Phàm là người đứng đầu, ai cũng muốn bành trướng lãnh thổ của mình, mở rộng quốc gia của mình. Còn ta thì...
Sau khi Huyền Nguyệt âm thầm ra đi, ta đã tiến hành chỉnh đốn trên dưới trong tộc một lượt, lại trao quyền cho những người thân tín, trong đó có Phần Thiên, vốn là người ta tin tưởng nhất. Sau đó, ta rất an tâm bắt đầu chuỗi ngày ăn rồi ngủ lặp đi lặp lại tuần hoàn vô hạn...
Trước đây ta một lòng muốn giết chết Huyền Nguyệt, giành lại tất cả những thứ vốn thuộc về ta. Bây giờ nghiệp lớn đã thành, có được quyền lực khuynh đảo Ma giới, thế mà bản thần lại chẳng cảm thấy vui vẻ sung sướng gì hơn. Mỗi ngày ta vẫn thẩn thơ ra vào Thần Ma cung, ngắm nhìn giang san của ta, trong lòng vĩnh viễn không tìm lại được cảm giác nhiệt huyết sôi trào như nhiều năm trước nữa.
Quả nhiên, thứ gì đã có được rồi, lại cảm thấy bản thân không yêu thích nó nhiều đến thế.
Ta trắng trợn đùn đẩy mọi công việc chính sự cho Phần Thiên, bản thân không bao giờ bước chân đến đại điện nữa.
Như mọi người đều biết, Ma tộc ta vốn đã không "thiện" gì cho cam, chuyện ác xấu xa gì, cũng không thể thiếu bọn ta.
Một ngày đẹp trời nọ, Phần Thiên đến gặp ta. Hắn nói, muốn thôn tính tam giới, biến tứ hải bát hoang thành lãnh thổ Ma tộc.
Thực hổ thẹn cho người đứng đầu một tộc người, bản thần chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thâu tóm tam giới; về mặt này, dã tâm của ta còn kém xa so với thuộc hạ của mình. Không nghi ngờ gì nữa, ta với hắn lần đầu tiên cãi nhau sau gần một vạn năm hắn làm thuộc hạ cho ta.
Ta bị cưỡng ép xuất hiện trước mặt những thân tín của ta sau bao nhiêu ngày vắng bóng, không một ai nghe ý kiến của ta. Bọn họ đều mang trong mình dã tâm to lớn, muốn huyết tẩy tam giới, giết sạch những sinh linh khác tộc, đem thiên hạ về cho Ma tộc.
Bản thần lần đầu tiên có cảm giác bị cô lập giữa những người đã từng thề thốt trung thành tuyệt đối với ta.
Năm Thiên Nguyên thứ mười, Phần Thiên hiệu triệu ba quân, tập hợp sức lực hòng phá hỏng kết giới giữa Ma giới và Thần giới, mưu đồ đánh chiếm Cửu Trùng Thiên. Bản thần bị giam lỏng ở Ma cung, mười vị thân tín cho chính ta bồi dưỡng lên đích thân kết trận giam giữ ta.
Trận chiến Tiên Ma kéo dài suốt mấy ngàn năm, ban đầu Ma tộc càng đánh càng hăng, thế thắng như chẻ tre. Thiên binh thiên tướng chết nhiều vô số kể, ma binh ma tướng cũng hy sinh không phải ít, nhưng nhìn chung vẫn thắng thế hơn Thần tộc. Phần Thiên suất lĩnh đội quân tinh nhuệ, đột phá vòng vây, bắt giữ hai tướng lĩnh Thần tộc.
Cửa đại điện Ma cung mở rộng, không phải để nghênh đón ta ra ngoài, mà có thêm người vào đây bầu bạn với ta. Một người là thần quân Thiên giới, tên gọi Trác Huyền; một người là cánh tay đắc lực của Phụ Thần, tên gọi Tử Dạ. Hai bọn họ nhìn ta bằng vẻ mặt cảnh giác, cứ như ta là dã thú hay lũ lụt chuẩn bị lấy đi tính mạng họ. Ta nhếch mép, nói: "Các ngươi nhìn ta bằng vẻ mặt đó làm chi? Ta nào có làm gì các ngươi?"
