Editor: Pepsi
Quả nhiên hơn ba giờ chiều, Tô Châu chạy tới bệnh viện với vẻ phong trần mệt mỏi. Cách cửa sổ phòng bệnh, ông thấy con gái đang ngồi trên giường bệnh, cô đang lật xem một quyển sách, còn người đàn ông ngồi bên cạnh giường bệnh của cô đã gọt táo, xắt nhỏ và đang dùng tăm xiên từng miếng đút cho cô.
Tô Châu giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa phòng bệnh, hai người bên trong nhìn ra cửa theo phản xạ thì thấy ông mở cửa bước vào.
Tô Tinh Dã lập tức ngơ ngẩn, cô biết chị Vân đã nói chuyện này với ba cô nhưng cô không ngờ lúc này ông lại xuất hiện ở đây.
Tô Châu thấy con gái đang ngây ra như phỗng thì cười hỏi: “Sao vậy? Không nhận ra ba à?”
Tô Tinh Dã lập tức lắc đầu: “Ba, sao ba về rồi?”
Sau khi Tô Châu vào, Thẩm Vọng Tân đã mơ hồ đoán được, khi nghe Tô Tinh Dã gọi vậy thì anh càng thêm xác nhận. Anh lập tức để đĩa trái cây xuống rồi đứng dậy lễ phép chào hỏi: “Chào bác trai.”
Tô Châu nhìn Thẩm Vọng Tân rồi gật đầu với anh, sau đó không nói thêm gì nữa.
Thẩm Vọng Tân tự giác bưng ghế lại cho ông: “Bác trai, bác ngồi đi ạ.”
Tô Châu ngồi xuống bên giường bệnh của Tô Tinh Dã, nhìn vào băng gạc đang được quấn trên mắt cô: “Con khỏe chứ? Đau không?”
Tô Tinh Dã lắc đầu: “Không sao, con hết đau rồi.”
Tô Châu vươn tay nhẹ nhàng xoa gáy cô: “Sao con lại không cẩn thận vậy hả, nếu con có chuyện gì thì ba phải làm sao mới được đây?”
Cảm giác chua xót chợt trào dâng lên, giọng nói của Tô Tinh Dã hơi nghẹn ngào khó bề nhận ra: “Con xin lỗi.”
“Con bé ngốc này, với ba mà xin lỗi gì hả con?”
Thẩm Vọng Tân lặng lẽ đưa một ly nước ấm cho Tô Châu: “Bác trai, mời bác uống nước ạ.”
Tô Châu nghiêng đầu nhìn Thẩm Vọng Tân, sau đó đưa tay nhận ly nước của anh: “Cảm ơn.”
Thẩm Vọng Tân lắc đầu: “Không cần khách sáo đâu ạ.”
Tô Tinh Dã lướt nhìn hai người một lượt, sau đó chủ động giới thiệu Thẩm Vọng Tân với Tô Châu.
Thẩm Vọng Tân lập tức đứng dậy, khom lưng chào Tô Châu: “Bác trai, chào bác ạ, con tên là Thẩm Vọng Tân, là bạn trai của Tinh Tinh.”
Khi nghe mấy từ “bạn trai của Tinh Tinh” thì chân mày Tô Châu hơi nhướng lên: “Ừ, tôi có nghe qua.”
Thẩm Vọng Tân tự nhận mình không phải là một người dễ căng thẳng, nhưng hôm nay anh hồi hộp tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, chủ yếu là khí thế của bác Tô quá kinh khủng, khí thế mạnh mẽ này được tôi luyện qua sóng gió cuộc đời và tích lũy theo năm tháng.
Tô Tinh Dã cũng nhận ra lúc này ông ba nhà mình đã bộc lộ khí thế nên cô nhỏ giọng gọi: “Ba.”
Tô Châu nhìn sang Tô Tinh Dã, giọng điệu có vẻ trêu chọc: “Bảo vệ nó à?”
