Editor: Lemonade.
Tục ngữ nói rằng nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền chính là nói Tô Tinh Dã. Tô Tinh Dã ngay lập tức xuất hiện ở đầu cầu thang, cô vừa rửa mặt đi ra, còn chưa kịp xuống lầu thì thứ đầu tiên nhìn thấy là nhân viên công tác đang bận bịu lắp camera trong phòng khách của hai người. Nhân viên công tác phấn khích khi nhìn thấy cô, Tô Tinh Dã cũng vô thức vẫy tay về phía bọn họ, chào hỏi, "Buổi sáng tốt lành nha."
(): nguyên văn 很燃 (ngôn ngữ mạng): chỉ trạng thái vui mừng, nhiệt tình, phấn khích.
Nhân viên công tác bọn họ, "Chào buổi sáng... Buổi sáng tốt lành..."
Một màn này được Lý Do kịp thời quay lại được.
——Cmn! Mặt mộc! Đồ ngủ! Người phụ nữ này có thể đẹp như vậy à?
——Oa ah! Áo ngủ đôi ha! Sao mà ngọt dữ vậy trời!!
——Nếu như tôi có thể cưới được người phụ nữ này! Con mẹ nó chứ nằm mơ cười tới tỉnh luôn đó!!
——Đừng có mơ nữa, người phụ nữ này có chủ rồi, khóc thét.
Thẩm Vọng Tân nhìn về phía Tô Tinh Dã đang vẫy tay ở đầu cầu thang, "Xuống đây, ăn sáng này."
Trên mặt Tô Tinh Dã giương lên nụ cười, đi xuống lầu về phía anh, "Thơm quá đi."
Lúc Thẩm Vọng Tân nhìn cô, trong đôi mắt là dịu dàng không thể tưởng tượng được, "Anh rán thêm một quả trứng rồi sau đó thì chúng ta ăn sáng."
"Vậy em đi múc cháo."
"Được."
——Ngọt quá ngọt quá! Hôm nay phần ngọt vượt chỉ tiêu nha!
——Anh trai đối vai Tinh Tinh thật sự rất dịu dàng, rất chăm sóc
——Đây đối với tôi là tình yêu duy nhất mình khát vọng
——Anh trai thường ngày cũng là một người rất dịu dàng, nhưng tôi cảm thấy dịu dàng của anh đối với người khác và đối với Tinh Tnh hoàn toàn khác nhau.
——Cái này đúng, đối với người ta dịu dàng là lễ phép, đối với Tinh Tinh dịu dàng là tình yêu, mẹ nó! Cái này đến cuối cùng là gì yêu thần tiên gì vậy?
Tô Tinh Dã đang bưng cháo, cô nhìn thoáng qua Lý Do đang quay mình, hỏi: "Các anh ăn sáng chưa?"
——Ôi trời!! Này, Tinh Tinh sao lại làm cho người ta cưng như thế chứ?
——A a a anh trai vừa nãy cũng hỏi giống y đúc vậy á
Lý Do nghĩ, thật không hổ là hai người, vậy anh ta trả lời lần nữa, "Ăn rồi ăn rồi."
Lúc này Tô Tinh Dã mới gật đầu, sau đó tiếp tục múc cháo. Khi cô đem hai chén cháo để trên bàn thì Thẩm Vọng Tân cũng mang trứng gà và sữa bò đến, động tác hai người thuần thục nhìn như thường xuyên cùng nhau ăn sáng.
Sau khi bọn họ ăn sáng xong, nhân viên công tác cũng đã lắp xong camera dưới lầu. Camera dưới lầu lắp xong thì kết nối vào thiết bị, khi Hồng Diệu điều khiển có thể tùy ý thay đổi và đồng bộ màn hình trực tiếp.
Thẩm Vọng Tân nhìn thoáng qua nhân viên công tác đã lắp xong camera ở dưới lầu, nói với Tô Tinh Dã: "Tinh Tinh, em đưa họ lên lầu lắp camera được không?"
Tô Tinh Dã gật đầu, "Được chứ, em đưa bọn họ đi nha."
"Được, đi đi."
Bởi vì dưới lầu đã lắp xong camera, dù cho Lý Do không ở đây quay hình thì Hồng Diệu vẫn có thể trực tiếp phát sóng trực tiếp, cho nên Lý Do liền giơ camera đi theo Tô Tinh Dã lên lầu. Trên lầu có năm phòng, ngoại trừ phòng dành cho khách và phòng ngủ nhỏ khác không lắp camera thì phòng ngủ chính, phòng sách và phòng tập nhảy kia đều lắp.
