Edit + Beta: Vịt
Một tiếng sau, Hạ Bạch bị Địch Thu Hạc mang theo, đứng ở trước một biệt thự lớn có hoa viên hồ bơi, trong lòng dấy lên một ngọn lửa ghét nhà giàu, sâu kín hỏi, "Nơi này...... Của anh?"
"Ừ, của tôi." Địch Thu Hạc ngẩng đầu, cùng cậu nhìn lên biệt thự xinh đẹp hào khí này, bổ sung, "Ông ngoại tôi cho tôi."
Hạ Bạch sửng sốt, quay đầu nhìn anh, "Ông ngoại anh?"
"Đúng." Địch Thu Hạc gật đầu, nghiêng đầu nhìn cậu một cái, biểu tình bình tĩnh, ngữ khí bình thản, trong mắt cũng không có mừng rỡ và kích động tìm được người thân, nhàn nhạt nói, "Ông ngoại tôi."
"Giống như là vì ứng với lời của anh, cửa lớn biệt thự đột nhiên mở ra, một vị lão nhân tóc hoa râm ngồi trên xe lăn xuất hiện ở phía sau cửa, mà người đẩy xe lăn thì là......
"Hồ Triệu?!" Hạ Bạch trợn to mắt, mặt khiếp sợ, "Ông, ông không phải quản gia Địch trạch sao? Tại sao lại ở đây?"
"Địch thiếu, Hạ tiên sinh." Hồ Triệu hướng hai người kính cẩn chào hỏi, sau đó nhìn về phía Hạ Bạch, giải thích, "Hạ tiên sinh, tôi đã mấy ngày trước từ Địch trạch từ chức, hiện tại là quản gia của Phạm trạch."
Hạ Bạch triệt để bối rối.
Đây rốt cục là tình huống gì? Làm sao tâm phúc của Địch biên vèo một cái liền biến thành người của Địch Thu Hạc? Rõ ràng lúc trước ở bệnh viện hai người này đều vẫn là một bộ khách khí không quen!
Đừng nói hai người này lúc ấy là đang diễn trò, cậu không mù! Lúc trước Địch Thu Hạc đối với Hồ Triệu xa cách và phòng bị cũng không phải giả dối!
Địch Thu Hạc thấy cậu một bộ ngốc nghếch kinh ngạc không tin, nhịn không được câu môi, giơ tay lên chọt mặt cậu một cái, bổ sung giải thích, "Chú Hồ là người của ông ngoại tôi, điểm này tôi lúc trước cũng không biết."
Hạ Bạch giơ tay lên che mặt, khiếp sợ giảm xuống, trong đầu suy nghĩ bay lượn.
Cho nên Hồ Triệu này kỳ thật là người Phạm Đạt lén lút an bài vào Địch trạch chiếu cố con gái? Sau đó Phạm Liên Tú mạc danh kỳ diệu chết, Hồ Triệu liên lạc không được Phạm Đạt, liền ở lại Địch trạch, giả vờ quy phục Địch Biên, tiếp tục bảo vệ con của Phạm Liên Tú, cũng chính là Địch Thu Hạc?
Giả nhân vật phản diện nằm vùng? Gián điệp hai mặt? Mission Impossible?
...... Thật là một vở kịch lớn!
Cậu nhìn nhìn Hồ Triệu, lại nhìn nhìn Địch Thu Hạc, cuối cùng rơi tầm mắt vào trên người lão nhân ngồi xe lăn — xem ra Phạm Đạt này còn không tính là quá vô trách nhiệm, mặc dù tự mình đi tiêu sái, nhưng dầu gì còn nhớ rõ phải phái người lén lút nhìn con gái, tránh cho con gái bị bắt nạt...... Mặc dù căn bản cuối cùng không có nhìn được.
Bất quá bọn họ đứng ở nơi này một lát rồi, Phạm Đạt sao nãy giờ không nói gì, chả lẽ thật sự hồ đồ?
Cậu nghĩ như vậy, tầm mắt liền chuyển đến trên mặt Phạm Đạt.
Lão nhân vóc người hạng trung, khí sắc vẫn tốt, lớn lên thiên về lịch sự hiền hòa, trên mặt không có biểu tình gì, ánh mắt có chút ngốc, ngược lại bộ dáng thật sự có chút hồ đồ.
