Trans: Cà phê trứng
Hôm sau, ở trên bàn ăn, Thẩm Vọng Tân nói chuyện Chương trình tạp kỹ với Sơ Sơ, sau khi nghe xong Sơ Sơ nhíu mày, hỏi: “Con bắt buộc phải đi ạ?” Nghe ý của bé có vẻ như bé không muốn đi cho lắm.
Tô Tinh Dã nhìn Thẩm Vọng Tân nói: “Thật ra cũng không bắt buộc phải đi.”
Sơ Sơ “Vâng” một tiếng, “Vậy thì tốt.”
Con ngươi Tô Tinh Dã đảo một vòng, “Nhưng…”
Sơ Sơ vừa cầm cái thìa lại lại hạ xuống, “Nhưng gì ạ?”
“Ừ thì mẹ với bố con có bàn bạc một chút, chuẩn bị cho con thêm một em trai hoặc em gái, nhưng nếu như con không đi, bố cũng không thể nhận Chương trình này, vậy không kiếm được tiền sữa cho em trai em gái con nữa rồi.”
“Khụ khụ…” Thẩm Vọng Tân bị sặc.
Tô Tinh Dã nhìn anh nhướng mày, “Phải không? Chồng?”
“Ờ, đúng, đúng thế.” Sao có thể làm hỏng chuyện của vợ mình được! Khẳng định là không thể! Vậy thì mình cứ phối hợp thôi.
Sơ Sơ nhíu chặt mày, “Nhưng không phải nhà mình còn có tiền tiết kiệm sao?”
“Ờ thì…”
“Hay là con bảo ông ngoại bán biệt thự đi, một căn không đủ thì hai căn? Như thế chắc là đủ rồi ạ?”
Vợ chồng Vọng Tinh mặt đầy hỏi chấm: Bọn họ không tính toán kỹ rồi! Thằng nhóc thối này lại nhiều tiền hơn bọn họ kiếm được trong showbiz.
Nguyên văn 人问号脸: meme anh da đen hỏi chấm
“Thế nhưng đấy là do ông ngoại cho con, như thế còn có ý nghĩa gì nữa.” Tô Tinh Dã tiếp tục nói.
Sơ Sơ tiếp tục im lặng, vài giây qua đi bé nhìn Thẩm Vọng Tân, “Vậy thì con đi.”
Hai vợ chồng nhìn nhau, sự vui vẻ của cả hai lộ hết lên trên mặt.
Sơ Sơ lại nói: “Nhưng…”
“Nhưng gì?”
“Con không muốn có em trai.”
“Hả?”
“Con muốn em gái.”
“Sao con không muốn có em trai?”
“Không phải đã có Quang Quang rồi sao?”
Hai vợ chồng lại cười, “Vậy nếu, mẹ chỉ nói là nếu, thật sự là em trai thì sao?”
Sơ Sơ lại im lặng, có lẽ là đang suy nghĩ, tiếp theo đó, “Nếu như là em trai, cũng không còn cách nào khác, vậy thì có em trai thôi.”
Lúc này hai vợ chồng thật sự không nhịn được nữa cười ầm lên. Sơ Sơ của hai người đáng yêu chết đi được.
Do đó chuyện hai bố con tham gia “Bố ơi mình đi đâu thế” mùa rất nhanh được xác định. Nói vậy hai bố con chính là đội đầu tiên được xác định ở mùa này, do vậy sau khi ký kết hợp đồng mấy ngày, tổ Chương trình “Bố ơi mình đi đâu thế” cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp tuyên bố bọn họ chính là gia đình đầu tiên.
Bố ơi mình đi đâu thế V: Hành trình “Bố ơi mình đi đâu thế” mùa năm bắt đầu khởi động. Đầu tiên hoan nghênh gia đình thứ nhất @YLQSL- Thẩm Vọng Tân của chúng ta cùng với thiếu gia Sơ Sơ yêu quý gia nhập! Chúng ta mong chờ xem!
- AA anh trai và thiếu gia đều đi!!
- Con dấu chính chủ của thiếu gia!!!!!!
- Ôi mẹ ơi!! Đây là weibo chính chủ đúng không! Chắc chắn là weibo chính chủ đăng tin đúng không?
- Đù mà Chương trình tạp kỹ tôi chờ bấy lâu nay! Cứu tôi với!
