Một Lần Lịch Kiếp, Dây Dưa Cả Đời

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bảo Hoa điện là tẩm điện của Trầm Uyên, cũng là nơi phê duyệt tấu chương của huynh ấy; Nhưng đối với ta, nơi này chính là hình đường a...ta ở nơi đây đã bị giáo huấn bao nhiêu lần không đếm xuể...

Ta lấm la lấm lét đứng trước án thư của Trầm Uyên; Đáng ghét, huynh ấy một thân tinh thần sáng láng, không còn dáng vẻ thảm hại khi mới lịch kiếp xong khi xưa, tất cả là nhờ ai! Thế mà huynh ấy lại làm mặt lạnh với bản đế cơ, nửa canh giờ trôi qua vẫn vùi mặt vào đống tấu chương, chẳng thèm ngó ngàng đến bản đế cơ một cái!

Ta nhàm chán di chuyển mũi chân trên sàn, Bảo Hoa điện dùng gấm Thiên Thanh vạn năm mới dệt thành để lót sàn; hoa văn trên gấm được dập nổi thành hình mẫu đơn. Ta di mũi chân một vòng, hoa văn liền sáng lên; di mũi chân ngược lại, hoa văn phút chốc mờ đi; muôn hoa trên gấm thoắt nở thoắt tàn, ta chơi khá là thích thú.

Trầm Uyên cuối cùng cũng không chịu nổi, khẽ hắng giọng một cái. Ta vốn vô cùng khỏe khoắn lập tức ngã bẹp trên thảm trải sàn, oai oái kêu lên: "Đau quá, đau chết ta mất!"

Trầm Uyên cuống cuồng từ sau án thư phi đến chỗ ta, gấp gáp hỏi: "Muội bị làm sao thế?! Chẳng lẽ do thương thế chưa lành?!"

"Không phải..."_ Ta bĩu môi thong thả phủi mấy hạt bụi vô hình trên xiêm y, hất hàm nói_" Là tại huynh bắt ta đứng cả nửa canh giờ, đương nhiên chân phải đau rồi!"

Trầm Uyên: "...Giỏi thật, hôm nay còn dám lừa ta!" Huynh ấy vươn tay ra, lập tức đỉnh đầu ta nhói lên một cái...Chậc, cái tên anh trai bạc tình này, có biết gõ như vậy sẽ kém thông minh đi hay không hả! Ta ủy khuất chùi mắt hai cái, thành công làm cho vành mắt đỏ lên như sắp khóc đến nơi, ấm ức mè nheo: " Người ta bị thương nặng, còn bị người khác thừa cơ phi lễ nữa! Huynh cũng không thèm đi đòi lại công bằng cho người ta, lại còn ở đây la mắng ta! Huynh là cái đồ vô lương tâm chết tiệt!"

"Ai dám phi lễ muội?!"_ Trầm Uyên dỗ dành_"Ngoan, muội nói xem là ai, ta lập tức đi lột da hắn!"

"Chính là đế quân!" Ta nói như chém đinh chặt sắt.

Trầm Uyên: "..."

Một khoảng im lặng đến đáng sợ, ta lại bĩu môi; Sau sự kiện đế quân huyết tẩy Ma giới, bản đế cơ hoàn toàn có cơ sở để tin rằng đế quân chính là tồn tại tựa như quái thú không ai dám đụng đến === Sợ vạn nhất một ngày đẹp trời nào đấy, bản thân bị ném tới U Minh địa phủ mà không hề biết lí do tại sao.

"Người như đế quân làm sao có thể tùy tiện phi lễ người khác, có phải muội lại phá phách gì khiến đế quân bất đắc dĩ phải phi lễ muội không?!"_Ta há hốc mồm, cái thái độ này là sao đây! Định nói là ta câu dẫn đế quân nên ngài ấy mới phi lễ ta sao! Bản đế cơ thực tức muốn chết luôn mà!

Trầm Uyên thấy ta không nói gì, trực tiếp đem lời nói nghi vấn của mình biến thành đáp án: "Muội không biện giải được, rõ ràng đúng là muội bày trò khiến đế quân phi lễ muội; Vậy còn kêu ta đi đòi lại công bằng, chẳng phải người xấu mặt là muội sao!"

Ta:!!!

Cái thời đại gì thế này!!! Kẻ xấu được bênh vực hết lời, còn người bị nạn lại bị la mắng!

Bản đế cơ dù có trăm cái miệng cũng khó lòng biện giải, đành mang tinh thần ngập ngụa tổn thương của mình thất thểu trở về Thần Sơ cung.