Giống như là đã nhận ra đánh giá của cậu, lão nhân đột nhiên giật giật con ngươi, nghiêng đầu dịch tầm mắt tới. Thế là ánh mắt dại ra rất nhanh có tiêu cự, mi tâm khẽ khép lại, cư nhiên có bộ dáng cơ trí thâm trầm.
Hạ Bạch bị ánh mắt kia nhìn tới cả kinh, lại nghi hoặc lên.
Phạm Đạt này, thật sự hồ đồ?
"Cậu là ai?" Lão nhân trên dưới đánh giá cậu một lần, nhìn quanh một chút bốn phía, tầm mắt dừng ở trên mặt Địch Thu Hạc, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Hồ Triệu, hỏi, "Liên Tú đâu? Nó đâu?"
Hạ Bạch khẽ trợn mắt, quay đầu nhìn về phía Địch Thu Hạc bên cạnh.
Địch Thu Hạc hướng cậu câu khóe môi, sau đó nhìn về phía Phạm Đạt, thay Hồ Triệu trả lời, "Bà ấy đã chết, chết sắp năm rồi."
Thân thể Phạm Đạt chấn động, ánh mắt sắc bén nhìn tới đây, ẩn mang theo nộ khí.
Địch Thu Hạc nghênh tầm mắt ông, nhạt nhẽo cười cười, tiến lên khom lưng kéo kéo thảm trên đùi ông, giống như đang nói hôm nay thời tiết tốt, bình thản nói, "Con là con trai của Phạm Liên Tú, tên là Địch Thu Hạc, mới hôm trước còn nói chuyện qua với ông, ông còn nhớ không?"
Phạm Đạt không nói, ánh mắt theo anh di động, trên dưới phòng bị đánh giá anh, cuối cùng định tầm mắt trên dung mạo anh, ngừng vài giây, ánh mắt hoảng hốt một chút, chân mày khẽ buông, cúi đầu nhìn một chút bàn tay già nua của mình, mắt chậm chạp chớp vài giây, nhắm mắt tựa vào lưng ghế, thật thấp thở dài nói, "Đúng vậy, ta nhớ, cháu là Thu Hạc, là Thu Hạc của Liên Tú, Liên Tú đi tìm mẹ nó rồi, để cháu lại cho ta chuộc tội."
Hồ Triệu lo lắng nhìn ông, "Chú Phạm......"
Phạm Đạt mở mắt ra, khoát khoát tay cắt đứt lời hắn, hỏi, "Tiểu Hồ, văn kiện tôi bảo cậu đi lấy, cậu lấy chưa?"
"Lấy rồi." Hồ Triệu nhìn Địch Thu Hạc một cái, hơi khom lưng, để cho lão nhân nghe thanh âm mình rõ ràng hơn, ngữ khí chậm rãi trả lời, "Theo phân phó của ngài, sáng này toàn bộ đều lấy ra, đều đặt ở phòng khách."
"Vậy thì tốt." Phạm Đạt gật đầu, nhìn về phía Địch Thu Hạc đã đứng thẳng người, ánh mắt lại hoảng hốt một cái, ngữ khí đột nhiên trở nên có chút ngốc, giống như dỗ trẻ con nói, "Thu Hạc ngoan, ông ngoại thương cháu a, không khóc." Nói xong đưa tay kéo tay Địch Thu Hạc bên người, nhẹ nhàng nhu nhu, nếp nhăn trên mặt bày ra, giống như là đang cười.
Địch Thu Hạc rũ mắt nhìn ông, trên mặt không có biểu tình gì.
Phạm Đạt phối hợp cười một hồi, tầm mắt thay đổi, lại rơi xuống trên người Hạ Bạch, lắc lắc tay Địch Thu Hạc, giống như trẻ con hỏi, "Tiểu Thu Hạc, nó là ai vậy? Bạn nhỏ chơi cùng cháu sao?"
Địch Thu Hạc cầm lại tay ông, quay đầu lại nhìn Hạ Bạch một cái, bình tĩnh đến dung mạo lạnh nhạt mềm hóa chút, một lần nữa bị nhiễm nhiệt độ, trả lời, "Cậu ấy tên là Hạ Bạch, là ân nhân cứu mạng của cháu."
