Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

chương 100

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi Tô Tinh Dã quay xong, đứng dậy dưới sự dìu đỡ của Tiểu Thuần, phó đạo diễn Tăng bước đến chỗ cô, trên mặt mang vẻ tán thưởng, "Tiểu Tô, phân cảnh này vừa nãy cô làm rất tuyệt, như một diễn viên thực thụ."

Trên gương mặt hơi tái nhợt của Tô Tinh Dã lộ ra nụ cười dịu dàng, "Cảm ơn phó đạo diễn Tăng."

Quách Trung Minh từ phía sau máy quay đứng dậy, chú ý đến nét mặt của Tô Tinh Dã nên nói: "Tiểu Tô, phân cảnh hôm nay cô vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm đi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quách Trung Minh nói như vậy, phó đạo diễn Tăng mới chú ý đến tình trạng của Tô Tinh Dã có vẻ thực sự không ổn lắm, vậy nên cũng mau chóng dặn dò: "Đúng đúng đúng, mau về đi."

"Vâng, cảm ơn đạo diễn, cảm ơn phó đạo diễn Tăng, vậy em đi trước ạ."

"Được rồi, đi đi."

Sau khi trở về khách sạn, Tiểu Thuần lập tức đi đun trà gừng.

Còn Tô Tinh Dã cũng vào trong phòng tắm, lúc cởi quần cô cảm nhận rõ được cảm giác đau nhói do vải chà sát vào đầu gối mang lại, cô hít một hơi lạnh đầy đau đớn, cúi đầu nhìn một cái, toàn bộ đầu gối đều sưng đỏ, sờ lên lạnh băng đến ghê người.

Sau khi tắm xong, sợ chà vào đầu gối, cô liền đổi sang một bộ váy ngủ vài bông, dù sao cũng không giống chiếc quần cọ sát vào đầu gối.

Đúng lúc giọng của Tiểu Thuần từ ngoài truyền vào, "Chị Tinh Dã, chị đã xong chưa?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tô Tinh Dã đáp lại một tiếng, cũng không biết sao cơn đau trước đó được trì hoãn lúc này lại hơi nhói đau dữ dội.

Sau khi bước ra, Tiểu Thuần đưa trà gừng đã đun xong cho cô, "Tranh thủ lúc còn nóng, chị mau uống đi."

Tô Tinh Dã nhận lấy ly nước, cảm giác nghẹn ngào quen thuộc ùa vào mặt, khoảng thời gian vào đông đến nay, Tiểu Thuần gần như tối nào cũng sẽ đưa cô một ly trà gừng.

Tô Tinh Dã bưng ly trà gừng bước đến sofa, Tiểu Thuần lúc này mới phát hiện tư thế bước đi của cô không đúng lắm, "Chị Tinh Dã, chân chị sao vậy?"

Tô Tinh Dã làm như không có chuyện gì xảy ra nói: "Có lẽ là vừa rồi quỳ hơi tê chân, bước chậm lại là được rồi."

Tiểu Thuần cùng theo qua đó, sau khi cô ngồi xuống thì nói: "Để em xem nào."

Nói xong cô ấy vén váy của Tô Tinh Dã lên, sau khi nhìn thấy đầu gối của Tô Tinh Dã thì sợ hết hồn, hai đầu gối sưng đỏ rất kinh khủng, bên trong còn hơi rươm rướm màu, "Sao lại nặng như vậy?"

Tô Tinh Dã nhấp một ngụm trà gừng, hỏi: "Không phải chỉ đỏ chút thôi sao?"

"Chị tưởng vậy sao? Giờ thì không sao, nếu chị không coi là có chuyện thì rất nhanh thôi sẽ thối rữa cho chị xem." Tiểu Thuần vừa sợ vừa giận.

Cô ấy nói như vậy, Tô Tinh Dã thật sự đã bị dọa luôn rồi, "Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?"

"Chị nghĩ em đang đùa chị sao? Cái bao đầu gối ướt sao chị không nói, đeo cái bao đầu gối quỳ trong thời gian lâu như vậy luôn?" Sau khi nói xong, Tiểu Thuần lại hơi tự trách, nói thế nào cô ấy cũng là trợ lý của Tô Tinh Dã, không thể phát hiện kịp thời, nói ra là cô ấy không làm tròn bổn phận.

Tô Tinh Dã nhìn thấy sự tự trách cùng với lo lắng trên mặt cô ấy thì mở miệng an ủi nói: "Không sao đâu, không có gì đáng ngại cả."

Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn Tô Tinh Dã. Trong thời tiết này Tiểu Thuần có mặc quần áo lông cũng thấy quá lạnh, mà trang phục đóng phim của cô vốn dĩ đã không ấm, lại còn quỳ trên miếng bảo vệ đầu gối bị ẩm ướt trong trời tuyết lâu như vậy, đầu gối cũng sắp đóng băng rồi. Tiểu Thuần lúc này cũng không kịp tự trách mình lập tức đứng dậy nói: “Không được. Chị bị như này nhất định cần phải xử lý một chút. Chị ở yên trong khách sạn đi, em ra ngoài mua vài thuốc trị thương.”

