Trên đường trở về Tô Tinh Dã đã ngáp liên tục mấy cái, vì thế sau khi vào phòng Thẩm Vọng Tân lập tức đưa cho cô áo ngủ bảo cô đi tắm rửa.
Thẩm Vọng Tân ở bên ngoài đợi một lúc khá lâu cũng không thấy cô đi ra, cuối cùng vẫn đi tới gõ gõ cửa, gọi vài tiếng, “Tinh Tinh?”
Hô vài tiếng cũng không thấy người đáp lại, anh không khỏi hơi lo lắng, bèn mở cửa ra đi vào, sau khi đi vào anh mới biết tại sao lại không thấy người đáp lại, bởi vì người ngâm mình ở bồn tắm không biết đã ngủ từ lúc nào rồi. Anh bất đắc dĩ mà lắc đầu, đi tới duỗi tay thử nhiệt độ nước, nước đã dần nguội, cứ ngủ như vậy mà cũng không sợ cảm mạo. Anh duỗi tay bế người từ trong bồn tắm ra, ánh mắt hơi cứng lại trong chốc lát, cuối cùng vẫn gian nan rời đi, ôm người tới phía dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm áp chảy xuống đã rửa sạch đi bong bóng trên người cô.
Tô Tinh Dã chợt co rúm lại càng thêm áp sát tới nơi có độ ấm, nước trên người cô nhanh chóng thấm ướt áo sơ mi và quần tây trên người Thẩm Vọng Tân, cuối cùng khi ôm cô ra ngoài, gần như anh đang mặc nguyên quần áo sạch sẽ mà tắm qua một lần.
Chờ tới khi anh tắm rửa xong đi ra, trên giường đã có một cái bọc nhỏ nhô lên, cả người cuộn tròn lại trong chăn, bàn tay nắm chặt mép chăn. Thẩm Vọng Tân bật cười, sau khi tắt đèn ngủ trên bàn cạnh đầu giường rồi lên giường, có lẽ là đã hình thành thói quen, sau khi anh lên giường, Tô Tinh Dã đã tự động dựa gần vào anh, hai tay ôm eo anh, đầu cũng tìm được hõm vai gần cổ anh mà dụi vào.
Thẩm Vọng Tân bị sự ỷ lại trong vô thức này của cô đâm vào sâu trong tim, dịu dàng vén sợi tóc vương trên gò má của cô lên, cúi đầu khẽ hôn xuống đỉnh đầu cô, sau đó ôm chặt lấy người cô vào trong nguc mình, thấp giọng nói: “Ngủ ngon, tối nay mơ mộng đẹp.”
Tô Tinh Dã ngủ thẳng một giấc rồi tự nhiên tỉnh, thoải mái vươn người một cái, bàn tay đụng trúng Thẩm Vọng Tân ở bên cạnh, còn chưa kịp thu lại đã bị hai bàn tay ấm áp nắm lấy, giọng nói khàn khàn gợi cảm vang lên từ trên đỉnh đầu, “Tỉnh rồi à?”
Tô Tinh Dã chen ngón tay vào các kẽ hở giữa ngón tay của anh, đè nửa người trên nguc anh, “Ừm” một tiếng.
Một bàn tay khác của Thẩm Vọng Tân xoa đầu cô.
Tô Tinh Dã rũ hai mắt xuống, chôn gò má vào hõm vai gần cổ anh, môi chạm vào, nhẹ nhàng cọ xát, vì thế cô cảm giác rõ thân hình phía dưới cứng đờ, cô cười một tiếng, “Thật là đói, muốn đi ăn sáng…” Nói xong bèn muốn chống người lên, nhưng chỉ vừa mới động, phía sau eo đã bị hai bàn tay to kia ấn chặt xuống.
“Trêu chọc xong lại muốn chạy à?” Giọng nói ẩn chứa vài phần uy hiếp.
Tô Tinh Dã lập tức phản bác, “Em nào có trêu chọc? Không phải… Á!”
Tô Tinh Dã mở to hai mắt, không thể tin nổi mà nhìn anh, “Anh…”
Thẩm Vọng Tân nhìn cô, “Anh làm sao?”
Tô Tinh Dã cúi đầu nhìn thoáng qua, gò má đỏ lên, “Anh, đi ra đi.”
