây người nhanh chóng nhảy xuống đất, vừa đi vào phòng tắm vừa nói, "Anh cũng mau dậy, nơi này tới trường lái xe cần hơn phút, trừ thời gian bữa sáng bữa trưa, chúng ta không có nhiều thời gian có thể uốn éo đâu."

Địch Thu Hạc sờ sờ môi, nhíu mày, cười đi theo.

Sóng đôi đánh răng, hai người thay xong quần áo, xuống lầu ăn điểm tâm.

"Trợ lý Vương người đâu? Làm sao không nhìn thấy hắn." Hạ Bạch mở hộp giữ ấm ra, trước gắp bánh bao hấp nhét vào trong miệng, quay đầu tới tới lui lui nhìn.

Địch Thu Hạc rót cho cậu một chén sữa đậu nành, trả lời, "Anh bảo hắn tới Phạm trạch lấy cho anh cái xe khác rồi, nơi này cách trường học quá xa, em có chiếc xe ra vào cũng có thể thuận tiện hơn một chút. Yên tâm, chiếc xe kia là đợt trước anh gọi điện thoại bảo chú Hồ đặt, không phải Địch Biên cho anh, em yên tâm lái."

Động tác Hạ Bạch gặm bánh bao ngừng lại, quay đầu nhìn anh, "Ông ngoại anh không phải tặng anh một chiếc xe sao, anh làm cái gì lại đặt một chiếc?" Mua nhiều hơn nữa cũng chỉ lái được một chiếc, nhiều tiền đốt?

Địch Thu Hạc cười nhìn cậu một cái, đột nhiên sáp qua cắn một nửa chiếc bánh bao còn dư lại trên đũa cậu, hàm hồ nói, "Đó là quà giáng sinh anh chuẩn bị cho em, bất quá anh phải một lần nữa suy nghĩ nên tặng em quà giáng sinh gì đây."

Hạ Bạch sửng sốt, sau đó lật anh mắt trắng, lại kẹp lên một cái bánh bao gặm một cái, trong lòng vừa chua vừa sảng, cảm khái nói, "Em đây coi như là gần phú nhị, à không, phú tam đại? Nhận quà chính là xe ô tô, tiếp đó có phải chính là nhà hay không?"

Địch Thu Hạc cười không nói, sáp qua lại đoạt đi bánh bao của cậu.

Hạ Bạch giận, làm bộ cầm đũa cắm vào lỗ mũi anh, "Cướp ăn có phải ngon lắm hay không? Em biết mà, xe kia của anh là của hồi môn, vợ chồng hai bên chung lửa trải qua cuộc sống, nhà trai ra nhà, nhà gái của hồi môn xe, không có bệnh! Anh sau này có phải hay không còn muốn sinh Tiểu Hạ Bạch cho em?"

Địch Thu Hạc khiêu mi, nghiêng đầu tránh thoát chiếc đũa công kích, nhào qua áp trên người cậu, cúi đầu cọ cậu, "Rõ ràng là em sinh Tiểu Thu Thu cho anh, không bằng chúng ta trước làm chút chuyện có thể sinh Tiểu Hạ Bạch với Tiểu Thu Thu?"

Hạ Bạch vội vàng trốn, duỗi chân đạp anh, "Dám cọ dầu mỡ lên mặt em, tối nay ngủ trên sàn nhà!"

Địch Thu Hạc đè lại tay cậu, không chút do dự hôn xuống.

Hạ Bạch trợn mắt, giận dữ cắn anh.

Xe hơi lái tới cổng trường dừng lại, Hạ Bạch cũng không quay đầu lại xuống xe, hoàn toàn không để ý Địch Thu Hạc, che đôi môi rách da ở trong lòng điên cuồng phát tiết!

Quả nhiên là gà cay, cư nhiên còn dám cắn lại cậu! Cắn coi như thôi, còn cắn rách da! Là chó đấy hử! Gia hỏa này lúc trước ngượng ngùng thuần tình đều không biết bay tới đâu rồi, một bộ giở lưu manh, cậu đã nhìn lầm hắn!

Nhìn người yêu thở hồng hộc đi vào trường, Địch Thu Hạc tâm tình tốt thu hồi tầm mắt, ra hiệu Vương Bác Nghị lái xe.

Vương Bác Nghị giả bộ người câm điếc một đường, lúc này rốt cục sống lại, hỏi, "Địch thiếu, anh kế tiếp muốn đi đâu?"

"Tới bệnh viện đón ông ngoại, ông hôm nay xuất viện." Địch Thu Hạc trả lời, giơ tay lên sờ sờ môi, tầm mắt quét qua sinh viên ngoài cửa xe lui tới, nghĩ tới gì đó, nụ cười trên mặt thu lại, hỏi, "Địch Hạ Tùng bên kia thế nào?"

"Cùng Lưu Sách Phi đánh một trận, hai người một tay trái gãy xương, một tay phải gãy xương, triệt để kết thù." Vương Bác Nghị trả lời, trong lòng hơi có chút cạn lời. Tiểu thiếu gia Lưu gia kia cũng là tính tình dữ dội, một lời không hợp liền đánh nhau, tính tình bạo tới không xong.