Cước bộ Hạ Bạch tiến lên ngừng lại, nhịn không được ở trong lòng lật mắt. Gà cay, đây là cái giới thiệu hỏng gì.
"Ân nhân cứu mạng a, vậy thì phải hảo hảo báo đáp." Phạm Đạt chậm chạp trả lời một câu, ánh mắt nhìn Hạ Bạch ôn hòa rất nhiều, hướng cậu vẫy vẫy tay, "Tới, bạn nhỏ tới đây, ông ngoại cho cháu xem bảo bối."
Hạ Bạch thu liễm tâm tình, hàng phục tiến lên.
Cửa lớn đóng lại, mấy người đi vào phòng khách.
Trong phòng khách có chút trống rỗng, nhìn ra được chủ nhân là vội vàng chuyển tới, còn chưa kịp bố trí thu thập cẩn thận.
Trên bàn trà trước salon đặt mấy cái hòm dán giấy niêm phong ngân hàng, dưới bàn trà đặt mấy két sắt, chỗ xa hơn chút, một đống lớn chi chít hộp gỗ khắc hoa, thẳng tắp lan tới cầu thang, giống như không có cuối cùng.
Nhìn thấy những thứ này, tầm mắt Phạm Đạt đã biến trở lại dại ra lại hơi sáng rõ chút.
Ông dưới dìu đỡ của Hồ Triệu từ trên xe lăn đứng dậy, từ từ chuyển đến trên ghế salon ngồi xuống, thò người ra trước xé mở hòm trên bàn trà, lấy một phần văn kiện bên trong ra, sau đó từ chỗ Hồ Triệu nhận lấy con dấu và bút ký, sau khi nhìn Địch Thu Hạc một cái, vùi đầu vào trên văn kiện lần lượt đóng dấu kí tên, thong thả nói, "Lúc Liên Tú lập gia đình làm nũng với ta, muốn ta cố gắng tích tiền cưới vợ và đồ cưới cho con tương lai của nó, nói muốn tích rất nhiều rất nhiều, bằng không sẽ không tha thứ ta nhiều năm như vậy mặc kệ nó...... Cả đời này, nó chỉ đề cập với ta một yêu cầu như vậy, ta tự nhiên phải làm cho nó thỏa mãn......" (Ẻm Bạch có phước ghiaaaa, chưa vào cửa đãđồ cưới xếp không thấy đáy =))))
Thanh âm ông khàn khàn, mơ hồ có chút run rẩy, tay kí tên lại rất ổn.
"Ta nhìn thế giới này rất nhiều năm, nhưng lại không có nhìn kỹ nó, là ta có lỗi với nó...... Liên Tú khi còn bé rất đẹp, đẹp giống mẹ nó...... Là ta làm sai quá nhiều......"
Một phần lại một phần, dùng văn kiện chữ viết khác nhau định ra, cẩn thận toàn bộ ký xong, sau đó một bản lại một bản toàn bộ đẩy tới trước mặt Địch Thu Hạc.
Phạm Đạt để bút xuống, cách văn kiện nhìn khuôn mặt cực kỳ giống mẹ của Địch Thu Hạc, ánh mắt sáng rõ biến mất trong chớp mắt, trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười nghịch ngợm có chút tính trẻ con, hơi có chút kiêu ngạo nói, "Mấy người đó đều cho rằng ông hồ đồ, muốn gạt đồ của ông, nhưng bọn họ không phải Liên Tú, cũng không phải cháu, không thể cho, không thể cho...... Thu Hạc không khóc a, ông ngoại bảo vệ cháu."
Địch Thu Hạc nhìn ông, không nói lời nào.
Hạ Bạch nhìn nụ cười trên mặt Phạm Đạt, co rút khóe miệng, nghiêng đầu nhìn về phía Địch Thu Hạc bên cạnh — không hổ là hai ông cháu, bộ dáng đắc ý cười lên này quả thật rất giống.
Bên trong phòng an tĩnh vài giây.
Phạm Đạt lại nháy mắt mấy cái, cúi đầu nhìn nhìn bàn tay, sau đó quay đầu lại nhìn Hồ Triệu, hỏi, "Tiểu Hồ, đứa nhỏ Liên Tú kia có phải hay không sắp kết hôn? Cậu đi giúp tôi xem nó có được hay không? Tôi sợ con bé bị người khi dễ."