Tô Tinh Dã thấy dáng vẻ Tiểu Thuần khẩn trương gấp gáp liền cười nói: “Được. Vậy chị đợi em.”

Quay phim hết một ngày, sức khỏe của Tô Tinh Dã có chút quá sức, lại thêm khi trở về khách sạn trong phòng điều hòa bật ấm áp, uống xong cốc trả gừng thì dựa vào ghế sô pha nằm một chút. Nằm dựa như vậy có chút mê man muốn ngủ. Khi đang mê man ngủ cô loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa. Ngoại trừ Tiểu Thuần thì cũng không có ai vào phòng của cô, cho nên cô không cảm thấy có gì khác lạ.

Cô cảm thấy có người ngồi xổm trước mặt mình, sau đó váy ngủ bị vén lên, tiếp đó bôi một loại thuốc mỡ hơi mát mát lên. Cô nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Tiểu Thuần, hơi đau.”

Vừa dứt lời một giọng nói của nam quen thuộc đột nhiên vang lên: “Rất đau sao?”

Tô Tinh Dã vốn dĩ có chút buồn ngủ, lại bị tiếng nói dọa đến tỉnh ngủ. Sau khi mở mắt mới phát hiện người lúc này ngồi xổm cạnh người cô xoa thuốc cho cô nào phải Tiểu Thuần, rõ ràng là Thẩm Vọng Tân. Cô nhanh chóng ngồi thẳng người dậy, nhưng do ngồi dậy đột ngột nên chạm phải đầu gối, đau đớn đến mức cô hít ngược vào một hơi.

Thẩm Vọng Tân vươn tay cố định hai chân cô, “Đừng lộn xộn.”

Tô Tinh Dã dựa vào lưng ghế sô pha: “Sao anh lại tới đây?”

“Tiểu Thuần trở về phòng rồi.”

“Hả?” Tô Tinh Dã có chút ngẩn người. Tiểu Thuần nói đi mua thuốc cho cô sau đó lại trở về phòng của mình? Sau đó anh qua đây?

“Việc anh qua đây Tiểu Thuần biết không?” Cô hỏi.

Thẩm Vọng Tân vừa cúi đầu bôi thuốc cho cô vừa trả lời câu hỏi của cô, “Ừ, chắc là biết.”

Thẩm Vọng Tân nghĩ đến việc anh vừa quay xong phim trở về, vừa vào thang máy thì nhìn thấy Tiểu Thuần ở trước mặt đi tới. Tiểu Thuần không biết mối quan hệ của bọn họ, trước đó anh cũng nghe Tiểu Viên nói qua Tiểu Thuần là fan only. Anh cũng có đôi chút hiểu fan only và fan CP như thế nào. Cô ấy luôn luôn muốn bọn họ nhanh chóng xé CP, nhưng khi cô ấy vừa mở miệng nói thì anh ngây ngốc luôn.

“Cô ấy biết?” Tô Tinh Dã giọng hơi khàn. Việc bọn họ ở bên nhau cô không hề nói cho Tiểu Thuần, cũng không nói với ai.

Thẩm Vọng Tân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô không khỏi có chút buồn cười, “Biết cũng rất tốt mà.”

Bôi xong thuốc Thẩm Vọng Tân đóng nắp hộp thuốc. Sau khi anh ngồi xuống ghế sô pha Tô Tinh Dã tự nhiên rúc vào lòng anh. Anh ôm cô trong lòng, hôn lên đỉnh đầu cô, “Còn đau không?”

Tô Tinh Dã lắc đầu, “So với đau thì ngứa nhiều hơn.”

“Ngứa là hiển nhiên, bị cước chân sao mà không ngứa được.”

“ Chỗ bị cước có nghiêm trọng không?”

Cũng không thể trách Tô Tinh Dã không có kiến thức về mảng này. Chủ yếu là cô từ nhỏ chưa từng gặp lạnh, có ngã bị thương nhưng lại chưa từng bị cước lần nào.

“Cũng bình thường. Mấy ngày này tối nào cũng phải kiên trì bôi thuốc. Chú ý giữ ấm.”

Tô Tinh Dã co mình trong lòng anh ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi.”

Từ “rồi” cuối cùng bị cô nói kéo dài ra mang theo ý vị làm nũng. Thẩm Vọng Tân cười cười cúi đầu hôn lên trán cô, “Đây còn là cùng đóng chung một bộ phim. Về sau không đóng chung nữa thì làm sao?”

Tô Tinh Dã hơi xoay người, nằm trên người anh ngắm nhìn đôi mắt anh, “Vậy chúng ta có thể thường xuyên hợp tác. Em luôn đóng cùng đoàn phim với anh.”