Khóe môi Thẩm Vọng Tân khẽ cong lên, ôm lấy eo cô hơi nâng lên chút, vị trí của hai người đảo ngược lại.
Tô Tinh Dã căng thẳng túm lấy mép áo anh, “Làm gì thế?”
“Em nói xem?”
“Em… Ưm…”
Chăn xốc qua đỉnh đầu, nhất thời một mảnh tăm tối.
Trong chăn là tiếng ma sát sột soạt, Thẩm Vọng Tân mạnh mẽ ấn Tô Tinh Dã giống như một con cá chạch nhỏ đang muốn tránh thoát xuống, bởi vì đêm qua cô thật sự quá mệt mỏi, trên đường về vẫn luôn mơ màng sắp ngủ, anh cũng đau lòng cô, nhưng mà bây giờ mới sáng sớm chính cô lại châm lửa, lửa đã cháy không thể không dập được.
Tô Tinh Dã vốn nghĩ muốn đi ăn bữa sáng, nhưng sau khi lăn lộn một trận xong, căn bản có thể bỏ bữa sáng rồi.
Sau khi kết thúc, hai người đã thấm đẫm mồ hôi, đùi, vòng eo và cánh tay của Tô Tinh Dã gần như bủn rủn không còn sức lực, cô quay đầu đi để cái gáy cho anh nhìn, không muốn nói chuyện.
Thẩm Vọng Tân cưỡng chế xoay đầu của cô lại, mạnh mẽ hôn xuống cái trán nói, “Chuẩn bị chút rồi đưa em đi ăn cơm.”
Tô Tinh Dã bĩu môi, “Quá đói rồi, không muốn ăn.”
“Cha Yan Yue Se cũng không muốn uống à?”
Hai mắt Tô Tinh Dã hơi sáng lên, mím mím môi, cuối cùng vẫn vươn tay về phía anh, “Anh chuẩn bị cho em.”
Thẩm Vọng Tân cười duỗi tay vuốt mũi của cô nói, “Tuân mệnh.”
Hai người chuẩn bị xong, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang rồi lập tức gọi taxi đi phố Thái Bình, có vẻ là hai người họ thật sự quá thoải mái nên ở trên phố Thái Bình, nơi mà liếc mắt nhìn một cái trong đám người toàn có đôi có cặp thì cũng không quá khiến người khác chú ý, đoàn người xếp hàng ở Cha Yan Yue Se cũng khá dài, sau khi cầm bảng số hai người bèn đi mua đồ ăn vặt khác trước.
Chờ hai người mua đậu phụ thối xong thì bảng số của Cha Yan Yue Se cũng vừa lúc rung lên, hai người cầm bảng số về lại cửa hàng Cha Yan Yue Se, người vẫn đông như cũ, anh đi lấy, Tô Tinh Dã bèn bưng đậu phụ thối đứng ở bên ngoài hàng người chờ anh.
Bởi vì muốn ăn đậu phụ thối, cho nên Tô Tinh Dã tháo khẩu trang xuống, bản thân cô cũng hề phát hiện ra điều gì, mãi đến khi có một giọng nói nho nhỏ vang lên, lúc bấy giờ cô mới phản ứng lại.
“Hình như là… Tô Tinh Dã?”
Tô Tinh Dã mơ hồ nghe được tên của mình bèn nhìn qua nơi phát ra tiếng, vừa nhìn tới thì thấy mấy cô gái nhỏ đứng cách cô một khoảng xa.
Lúc cô nhìn tới, mấy cô gái nhỏ cũng đã xác nhận xong, không phải hình như, mà là chắc chắn! Rõ ràng người mà ngày hôm qua ở trên tiệc tối qua năm mới cách xa như thế, lúc này lại ở ngay trước mặt các cô mà chỉ cách có khoảng ba bốn mét thôi, thật sự muốn khóc.
“Thật sự là Tô Tinh Dã!”
“Trời ơi!!”
“Nữ thần của tôi!”
“…”
Tô Tinh Dã nhất thời ngốc ra, nửa ngày cũng không hoàn hồn, chờ lúc cô phản ứng lại, mấy cô gái nhỏ đã cẩn thận đi tới chỗ của cô, “Xin chào, chúng em là fans của chị, chị có thể ký tên cho chúng em không ạ?”