Nhân viên công tác lắp camera ở hành lang, Tô Tinh Dã vốn định dẫn bọn họ đi xem phòng sách, phòng sách rất sạch sẽ, bên trên còn treo một ít tác phẩm, đáng chú ý nhất là 《Thanh Thượng Phú 》của Tào Mô lão sư treo ở giữa.
Lý Do tuy không hiểu nhiều về tranh chữ lắm, nhưng anh ta cũng biết rõ Tào Mô lão sư đấy nhé. Phải nói là tranh chữ 《Thanh Thượng Phú 》của Tào Mô lão sư không ít người muốn cất giữ đều sưu tầm không nổi, nhưng bây giờ lại ở bên trong phòng sách của họ, thế mà không ai nghi ngờ đây là đồ giả được cả, dù sao họ cũng là cháu trai và cháu dâu của Tào Mô lão sư.
Tô Tinh Dã bắt gặp tầm mắt anh ta rơi vào 《Thanh Thượng Phú 》rồi mới nói, "Đây là lúc em đến ăn tết ở nhà của thầy Thẩm, ông ngoại tặng quà cho em đó, rất đẹp nhỉ?"
——Cô gái ngốc, vấn đề này không phải ở chỗ có đẹp hay không, cái này mẹ nó là tiền đó!!
——Vừa gặp mặt đã tặng một bức tranh chữ trị giá bảy chữ số? Con mẹ nó, là tôi không xứng
——Ông ngoại thật sự rất thích Tinh Tinh, nếu không thì sẽ không tặng quà như vậy
——Ông ngoại của người ta, thương tâm khóc
Từ phòng sách đi ra thì đến phòng tập nhảy bên cạnh, phòng tập nhảy rất lớn, so với phòng tập nhảy bình thường thì không khác gì. Mặt trước mặt sau đều là gương, loa được đặt phía trước, hai bên là xà đơn, phía bên trên xà đơn còn treo mấy khung hình tinh xảo, có hình họ chụp một mình, có hình chụp chung cũng có hình mà khi bọn họ cùng hợp tác trong 《Du Quang Vũ 》và 《K 》.
"Tấm ảnh thầy Thẩm chụp một mình này là từ rất lâu rồi phải không?" Lý Do cũng có học bài qua đấy.
Tô Tinh Dã cười gật đầu, chỉ vào một tấm ảnh nói: "Đúng rồi, đây là lúc anh ấy tuổi ở buổi concert Nam Kinh do em chụp đó."
Lý Do sững sờ, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, theo thói quen bình tĩnh, "Em chụp à? Lúc đấy em đi concert rồi hả?"
Tô Tinh Dã còn chưa kịp phản ứng, "Đi chứ, em đi với đám bạn cùng phòng." Sau khi nói xong những lời này thì Tô Tinh Dã cũng kịp phản ứng lại, lúc Thẩm Vọng Tân tuổi là bảy năm trước, lúc ấy vừa quay xong 《Triều Dương Công Chúa 》mấy tháng thôi. Nhìn các nhân viên công tác sau màn ảnh nén cười, cô liên tục chớp mắt, sau đó hướng về phía màn ảnh xấu hổ cười.
Sau đó né tránh ống kính, chỉ vào tấm ảnh khác, giấu đầu hở đuôi nói sang chuyện khác, "Ừm... Chúng ta xem tấm hình này đi... Ừm..."
——Cười chết tôi, chụp ảnh anh trai xấu như vậy ở hiện trường quy mô cỡ lớn đấy
——Mọi người đều biết Tinh Tinh là fan only của anh trai ha ha ha ha ha
——Cô ấy luống cuống cô ấy luống cuống cô ấy luống cuống mắt thường có thể nhìn được luống cuống
——Má ơi thần tượng của tôi là tiểu ngốc nghếch
——Tinh Tinh nói buổi concert tôi biết rõ lắm nha! Tôi cũng đi rồi đó! Mẹ kiếp! Đây chính là bảy năm trước!
——Má nó! Hình này là Tinh Tinh chụp à?? Khó trách trước đó thấy rồi! Đẹp ghê! Khoảng cách gần tốt quá!
...
Từ phòng tập nhảy đi ra liền thấy Thẩm Vọng Tân đã dọn dẹp xong đi lên.
Thẩm Vọng Tân đưa tay ra ôm eo cô như thói quen.
"Đang xem gì vậy?"
"Xem qua phòng vũ đạo với phòng sách của chúng ta một chút."
——Móa! Động tác của anh trai tự nhiên ghê! Chua quá chua quá!
——Má ơi, tại sao sáng sớm tôi lại đi tìm ngược cơ chứ!
——Hai người bọn họ ngọt quá đi! Tôi không ăn sáng mà sao no luôn rồi nè!