"Được, chú Phạm, cháu đáp ứng chú." Hồ Triệu ôn thanh trả lời, đem thảm lông trên xe lăn với qua, giúp ông đắp tới trên đầu gối.
Phạm Đạt nghe vậy vừa lòng cười, ánh mắt lại từ từ trở nên dại ra, lẩm bẩm nói, "Con gái có tiền mới có sức mạnh, Liên Tú muốn kết hôn, tôi phải chuẩn bị đồ cưới cho con bé, rất nhiều rất nhiều đồ cưới......"
Thái dương trầm xuống, ánh sáng trong phòng trở nên lờ mờ.
Hạ Bạch nhìn một cái lão nhân độc thoại, lại nhìn một cái, lại nhìn một cái văn kiện trước mặt bày đống lớn đại biểu tài phú, nhưng Địch Thu Hạc thủy chung biểu tình đạm mạc, cảm thấy ngực tựa hồ lại lấp kín một ngụm khí bẩn, làm cho cậu có chút hô hấp không thoải mái.
Cũng không lâu lắm, mấy luật sư mang theo trợ lý vội vã chạy tới, vì đống lớn tài sản này thay đổi bận rộn không ngừng.
Cơm tối là gọi đồ bên ngoài, Địch Thu Hạc sau khi dùng cơm xong nói chuyện với đám luật sư, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, đi tới bên cạnh Hạ Bạch đứng bên cạnh xích đu ngẩn người, không chút khách khí ngồi lên xích đu, nói, "Tiểu cẩu tử, đẩy."
Hạ Bạch hoàn hồn, dùng chân đạp chỗ mông anh một cái, thế là xích đu dựa lưng làm bằng sắt màu trắng khắc hoa cao cao giương lên.
Vù —
Xích đu từ bên cạnh Hạ Bạch lướt qua, Địch Thu Hạc cười cười với cậu, nói, "Tiểu cẩu, tử, có thể mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho tôi hay không? Cho dù chỉ là một câu chào buổi sáng."
Hạ Bạch tựa vào trên giá xích đu, nhìn tiếu ý giữa lông mày anh, không nói lời nào.
Xích đu lại lướt trở lại, tầm mắt hai người giao nhau đan xen.
Địch Thu Hạc không đợi được câu trả lời của cậu, cũng không nói nữa, thả lỏng thân thể tựa vào lưng ghế, chờ xích đu từ từ ngừng lại.
Một chiếc xe lái vào sân, trên xe đi xuống mấy vị nam nữ trung niên, Hồ Triệu vội vã nghênh đón, mời bọn họ đi vào.
"Đó là bác sĩ gia đình, chú Hồ mời tới." Xích đu đã dừng lại, Địch Thu Hạc ngồi dựa phía trên, híp mắt nhìn mấy người tiến vào biệt thự, biểu tình hết sức đạm mạc, phảng phất mấy bác sĩ kia không phải là được mời tới chăm sóc ông ngoại anh vậy.
Hạ Bạch nhìn sang theo, đổi tư thế tiếp tục tựa vào trên giá.
Địch Thu Hạc nghiêng đầu nhìn cậu, câu câu môi, "Ký ức về mẹ đã rất mơ hồ rồi, về ông ngoại thì căn bản không có, lúc đối mặt với Phạm Đạt, tôi luôn có một loại cảm giác không quá chân thật.
Hạ Bạch quay đầu lại nhìn anh, suy nghĩ một chút, tiến lên ngồi vào bên cạnh anh, an tĩnh lắng nghe.
Địch Thu Hạc thấy thế khóe miệng câu lên độ cong sâu hơn, chuyển đề tài nói, "Hồ Triệu trước kia là tài xế của mẹ tôi, mẹ tôi sau khi chết, Địch Biên thấy hắn lời ít đàng hoàng, liền để cho hắn làm tài xế của mình, sau đó từng bước từng bước, hắn năm ấy tôi sơ trung, rốt cục bò tới vị trí quản gia Địch trạch. Khi đó ông nội thân thể đã không được, bây giờ quay đầu nghĩ một chút, tôi có thể bình an thì tới đại học rời khỏi Địch trạch, Hồ Triệu không thể không kể công."