"Ma Thần, ngươi sai khiến thuộc hạ đánh chiếm Thần giới, ngươi nhất định phải trả giá cho hành động của mình thôi; bắt giữ chúng ta cũng không thể làm Thiên binh thiên tướng ngừng tay đâu!". Người tên gọi Tử Dạ nhíu đôi mày kiếm, khuôn mặt tuấn tú nhưng thần sắc lạnh lẽo, vô hình chung phá hỏng cả khuôn mặt hoàn mỹ.
Bên trong thần điện rộng lớn, trầm hương bay nghi ngút, ta vén áo ngồi xuống mặt sàn lạnh băng, cười nói: "Chắc các ngươi chưa biết, trong thần điện này đã đặt cấm chế phong ấn toàn bộ tu vi cùng thuật pháp, bên ngoài có mười vị linh lực cao cường giữ trận; Ta cũng như các ngươi, chỉ là một tù binh mà thôi..."
Bọn họ đương nhiên không hề tin ta, người tên Tử Dạ đầu mày càng nhíu chặt, chính là đang nhìn ta bằng ánh mắt khinh miệt: "Ngươi là Ma Thần, người phù hộ Ma tộc, bọn họ lại giam lỏng ngươi ư? Ngươi đừng hòng xảo biện! "
"Các ngươi không tin, có thể thử sử dụng phép thuật..." Ta nhún vai.
"Trước khi bị đưa vào đây chúng ta đã bị khống chế bằng bùa chú, linh lực bị giam hãm, vốn đã không thể thi triển phép thuật..." Trác Huyền lên tiếng.
"Trác Huynh tin ả làm gì! Không có lệnh của ả, bọn họ lại dám dấy binh làm phản ư? Ma tộc vốn là giống loài chuyện xấu xa gì cũng làm, ả ở đây khóc lóc giả mù sa mưa rõ ràng là định lừa gạt chúng ta!" Tử Dạ vẫn điệu bộ lạnh lẽo gay gắt lên tiếng.
Bản thần hết nói nổi, Thần giới đào đâu ra một tên cố chấp tới cực điểm thế này? Ta ngửa người nằm bò trên sàn, dùng giọng điệu nhẹ tênh nói: "Người ở đây đấu khẩu với ta thì có ích gì? Bọn họ muốn phá hủy kết giới ngăn cách giữa Ma giới và Cửu Trùng Thiên, nhằm thôn tính Thần giới các ngươi. Thay vì phí thời gian ở đây, các ngươi mau tìm cách trốn ra ngoài vãn hồi chuyện này đi! "
"Người nói thật?" Thần quân Trác Huyền lên tiếng. Ta khép mi, nói: " Ta biết dù ta có nói gì, các ngươi cũng không tin ta. Tùy các ngươi thôi, ta vốn không có địch ý, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ thôn tính lãnh thổ của các người..."
"Trác huynh còn phí tâm tư nói chuyện với ả làm gì! Người dưng khác tộc, ắt có tâm tư khác, chúng ta và ả ta vốn dĩ không thể đứng chung chiến tuyến!". Tên Tử Dạ kia "hừ" một tiếng ngăn cản Trác Huyền tiếp tục trò chuyện với ta.
Ta không quan tâm đến bọn họ, xoay người ngồi dậy đi vào bên trong ngọa thất(), tiếp tục làm công việc hằng ngày ta vẫn làm, ngủ.
() ngọa thất: phòng ngủ.
Ba người chúng ta bị giam trong thần điện, tuy bề ngoài là cùng một chỗ, nhưng ít khi đụng chạm đến nhau. Chỉ có Thần quân Trác Huyền thỉnh thoảng hàn thuyên với ta dăm ba câu chuyện. Con người này rõ ràng thấu tình đạt lý, lại biết lắng nghe hơn tên Tử Dạ cố chấp kia nhiều. Ta vô thức đem chuyện bản thân ra sức ngăn cản chiến tranh thế nào, bị giam lỏng ở đây ra sao kể cho hắn nghe, đổi lại ánh mắt thương cảm của Trác Huyền; còn tên Tử Dạ kia, vẫn là ánh mắt khinh miệt lạnh lẽo ngàn năm không đổi.