- Nhớ thiếu gia quá đi!! Em thật sự rất nhớ thiếu gia!!
- Thiếu gia AAAA!! Thiếu gia của mẹ!!!!! Mẹ yêu con!!
Thảo luận nhiều nhất dưới bài post chính chủ toàn là thiếu gia Sơ Sơ. Chỉ trong vài phút mà bài post này được chia sẻ vài trăm nghìn lần, độ hot quá cao làm cho nhân viên của tổ Chương trình đều ngạc nhiên. Song nghĩ đến Thẩm Vọng Tân, điều này cũng không có gì quá khó hiểu. Theo lý mà nói, đã năm năm trôi qua, vợ chồng họ từ phái lưu lượng chuyển thành phái thực lực. Nói thật, trong showbiz, vừa sôi nổi, chi tiền mạnh mẽ đều là fan của các nghệ sĩ theo phái lưu lượng.
Thường thì có lưu lượng nhưng thực lực không đủ, hoặc có thực lực nhưng lưu lượng không đủ, thế nhưng vợ chồng bọn họ tuyệt đối là một trong số ít nghệ sĩ vững vàng có được cả lưu lượng lẫn thực lực. Bọn họ đã nổi tiếng bao nhiêu năm rồi nhưng chưa từng bị tuột dốc, vả lại hai vợ chồng này cứ như là ăn chất bảo quản vậy, mặt của hai vợ chồng cũng không hề có dấu vết gì của năm năm trôi qua, cho dù có đi đóng một bộ thanh xuân vườn trường cũng không hề có cảm giác kệch cỡm, nhóm fan mười bảy mười tám tuổi mới vào fanclub rất đông.
…
Thượng tuần tháng , năm đội gia đình “Bố ơi mình đi đâu thế” đều đã được công bố hết. Ngoài bố con Thẩm Vọng Tân ra, lần lượt là ảnh đế Trương Tường và con trai Duyệt Duyệt, năm ngoái chuyển hình thành diễn viên thực lực – Tạ Nhất Phủ và con gái rượu Miên Miên, MC Lâm Giang và con gái Thao Thao, đội cuối cùng là vận động viên Châu Dục và con gái Tiếu Tiếu.
Cách thức ghi hình của “Bố ơi mình đi đâu thế” là hình thức mấy năm gần đây càng ngày càng nổi - phát sóng trực tiếp. Lúc tổ Chương trình đi đến, bọn họ đang thu dọn hành lý, không, nói một cách chính xác thì là Sơ Sơ đang tự thu dọn hành lý, Tô Tinh Dã đang giúp Thẩm Vọng Tân sắp xếp hành lý, nhân viên tổ Chương trình nhìn nhau, khóe miệng nhếch lên, lợi hại! Yêu rồi!
Một nhân viên chuyển ống kính đến Sơ Sơ đang tự sắp xếp vali. Trong vali của bé đều là quần áo, quần, được xếp vô cùng ngăn nắp, còn giày được xếp vào một nửa vali khác.
Nhân viên hỏi: “Sơ Sơ tự mình sắp xếp vali đúng không?”
Sơ Sơ ngẩng đầu nhìn hắn nói “Vâng”.
“Vậy sao bố với mẹ không giúp con sắp xếp?”
“Bởi vì mẹ con đang giúp bố con sắp xếp.”
Đột nhiên nhân viên nghĩ đến câu nói này “Bố mẹ là chân ái, con cái chỉ là ngoại lệ”. Thiếu gia hình như chính là như thế, hơn nữa hình như thích ứng vô cùng tốt.
- Hahahaha thiếu gia của chúng ta đúng là biết rõ mình phải làm gì
- Động tác xếp quần áo với quần của thiếu gia cũng vô cùng thành thục làm cho người ta đau lòng. Hahahaha
- Thiếu gia: Tôi đã quá quen rồi, không cần nhắc đến tôi.
Bên phía quay Thẩm Vọng Tân, nhân viên chuyển ống kính vừa hay quay đến tủ trưng bày cách đó không xa, hỏi: “Những mô hình lego này là do thầy Thẩm xếp sao?”
Thẩm Vọng Tân quay đều nhìn, lắc đầu nói: “Không phải, là do Sơ Sơ xếp.”
Staff kinh ngạc: “Do Sơ Sơ xếp sao? Thầy Thẩm có giúp không?”