Tô Tinh Dã nhìn thoáng qua đậu phụ thối đang bưng trên tay, nhìn bộ dáng các cô gái có vẻ cũng không có giấy bút, vì thế nói: “Hình như ký tên không được tiện lắm, chụp chung một tấm ảnh có được không?”
Mấy nữ sinh liếc nhau, trong mắt lóe ra tia sáng, má ơi! Chị gái của các cô cũng quá dịu dàng đi! Chụp ảnh chung được chứ! Chụp ảnh chung đương nhiên là được rồi!
Vì thế các cô gái kích động lấy di động ra, tay cũng run rẩy.
Thẩm Vọng Tân lấy xong trà sữa đi ra vừa lúc nhìn thấy Tô Tinh Dã bị mấy nữ sinh vây quanh, mỉm cười đứng ở một bên xem các cô chụp ảnh chung.
Tô Tinh Dã chụp xong ảnh bấy giờ mới nhìn đến Thẩm Vọng Tân đứng ở một bên, cô dịu dàng nói với mấy nữ sinh: “Cảm ơn các bạn đã yêu thích tôi, tôi phải đi trước đây.” Nói xong cô tạo thế “Suỵt” với các cô gái.
Mấy nữ sinh gật đầu liên tục, đây là đời sống cá nhân của cô, các cô ấy hiểu, hiểu chứ.
Vì thế các cô đã nhìn thấy Tô Tinh Dã vừa mới chụp ảnh chung cùng các cô xong đi về một người đàn ông mặc áo lông vũ sẫm màu, người đàn ông đầu đội mũ lưỡi trai màu đỏ đeo khẩu trang màu đen đi tới, anh ấy đưa trà Yan Yue Se cầm trên tay cho Tô Tinh Dã xong, dường như cảm nhận được tầm mắt của các cô, người đàn ông gật gật đầu với các cô, sau đi rời đi với Tô Tinh Dã.
Mấy nữ sinh đứng tại chỗ nửa ngày mới hoàn hồn lại, “Vừa mới… Vừa rồi đó là Thẩm Vọng Tân à?”
“Ngoài anh ấy ra còn có thể là ai khác sao?”
“Mẹ ơi…”
“Trời ạ, vừa rồi anh ấy còn gật đầu với chúng ta có phải không? Tớ không nhìn lầm có đúng không?”
“Đúng vậy, cậu không có nhìn lầm đâu, là gật đầu.”
“Móa! Tớ đã đứng cùng hai người họ!”
“Tớ mẹ nó đã đứng đó đêm qua! Cảm giác đứng rất chân thực đấy!”
“Đúng rồi, mấy cậu có nhận ra không, mũ lưỡi trai của hai người họ…”
“Tinh Tinh đội màu xanh dương, Thẩm Vọng Tân đội màu đỏ, móa nó! Vả chết tôi đi!”
Cuối cùng Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã vẫn lên hot search, lên hot search là do hai người xếp hàng đi ăn tôm hùm đất bị những người khác phát hiện, đêm qua hai người vừa mới ở tiệc tối qua năm mới làm chấn động vô số người xem, hôm nay đã xuất hiện ở đầu đường Trường Sa xếp hàng ăn tôm hùm đất, điều này khiến cho cư dân mạng vốn đang cười “Ha ha ha ha” lúc sau lại im lặng, mẹ nó! Đôi tình nhân này thật sự quá ngọt!
Sau khi về lại Bắc Kinh, Tô Tinh Dã nhận được cuộc gọi của Tô Châu, đầu bên kia không biết nói cái gì, Tô Tinh Dã hơi ngồi thẳng người, giọng nói toát lên vẻ kích động, “Thật, thật vậy ư?”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Tinh Dã cười chạy tới chỗ Thẩm Vọng Tân đang nấu ăn trong phòng bếp, ôm lấy anh từ phía sau, đầu thò lại gần, cười nói: “Ba em vừa mới gọi điện cho em, nói là năm nay sẽ về ăn Tết.”
Thẩm Vọng Tân xoay người ôm eo cô, “Chính miệng bác trai nói à?”
“Ừ, đúng vậy.”
Thẩm Vọng Tân nhìn ý cười không thể giấu được trên mặt Tô Tinh Dã, khóe miệng cũng cong lên theo, “Vui thế sao?”
Tô Tinh Dã gật đầu thật mạnh, “Đã lâu rồi em không ăn Tết cùng với ba.”