Cái cung điện này ta đã sinh sống hơn ba mươi vạn năm qua, mọi ngóc nghách ta đều vô cùng thân thuộc, và đặc biệt là, nơi đây chưa từng có nam tử nào đặt chân đến, ngoại trừ Trầm Uyên và Tinh Mệnh...

Nhưng hôm nay lại có một nam tử đang nhàn nhã ngồi uống trà trong hoa viên của ta, hơn nữa người này còn là người đã vứt ta lại cho đế quân, sau đó nhàn nhã mang Huyết Thạch đồ về Cửu Trùng Thiên !

Cục tức trong người còn chưa nuốt trôi, lại gặp thêm cái bản mặt đáng ghét của hắn, ta nghiến răng nghiến lợi xắn tay áp nhào tới: " Tên đáng ghét này, hôm nay ta nhất định tính hết nợ nần với ngươi!"

Trác Huyền:!!!

Anh ta né trái né phải, thân hình vô cùng linh hoạt khiến ta nhất thời khó lòng bắt được; Chẳng bù cho Ti Mệnh, chung quy là hắn vẫn dễ bắt nạt hơn. Ta tức khí tóm lấy bả vai anh ta cắn phập một cái, nhe nanh múa vuốt nói: " Tên đáng ghét này, đứng im một lát coi!"

"Mắc mớ gì ta phải đứng im cho ngươi cắn?!" Trác Huyền vừa nói vừa chạy vòng quanh, ta mệt bở hơi tai bất lực nhìn anh ta vô cùng thuận lợi thoát khỏi ma trảo của ta. Trác Huyền cũng không khá hơn là bao, sau khi chạy thoát lập tức chống đầu gối đứng thở hồng hộc, giọng nói đứt quãng: " Ngươi bị thương hỏng đầu rồi hả, đang không lại đuổi đánh ta?!"

"Cái tên vô lại nhà ngươi, nhận được thư đến ứng cứu lại không thèm mang ta đi, lại để đế quân mang ta đi! Ngươi có biết ta chịu biết bao nhiêu ủy khuất ở chỗ hắn không hả?!Ngươi là đồ vô lương tâm chết tiệt!" Ta liếc xéo hắn,bất mãn nói. Trác Huyền chau mày, hỏi: " Hắn dám đụng tới ngươi? Hắn đã làm gì?!"

Ta phiền muộn ngồi bẹp xuống ghế bạch ngọc trong hoa viên, nói: " Thực tức chết ta đi mất, đế quân vô lại thì thôi đi, ngay cả Trầm Uyên cũng không thèm bênh vực ta, nói ta gây chuyện với đế quân trước!"_Ta ủy khuất bĩu môi_"Trác Huyền, hôm nay muốn uống rượu, uống say chết mới thôi! Ngươi phải uống cùng ta!"

....

Tửu lượng của bản đế cơ vốn rất tốt, người có thể bồi rượu ngang tay với ta may ra chỉ có vị thần quân này đây; Ti Mệnh tuy mở miệng ra là đòi rượu, nhưng hắn chưa quá một bình đã lăn quay ra chết tại chỗ rồi.

Hầm rượu trong Thần Sơ cung chính là dùng nước của Thiên hà ủ thành; chất rượu ngọt thanh lại có mùi thoang thoảng của hoa quế. Người mới uống vào có cảm giác như vị rất nhẹ, nhưng say rất lâu; điển hình chính là Ti Mệnh đã say bất tỉnh nhân sự mất ba năm khi lần đầu uống rượu của ta; ngay cả bản đế cơ uống nhiều một chút cũng còn cảm thấy đầu váng mắt hoa.

"Rượu ngon mà uống như nhà ngươi có khác gì nước lã!" Trác Huyền tao nhã nhấc ly rượu, còn không quên phàn nàn cái điệu bộ uống rượu như hùm như hổ của ta. Bản đế cơ "hừ" một tiếng, độp lại một câu: " Rượu ngon rượu dở gì uống xong cũng thành nước lã rồi ra ngoài thôi!"

"Ta còn chưa biết Tử Dạ kia làm gì ngươi mà ngươi có vẻ bất mãn thế?" Trác Huyền thắc mắc hỏi, ta cầm ly rượu uống sạch, mở miệng nói: " Ngươi đừng có nhắc nữa, bản đế cơ chính là không muốn nhớ lại có được không?" Mặt mũi của ta, tôn nghiêm của ta đều bị đế quân làm cho biến thành bọt nước cả rồi!

