trans: Cà phê trứng
Sau khi tết tóc xong cho Miên Miên, trưởng thôn mới bắt đầu công bố nhiệm vụ, “Hôm nay là ngày đầu tiên mọi người tới đâu, thật ra cũng không phải nhiệm vụ quan trọng gì, chỉ là mọi người cùng chơi một trò chơi, dựa theo xếp hạng chơi của cả nhà chọn đồ ăn tối nay. Mọi người cũng biết bắt đầu từ tối hôm nay, mọi người phải tự giải quyết bữa tối của mình cho nên tối nay mọi người lấy được nguyên liệu nấu ăn gì thì đều dựa vào cả nhà rồi.”
“Rõ rồi trưởng thôn.” Thao Thao siêu cấp cổ vũ.
“Vậy chúng ta công bố trò chơi đầu tiên của hôm nay thôi. Rất đơn giản, chính là bạn tả tôi đoán, các bạn nhỏ sẽ tả, ai đoán được nhanh nhất, nhiều nhất sẽ thắng
Thẩm Vọng Tân cầm tay Sơ Sơ, “Con có tự tin không?”
Sơ Sơ nắm lại tay của anh, “Có ạ.”
“Được thôi, vậy chúng ta bắt đầu, giờ thì xin mời các ông bố ngồi sang bên này của tôi, các bạn nhỏ đứng bên cạnh chú ở đằng kia.”
Nhân viên đứng đằng sau các ông bố, giơ lên hình quả táo.
“Là một câu hỏi về hoa quả.” Trưởng thôn nói.
Các bạn nhỏ nhìn thấy bức ảnh, sau đó lập tức khua chân múa tay vẽ ra.
Sơ Sơ vô cùng bình tĩnh, giơ hai ngón tay lên, vẽ một vòng tròn trên không rồi nhẹ nhàng di chuyển ngón tay xuống phần màu đỏ của đôi giày thể thao trên người mình.
Thẩm Vọng Tân lập tức trả lời “Quả táo.”
Các ông bố khác căn bản đang không hiểu bảo bối nhà mình đang làm cái gì?????
Trưởng thôn cười nói “Hiện giờ công bố, đội Sơ Sơ dẫn đầu, các ông bố cùng với các bạn nhỏ ở sau phải cố gắng hơn nữa.”
Bức tranh thứ hai là hình tờ tiền nhân dân tệ.
Sơ Sơ xát ngón cái và ngón trỏ vào nhau.
“Tiền!” Lâm Giang là người đầu tiên mở miệng.
- Hahahaha, ánh mắt của thầy Lâm nhìn chằm chằm vào Sơ Sơ, Thao Thao căn bản không biết miêu tả.
- Bố của Thao Thao, anh nhìn đi đâu vậy
- Hahahaha các ông bố quá xảo quyệt rồi
Sơ Sơ nhìn ông bố này, sau đó lặng lẽ làm động tác tay cho bố mình.
Thẩm Vọng Tân phản ứng lại, cười nói “Mười tệ.”
Trưởng thôn cười ngặt nghẽo, “Không sai, đúng là mười tệ, chú Lâm nói nhanh nhất nhưng chú Thẩm mới là người nói đúng nhất, thế nên vòng này cho bọn họ thêm một điểm.”
Bức thứ ba là khóc.
Vòng này Miên Miên phản ứng nhanh nhất. Bởi vì bé vừa mới khóc xong thế nên bé vẫn còn nhớ, Tạ Nhất Phủ nhanh chóng hiểu ra “Khóc!”
Mấy vòng trò chơi qua đi, cuối cùng đội được nhiều điểm nhất vẫn là gia đình Thẩm Vọng Tân. Thứ nhất là do Sơ Sơ thông minh, thứ hai chính là sự hiểu ngầm giữa hai bố con quá tốt, có thể vận dụng các phương pháp khiến cho đối phương dễ hiểu nhất.