Gò má Tô Tinh Dã bỗng ửng hồng: “Con… Không phải…”
“Được rồi được rồi, con không cần giải thích đâu.” Tô Châu nhìn qua Thẩm Vọng Tân rồi hỏi: “Ở cùng nhau bao lâu rồi?”
Thẩm Vọng Tân không chút do dự đáp: “Hai năm hai mươi lăm ngày, cũng chính là ngày ạ.”
Anh không suy nghĩ mà bật thốt khiến Tô Châu và Tô Tinh Dã đều sửng sốt. Tô Tinh Dã nhìn anh, sao anh có thể mau chóng nói ra chính xác khoảng thời gian họ ở bên nhau thế, cô còn không nhớ rõ như anh nữa là.
Tuy vậy câu trả lời này của Thẩm Vọng Tân lại lấy được cảm tình của Tô Châu, từ khi vào cửa đây là lần đầu tiên ông bắt đầu mỉm cười với anh: “Nhớ rõ thế à?”
“Mỗi một ngày con đều nhớ rõ thời gian ở bên Tinh Tinh.”
Tô Châu lặng lẽ nhếch môi: “Miệng ngọt vậy, chẳng trách con gái tôi thích cậu đến thế.”
Thẩm Vọng Tân nhận ra những lời này hơi không ổn lắm nên anh lập tức giải thích: “Bác trai, con với Tinh Tinh...”
“Được rồi, cậu đừng căng thẳng quá như vậy, tôi có nói gì đâu.” Tô Châu cười nói. Tinh Tinh dự định Tết năm nay mới đích thân kể về chuyện của con bé và cậu này cho ông nghe, nhưng trước đó ông đã biết lâu rồi, dù gì Dương Vân là nhân viên ăn lương của ông mà.
Thật ra ban đầu ông không tán thành hai đứa ở bên nhau, nhưng ông lại nhớ đến những lời Dương Vân nói khi báo cáo với ông, cộng thêm một vài tấm hình, thì ông mới nhận ra đã lâu rồi con gái của ông chưa từng vui vẻ như vậy, lúc cô cười tươi lên nom đôi mắt sáng rực, mà một phần lý do trong đó là nhờ chàng trai tên Thẩm Vọng Tân này.
Vì vậy ông lập tức bảo trợ lý Trương cẩn thận điều tra về gia thế và bối cảnh của anh. Sau khi điều tra, đột nhiên ông hiểu ra vì sao Tinh Tinh của ông lại thích cậu này rồi. Anh có một gia đình văn minh, ba mẹ yêu thương nhau, trưởng thành cùng anh trai, ngay cả ông ngoại của anh cũng là một nhà thư pháp lớn lừng lẫy - Tào Mô. Cậu bé lớn lên trong không khí gia đình thế này, tam quan chính trực và ấm áp khôn cùng, do đó sự ấm áp này đã thu hút Tinh Tinh của ông.
Nói không ngoa, ông cũng chứng kiến cậu trai trẻ này trưởng thành từng chút một đến bây giờ, tuy ông không thích giới giải trí xấu xa như cái thùng nhuộm đó, nhưng dựa vào cố gắng của mình anh dần dần đứng vững trong giới, từ từ trưởng thành tự gánh vác mọi thứ, nhắc đến đúng là đáng để kiêu ngạo, không hổ là người mà Tinh Tinh nhà ông vừa ý.
Tô Châu xác định Tô Tinh Dã không có vấn đề gì thì hôm sau mua vé máy bay rời đi. Thẩm Vọng Tân đích thân đưa họ đến sân bay. Trước khi lên máy bay, Tô Châu đưa tay vỗ vai anh rồi nói: “Lần sau về hai nhà chúng ta tìm cơ hội ăn một bữa cơm đi.”
Thẩm Vọng Tân sửng sốt: “Bác trai...”
Tô Châu dựng mày lên: “Sao hả? Không muốn à?”