——Tôi cũng muốn ôm eo chị gái
(): cười hahahaha
——Tôi cũng muốn được anh trai ôm eo như vậy!!
——Tỷ muội đằng trước tôi qua uống mấy lít rượu ăn mấy miếng mồi mà say thành như vậy thế?
——Lẹ lên lẹ lên tôi muốn xem phòng ngủ của anh trai bọn họ nhất!
——A a a a tôi cũng muốn xem phòng ngủ!! Xem phòng ngủ!
Lý Do liếc qua màn hình, nói: "Thầy Thẩm, cô Tiểu Tô, bên này chúng tôi đều lắp xong rồi." Còn phòng ngủ nữa thôi.
Thẩm Vọng Tân cười nói: "Chúng ta đi lắp ở phòng ngủ đi."
Lý Do gật đầu, "Được."
Sau khi tiến vào phòng ngủ, phát sóng trực tiếp lại bị càn quét.
Nhìn chung thì bốn bộ đồ đặt trên giường ngủ màu xám có cảm giác rất tốt, đầu giường treo ảnh kết hôn của hai người, trên bàn trang điểm đầy mỹ phẩm, phòng thay quần áo cực kỳ lớn, cửa sổ sát đất sạch sẽ, rèm được kéo về phía trước buộc lại bằng chiếc nơ con bướm, ánh mặt trời ấm áp dịu nhẹ từ cửa sổ vụn nhặt rơi vào, rơi xuống căn phòng một màu vàng sặc sỡ, bên cạnh còn có một giàn hoa tươi xanh biếc trồng ngoài sân thượng, sào phơi đồ treo váy nhỏ xinh đẹp của cô và sơ mi quần Tây của anh đón ánh nắng, tiếp thêm vài phần sinh khí.
——Đời sống của hai người tốt ghê
——Tôi công nhận, lúc nhìn đến ban công phơi quần áo đầy nắng tôi hâm mộ lắm
——Đồ vậy trang trí trong nhà của bọn họ cho tôi cảm nhận được hai chữ, ấm áp
Sau khi lắp xong camera, trong trường hợp không đi ra ngoài thì nhân viên công tác chỉ cần điều khiển camera tùy ý lại gần hay thay đổi là được. Hôm nay hai người không có công việc, buổi sáng lắp camera cùng nhân viên công tác, giữa trưa thì ăn cơm do Thẩm Vọng Tân làm.
Hai người ăn xong liền làm ổ trên ghế sô pha trong phòng khách, Thẩm Vọng Tân đeo tai nghe cầm iPad chơi game, Tô Tinh Dã ngồi xếp bằng trên thảm, ghé vào bàn ghi chép kịch bản. Dương Vân vừa nhận cho cô quay một bộ phim điện ảnh, sau khi xong Chương trình truyền hình này thì cô cũng gần vào đoàn làm phim rồi.
Sau giờ ngọ ánh nắng rất tốt, xuyên qua cửa sổ rải rác tràn vào, ấm ấm áp áp không hề chói mắt. Một thời gian rất dài hai người không nói chuyện, yên lặng làm chuyện của mình, ấy thế mà cảnh này lại đẹp giống như một bức tranh.
(): sau giờ.
Tô Tinh Dã không biết lúc nào đã hình thành thói quen xấu cắn bút.
Lúc này không ghi chép kịch bản, Tô Tinh Dã suy nghĩ lại suy nghĩ, không tự chủ được liền bắt đầu đem đầu bút đưa đến bên miệng, còn chưa bắt đầu cắn thì đã nghe âm thanh nhàn nhạt của Thẩm Vọng Tân sau lưng nói: "Không được cắn đầu bút, bẩn."
Trong màn hình Thẩm Vọng Tân thậm chí nhìn cũng không nhìn nhưng lại biết rõ cô cắn bút, cái này đặc biệt gọi là tâm linh tương thông của thần tiên ư??
Sau khi Tô Tinh Dã nghe lập tức hậm hực nhả đầu bút ra, ỷ vào việc anh không nhìn thấy thì nhăn mũi, bĩu môi một cái.
"Không được phép bất mãn với anh." Người nọ nói.
Tô Tinh Dã nghiêng người nhìn anh, cãi lại, "Em không có."
Ngón tay Thẩm Vọng Tân vẫn như trước điều khiển trò chơi, "Thật không có?"
"Không có mà." Âm thanh của cô đặc biệt lớn.
"Em có dám xem lại đoạn phát lại không?" Anh lại hỏi.
Tô Tinh Dã lập tức mím môi, vừa rồi lớn tiếng bấy nhiêu giờ lại yên tĩnh.
Thẩm Vọng Tân ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhướng mày.