Thẩm Vọng Tân cuối cùng được chia cho một con cá trích tươi ngon, một khúc xương, trứng gà, mướp, đội được nhiều điểm nhất còn được nhận thêm một phần cá cơm khô cay, sau khi nhận được nguyên liệu năm ông bố dắt con của mình về nhà.
Tạ Nhất Phủ được ít nguyên liệu thức ăn nhất thế nên Thẩm Vọng Tân mời bọn họ đến nhà ăn tối. Tạ Nhất Phủ với anh cũng thân, cũng không khách khí với anh, một tay xách giỏ, một tay kéo Thẩm Vọng Tân cùng về nhà.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Vọng Tân và Tạ Nhất Phủ cùng đi vào phòng bếp còn Sơ Sơ và Miên Miên ở trong vườn, không lâu sau Tiếu Tiếu ở kế bên cũng chạy qua đây. Ba bọn nhỏ chơi với nhau ở trong vườn, mà nói một cách chuẩn nhất thì là Miên Miên với Tiếu Tiếu chơi với nhau.
Tiếu Tiếu nhìn Sơ Sơ, nói “Anh Sơ Sơ có muốn chơi với bọn em không?”
Sơ Sơ nhìn hai đứa chơi trò gia đình, khóe miệng khẽ cử động, lắc đầu, “Hai em chơi đi, anh xem các em chơi.”
Do đó Sơ Sơ thật sự ngồi ở đó nhìn hai bạn nhỏ vui vẻ chơi trò gia đình, nhìn thấy hai bé muốn chạy ra khỏi cửa bèn nhắc nhở, “Không được đi ra ngoài.”
Thật ra Miên Miên và Tiếu Tiếu còn có một sự sợ sệt khó hiểu với Sơ Sơ, chủ yếu là do người anh trai này ít lời, cũng không thích cười cho nên Sơ Sơ vừa cất lời, hai đứa phản xạ có điều kiện nghe lời, vì vậy sau khi nghe thấy tiếng của Sơ Sơ, đôi chân bước qua cửa nhà lập tức thu lại.
- Hahahaha thiếu gia cứ như thế này về sau không tìm thấy bạn gái đâu.
- Ai nhìn thấy biểu cảm nhỏ bé kia của Sơ Sơ không? Buồn cười chết mất. hahahaaha
- Thiếu gia: xem tôi có phải là người có thể chơi cái trò gia đình trẻ con kia không?
- Tôi nói cho đứa cháu tuổi của tôi, cũng là bé trai, cũng khoảng tuổi thế này, thật sự không thích chơi cùng con gái đâu, huống hồ là trò gia đình.
…
Lúc này hai người lớn trong phòng bếp đang vô cùng bận bịu. Tạ Nhất Phủ tự giác giúp Thẩm Vọng Tân một tay, nhóm lửa, nhặt rau, rửa rau, cho gia vị, thuận tay rửa dụng cụ nấu ăn.
Thẩm Vọng Tân thái rau, cho vào nồi, mở bếp, các động tác vô cùng thuần thục
- Nhóm lửa thật sự không cần phải chân thực như vậy chứ! Quê tôi cũng nhóm lửa như vậy!
- Tôi vẫn nhớ lúc còn bé mùa đông thường xuyên bị mẹ gọi đi nhóm bếp, lúc ấy ngồi ở đó quá ấm áp
- Đù má Xem gameshow này làm tôi đói quá!
- Anh trai nấu cơm! Lúc trước xem tân hôn cũng xem qua anh trai nấu cơm!
- Tôi biết tìm ở đâu đàn ông vừa đẹp trai, thân hình đẹp, tính cách ấm áp lại còn biết nấu cơm?
“Nhất Phủ, đưa cho tôi ít nước.” Thẩm Vọng Tân nói với Tạ Nhất Phủ.”
“Được.” Tạ Nhất phủ đưa một gáo nước cho anh.
Thẩm Vọng Tân đổ nước vào trong nồi, cho thêm gia vị rồi đậy nắp nồi vào.