Hạ Bạch khom lưng tháo xuống một sợ dây giày, vùi đầu thắt.
Tầm mắt Địch Thu Hạc chuyển tới ngón tay trắng nõn và dây giày màu trắng trên tay của cậu, híp híp mắt, tiếp tục nói, "Ông ngoại tôi năm đó sở dĩ mất liên hệ với mẹ, là bởi vì ông ấy xảy ra ngoài ý muốn, đầu bị thương, hôn mê tới nửa năm mới tỉnh. Những năm này ông ấy vẫn có chút hồ đồ, bởi vì chỗ đi qua quá nhiều, cho nên cư nhiên nhớ không rõ con gái rốt cục sống ở đâu, sau đó ông ấy liền khắp nơi tìm, tới tất cả các nước từng cùng bà ngoại đi qua, vừa tìm vừa đầu tư kiếm tiền, dần dần liền trở thành bộ dáng này — rất có tiền, nhưng lại cô độc."
"Tiểu cẩu tử, cậu nói tại sao lại có người như vậy, rõ ràng có một gia đình mĩ mãn nhưng một chút cũng không quý trọng, lại muốn đợi tới sau khi mất đi mới bắt đầu hối hận truy tìm."
Dây giày không đủ dài, Hạ Bạch dứt khoát đem một dây giày khác cũng tháo ra, tiếp tục thắt.
"Nếu như là tôi." Địch Thu Hạc nhìn dây giày xoay đi xoay lại trong tay cậu, dứt khoát nghiêng người tựa vào trên người cậu, đầu hơi nghiêng, nhìn bộ dáng cậu nghiêm túc thắt đồ, ánh mắt chuyên chú, ôn nhu nói, "Tôi nhất định sẽ nghĩ cách ỷ vào bên cạnh người yêu, chỗ nào cũng không đi, chết cũng không tách ra. Tôi yêu người ấy, liền muốn cho người ấy rất nhiều rất nhiều tình yêu của tôi, lại từ chỗ người đó muốn lại rất nhiều rất nhiều tình yêu, mà không phải cho người ấy rất nhiều rất nhiều tiền, sau đó để cho người ấy tự sinh tự diệt."
Một con chim béo cái đuôi rất cụt dần dần bện thành hình, Hạ Bạch làm công đoạn cuối cùng, nghiêng đầu giơ tay, vừa chuẩn bị hướng đối phương khoe khoang một chút mình trí nhớ tốt, còn nhớ rõ cách bện chim hồi bé học được, liền thẳng tắp đụng phải tầm mắt ôn nhu tới dính người của Địch Thu Hạc, tim mạnh mẽ xiết chặt, mắt khẽ trợn to, lời vọt tới cổ họng toàn bộ bị nuốt trở lại.
Ý tưởng cái gì nói sang chuyện khác an ủi đối phương, cái gì tiện tay tặng lễ hài hước vui vẻ, cái gì dùng chim ghẹo chim, ầm ầm đột nhiên toàn bộ biến mất.
Địch Thu Hạc không nghĩ tới cậu lại đột nhiên quay đầu, tầm mắt chật vật thu hồi, sau đó không cẩn thận rơi vào trên tay cậu, ngẩn người, lộ ra một nụ cười thật lớn, đưa tay nhận lấy chim chim béo tới bụng tròn xoe kia, kéo kéo đuôi ngắn của nó, cười hỏi, "Là tặng tôi sao? Rất đáng yêu, cảm ơn."
Mặt mày vốn ôn nhu từng chút nhiễm lên tiếu ý, chút mừng rỡ trong mắt, giống như sáng lên một mảnh ngân hà.
Phù phù, phù phù, phù phù.
Hạ Bạch phản xạ có điều kiện muốn sờ máy ảnh, chờ lúc sờ tới nút áo khoác mới nhớ tới, hôm nay đi ra ngoài gấp, cư nhiên quên mang theo máy ảnh.
Cư nhiên quên mang theo máy ảnh......
Cậu lại lần nữa sửng sốt, cúi đầu nhìn về phía bàn tay trống trơn của mình, có loại cảm giác mờ mịt không biết được.