Tô Tinh Dã dứt khoát buông kịch bản trong tay ra, đứng dậy ngang nhiên đi về phía anh, nói sang chuyện khác, "Thú vị không?"
——Ha ha ha ha ha hai người này đáng yêu ghê!!
—— Không cần xem phát lại đâu, em chứng minh cho, cô ấy có
—— Ha ha ha ha ha Tinh Tinh của tôi sợ lắm rồi
—— Anh trai đối với Tinh Tinh đúng là rõ như lòng bàn tay
—— Năng lực lảng sang chuyện khác kinh khủng thật
(): khen ngợi.
Thẩm Vọng Tân nhìn người có bộ dạng bị tổn thương nằm nhoài ở bắp đùi mình, cười rồi một tay kéo cô lên sô pha sau đó ôm cô vào trong nguc, hai tay từ eo của cô ôm ở phía trước, cằm chống ở vai cô, tay vẫn cầm iPad tiếp tục điều khiển, "Rất thú vị đó, em phải thử một chút xem sao."
"Nhưng mà em chơi tệ lắm."
"Không sao, tùy tiện chơi thôi mà."
Thẩm Vọng Tân đang chơi trò chơi tên là 《Hòa Bình Tinh Anh 》, thông tục gọi là ăn gà.
"Anh cầm điện thoại em điều khiển."
Tô Tinh Dã suy nghĩ, vậy thì chơi một chút. Vì thế mà thuận theo Thẩm Vọng Tân đang cầm iPad, cô đưa ngón tay thon dài ra di chuyển trên màn hình.
"Trong nhà có người, nổ súng bắn đi."
"Ở đâu? Ở đâu?"
"Đông Nam độ có căn nhà màu đỏ, chỗ cửa sổ."
Tô Tinh Dã nhìn theo hướng anh chỉ, quả nhiên thấy từ cửa sổ ló ra một cái đầu người, cô nhắm súng vào người đó, "Bang bang" mấy phát, người thì bắn không được lại làm cho mục tiêu của mình bại lộ, sau đó người nọ "Bang bang" mấy phát bắn về phía cô bên này, Tô Tinh Dã bị dọa kêu một tiếng, "Bẹp" một phát, ấn vào biểu tượng "Nằm xuống" rồi giấu chính mình trong bụi cỏ, tốc độ ẩn nấp của cô ngược lại cực kỳ nhanh.
Thẩm Vọng Tân nhìn thì không khỏi nở nụ cười, bởi vì tựa lên vai cô nên khiến cho bả vai cô rung động.
Tô Tinh Dã bị anh cười đến đỏ cả tai, "Đều tại súng của em quá yếu thôi."
Thẩm Vọng Tân cười, "Đúng đúng đúng, do súng không tốt. K này một chút cũng không tốt."
Tô Tinh Dã: "..."
Đang nói chuyện, vài tiếng súng "Bang bang" phía sau hai người truyền đến, trực tiếp headshot về phía địch của bọn họ, một làn khói xanh bốc lên, hy sinh, trên màn hình lập tức nhảy ra tám chữ "Đại cát đại lợi chúc mừng ăn gà".
(): bắn vào đầu.
"Ha, huynh đệ có chuyện gì quan trọng à? Sao lại bị đánh thảm tới vậy? Vừa nãy cậu không phải thế đâu."
Thẩm Vọng Tân hàng đôi, đồng đội là được sắp xếp ngẫu nhiên, anh nghe vậy thì mở mic nói: "Thật có lỗi, vừa nãy là bé mèo nhỏ nhà tôi đùa giỡn."
(): 双排: đại khái tìm đồng đội ghép để chơi game.
Tô Tinh Dã lập tức trừng to mắt nhìn về phía anh, "???"
Thẩm Vọng Tân cười rồi bóp má đang phồng lên của cô.
"Cmn? Mèo nhà cậu có thể chơi game à?" Âm thanh của người nọ không khống chế được truyền đến.
Thẩm Vọng Tân "Ừm" một tiếng.
"Tôi đi đây, bé mèo nhỏ kia cũng rất lợi hại đó."
—— Ha ha ha ha cứu tôi cái này buồn cười quá rồi
—— Má nó đôi vợ chồng nhỏ này ha ha ha ha
—— Động tác nằm xuống của Tinh Tinh thuần thục ghê á
—— Bé mèo nhỏ a a a a cưng chiều quá
—— Tô Tinh Dã: anh nói ai là béo mèo nhỏ ai là bé mèo nhỏ??
——Tôi hâm mộ anh trai nhỏ cùng đội với anh trai quá
- —— Anh trai nhỏ có thấy trực tiếp của chúng tôi sao ha ha ha ha
- -----oOo------