Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

chương 132

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trên đường Lương Đẳng đón Tô Tinh Dã trở về, không khí giữa hai người không hề tẻ nhạt, một câu hỏi một câu đáp cứ thế mà trò chuyện với nhau, họ nhanh chóng đến được địa điểm. Lương Đẳng giúp Tô Tinh Dã lấy vali, Tô Tinh Dã bưng ly nước giữ nhiệt của cậu ta, hai người men theo con đường nhỏ mà đi.

—— Thế này cũng quá hài hòa đi chứ! ôi trời ơi, đẹp quá đi mất

—— đẹp thật đấy, tôi khóc luôn này.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Còn chưa vào cửa, hai người thầy từ phía trước đã nhìn thấy hai người bọn họ từ xa đi đến, vậy tay với họ đồng thời đi đến chào đón họ, “Về rồi đó à?”

Lương Đẳng cũng vẫy tay với họ, “Chào thầy Ngô, chào thầy Kim, bọn em về rồi ạ.”

Tô Tinh Dã nhìn hai người thầy đang đi đến, lập tức cúi người chào: “Chào thầy Ngô, chào thầy Kim.”

“Chào em, Tinh Dã.” Gương mặt hai người thầy đều mang theo vẻ hiền từ và hân hoan, có thể thấy được ấn tượng đầu tiên mà Tô Tinh Dã mang lại cho bọn họ là rất tốt.

Ngô Điển để ý thấy tay Tô Tinh Dã đang cầm ly giữ nhiệt, nhìn thấy có vẻ là hơi nóng, đột nhiên nhớ ra lúc sáng khi đi qua đây đã từng nhìn thấy trong vali của Lương Đẳng, vì thế anh ta không nói không rằng đẩy nhẹ vai của Kim Hàn. Nhìn theo tầm mắt của anh ta, Kim Hàn cũng nhận ra cái ly giữ nhiệt quen thuộc, thế là hai người lại trao đổi ánh mắt với nhau, nháy mắt cười mà không nói gì.

Nơi mà tổ chương trình chuẩn bị cho bọn họ ở là một căn biệt thự nhỏ, đương nhiên căn biệt thự nhỏ tọa lạc ở trong huyện có một mảnh sân cực kỳ to, bên trong có vườn rau, trồng một số loại rau cải thông thường.

Lương Đẳng mang vali của cô tới cửa phòng, bên trong có hai giường tầng, cửa sổ lồi (), ghế sofa và một phòng tắm riêng. Phần sắp xếp này là suy nghĩ cho khách mời nữ mà làm. Không có gì ngạc nhiên khi khách mời là nữ đến, họ đều ở chỗ này.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Để thuận tiện, cô chọn giường ở phía trong, tầng phía dưới.

Sau khi Lương Đẳng đi xuống dưới, lúc này Tô Tinh Dã mới đi sắp xếp lại đồ đạc trong vali, lúc mở vali ra, khán giả thấy cô lấy ra một chiếc túi đựng đồ thật lớn, cô cũng không vội thu dọn vali lại mà mang chiếc túi kia đi xuống dưới lầu.

Nhóm người Ngô Điển đang ở ngoài sân dưới lầu nói chuyện, nhìn thấy cô đi xuống thì nhiệt tình nói chuyện: “Sắp xếp đồ đạc nhanh vậy sao?”

Tô Tinh Dã lắc đầu, “Vẫn chưa ạ, chỉ là em mang theo chút quà cho mọi người thôi.”

“Ồ, còn mang cả quà cho bọn tôi à?”

Tô Tinh Dã mang mấy túi thảo dược ngâm chân đã được hàn kín miệng túi cho thầy Ngô, còn chuẩn bị cho thầy Kim là viên ngậm nhuận cổ họng, của Lương Đẳng lại là một cặp bao tay, thật ra cũng chẳng phải quà đắt tiền gì, nhưng fan hâm mộ của cả ba nhà đều bùng nổ.

—— Thầy Ngô thích dưỡng sinh, lúc nãy còn nói lo vội tới đây mà quên mang theo túi thảo dược.

—— Chị gái tốt bụng thật đấy, giọng thầy Kim vẫn mãi chưa khỏe, luôn luôn chuẩn bị viên ngậm nhuận cổ họng.

—— Đẳng Đẳng là một cặp bao tay, trong mấy ngày làm việc này có một đôi bao tay ấm áp thực sự quan trọng.

—— Tô Tinh Dã là tiên nữ nơi nào thế, người đẹp lòng dạ lương thiện, thật ngưỡng mộ những fans hâm mộ của cô ấy.