Máy ảnh, vô luận là trước khi trọng sinh hay là sau khi trọng sinh, chỉ cần ra ngoài, cậu nhất định sẽ mang theo máy ảnh trên người. Ống kính dưới thế dưới đẹp như vậy xuất sắc như vậy, phong cảnh mỹ lệ tùy thời có thể gặp, nếu bởi vì không mang theo máy ảnh mà bỏ qua, thật là cỡ nào tiếc nuối.
Cậu chưa từng quên, chưa bao giờ, nhưng bây giờ......
Lại một chiếc xe lái vào sân, sau đó dừng ở cửa, Vương Bác Nghị từ phía trên đi xuống.
"Không sai biệt lắm phải xuất phát tới sân bay rồi." Địch Thu Hạc tâm tình rất tốt thu hồi "Món quà yêu thương" người yêu tặng, đứng dậy lá gan lớn nhu nhu tóc mềm mại của cậu, cười nói, "Nãy giờ không nói gì có phải mệt mỏi hay không? Cậu ngồi đây, tôi thu dọn hành lý xong sẽ đưa cậu về trường học."
Hạ Bạch ngửa đầu, đưa mắt nhìn theo anh xoay người rời đi, từ từ thu chặt bàn tay trống rỗng.
Người này...... Đã quan trọng tới có thể khiến cho cậu quên mang theo máy ảnh sao?
Chân mày từ từ nhăn lại, cậu cúi đầu, nhìn về phía giày chạy bị mất dây giày. (Dại trai có ngày mất dây giày =))))
Máy ảnh, giày phương tiện đi lại...... Bởi vì lo lắng đối phương, cho nên sau khi nhận được điện thoại vội vàng chạy ra, quên mang máy ảnh; bởi vì nghĩ đến an ủi đối phương, cho nên tháo dây giày, bện cho đối phương một con chim ấu trĩ, quên mất một đôi giày mất đi dây giày, là cỡ nào bất tiện đi lại và điều chỉnh vị trí tìm kiếm góc độ chụp......
Tiếng tim đập bên tai vừa rồi đột nhiên ầm ĩ đã dần dần trở nên bình thường, cậu ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời chạng vạng hoàn toàn không nhìn thấy sao, nhớ tới mảnh ngân hà nhìn thấy trong mắt Địch Thu Hạc vừa nãy, giơ tay lên đè lên chỗ ngực, thở dài: Còn có, bởi vì lo lắng đối phương, cậu đã trốn tiết nhiều lần, bao gồm buổi chiều hôm nay......
Thói quen và nguyên tắc nhiều lần đánh vỡ, đơn giản là lo lắng một người...... Sống hai đời, cậu lần đầu tiên ngửi thấy được mùi vị nguy hiểm.
Xe hơi vững vàng chạy, Hạ Bạch giơ tay lên chống cửa sổ xe, híp mắt đánh giá Địch Thu Hạc ngồi ở bên cạnh, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên.
Địch Thu Hạc sau khi phát hiện tầm mắt thẳng tắp của cậu, mấy lần không dấu vết chỉnh lại quần áo, tư thế ngồi càng ngày càng cứng ngắc quy củ, tâm tình từ bình tĩnh, mừng thầm, đắc ý, từ từ biến thành nghi ngờ, thấp thỏm, đứng ngồi không yên, trong lòng thất thượng bát hạ, giống như con thỏ không còn hoạt bát.
"Cậu nhìn cái gì?" Địch Thu Hạc làm bộ nhìn tạp chí không để ý ra vẻ nghiêm túc nhìn qua, rốt cục nhịn không được hỏi ra miệng, đồng thời lại không dấu vết điều chỉnh một chút tư thế ngồi.
Hạ Bạch híp mắt, tầm mắt quét qua chân dài lớn sau khi điều chỉnh tư thế ngồi lộ ra vẻ càng thẳng tắp thon dài của anh, ở trong lòng cho điểm, sau đó tầm mắt dời lên, định ở trên ngũ quan nhìn kỹ thật sự là đẹp trai tới không được của anh, cuối cùng lại mờ mịt quét qua dưới rốn ba tấc của anh, "Thu Hạc a, anh muốn chụp một bộ ảnh không mặc quần áo hay không?" Đã lòng đầy nghi hoặc và không xác định, vậy dùng chút thứ mãnh liệt thử một lần, hẳn là có thể xác định.