Điều đáng buồn nhất trên thế giới này, chính là buồn muốn chết mà không chết được; hay chính là ----- say muốn chết mà không chết được =.=!!! Trác Huyền đã gục từ lâu, còn ta vẫn ở trong tình trạng sống dở chết dở. Hương rượu nồng nàn, mùi hoa quế trong vườn cùng hương thơm quẩn quanh trong miệng khiến đầu óc ta mông lung mụ mị đi, chẳng hiểu sao trước mặt lại hiện lên đoạn giấc mơ khi ta bị vây khốn ở Ma giới - chính là giấc mơ mà ta mơ thấy Nữ Oa đại chiến Ma thần, mơ thấy ta ở nơi hỗn độn tối tăm không phân rõ ngày đêm. Giấc mơ vốn ẩn chứa huyền cơ gì đấy, nhưng đáng tiếc giác ngộ của ta chưa đủ, nghĩ mãi vẫn không hiểu đó là gì...Dung mạo vị Ma thần kia cứ quẩn quanh trong tâm trí ta, một đôi mắt phượng thực quen thuộc, một nét cười thực khuynh tâm...Ta loạng choạng đứng dậy, nấc một cái, đầu óc không tỉnh táo, thực muốn đi rửa mặt một cái...Sẵn bên cạnh có một hồ nước, ta liền loạng choạng đi qua bên đó; Cửu Trùng Thiên đã vào đêm, cung Quảng Hàn đã đèn đuốc sáng trưng. Giờ này từ dưới phàm giới nhìn lên, chắc chắn sẽ thấy một vầng trăng tròn vành vạnh vô cùng mê người. Bản đế cơ nhìn không rõ đường đi, dưới chân vấp một cái, suýt chút ngã sấp mặt vào hồ nước.

Eo ta được một bàn tay ôm lấy, vừa vặn ngăn ta không ngã vào hồ nước; giọng nói có phần trách cứ, lại vô cùng dịu dàng vang lên sau lưng ta: " Lại uống rượu say phải không? Cẩn thận chút, say rồi đừng đi linh tinh, té ngã thì biết làm thế nào?"

Ta có chút bướng bỉnh muốn giãy ra khỏi vòng tay của người kia, phụng phịu nói: " Không ngã đâu mà, ta đã nhìn đường rất kĩ rồi...Không biết ở đâu lại có đá giữa đường thế này, thực đáng ghét..."

Người kia bật cười, vòng tay càng siết chặt hơn, như thể sợ ra chạy mất, chầm chậm nói: "Nàng đó, sau này uống ít rượu thôi, bộ dạng thực khiến người ta ai cũng có thể tùy tiện phi lễ..."

Ta ngoái đầu nhìn lại, trước mặt mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn nhận ra những đường nét quen thuộc, thì ra người đến chính là đế quân...Ta cau mày chống tay vào ngực ngài ấy, muốn đẩy ra nhưng tay lại không có lực...Bản đế cơ ngước mắt lên lườm ngài ấy một cái, ậm ừ nói: "Cũng chỉ có đế quân ngài phi lễ tiểu nữ hết lần này đến lần khác thôi...ngài mau..buông tiểu nữ..."

Gió đêm thực lạnh, vừa lướt qua đã làm ta co rúm cả người; nhưng trên môi ta lại có cảm giác rất nóng, ươn ướt...khuôn mặt ta và đế quân kề sát nhau, chóp mũi ngài ấy chạm vào má ta...Đế quân khép mắt, ta có thể nhìn thấy rèm mi ngài ấy run nhẹ...Một cái đụng chạm lướt qua như chuồn chuồn đạp nước, lại có thể khiến ta mê mẩn trầm luân...Bản đế cơ không ý thức được bản thân đã chủ động vòng tay qua cổ đế quân, gần như dán vào người ngài ấy...

"Tại sao đế quân lại đối xử với tiểu nữ như vậy...tại sao lại...hôn tiểu nữ...?"

Đế quân mặt đối mặt với ta, tinh quang trong mắt ngài sáng ngời thực mê người...Ngài ấy rõ ràng là đang mỉm cười..

"Vì ta thích nàng, như thế đã được chưa?"

Ta đương nhiên không hề hài lòng với câu trả lời này, bướng bỉnh hỏi vặn lại: " Tại sao lại thích tiểu nữ? Tiểu nữ không phải là tiên tử dáng vẻ xinh đẹp nhất, càng không phải là tiên tử giỏi giang nhất, dựa vào cái gì mà ngài lại thích tiểu nữ?"

" Cho dù nàng không phải là người đẹp nhất, giỏi giang nhất, nhưng ta đã lỡ thích nàng rồi, biết làm sao được?"_Đế quân xoa đầu ta_"Ta thích nàng là thật, cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ nàng; Chỉ sợ sau này, ta mới là người bị nàng vứt bỏ..."

Tâm tình của đế quân bỗng nhiên trầm xuống; ta chớp chớp mắt vội vàng nói: " Không đâu! Tại sao tiểu nữ lại vứt bỏ đế quân! Tiểu nữ sẽ không bao giờ đâu!"