Tô Tinh Dã đưa túi thuốc ngâm chân và kẹo ngậm thông họng đều là những nhãn hiệu hai người thầy hay dùng, vừa nhìn là biết ngay có tìm hiểu qua, ấn tượng ban đầu đối với cô đã tốt, lúc này lại còn được tặng quà hợp ý, mọi người lại càng thích cô bé này hơn.

Lương Đẳng thử mang bao tay một chút, bên trong cứ như có lông cừu vậy, vô cùng ấm áp, “Cảm ơn tư ... Chữ “tư” thành khẩu hình chứ chưa chưa được phát thành tiếng, trong nháy mắt đã bị phản ứng của Lương Đẳng nuốt vào, vừa hay chữ “tư” được tách thành hình cong nụ cười, cũng may là dân cư mạng không để ý tới cho lắm.

Nguyên văn :谢谢四..sau chữ này sẽ là 嫂 nghĩa là cảm ơn chị (dâu) thứ tư, tiếng Trung để thứ tự trước nên mình phải theo ngữ cảnh.

Sau khi Tô Tinh Dã sắp xếp xong đồ đạc thì xuống lầu phụ giúp, thầy Kim Hàn bố trí nhiệm vụ.

Lương Đẳng chịu trách nhiệm dọn dẹp sân vườn, lặt rau, tưới nước ...

Tô Tinh Dã nghe thầy Kim Hàn phân công một loạt công việc cho Lương Đẳng, nhưng còn mình thì cả nửa ngày không nhắc tới, vì vậy cô không kiềm chế được mà hỏi: “Thầy Kim ơi, thế còn em thì sao?”

Kim Hàn đảo mắt một vòng dường như đang suy ngẫm nên phân công cho cô nhiệm vụ gì, sau cùng thì nói: “Em có thấy nồi canh hầm bên kia không”

Tô Tinh Dã liền nhìn sang rồi gật đầu.

Kim Hàn chỉ vào chiếc ghế đẩu nhỏ, “Em xách cái ghế tới ngồi bên cạnh bếp lò, cùng thầy canh chừng nồi canh là được.”

Tô Tinh Dã: "???"

Tô Tinh Dã đã được sắp xếp xong.

Ngồi ở bên cạnh bếp lò vừa sưởi ấm vừa trông chừng nồi canh, Lương Đẳng thì cầm chổi quét mấy chiếc lá rụng trong sân như cơn gió lốc.

Khán giả đang xem phát sóng ngoài màn hình cười điên cuồng.

—— trời ơi! Thế này cũng cưng chiều quá rồi!

—— Lúc Tinh Tinh nghe thấy nhiệm vụ của mình thì ngây đơ luôn, quá sức dễ thương luôn hà.

—— Hahahahahahaha, đúng là lấy nghèo nuôi con trai, lấy giàu nuôi con gái.

Khách mời của bọn họ sẽ đến vào chiều hôm nay, sau khi ăn xong cơm trưa, thầy Ngô Điển và thấy Kim Hàn cùng ra ngoài mua thêm thức ăn, trong nhà chỉ còn lại Lương Đẳng và Tô Tinh Dã, hai người tận mắt nhìn hai người thầy bước lên xe xong mới đóng cửa sân lại.

Buổi trưa có hai tiếng nghỉ ngơi, Lương Đẳng vốn dự tính làm cho hết công việc mà lúc sáng còn chưa làm xong, nhưng Tô Tinh Dã đã nói với cậu ta: “Bận rộn cả buổi sáng rồi, trước tiên cứ nghỉ ngơi một chút đi nào.”

“Không sao, em làm xong thì sẽ đi nghỉ”

“Cứ nghỉ ngơi trước rồi, nghỉ ngơi xong rồi làm cũng được.”

Lương Đẳng ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn gật gật đầu, nói thật thì lúc sáng cậu ta cũng thấy rất mệt mỏi, vì vậy hai người đều quay trở về phòng của mình.

Sau khi vào phòng, Tô Tinh Dã liếc nhìn camera trong phòng, sau đó lấy tay vung vẩy rồi dùng khăn che lại, tới lúc này mới mò lấy điện thoại gửi tin nhắn wechat cho Thẩm Vọng Tân. Sáng nay Thẩm Vọng Tân gửi wechat cho cô nhưng cô cứ mãi không kịp trả lời, chờ khi cô trả lời lại, Thẩm Vọng Tân cũng trả lời lại rất nhanh, chắc ở bên đó anh cũng đang nghỉ ngơi.

Thẩm Vọng Tân: Hôm nay ghi hình mệt không em?

Anh quay phim suốt cả buổi sáng, căn bản không có thời gian để vớt vát xem phát sóng trực tiếp.