“Vậy bác có nói lúc nào thì về không?”
“Nói là cuối tuần sau sẽ về.”
“Vậy chờ bác trai về, chúng mình cùng đi đón bác nhé?”
“Được, có thể.” Tô Tinh Dã nhìn thoáng qua canh gà đang sôi sục nổi bong bóng trong nồi nói, “Hình như canh gà hầm xong rồi đó.”
Thẩm Vọng Tân cười chạm nhẹ vào cái trán của cô, “Đi dọn chén đũa, ăn cơm thôi.”
“Được.”
Điều đầu tiên Tô Châu làm khi trở về là gọi điện thoại cho Tô Tinh Dã, khi biết bọn họ muốn tới đây đón người thì đã từ chối, bởi vì lúc ông đến Bắc Kinh chắc cũng đã rạng sáng, quá muộn, nhưng không thể lay chuyển được Tô Tinh Dã.
Hai giờ sáng ở sân bay cơ bản không có nhiều người, hai người đều mặc kín mít đứng ở bên ngoài chờ, ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua đã thấy được bóng dáng quen thuộc, Tô Tinh Dã lập tức nhấc chân chạy chậm tới, “Ba!”
Tô Châu nhìn thấy một bóng người trùm kín mít chạy về phía mình, vừa cười vừa bước nhanh chân hơn.
Tô Tinh Dã chạy đến trước mặt ông, giơ tay ôm lấy cánh tay ông, “Ba đã về rồi sao?”
Tô Châu duỗi tay sờ lên tóc trên đỉnh đầu cô, “Đúng thế, lần này có phải ba nói được là làm được hay không?”
Tô Tinh Dã gật đầu “Ừm” một tiếng.
Thẩm Vọng Tân đến gần, chào hỏi Tô Châu, “Chào bác trai ạ.”
Tô Châu vỗ vỗ bờ vai của anh, “Ừ, đã khá lâu không gặp, có khỏe không?”
“Rất khỏe ạ, Tinh Tinh cũng khỏe.”
Tô Châu lặng lẽ cười, đuôi lông mày khẽ nhếch lên.
Thẩm Vọng Tân giúp trợ lý Trương cùng bỏ hành lý vào cốp xe, Tô Tinh Dã thì ôm cánh tay của Tô Châu đứng ở một bên chờ bọn họ.
Mấy người Dương Vân biết đêm nay bọn họ sẽ trở về, cho nên vẫn chưa hề ngủ, đèn trong sân vẫn còn sáng.
Sau khi lấy hàng lý đi vào, Tô Tinh Dã nói với Tô Châu: “Ba, con… con đi tiễn anh ấy.”
Tô Châu liếc mắt nhìn cô một cái, nhướng mày với cô nói, “Đi đi.”
Tô Tinh Dã lập tức chạy ra ngoài, Tô Châu cười lắc lắc đầu.
Tô Tinh Dã gõ nhẹ lên cửa sổ xe, cửa sổ xe được kéo xuống, cô ghé vào một bên nói, “Trở về trên đường đi chậm một chút nha.”
Thẩm Vọng Tân vươn tay tới sờ sờ đầu cô, “Ừ, anh biết rồi.”
Tô Tinh Dã nhìn anh, cuối cùng vẫn không nhịn được duỗi tay vào túm chặt cổ áo của anh, áp môi xuống.
Thẩm Vọng Tân tháo dây an toàn “cạch” một tiếng, giơ tay giữ lấy gáy của cô làm sâu thêm nụ hôn này.
Trán chạm trán, hơi thở quấn quýt, “Vào đi thôi, bên ngoài lạnh lắm.”
Tô Tinh Dã mím môi lại, gật đầu, lùi ra sau, vẫy tay với anh.
Chú thích: () Cha Yan Yue Se: tiếng Trung 茶颜悦色, Hán Việt là Trà Nhan Duyệt Sắc, là một thương hiệu trà cổ của Trung Quốc tại Trường Sa, Hồ Nam Trung Quốc, được thành lập vào năm . Đây là một thương hiệu trà địa phương nổi tiếng nhất tại Trường Sa; về mặt hình ảnh, nhãn hiệu, tên đồ uống, cách trang trí cửa hàng,... đều toát lên vẻ cổ điển truyền thống của xứ Trung.