Thẩm Vọng Tân tiếp tục lắc đầu: “Không, toàn bộ đều do nó tự hoàn thành.”
“Sơ Sơ cũng quá giỏi đi!”
“Cũng thường thôi, nó cũng chỉ là hứng thú thôi, đối với với vật mình có hứng thú sẽ vô cùng yêu thích.
Ngược lại nhân viên cũng không nghi ngờ thầy Thẩm sẽ lừa bọn họ, đầu tiên là không cần phải như thế, thứ hai là thầy Thẩm cũng không phải là loại người như vậy, nhưng trong lòng bọn họ không tự chủ được bắt đầu gia tăng sự yêu thích với Sơ Sơ – một bạn nhỏ mới năm tuổi, quả nhiên là con nhà người ta!
- Ôi má ơi! Thiếu gia quá lợi hại! Lego phức tạp như thế này thì em chịu thôi!
- Có thể tự mình hoàn thành mô hình lego như thế này thì thật sự là quá thông minh rồi.
- Không hổ là thiếu gia của chúng ta
Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, Tô Tinh Dã lưu luyến tiễn bọn họ đi xuống dưới nhà.
Trong ống kính, Sơ Sơ tự đẩy vali của mình đi phía trước, phía sau là Tô Tinh Dã đang khoác tay Thẩm Vọng Tân, hai người đang dịu dàng nói nhỏ gì đó, cảnh này dường như không có gì không đúng, lúc nhân viên hỏi bé, Sơ Sơ cũng chỉ nói một câu “Quen là được rồi.”
Đến cửa tiểu khu, lúc này Tô Tinh Dã mới nhớ đến con trai. Cô bước đến chỗ Sơ Sơ, ngồi xổm xuống chỉnh lại mái tóc đen nhánh mềm mại của bé, “Lần này con với bố ra ngoài, con phải chăm sóc bố cho tốt nha Sơ Sơ.”
Fan và quần chúng: Hả? Câu này có gì đó không đúng.
Sơ Sơ: “Con biết rồi.”
Fan và quần chúng:????????
Chỗ này tác giả cũng để meme anh da đen hỏi chấm.
Nghĩ đến năm ngày nữa không thể gặp nhau, trước khi đi Thẩm Vọng Tân không nhịn được giơ tay giữ chặt phía sau đầu của Tô Tinh Dã hôn nhẹ một cái, nói: “Anh đi đây, ở nhà chăm sóc bản thân cho tốt, biết chưa?”
“Em biết rồi, hai người yên tâm ra ngoài chơi đi.”
- Má! Ngọt ngào quá đi mất! Sao hai người lại có thể ngọt đến như thế này!
- Cầu cho Tinh Tinh đi cùng đi mà!
- Có thể không có thể không có thể không?
Sau màn không nỡ tạm biệt của bố mẹ, lúc này bố con hai người mới lên xe của tổ tiết mục. Thẩm Vọng Tân vẫy tay với Tô Tinh Dã ở ngoài xe, “Nhanh về đi, ở ngoài trời nóng lắm.”
Cả hai tay của Tô Tinh Dã cũng vẫy lại anh. Cuối cùng sau khi xe của tổ Chương trình đi khỏi, cô mới rời đi.
Sai khi xe đã đi thật xa, không nhìn thấy hình bóng của Tô Tinh Dã nữa, ánh mắt của Thẩm Vọng Tân mới rơi trên người Sơ Sơ, ấm áp nói: “Con muốn uống nước không?”
Sơ Sơ nhấp nhấp môi, gật đầu.
Thẩm Vọng Tân mở balo bên cạnh người, lôi một chai nước ra ngoài đưa cho bé. Sơ Sơ nhận lấy bình nước, tự mình mở, sau khi uống xong lại vặn nắp vào rồi mới đưa lại cho anh…
…
Điểm đến đầu tiên của Chương trình chính là một làng chài nhỏ ở vùng duyên hải Hạ Môn. Sau khi năm đội gia đình bọn họ đến Hạ Môn sẽ tập trung ở ngoài sân bây, sau đó tất cả ngồi lên xe của Chương trình rồi đi đến làng chài duyên hải đó. Thời điểm bọn họ đến sân bay Hạ Môn là gần giờ sáng, lúc bọn họ đến đó, ở sân bay đã có một đội bố con rồi, lại còn là người quen.