Ánh mắt của hắn khiến ta thực khó chịu, nó giống với ánh mắt khinh bỉ mà Huyền Nguyệt từng nhìn ta. Dưới ánh mắt đó, tự ta thấy mình trở nên hèn mọn, ti tiện, hạ đẳng, không xứng đáng tồn tại trong trời đất. Ánh mắt của hắn như xuyên thấu tâm can ta, bóc trần nội tâm sứt sẹo của ta, khiến ta cảm thấy bức bối không thôi. Cho dù hắn chỉ yên lặng đứng đó nhìn ta, và chẳng làm gì cả.
Ánh mắt đó, có lẽ bắt nguồn từ huyết thống. Bọn họ là Thần tộc, là những sinh linh được tam giới thừa nhận là dòng dõi cao quý. Còn Ma tộc ta bị nguyền rủa là thứ hạ đẳng, ngay cả ta mang phong hào là Thần, vẫn cảm thấy bản thân có chút ti tiện. Chính điều đó đã tạo nên bóng ma tâm lý trong lòng những người mang huyết thống Ma tộc, nên bọn họ muốn chiến thắng Thần tộc, tỏ ra là mình không thua kém tộc nhân được xem là cao quý kia.
Cuối năm Thiên Nguyên thứ mười, kết giới tự nhiên chắn giữa Ma giới và Thần giới bị phá hủy, linh khí nồng đậm ào ạt tuôn ra, chẳng mấy chốc đã bao phủ một nửa lãnh thổ Ma giới; những Ma tộc tu vi thấp kém đều trực tiếp bị linh khí luyện hóa, biến mất không còn chút tàn tích, số còn lại tu vi cao cường hơn cũng bị linh khí làm cho sống dở chết dở. Ma tộc bỗng chốc đại loạn, con dân ta chạy trốn khắp nơi. Đám người Phần Thiên cuối cùng cũng nhận ra, mình đã phạm sai lầm lớn như thế nào.
Cửa đại điện Ma cung lại mở rộng, tất cả ba mươi sáu vị thân tín của ta quỳ rạp xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên. Bọn họ là đang chờ đợi cơn thịnh nộ của ta. Bản thần rảo bước giữa hai hàng người cúi đầu đầy hối hận, Phần Thiên là người lên tiếng đầu tiên: " Tất cả đều là lỗi của thần, người hãy trách phạt mình thần! Nhưng thần dân trong tộc đều vô tội, xin người hãy ra tay cứu giúp!"
Ta nhếch môi cười khẩy, bản thần chắc rằng khuôn mặt ta giờ đây đã lạnh băng, nụ cười tuy hiển hiện nhưng vẻ mặt lại chẳng có chút nét cười nào. Ta ngồi xuống nhìn thẳng vào mặt hắn, nói: "Hô hào huyết tẩy tam giới là ngươi, bây giờ cầu xin ta cũng là ngươi! Ngươi cho rằng ta là con rối để các người tùy ý nhào nặn?"
"Chúng thuộc hạ đều đã biết sai rồi, xin người trách phạt!" Ba mươi sáu người bọn họ đồng thanh, tiếng dập đầu lộp cộng vang lên. Ta phóng tầm mắt ra xa, Ma giới chìm trong màn sương vô tận, bầu trời đỏ như máu thần dân ta đã đổ. Trận chiến Tiên Ma này, chúng ta đã thua, thua triệt để.
Ta thực không đành lòng nhìn thêm nữa, một dải ánh sáng bảy màu trong lòng bàn tay phóng xuất ra ngoài, đem một nửa lãnh thổ còn lại của Ma giới bao lại, ngăn không cho linh khí Thần giới tiếp tục hoành hành. Bọn họ mừng rỡ rối rít tạ ơn, ta thu tay lại, không mặn không nhạt nói: "Các ngươi đừng vội mừng, kết giới này của ta chỉ chống đỡ được tới khi nào linh lực của ta cạn kiệt mà thôi, không thể vĩnh viễn bảo hộ các ngươi được, Sau khi ta chết đi, các ngươi vẫn phải dựa vào chính mình..."
Bọn họ lặng người, ngay cả ta bỗng nhiên cũng cảm thấy thương tâm khó tả. Bốn mươi vạn năm là quãng thời gian không quá ngắn cũng không quá dài, đủ để bản thần nguội lạnh tất thảy mọi tình cảm trong lòng. Trước đây bị Huyền Nguyệt đối xử tệ bạc, sau này bị chính những người mà mình tin cậy nhất phản bội, ta vẫn giữ thái độ chẳng vui chẳng buồn. Trên đời này, ta vốn đã không còn tham luyến, cũng không còn chấp niệm với bất cứ điều gì.