"Đánh nhau?" Địch Thu Hạc ngoài ý muốn, biểu tình cổ quái, "Địch Hạ Tùng cư nhiên sẽ cùng người khác đánh nhau?" Tên kia thích nhất giả bộ học sinh tốt giả bộ tinh anh, có thể động miệng tuyệt không động thủ, có thể làm cho người khác động thủ liền tuyệt không tự mình động thủ, hiện tại cư nhiên cùng người khác đánh nhau?

Vương Bác Nghị gật đầu, giải thích, "Đánh, team bên kia nói là bởi vì Lưu Sách Phi mắng Địch Xuân Hoa, còn mắng con gái Tần Vân Vũ của Tần Vinh, nói cô ta là cháu gái của Tần Lỵ, sau này khẳng định cũng sẽ ngoại tình sinh dã chủng, nói may mà cha hắn với anh trai hắn anh minh không cưới con gái Tần gia, nếu không lão Lưu gia bọn họ liền xong đời rồi."

Phụ nữ trong nhà đều bị chửi một lần, cũng khó trách Địch Hạ Tùng sẽ nhịn không được động thủ, Địch Thu Hạc híp mắt điểm điểm cằm, lại hỏi, "Địch Biên bên kia là phản ứng gì?"

"Rất an tĩnh." Vương Bác Nghị trả lời, hơi có chút nghi hoặc. Lấy tính cách của Địch Biên, con trai cùng thiếu gia người ta trong giới đánh nhau, sao có thể một chút phản ứng cũng không có, này quá kỳ quái.

"Quả nhiên là như vậy." Địch Thu Hạc nhớ tới Lưu phó đổng gần đây nhiều lần tiếp xúc với Đại Trạch, trào phúng ngoắc ngoắc môi, thấy Vương Bác Nghị mắt lộ ra nghi ngờ, đơn giản giải thích, "Ông ta không phải an tĩnh, là đem tất cả tinh lực đều đặt trên người Đại Trạch vãn hồi, chờ thêm một trận này, Địch Hạ Tùng hẳn xui xẻo."

Vương Bác Nghị bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, không biết làm sao, đột nhiên có chút đồng tình Địch Hạ Tùng. Cha trọng lợi ích, mẹ không đáng tin, mình thì hãm sâu trong hai cái rãnh to Hoàng Đô và Tần gia, tương lai của Địch Hạ Tùng, chỉ sợ là đáng lo.

Tới bệnh viện đón Phạm Đạt về Phạm trạch, hai ông cháu hiện tại mới xem như chân chính nhận thức gặp nhau ngồi đối diện nhau, tĩnh mặc hồi lâu, Phạm Đạt trước một bước mở miệng nói, "Cái chết của Liên Tú, xác định có liên quan tới Địch Biên?"

Địch Thu Hạc rót chén trà cho ông, rũ mắt vuốt châu đổi vận trên cổ tay, trả lời, "Chỉ là suy đoán, nhưng trực giác nói cho cháu biết, cái chết của mẹ cháu không đơn giản, Địch Biên với Tần Lỵ hẳn là đều dính tay."

Phạm Đạt nhìn khuôn mặt cực kỳ giống con gái, tay khoát lên bụng động động, ngừng một hồi thu liễm hết tâm tình, mới tiếp tục hỏi, "Liên Tú con bé...... Là chết thế nào?"

"Bệnh chết." Địch Thu Hạc xoa tiểu nguyên bảo phía dưới châu đổi vận, thanh âm thấp chút, "Sau một lần cùng Địch Biên một mình ra ngoài du lịch kỷ niệm, thân thể liền không nguyên nhân trở nên suy yếu...... Lúc ấy cháu tuổi quá nhỏ, không quá nhớ, tình hình mẹ cháu lúc chết, chú Hồ hẳn là rõ ràng hơn cháu."

Tay Phạm Đạt căng chặt, hướng Hồ Triệu chuẩn bị lại lần nữa mở miệng tự thuật chuyện năm đó một lần khoát tay áo, mệt mỏi nói, "KHông cần nói nữa, chú đã không còn hồ đồ, có một số việc, nghe một lần là đủ rồi."

Hồ Triệu câm miệng, áy náy nói, "Chú Phạm thật xin lỗi, là cháu không chăm sóc tốt Liên Tú."

"Không trách cháu, trách chú...... trách chú." Phạm Đạt nói xong trầm mặc xuống.

Địch Thu Hạc giương mắt nhìn hắn, muốn hỏi hắn có một số chuyện chỉ muốn nghe một lần, vừa rồi lại vì cái gì muốn hỏi, nhưng nhìn đối phương thần trí thanh minh sau đó nét mặt lộ ra vẻ tang thương, lời tới khóe miệng lại nuốt xuống, lại lần nữa cúi đầu, vuốt ve châu đổi vận trên cổ tay, suy nghĩ có chút phiêu.