Tô Tinh Dã: Em không mệt, Đẳng Đẳng và hai người thầy kia thật sự rất chăm sóc cho em.

Lúc cô đến đây, Dương Vân còn dặn dò cô, nói đây là chương trình phát sóng trực tiếp h, nên bảo cô đừng có rảnh rồi mà phải tìm việc gì làm, bởi vì cả buổi sáng Lương Đẳng và hai người thấy kia không cho cô cơ hội nào, bất kể là cô đi dọn dẹp cái gì, Lương Đẳng đều xuất hiện ngay lập tức, “Bỏ xuống, để tôi làm.”

“Để tôi làm!”

“Để tôi làm!”

"..."

Tới cả hai người thầy cũng nói: "Bỏ xuống nào, để Đẳng Đẳng làm được rồi.”

Chăm sóc quá mức rồi, khiến cô có chút ngượng ngùng.

Tô Tinh Dã không trò chuyện quá lâu với anh, bởi vì ở bên kia anh bắt đầu công việc rồi, và sau khi kết thúc cuộc trò chuyện nửa giờ đồng hồ với Thẩm Vọng Tân, cô nhẹ nhàng mở cửa phòng đi xuống lầu.

Thời điểm này không có nhiều người xem phát sóng trực tiếp, cơ bản là ai đi làm thì sẽ đi làm, ai nghỉ ngơi thì sẽ nghỉ ngơi, những người còn lại là những fan thật sự yêu mến, vì thế bọn họ, tiếp sau đó là Tô Tinh Dã từ từ xuất hiện trong camera hành lang, cô rón rén đi xuống cầu thang.

Fan hâm mộ không biết giờ phút này cô tính làm gì, cứ thế nhìn cô đi xuống lầu rồi ra khỏi nhà, từ camera ở trên cổng lớn họ nhìn thấy cô lấy theo một thùng nước đi vào trong sân nhấn lấy nước, sau đó đi ra hướng vườn rau cải, lúc này fan hâm mộ mới biết cô muốn làm gì, cô gái trong video đang cúi xuống múc từng ca nước tưới.

Fan hâm mộ bên ngoài video phát sóng bị sự ấm áp trong nháy mắt làm cho phát khóc. Lương Đẳng làm việc cả buổi sáng, tuy nói là có phong độ lịch lãm nhưng fan vẫn đau lòng cho cậu nhóc của nhà mình. Sau khi nhóm người thầy Hàn rời đi, Tô Tinh Dã đã đề nghị chuyện nghỉ ngơi, tuy là bọn họ cũng muốn cậu nhóc nhà mình được nghỉ ngơi cho đàng hoàng một chút, nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó không thoải mái, bây giờ bọn họ mới biết mình đã nhận thức muộn màng. Tô Tinh Dã cơ bản là không nghĩ chuyện để cậu ta nghỉ ngơi xong rồi làm tiếp, cô chỉ muốn khuyên nhủ cậu đi nghỉ ngơi, sau đó đợi cậu đi rồi, tự mình cô giúp cậu làm việc.

Fan hâm mộ nhìn cô tưới nước cho vườn rau, tưới nước xong thì đi rửa nốt số chén mà lúc trưa họ còn chưa rửa, lúc rửa chén cô xếp chén cũng rất nhẹ nhàng, cố gắng không phát ra âm thanh, rửa hết chén cô cũng không gây ra tiếng động nào.

Nghỉ ngơi chút, cô quét dọn hết một lượt các khu vực dưới lầu, vật dụng được sắp xếp gọn gàng, cuối cùng còn lau nhà một vòng rồi mới chậm rãi đi lên lầu. Từ một loạt các động tác cô rửa chén cho tới lau sàn không mấy thân thuộc, có thể nhìn ra được, thật ra cô chưa từng làm qua việc nhà, cũng do dáng vẻ Tô Tinh Dã nhìn cũng không giống như có thể làm được việc nhà.

Nhưng cũng chính vì điều này, khiến cho không chỉ các Đăng Lung của Lương Đẳng đang xem phát sóng trực tiếp hay là các Mãn Thiên Tinh và những người qua đường còn chưa nghỉ ngơi, đều cảm thấy có chút gì đó phức tạp, người này thật sự là chị gái tiên nữ nào vậy, vừa xinh đẹp lại còn lương thiện.

Lương Đẳng đặt một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ,

Ngay khi đồng hồ báo thức vang lên, cậu lập tức theo phản xạ có điều kiện mà bật dậy, mà cậu cũng không che đi camera trong phòng, cho nên các fan hâm mộ vừa rồi còn nhìn thấy một cậu nhóc ngoan ngoãn nằm ngủ say sưa ở đó đã ngay lập tức lật người ngồi dậy, tóc tai còn hơi vểnh lên, còn chưa tỉnh ngủ, đáng yêu ơi là đáng yêu, sau khi duỗi eo một cái thì bước xuống mở cửa trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.