"Tướng lĩnh Thần tộc không phải vẫn nằm trong tay chúng ta sao?! Bọn họ chắc chắn biết cách hóa giải, đem kết giới kia vá lại!" Một người nào đó trong đám đông kêu lên.
"Tại sao chúng ta phải giúp lũ hạ đẳng các ngươi?" Sau lưng ta xuất hiện hai người, chính là Trác Huyền và tên Tử Dạ kia. Người vừa lên tiếng, rõ ràng là cái người có thành kiến rất sâu nặng với Ma tộc bọn ta, Tử Dạ. Hắn đứng yên đó, trường bào trắng thuần phiêu diêu trong gió, ánh mắt lạnh băng quét qua một lượt những người đang có mặt ở đây. Ánh nhìn của hắn khiến chúng ta không hẹn mà cùng nghĩ đến huyết thống Ma tộc ti tiện của mình. Ta khó chịu lên tiếng: "Ở đây không có chỗ cho tù binh là ngươi lên tiếng, ngươi mau cút đi cho ta!"
"Các ngươi mạo phạm Thần tộc, đây là cái giá mà các ngươi phải trả, các ngươi nghĩ chúng ta sẽ giúp các ngươi ư? Các ngươi cứ việc giam giữ chúng ta đến ngày các ngươi chết đi!" Tử Dạ xoay người đi vào bên trong đại điện, chỉ còn Trác Huyền đứng đó. Hắn nhìn ta, nói: "Xưa nay huynh ấy vốn có thành kiến với Ma tộc, cô đừng để bụng...Còn chuyện vá lại kết giới, từ cổ chí kim quả thực chưa từng có, nên dù là Thần tộc bọn ta cũng không có cách..."
Vẫn là Trác Huyền đối nhân xử thế hơn hẳn gã kia. Ta thực nản chí ngã lòng, phiền muộn nói: "Trác huynh liệu có thể không xem ta là Ma tộc ti tiện, đi dạo với ta một vòng có được không?"
Huynh ấy gật đầu.
Hôm ấy, chúng ta đã nói với nhau rất nhiều. Ta dường như đem hết mọi chuyện cất giữ trong lòng bao lâu ra kể hết; những khó khăn ta phải trải qua; bao nhiêu lần từng khóc thầm trong đêm tối; bao nhiêu uất ức chôn sâu trong lòng. Ta bỗng hiểu rõ, thì ra bao lâu nay, cảm xúc của ta dần nguôi lạnh, cùng bởi vì chẳng có người nguyện ý cùng ta trò chuyện, kiên nhẫn nghe ta dài dòng kể lể.
"Cô kể cho ta nghe những chuyện này, là có ý gì?" Anh ta hỏi. Bản thần vân đạm phong khinh mỉm cười: "Bản thân ngươi cũng là thần quân, nắm trong tay ấm no hạnh phúc của thần dân mình. Ngươi thử nói xem, thân là người đứng đầu, nếu có thể hy sinh bản thân đổi lấy ấm no hạnh phúc cho thần dân của ngươi, ngươi có đổi không?"
"Đổi, đương nhiên đổi!" Anh ta không cần suy nghĩ đã trả lời chắc nịch. Ta cảm thấy trong lòng chua chát, lại chỉ có thể mỉm cười: "Ngươi đã có suy nghĩ như thế, đương nhiên ta cũng vậy...Chỉ là nếu ta đi rồi, liệu có ai còn nhớ đến ta...Bản thân ta chính là không cam tâm...nên sinh ra do dự sợ hãi..."
"Cô có cách vá lại kết giới kia?"
"Đúng, ta có..."
Trong trời đất này, Thanh Diệp Hồng Liên, chính là thần dược chữa lành.
Ta, trùng hợp thay, chính là cây Thanh Diệp Hồng Liên cuối cùng còn sót trong trời đất.
Nực cười thay, ta sinh ra lại thuộc về Ma tộc, dòng tộc vốn mang trong mình tất cả những xấu xa giết chóc trong trời đất này.
Đôi khi, tạo hóa muốn trêu đùa vạn vật.