Lửa của Tạ Nhất Phủ cháy rừng rực, mùi thơm của sườn đã sớm tràn ngập phòng bếp, Tạ Nhất Phủ không khỏi hít hà, “Anh Thẩm, món này thơm quá.”
Thẩm Vọng Tân cười nói “Là do cậu quá đói mà thôi.”
“Không phải, thật sự thơm.”
Đang nói, ở ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, “Bố ơi, bố đang làm gì thế ạ? Thơm quá!”
Mùi hương đã thu hút các bạn nhỏ còn đang chơi ở trong sân.
“Là chú Thẩm làm món sườn kho.”
“Thơm quá.”
“Con đói không?”
“Đói ạ.”
“Vậy đợi một chút là chúng ta có thể ăn cơm rồi, được không?”
“Được ạ.”
Thẩm Vọng Tân không nhìn thấy Sơ Sơ đi vào bèn hỏi “Miên Miên, Tiếu Tiếu, anh Sơ Sơ đâu?”
“Anh Sơ Sơ đang chơi ghép hình ở ngoài ạ.”
“Ghép hình? Ghép hình ở đâu ra?”
“Là anh nhân viên cầm đi ạ, nhìn thấy anh Sơ Sơ thích thú nên đưa cho anh chơi ạ.”
Thẩm Vọng Tân cười xoa xao đầu, “Nó đó, chỉ biết xếp hình.”
“Con trai chơi lắp ghép, thông minh.”
…
Qua một trận, Tiếu Tiếu bị Châu Dục gọi về ăn cơm, Tiếu Tiếu bị bố mình gọi về nhà ăn cơm nhìn thấy thức ăn trên bàn, theo phản ứng mím mím môi. Châu Dục có chút ngượng ngùng, nói “Thật ra có thể ăn đấy.”
Tiếu Tiếu bị ép ngồi xuống bàn ăn, ăn một miếng trứng gà xào cà chua mà Châu Dục đút cho, ngậm trong miệng một giây, giây sau đó “ụa” nhổ hết ra, “Mặn quá, con không ăn đâu.”
“Rất mặn sao?” Nói xong Châu Dục cũng thử một miếng, nhai vài cái, miệng cũng không động đậy nữa, cuối cùng miễn cưỡng nuốt xuống.
“Khụ khụ… thử thêm miếng cá, kho đó.”
Tiếu TIếu kham khổ mở miệng, chưa đút đến miệng đã quay đầu sang bên kia, “Có mùi tanh.”
“Có sao?”
“Có ạ.”
“Bố quá lãng phí nguyên liệu rồi, làm xong cũng không ăn được, không ngon bằng đồ mà chú Thẩm làm.”
Tiếu Tiếu đã bị cưỡng ép đổi cách gọi Thẩm Vọng Tân.
- Hahahaha Tiếu Tiếu quá thành thật rồi, tốt xấu gì cũng phải giữ lại mặt mũi cho bố mình chứ.
- Lão Châu: nấu ăn cho con đúng là quá khó khăn rồi.
- Giờ anh biết nỗi khổ của mẹ Tiếu Tiếu chưa?
Đang nói, ngoài cửa lại truyền đến tiếng của Thẩm Vọng Tân, “Anh Dục, anh có đó không?”
“A, anh có.” Sau khi nghe thấy tiếng, Châu Dục lập tức đứng dậy ra ngoài đón, “Vọng Tân, sao em lại đến đây?”
“Gọi anh đến ăn cơm cùng?”
“Hả”
“Hả cái gì, đi thôi.”
“Nhưng anh làm xong hết rồi.”
“Nguyên liệu của em với Nhất Phủ cộng lại đủ cho chúng ta ăn.” Nhìn thấy Châu Dục vẫn đang do dự, Thẩm Vọng Tân tiếp tục nói, “Con không sao, đúng không Tiếu Tiếu?”