Xoẹt —
Tạp chí bị xé toang một tờ, con thỏ trong lòng Địch Thu Hạc rầm một cái gặp trở ngại chết, quay đầu cau mày tàn bạo nhìn Hạ Bạch, nghiến răng nghiến lợi nói, "Không chụp! Cậu nằm mơ!" Khó trách tiểu cẩu tử một mực đánh giá anh, hóa ra là bởi vì cái này! Từ Ánh kia lại còn chưa chết tâm, còn giật dây tiểu cẩu tử tới làm thuyết khách! Muốn chết!
Địch ba tuổi hẹp hòi.
Kế hoạch dùng phản ứng sinh lý khảo nghiệm tín hiệu nguy hiểm có chính xác hay không chết yểu, Hạ Bạch sâu kín thở dài, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cho nên quả nhiên là tín hiệu sai đi, dù sao sáng nay từ kiếp trước tới kiếp này, ảo tưởng về bạn đời tương lai của cậu nhưng tất cả đều là em gái ngực lớn mềm mại, mà Địch Thu Hạc......
Cậu lại xoay đầu lại, nhìn một cái khuôn mặt anh tuấn của Địch Thu Hạc, lại nhìn một cái vai rộng eo hẹp chân dài lớn của anh, sau đó đưa tay chọt chọt cơ ngực của anh, nhịn không được trầm trầm thở dài.
Cứng tới đau tay a...... Cho nên nhất định là tín hiệu sai, quên mang máy ảnh gì đó, người lớn tuổi, trí nhớ không tốt là bình thường, nếu như lão Tam nhà bọn họ xảy ra chuyện, cậu hẳn cũng sẽ gấp đến độ quên......
Trong đầu đột nhiên hiện lên thời điểm kiếp trước vợ lão Tam sinh em bé, lão Tam run rẩy gọi điện thoại cho cậu, lời nói không mạch lạc dọa tới cậu cho rằng tình cảnh lúc Tam tẩu khó sinh, nhớ lúc ấy cậu vội vàng ra cửa, giầy đều đi lộn, nhưng không quên cầm túi máy ảnh......
"......"
Thật là quá đáng!
Cậu giơ tay lên ấn mặt, vô cùng đau đớn kiểm điểm.
Cậu sao có thể quá đáng như vậy! Lão Tam vợ sinh em bé đấy, lão Tam đều sắp sợ khóc, cậu ra ngoài lại còn thuận tay cầm máy ảnh! Làm sao tay tiện như vậy vậy chứ! Mặc dù may mắt ghi lại được bộ dạng ngu lão Tam ôm tiểu lão Tam cùng Tam tẩu khóc rống rơi nước mắt, nhưng cậu làm sao lại tay tiện mang máy ảnh chứ! Làm sao lại tay tiện chứ!
(Tiện ở câu này là đê tiện)
Địch Thu Hạc đầu tiên là bị cậu chọt tới thân thể cứng đờ, sau đó thấy cậu xoay đầu lại, lại là than thở lại là cau mày, làm như đụng phải đồ gì bẩn vậy, trái tim thiếu nam rầm một cái bể vỡ, cả giận nói, "Tiểu cẩu tử! Tôi hôm qua có tắm! Râu cũng cạo! Còn lau zú!" Rất sạch sẽ! Còn thơm ngào ngạt! Tùy thời có thể để cho tiểu cẩu tử chiếm tiện nghi chiếm tới thoải mái! Làm gì một bộ ghét bỏ!
Hạ Bạch xoay đầu lại, nhìn hai mắt anh tức giận lên lấp lánh, hai mắt híp lại, từ từ sáp qua, tầm mắt rơi vào trên môi anh.
Địch Thu Hạc xoạt một cái trợn to mắt, ngừng thở không dám động. Tiểu, tiểu cẩu tử biểu tình vừa rồi rất gợi cảm, dựa gần như vậy là, là muốn làm, làm cái gì......
Hai người càng sáp càng gần, hô hấp muốn nghe thấy, hơi thở giao triền.
"Quả nhiên cạo rồi." Hạ Bạch mở miệng, sau đó nghiêng đầu, hít hà bên cổ anh, tưởng tượng một chút hình ảnh hôn xuống một cái, tựa hồ cũng không ghét, nhướng mày, lui về dựa trở lại cửa xe, lại sâu kín thở dài, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Cư nhiên không cảm thấy ghét, còn cảm thấy trên người Địch ba tuổi quả thật thơm thơm rất dễ ngửi...... Tín hiệu nguy hiểm này mặc dù mơ hồ, nhưng lực xuyên thấu tựa hồ mạnh nhất...... Có chút không ổn a.