Sau khi Tạ Nhất Phủ nhìn thấy Thẩm Vọng Tân, vẫy vẫy tay với bọn họ, “Anh Thẩm! Ở đây!”
Sơ Sơ chào hỏi, “Con chào chú Tạ.”
“Chào Sơ Sơ, hình như Sơ Sơ lại cao thêm rồi.”
“Con chào chú Thẩm.” Miên Miên nói.
Thẩm Vọng Tân giơ tay sờ sờ mái tóc tết của Miên Miên, “Hôm nay Miên Miên tết tóc thật đẹp.”
Miên Miên có chút ngại ngùng, “Mẹ con tết cho con.”
- Năm năm trước, hai minh tinh cùng nhau tham gia “Nhật ký tân hôn”, năm nay lại cùng tham gia “Bố ơi mình đi đâu thế”. Thật sự là duyên phận như thần vậy. Hahahaha.
- Ôi! Miên Miên bé nhỏ của chúng ta thật đáng yêu!!
- Miên Miên ngại ngùng kìa.
- Mời mọi người nhớ rõ mái tóc tết xinh đẹp của Miên Miên lúc này, về sau còn phải kiểm tra nữa.
Rất nhanh ba đội bố con khác cũng lần lượt đi đến, mọi người chào hỏi nhau. Sau màn chào hỏi, mọi người cùng lên xe, trong xe mở điều hòa với nhiệt độ thích hợp. Năm người đều là đàn ông, không có gì phải ngại ngùng xoắn xuýt, tùy ý lấy một chủ đề ra cũng có thể nói chuyện, còn các bạn nhỏ ầm ĩ một lúc giờ cũng thấy mệt rồi, dựa vào bên cạnh bố, nhắm mắt một lát đã ngủ thiếp đi. Mọi người thấy các bé đã mệt, cũng không nói chuyện nữa.
Chỉ còn cách làng chài khoảng nửa tiếng đi xe nữa, do đó đạo diễn Chương trình tạm thời tắt livestream để mọi người có thể nghỉ ngơi.
Các ông bố cơ bản là nhắm mắt dưỡng thần, còn các bạn nhỏ thật sự đã ngủ, trong xe chỉ có tiếng thở đều đều của các bé sau khi đã ngủ say.
Nửa tiếng sau, các ông bố và con cũng đến làng chài. Trước khi đến nơi, nhân viên tổ Chương trình nhắc nhắc các ông bố ở phía sau, thuận tiện mở lại phát sóng trực tiếp.
- AAAAA Anh trai em đến đây!!
- Em chuẩn bị vừa xem vừa ăn cơm trưa! Vui vẻ!
- Thiếu gia vừa ngủ dậy có chút ngơ ngơ, thế nhưng đáng yêu quá đi mất!! Nhãi con! Má mì yêu con!
Bởi vì lúc bọn họ đến nơi đã là hơn mười rưỡi sáng rồi, trước khi vào tổ Chương trình còn chuẩn bị tình tiết xấu đó là thu lại đồ chơi cả các bạn nhỏ. Năm bạn nhỏ ngoài Sơ Sơ không mang đồ chơi ra thì bốn bé đều mang. Một nhân viên bên cạnh hỏi Sơ Sơ, “Sao cháu không mang đồ chơi?”
Vẻ mặt Sơ Sơ trầm tĩnh, “mang đi cũng bị thu lại”, ý là dứt khoát không mang đi nữa.
Đồ chơi bị lấy ra của các bạn nhỏ đều bị các nhân viên thu lại hết. Hai bé trai bị thu đồ chơi, mặc dù sắc mặt trở nên buồn bã, thế nhưng ngó nhìn Sơ Sơ không mang đồ chơi, đứng ở bên cạnh nhìn, lòng tự trọng không sao nói rõ được của hai bé quấy phá, ngược lại cũng không khóc lóc, chỉ lặng lẽ dính lấy bố của mình không nói gì.
Hai bé gọi trong đội bọn họ Miên Miên và Tiếu Tiếu. Miên Miên mang một con búp bê barbie, bị thu lại rồi cũng không nói gì, im lặng chui vào trong nguc bố, còn Tiếu Tiếu thì không hay rồi, vừa bị thu gấu bông nhỏ, lúc đó không nhịn được, “òa” một tiếng khóc lớn. Nói gì thì nói, Tiếu Tiếu cũng là đứa bé ít tuổi nhất, năm nay mới bốn tuổi rưỡi, lại là bé gái, được chiều chuộng, lại còn là đồ chơi yêu thích nhất, khóc cũng là điều bình thường.