Như vậy Châu Dục mới dao động, do đó mới đơn giản thu dọn một chút rồi mới ôm Tiếu Tiếu qua bên đó. Anh ấy hiếu kỳ hỏi “Sao mà em biết…”
“Nhất Phủ nói với em, vừa nãy đi đến chỗ đạo diễn lấy đồ vừa lúc nhìn thấy gian livestream của anh.”
Châu Dục nghĩ đến lúc đó mình vụng về nấu cơm, không khỏi có chút xấu hổ. Thật ra anh ấy thực sự không biết nấu cơm, cơm ở nhà nếu không phải do mẹ Tiếu Tiếu làm thì cũng là bảo mẫu trong nhà. Cơm anh làm, có thể no bụng, còn về ngon hay không thì thôi, bỏ qua đi.
“Lúc nãy em với Nhất Phủ cũng bàn bạc rồi, thật ra ba nhà chúng ta cũng ở khá gần nhau, nếu như anh không chê gì em thì ba nhà chúng ta có thể ăn cơm chung.”
Châu Dục mở to mắt. Anh ấy thật sự cảm thấy đau đầu với vấn đề nấu cơm này. Anh ấy tùy ý ăn cái gì đó là được, chỉ cần không đói chết là được rồi, thế nhưng suy cho cùng vẫn có con gái ở đây, nhưng thật sự không nghĩ đến còn có thể ăn chung với Thẩm Vọng Tân. Mặc dù chưa từng ăn cơm cùng nhưng nghĩ đến việc anh biết nấu cơm, do đó anh ấy lập tức gật đầu, “Không ghét không chê, sao có thể chê được chứ. Anh thật sự phải cảm ơn em, Vọng Tân, em yên tâm, anh chắc chắn sẽ kiếm thêm nhiều điểm lấy nguyên liệu về cho chúng ta.”
Thẩm Vọng Tân cười, bá vai anh ấy, “Vậy chúng ta phải dựa và anh Dục rồi.”
Lúc bọn họ trở về, Tạ Nhất Phủ đang mở nước cho Miên Miên và Sơ Sơ rửa tay, Tiếu Tiếu cũng qua đó rửa tay.
Châu Dục nhìn các món trên bàn ăn, cá khô ma lạt(), trứng xào mướp(), sườn kho(), cải cúc khô xào(), thịt xào ớt xanh() cùng với bát canh cá trích() to, sự thật chứng minh sự chênh lệch giữa hai người, bội phục nói “Hai người quá giỏi!”
Tạ Nhất Phủ nói, “Không có em, em chỉ giúp đỡ thôi, còn nấu ăn vẫn là do anh Thẩm làm.”
“Thẩm Vọng Tân, em đúng là giấu nghề.” Vừa biết dỗ trẻ con, biết tết tóc. Lại còn biết nấu cơm, tính cách vừa ôn hòa, vừa thân thiện.
“Tàm tạm thôi ạ. Mọi người ngồi xuống ăn cơm đi.”
- Anh trai của chúng dường như còn hơn cả thần tiên.
- Anh Lục thật sự hâm mộ rồi. Hahahaha
- Cầu anh Lục học người ta một ít đi.
- Đàn ông thần tiên như thế này tôi không thể có! Lòng đau như cắt!
- Một người đàn ông nấu ăn còn tinh tế hơn tôi, không cần ăn đã biết là ngon hơn tôi làm rồi
Lúc ăn cơm với lúc ở nhà Tiếu Tiếu cứ như là hai người khác nhau. Lúc trước thì chê mọi thứ, nếu Châu Dục ép bé ăn nhiều, bé sẽ ngay lập tức khóc ầm lên. Nhưng lúc này lại tự mình cầm thìa “Chú Thẩm, chú nấu cơm ngon quá, cháu có thể ăm thêm một bát.”
Mặt Thẩm Vọng Tân hiền lành, “Vậy cháu ăn nhanh lên, cháu ăn xong rồi chú lại lấy thêm một bát cho cháu được không?”
Tiếu Tiếu dùng sức gật đầu, “Được ạ!”