Địch Thu Hạc thấy cậu sau khi ngửi qua mình nhướng mày, lập tức ghét bỏ nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài, trong lòng xấu hổ vừa giận vừa gấp vừa lúng túng, đình chỉ một miệng lớn khí cứ như vậy nghẹn ở cổ họng, lỗ tai đỏ cổ cũng đỏ, nín thở nói, "Tối qua tôi ở khách sạn, đồ dùng tắm rửa trong khách sạn mùi không tốt, chỉ có thể dùng tạm." Cho nên đây không phải vấn đề thưởng thức của anh! Đồ dùng tắm rửa của anh là loại mùi trái cây đặc biệt chọn! Chính là cái mùi trái cây tiểu cẩu tử thích nhất kia! Loại mùi hương đảm bảo làm cho tiểu cẩu tử vừa ngửi thấy liền muốn nhào đầu về phía trước gặm một ngụm!
Tam quan đứng đắn trong lòng Hạ Bạch dỡ bỏ trùng kiến loại đại sự kinh thiên động địa này, đâu còn có tâm tư chiếu cố tâm tư thiếu nam nhạy cảm của anh, nghe vậy cũng chỉ là tùy ý khoát tay áo, trực tiếp sâu kín nhìn ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng thở dài một hơi.
Quả nhiên vẫn là...... Trọng sinh ngươi mất cảm giác a. (Đíu hiểu chỗ này lắm _.__)
Địch Thu Hạc đem tức giận phát tới trên bông: "......" Rất muốn hiện tại xuống xe tìm khách sạn hảo hảo tắm rửa.
Ô tô ở ngoài cửa hông đại học Q dừng lại, Địch Thu Hạc liếc một cái Hạ Bạch tựa hồ chuẩn bị trực tiếp xuống xe rời đi, ủy khuất và lên án trong lòng cơ hồ muốn thực chất hóa bắn ra, trên mặt lại căng mặt một cái, muốn giữ vững tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Cạch, cửa xe ô tô bị đẩy ra.
Tay Địch Thu Hạc căng thẳng, lập tức quăng tôn nghiêm ra ngoài tầng mây, mở miệng nói, "Tạm, tạm biệt."
Hạ Bạch nghe vậy quay đầu lại, thấy anh cứng rắn xoay cổ không nhìn mình, nhíu mày, lui về đóng cửa lại, duỗi cánh tay, "Địch ba tuổi, tới chỗ ba ba nài."
Tạp chí lại báo hỏng một tờ, Địch Thu Hạc quay đầu nộ trừng, "Cậu nói ai là ba ba? Tiểu cẩu tử cậu có phải hay không da —"
Hạ Bạch sáp qua ôm lấy anh, vỗ vỗ lưng anh, lại nhu nhu tóc anh, mỉm cười nói, "Quay phim thật tốt, tôi sẽ mỗi ngày gửi tin nhắn cho anh, túi quần áo () rơi rồi cũng đừng quay đầu lại nhìn nữa, phải sống tốt hơn cái người bắt nạt anh, biết không?"
(() Túi quần áo ởđây có nghĩa là gánh nặng)
Cái ôm chủ động thứ hai, Địch Thu Hạc dừng vài giây, sau đó nhanh chóng đặt tạp chí xuống dùng sức ôm lại cậu, chôn mặt ở chỗ vai cậu cọ cọ, thanh âm buồn bực nói, "Dài dòng, tiểu cẩu tử cậu thật nhiều lời."
"Nếu không phải thương anh, ai nguyện ý nhiều lời như vậy." Hạ Bạch mặt từ ái, lại xoa nhẹ một cái ót anh, sau đó thử thăm dò khẽ nghiêng đầu, ở đỉnh tóc anh hôn một cái.
Một giây sau, cậu quyết đoán đẩy Địch Thu Hạc ra, nhu lỗ mũi, "Anh tắm cái mùi hỏng gì vậy, thật khó ngửi."
Địch Thu Hạc: "......"