Dựa vào việc dỗ dành đến khô cả cổ của vận động viên cao hơn m – Châu Dục, Tiếu Tiếu vẫn khóc đến hít thở không thông. Nhìn thấy Tiếu Tiếu khóc đến mặt cũng đỏ hết lên, trong lòng mấy người bố cũng thấy không chịu được, đại khái mỗi bố đều là nô lệ của con gái trong tiềm thức, do đó vài ông bố cũng đi lên dỗ nhưng đều không có tác dụng, cuối cùng vẫn là Thẩm Vọng Tân đi lên, quỳ xuống bên cạnh bé, giơ tay sờ sờ đầu nhỏ, “Tiếu Tiếu, đừng khóc nữa được không? Hay là chú ôm cháu nhé?”
Nguyên văn: 女儿奴: ý chỉ một số người bố tình nguyện làm ngựa làm bò cho con gái, chỉ cần con gái nũng nịu.
Tiếu Tiếu khóc đến bị nấc, nghẹn giọng nói: “Không phải... Chú...”
Đây là người duy nhất mà cô bé trả lời lại, nhưng “Không phải chú là sao?”
Khi tất cả mọi người đang khó hiểu, Tiếu Tiếu lại nói: “... Là anh trai.”
Tất cả ông bố khác cùng ông bố ruột của bé: Câm lặng, xin lỗi, làm phiền rồi.
- Hahahahaha, Ôi mẹ ơi cười chết mất! Từ bé Tiếu Tiếu đã cuồng nhan sắc như thế rồi sao?
- Còn phải nói sao. Năm nay anh trai mới có tuổi! Nhưng với cái khuôn mặt đấy các người có nhìn ra là một người tuổi không?
- Người qua đường, nói thật, vừa nhìn thoáng qua tôi còn tưởng là mới hơn tuổi! Thật sự là đẹp trai không chịu được! Tràn đầy thiếu niên! Hâm mộ chết mất!
- Hơn nữa Tinh Tinh mới tuổi! Có ai nhìn ra không!
- Má! Idol của chế đẹp nhất
Lâm Giang cười nói: “Thầy Thẩm, Tiếu Tiếu nói anh là anh trai cũng không trách được, anh xem, chúng ta cùng tuổi nhưng nhìn mặt thì trông như cách nhau cả nửa giáp.” Nói rồi còn tự hố bản thân mình.
Thao Thao ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn bố mình, “Bố, bố biết là tốt rồi.”
Các ông bố khác: Hahahaha, con trai ruột.
Lâm Giang: Dao đâm một nhát!
Thẩm Vọng tân cười phủi phủi tay, “Làm gì có, già rồi già rồi.”
“Hai, em nói mình già rồi, thế anh thì sao?” Trương Tường cười nói. Trương Tường lớn hơn Thẩm Vọng Tân hai tuổi.
Bầu không khí lập tức trở nên hòa thuận vui vẻ, đến Tiếu Tiếu cũng quên mất là mình đang khóc nhưng sau khi gọi anh trai, bé lập tức dính lấy Thẩm Vọng Tân không rời. Lúc bọn họ ở cùng một chỗ, bàn tay bé nhỏ không tự chủ nắm lấy đầu ngón tay của Thẩm Vọng Tân không buông. Trái phải Thẩm Vọng Tân mỗi bên một bé, Châu Dục một mình đơn côi, ai không biết còn tưởng Thẩm Vọng Tân mang một trai một gái đến tham gia Chương trình.
- Anh trai nhất định là nô lệ của con gái! Quá là dịu dàng!
- Tinh Tinh của chúng ta sinh thêm một bé gái đi! Xin đấy! Chắc chắn anh trai sẽ sủng đến tận trời!
- Châu Dục: Là tôi không xứng sao?
- Châu Dục: Cho hỏi có ai thấy con gái tôi không?
- Tôi hâm mộ quá đi mất thôi! Tôi cũng muốn được anh trai ôm
- Tỷ muội phía trên đừng mơ nữa
- -----oOo------