Căn nhà Phạm trạch này tất cả đều là Hồ Triệu dựa theo yêu thích của Phạm Đạt bố trí, anh kỳ thực một chút cũng không thích. Muốn trở về, muốn trở về căn nhà của anh và tiểu cẩu tử, trong nhà còn thiếu rất nhiều thứ chưa có mua, tiểu cẩu tử bận rộn như vậy, anh phải thừa dịp hiện tại không có công việc, hảo hảo giúp cậu chia sẻ một chút.

"Thu Hạc."

Ngón tay xoay châu đổi vận dừng lại, anh thu lại tình tự, hướng lão nhân gọi anh nhìn lại.

"Ông ngoại sẽ giúp cháu xử lý mấy việc tồi tệ kia." Phạm Đạt nhìn anh, trong ánh mắt thanh minh có từ ái, cũng có áy náy, càng nhiều hơn là tâm tình sâu thẳm nào đó thâm trầm không thấy đáy, "Cháu chỉ cần thật vui vẻ làm điều mình thích là tốt rồi, những chuyện khác, ông ngoại sẽ giúp cháu xử lý tốt."

Địch Thu Hạc nhìn ánh mắt ông, đột nhiên cảm thấy giải thoát.

Phạm Đạt yêu Phạm Liên Tú hay không? Yêu. Nhưng sự tình chính là biến thành như bây giờ.

Phạm Đạt hiện tại có yêu đứa cháu ngoại anh đây hay không? Trả lời cũng là yêu, anh không hoài nghi chút nào điểm này, nhưng có vài người thật sự rất ngốc, ngốc tới mức không biết nên dùng cách gì đi yêu một người chính xác.

So với Phạm Đạt, tiểu cẩu tử thật là đáng yêu ấm áp tới thiên hạ độc nhất.

"Không cần." Anh lắc đầu, vuốt châu đổi vận trên cổ tay, cười, "Ông ngoại có thể giúp cháu chia sẻ, nhưng không cần toàn bộ ôm đồm, cháu đã là một người lớn, cũng có người phải chăm sóc cả đời, cháu cần phải trưởng thành, không phải cưng chiều và bảo vệ." Hơn nữa thứ cưng chiều này, anh chỉ cần của tiểu cẩu tử.

Phạm Đạt bị câu ông ngoại này của anh gọi tới bừng tỉnh phút chốc, thất thần vài giây sau đó mệt mỏi trên mặt đột nhiên nhạt chút, nhìn về phía anh ôn thanh hỏi, "Cháu đã có người mình thích? Là ai? Đối với cháu tốt hay không?"

"Là người rất tốt, ông cũng đã gặp." Nói đến Hạ Bạch, biểu tình Địch Thu Hạc ôn nhu rất nhiều, bổ sung, "Ông còn bảo cháu rảnh rỗi mời em ấy về nhà ăn cơm."

Phạm Đạt mắt lộ nghi ngờ, Hồ Triệu thì thân thể chấn động, kinh ngạc nhìn về phía anh.

"Người cháu thích là Hạ Bạch, chính là ân nhân cứu mạng lần trước cháu từng giới thiệu với ông." Ngữ khí Địch Thu Hạc ôn nhu lại kiêu ngạo, tình cảm trong mắt không chút nào che giấu, nhìn thẳng Phạm Đạt nói, "Ông ngoại, đời này cháu chỉ sẽ cùng em ấy ở chung một chỗ, cho nên cháu hi vọng ông cũng có thể thích em ấy, em ấy thật sự rất tốt. Đương nhiên, ông không hiểu tình cảm của cháu và em ấy cũng không sao, cháu có thể trả lại toàn bộ đồ ông lúc trước cho cháu, mang theo em ấy tận lực ít xuất hiện trước mặt ông."

Đây cơ hồ coi như là uy hiếp Phạm Đạt nghe tới có chút kinh hãi, ông nhìn đứa cháu ngoại trước mặt mình chưa từng chăm sóc qua một ngày, tâm tình phức tạp tràn đầy đều chỉ hóa thành một tiếng thở dài, vai từ từ sụp xuống, thấp giọng nói, "Ông nói rồi, chỉ cần cháu cảm thấy vui vẻ là tốt rồi...... Ông chỉ là tò mò, tại sao là nó? Là...... Bẩm sinh sao?"

"Không phải." Địch Thu Hạc vuốt ve châu đổi vận trên cổ tay, cười tới ôn nhu lại đắc ý, "Bởi vì em ấy là ân nhân cứu mạng của cháu, đối với ân nhân cứu mạng, không phải nên lấy thân báo đáp sao?"

Phạm Đạt bị câu trả lời này khiến cho sửng sốt một chút, trong đầu hiện khuôn mặt thần thái phi dương của con gái trước khi lấy chồng, biểu tình từ từ ôn nhu xuống, một lúc sau thở dài nói, "Đã thích như vậy, vậy thì tìm thời gian, mang người về ăn bữa cơm, cho ông ngoại gặp."

Địch Thu Hạc buông châu đổi vận ra, cười gật đầu, "Vâng."

Truyện Chữ Hay