Đôi mắt sâu hút của Thẩm Vọng Tân tỏa sáng: “Đồng ý, đương nhiên đồng ý ạ.”
Nghe vậy, Tô Châu mới mỉm cười thỏa mãn.
Dưới yêu cầu mạnh mẽ của Thẩm Vọng Tân, Tô Tinh Dã ở bệnh viện một tuần. Trong một tuần ở đây, nhóm Du Thư Yên có chạy tới thăm cô, thấy rõ lịch trình của mọi người đều bận bịu nhưng vẫn đến thăm cô. Khi biết cô không có gì nghiêm trọng thì ngồi chưa được bao lâu, họ lại vội vã bận rộn chạy lịch của mình, điều này làm trái tim thấy Tô Tinh Dã ấm áp lạ thường, đôi khi cô thật sự may mắn, may vì mình vào giới giải trí, nếu không sẽ không gặp được họ rồi.
Làm xong kiểm tra trước khi xuất viện, lúc này mới làm thủ tục xuất viện, băng gạc trên mắt cô đã được gỡ xuống, trên mí mắt có một dấu sẹo mờ mờ do vết thương để lại.
Tô Tinh Dã cầm gương nhỏ soi mắt trái của mình, có một vết sẹo màu trắng mờ, dù không rõ rệt nhưng nó đã tồn tại rồi.
Thẩm Vọng Tân giúp cô xếp lại quần áo bệnh nhân, thấy cô cau mày khi soi gương anh mới cười nói: “Yên tâm đi, bác sĩ nói sẽ không để lại sẹo đâu, sẽ lành mà.”
Chân mày Tô Tinh Dã vẫn nhíu chặt: “Nhưng đẹp hay xấu.”
Thẩm Vọng Tân giữ lấy bờ vai mảnh dẻ của cô, cúi người xuống mí mắt cô sau đó hôn khẽ lên mí mắt vài cái: “Không xấu tí nào.”
Cảnh ngược chó này vừa khéo bị Đường Viên và Tiểu Thuần đang cầm đơn thuốc của bác sĩ quay về bắt gặp, hai cô ăn ý liếc nhau rồi bất chợt mỉm cười, hầy, lại tới nữa rồi.
Thẩm Vọng Tân liếc thấy hai người đang đứng ở cửa nhưng vẻ mặt vẫn tự nhiên. Anh vừa cầm lấy mũ đội lên cho Tô Tinh Dã vừa nói với hai cô: “Vào đây, lo thu dọn rồi đi thôi.”
“À, vâng.”
Tiểu Thuần bỏ thuốc thoa ngoài da vào ba lô.
Trong khoảng thời gian Tô Tinh Dã nằm viện, cổng bệnh viện không chỉ có fan mà còn có cả phóng viên, tuy hai người chưa chính thức công khai yêu đương nhưng hình ảnh và video Thẩm Vọng Tân bồng Tô Tinh Dã chạy như bay vào xe cứu thương lúc trước còn đang lan rộng trên mạng, sau này anh còn ở bệnh viện chăm sóc không rời một tấc, thật ra không cần chính chủ tuyên bố gì nữa, đây đã là một bí mật công khai rồi.
Phóng viên ngồi xổm bên ngoài, thấy bóng dáng quen thuộc đang ra khỏi bệnh viện thì họ nhanh chóng vây quanh. Tô Tinh Dã đội mũ và đeo khẩu trang, còn Thẩm Vọng Tân không thấy đội mũ hay trang bị khẩu trang gì cả.
Thẩm Vọng Tân thấy phóng viên tới thì đưa tay bảo vệ Tô Tinh Dã ở phía sau, anh dịu giọng nói: “Cảm phiền các bạn phóng viên có thể tắt flash được không?”
Nghe Thẩm Vọng Tân dùng giọng nói nhẹ nhàng thương lượng với họ, mọi người biết lần này Tô Tinh Dã bị thương ở mắt nên có lẽ sẽ khó chịu với đèn flash, vì thế các phóng viên đều biết điều tắt đèn flash đi.