"Nói phải giữ lời đó.." Vòng tay vốn giữ eo ta bỗng gia tăng thêm lực, bản đế cơ bị ẵm bổng lên, khuôn mặt đế quân kề sát, thô bạo chiếm lĩnh một nơi nào đó...

...

Bản đế cơ thức dậy, đầu đau như búa bổ. Nhìn xung quanh một lượt, ta rõ ràng đang ở trong ổ chăn ấm áp của mình. Quái lạ, tối qua rõ ràng ta vẫn còn ngồi uống rượu trong hoa viên cơ mà?

Ta đỡ cái đầu hãy còn đang choáng váng đi ra khỏi phòng, liền bắt gặp Trác Huyền từ hướng hoa viên đi về phía ta. Bộ dạng của hắn cũng không khác ta là mấy, đều là cái dạng quần áo xộc xệch, đầu bù tóc rối...Hắn vừa thấy ta liền bất mãn: " Nhà ngươi thực hay ho, chuốc ta say rồi bỏ mặc ta ngủ một đêm ngoài kia, còn bản thân thì ngủ trong chăn êm đệm ấm, đúng là...Í, trên cổ ngươi bị sao vậy?" Anh ta đột nhiên kêu lên. Ta ngạc nhiên, thuận tay biến ra một mảnh gương; bản đế cơ săm soi một hồi, chỉ thấy trên cổ có một vệt đỏ hồng ngạo nghễ giương oai trên làn da bạch ngọc của ta.

Cái này là gì vậy? = =

"Đừng nói ngươi cũng không biết đấy nhé?"

"Ta..." không biết thật...

Trác Huyền nhìn bộ dạng ngờ nghệch của ta cười phá lên: " Thực là mở rộng tầm mắt! Ngươi cũng có ngày uống rượu say té ngã đến bầm cổ mà cũng không biết! Ha ha ha!"

Ta: "..." = = ||| Cái tên vô duyên này!

Hắn ta còn cười nhạo ta thêm lúc nữa mới thỏa mãn rời đi. Bản đế cơ nghi hoặc cầm mảnh gương săm soi thêm một hồi nữa; cái dấu này không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn không phải dấu vết của côn trùng cắn để lại, càng không phải va vào đâu, hơn nữa nhìn kĩ một chút, còn thấy dấu răng hơi mờ mờ...

Đến nước này thì cái đứa đần nhất cũng không thể nghi ngờ gì được thêm nữa, cái dấu này, rõ ràng là dấu hôn! = =|||

Nhưng cái dấu này ở đâu ra! Bản đế cơ vò đầu bứt tai, hôm qua quả thực uống hơi quá chén, cái gì cũng mông mông lung lung, ta thực không có nhớ cái gì hết trơn...Chỉ nhớ là ta muốn đi rửa mặt, sau đó lại suýt nữa ngã sấp mặt xuống hồ, sau đó...

!!!

Một đoạn kí ức vừa vặn từ đâu lọt vào đầu ta, bản đế cơ kinh hoàng thất sắc ném luôn cả mảnh gương trên tay, túm váy chạy ra hồ nước ngoài hoa viên....Nơi đây non xanh nước biếc, trên bàn bạch ngọc còn lăn lóc mấy vò rượu rỗng ngổn ngang...Ta nhìn quanh một lượt, hình như đêm qua ta ở đây đã nhìn thấy đế quân!

Cảnh vật thì vẫn thế, chẳng có gì chứng minh đêm qua đế quân đã đến đây cả, nhưng trong đầu bản đế cơ lại hiện ra đoạn đối thoại của ta với ngài hôm qua...

"Tại sao đế quân lại đối xử với tiểu nữ như vậy...tại sao lại...hôn tiểu nữ...?"

"Vì ta thích nàng, như thế đã được chưa?"

" Tại sao lại thích tiểu nữ? Tiểu nữ không phải là tiên tử dáng vẻ xinh đẹp nhất, càng không phải là tiên tử giỏi giang nhất, dựa vào cái gì mà ngài lại thích tiểu nữ?"

" Cho dù nàng không phải là người đẹp nhất, giỏi giang nhất, nhưng ta đã lỡ thích nàng rồi, biết làm sao được?"

"...Ta thích nàng là thật, cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ nàng..."

Mơ! Ta hoàn toàn khẳng định đây là mơ!

Đế quân lại đi thổ lộ với ta! Không thể nào! Rõ ràng là mơ rồi!

Trong giấc mơ kia, đế quân thực ấm áp, giọng nói đầy ôn nhu, vòng tay cũng thực vững chãi, còn môi... >

Truyện Chữ Hay