—— Con trai còn chưa tỉnh ngủ, nếu không thì sao lại lại không để ý thấy cả cái sảnh dưới lầu sáng bừng cả lên.

—— Con trai chưa tỉnh ngủ thật là dễ thương, lát nữa cậu ấy sẽ phát hiện thôi mà.

Bình luận trên màn hình đang nói với nhau, lúc này Lương Đẳng mới chú ý tới mặt đất ướt át của vườn rau, đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ ngay lập tức trừng to lên, không dám xác nhận nên mới dụi dụi mắt, xác nhận được vườn rau đã được tưới nước xong xuôi. Tất nhiên không thể nào do các nhân viên tổ chương trình giúp đỡ cậu ta tưới nước được.

Vừa may có một nhân viên đi ngang qua, cậu cất tiếng gọi người đó lại, “Anh ơi, vườn rau được tưới nước xong rồi ạ?”

Người nhân viên nói: “Đúng vậy, giờ nghỉ trưa cô Tiểu Tô đã đi tưới.”

“Hả?”

Lúc Lương Đẳng đi vào mới nhận ra đại sảnh lộn xộn ban nãy đã được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, nhìn sàn nhà có vẻ đã được lau qua, đống nồi niêu chén bát chất đống trong nhà bếp đã được rửa, xếp gọn ngay hàng thẳng lối bên trong tủ chén, ngay lập tức cậu ta hiểu ra, không thể kiềm chế nổi mà cúi đầu cười một hồi.

—— Haiz, con trai bị làm cho cảm động rồi

—— Đừng nói là con trai, tới mẹ của con trai cũng còn bị làm cho cảm động

—— Cảm ơn sự săn sóc của chị Tinh Tinh.

Lúc Tô Tinh Dã một lần nữa bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Lương Đẳng đang ở dưới lầu xoay lưng về phía cô là tính làm chuyện gì, mặc dù cô nhỏ hơn cậu ta chín tháng, nhưng cô cũng giống như Thẩm Vọng Tân đều xem cậu như đứa em trai, vì thế lên tiếng, “Đẳng Đẳng, cậu đang làm gì đó hả?”

Lương Đẳng đột nhiên nghe cô gọi mình là “Đẳng Đẳng”, theo bản năng liền xoay lại, “Chị, em giúp chị pha yến mạch Đường Nhĩ, xuống đây uống một chút nhé?”

Sau khi hai người xưng hô với nhau xong, đầu óc đột nhiên ngây đơ, lúc sau cũng thấy may mắn, cũng may cậu ta không buột miệng gọi “Chị Tư”, nếu không thật sự là lật xe thiệt.

—— Cái gì? Khi nãy Tinh Tinh gọi cái gì chứ? Đẳng Đẳng?

——Tôi nhớ Đẳng Đẳng lớn hơn Tinh Tinh chín tháng mà ta, khi nãy Đẳng Đẳng gọi lại Tinh Tinh là chị? ?

——Tôi chỉ khép mắt một chút xíu thôi mà? Xưng hô của bọn họ đã trở thành cái gì vậy? Đẳng Đẳng? Chị?

——Hahahahahahaha, hai người này đúng là một người dám gọi một người dám đáp lại mà

— CP Đẳng Tinh của tụi tui còn chưa kịp nhảy múa thì đã bị chính chủ giết chết, chính chủ tự tay giết chết CP tại chỗ

—hahahahaha, lẽ nào CP chị em không linh à?

Hai người bọn họ gọi nhau thì cũng đã gọi rồi, dứt khoát cứ thế mà tiếp tục vậy, Lương Đẳng tiếp tục gọi, “Chị, nếm thử xem yến mạch Đường Nhĩ, ngọt nhưng không ngấy.”

Yến mạch Đường Nhĩ là nhà tài trợ của họ.

Tô Tinh Dã cầm lấy ly nếm thử một miếng, “Ừm, uống ngon, vị ngọt rất nhẹ.”

“Vậy sao, vậy em cũng pha một ly uống.” Lương Đẳng nói xong cũng tự mình xé một gói.

—— Haiz, quảng cáo này hai người chèn vào rất tốt.

—— Quảng cáo chị em ha ha ha ha ha ha.

—— vì Tinh của em mà đi mua về, tôi sẽ sáng uống trưa uống tối uống.

—— tôi vì Đẳng của mình cũng mua rồi, ngày ba bữa sẽ uống, lúc ăn cũng uống.

---

Truyện Chữ Hay