Sau khi phóng viên hỏi về tình yêu của hai người, Thẩm Vọng Tân thoải mái nắm tay Tô Tinh Dã giơ lên: “Đúng như mọi người đã thấy đây.”
Hai người nhìn nhau, sau đó ăn ý nhìn vào ống kính rồi cúi chào.
Đường Viên và Tiểu Thuần thấy thế cũng vội vàng tách các phóng viên ra. Thẩm Vọng Tân che chở Tô Tinh Dã đi đến xe bảo mẫu. Trước khi lên xe, Tô Tinh Dã thấy có vài cô gái trẻ đứng gần đó và trên tay của các cô đang cầm banner của mình.
Tô Tinh Dã nhìn các cô ấy, mỉm cười dưới lớp khẩu trang, sau đó giơ tay vẫy vẫy họ.
Đương nhiên khi nhóm Mãn Thiên Tinh thấy Tô Tinh Dã vẫy tay với mình thì bỗng chốc thét lên chói tai, bởi vì có khá nhiều phóng viên và không muốn bị hỗn loạn hơn, nên các cô cũng không dám qua mà chỉ đành đứng đây lặng lẽ nhìn cô, thế nhưng các cô không ngờ cô đã thấy họ, còn vẫy tay chào họ nữa nên đã kích động đến mức nước mắt rơi tong tỏng xuống không kiềm chế được.
“Tinh Tinh, phải nghỉ ngơi thật tốt nha!”
“Cố gắng lên! Chúng em luôn ở bên chị!”
“...”
Một người mở lời trước thì những người khác cũng bắt đầu nói theo.
Tô Tinh Dã nghiêm túc ra hiệu OK với các cô rồi mới lên xe.
Cuộc phỏng vấn ngắn gọn của hai người ở cổng bệnh viện nhanh chóng lên hotsearch.
Tô Tinh Dã Thẩm Vọng Tân công khai tình yêu
Tô Tinh Dã xuất viện
Tô Tinh Dã Thẩm Vọng Tân cúi chào
Tình yêu của hai người đã hoàn toàn được xác định, độ hot liên tục lên cao, phải nói họ là đôi đầu tiên trong giới giải trí được toàn bộ dân mạng chúc phúc khi công khai tình cảm. Dưới hotsearch toàn là bình luận chúc phúc, không biết còn tưởng rằng của một nhà nhưng thật ra không phải, dẫn đầu trong đại quân bình luận chính là fan của cả ba nhà là hai nhà fan only và fan CP, còn về fan người qua đường đã hoàn toàn bị cuốn theo ba nhà này rồi, thống nhất cùng nhau copy paste.
Tại sao ba nhà lại hài hòa đến vậy âu cũng có nguyên nhân, đầu tiên fan của Thẩm Vọng Tân đã từng rối loạn và từng trải qua một cuộc thanh lọc fan quy mô lớn, những fan ở lại đều được tiêm mũi dự phòng và chuẩn bị sẵn tâm lý. Vả lại, khá nhiều Lượng Tân Tân không phải fan của Tô Tinh Dã, nhưng họ luôn giữ ấn tượng tốt với cô theo cách của người qua đường, lần này cô gặp chuyện không may nhưng cũng có không ít Lượng Tân Tân từng lo lắng, cầu phúc cho cô.
Nói cách khác, lần này chuyện xui rủi của Tô Tinh Dã thật sự đã ngược fan tàn tạ một phen. Dựa vào tình yêu thương idol nhà mình, các cô chỉ hy vọng bé cưng của họ được khỏe mạnh, cô thích ai thì cứ thích, muốn ở bên ai thì cứ ở, họ sẽ không có bất kỳ yêu cầu gì với cô đâu, chỉ cần su này cô đừng gặp chuyện bất trắc, sống khỏe mạnh và bình an là tốt rồi.
- -----oOo------