Thẩm Vọng Tân bị Tô Tinh Dã đùa bật cười. Anh vươn tay gõ lên mũi cô, “Vậy thì cả đời chúng ta cũng tách không rời nhau được rồi.”

Tô Tinh Dã vùi đầu mình vào hõm vai của anh, “Không muốn tách rời. Em không muốn xa anh.”

Thẩm Vọng Tân nâng đầu cô lên, không kìm nén được hôn cô một cái, “Ừ, không tách rời. Dính nhau cả đời cũng không muốn xa nhau.”

Tô Tinh Dã cảm nhận được môi anh rất mềm. Cô hơi mím môi lại tiến về trước, “Còn muốn.”

Cô luôn cảm thấy môi Thẩm Vọng Tân dường như còn mềm hơn môi cô nữa. Mỗi lần hôn nhau đều như có dòng điện chạy qua. Cô chủ động, anh lại đảo khách thành chủ. Hai người ân ái trong một lúc khó mà tách rời. Bọn họ đóng phim dạo gần đây cảnh quay không phải là ít. Người khác cho rằng do kĩ năng tốt, thực ra chẳng qua là có thâm tình nên mới diễn tốt như vậy.

Trong lúc triền miên Tô Tinh Dã không khống chế được mà nhỏ giọng than ra tiếng. Mà tiếng rên này như là ngòi dẫn nổ. Nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng cao, tràn ngập hơi thở quyến rũ. Hơi thở của hai người dàn dần gấp gáp, nóng bỏng. Đúng lúc nghiêng đầu chuyển hướng cô đột nhiên cảm thấy người nhẹ bẫng. Sau đó, cả người bị bế bổng lên.

Còn đang mơ mơ hồ hồ, sau lưng đã tiếp xúc với đệm giường êm ái. Nụ hôn của anh vẫn như cũ ép đến. Cô gần như sắp hết hơi, mà đúng lúc này đôi môi nóng bóng dần dần rời đi, đi xuống cằm, cần cổ.

Tô Tinh Dã không khống chế được mà run run lên, cảm giác tê dại lan khắp người. Thậm chí có thể cảm thấy sự ẩm ướt trong đáy mắt. Cổ bị ngậm cắn nhè nhẹ sau đó liền rời đi.

Môi Thẩm Vọng Tân từ cổ cô rời đi. Khi nhìn thấy đôi mắt cô mơ hồ ẩm ướt, hơi thở anh nghẹn lại nhưng vẫn cực lực khống chế xuống. Anh cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, giọng nói khàn khàn gọi tên cô: “Tinh Tinh.”

Tô Tinh Dã thở hổn hển, nhìn anh với đôi mắt đầy sương mù, nhìn đường nét nhu hòa của anh.

Thẩm Vọng Tân vươn tay kéo váy của cô bị vén lên cao xuống, nén một hơi tiếp tục nói với giọng khàn khàn: “Ngủ sớm đi. Ngủ ngon.”

Tô Tinh Dã nhất thời chưa phản ứng lại được, cô buột miệng nói: “Anh muốn đi?”

Nhưng lời nói vừa dứt thì ý thức của cô trở về, trong phút chốc cả khuôn mặt đỏ bừng. Cô lắp bắp giải thích: “Em ... em không phải... em”

Thẩm Vọng Tân nhìn đôi môi cô đang không biết giải thích thế nào, không kìm lòng được mà cười nhẹ, âm thanh khàn trầm nhưng lại có sự quyến rũ không nói nên lời. Tô Tinh Dã cảm thấy mặt mình càng nóng nghiêm trọng hơn. Cô trực tiếp nhắm mặt lại, mím môi không dám ho he một tiếng.

Thẩm Vọng Tân nhìn má cô đỏ bừng, tiếp tục nói: “Giờ em níu kéo như vậy. Anh vẫn chưa phải....” Nói đến đây anh cố tình dừng một chút.

Tiếp đó Tô Tinh Dã cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh bên vành tai. Cô nghe đến hai từ cuối cùng, “Cầm thú.”

Tô Tinh Dã mở ra hai mắt, đụng trúng đôi mắt đen láy sâu thẳm mang theo sự ấm áp của anh. Cả nửa ngày cô cũng không nói ra được lời nào.

Thẩm Vọng Tân thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của cô bèn vươn tay nhéo má cô. Sau đó ngồi dậy đem chăn lông ở bên cạnh đắp cho cô, giống như là dỗ trẻ con vậy, “Được rồi. Không còn sớm nữa. Ngủ sớm đi. Anh về phòng mình đây.”

Tô Tinh Dã kéo cao chăn lên chỉ để lộ ra đôi mắt đã khôi phục sự trong veo, ngoan ngoãn gật đầu: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài, Tô Tinh Dã biết được anh đã đi, nhưng trong đầu cô lúc này toàn là câu nói lúc nãy, nghĩ lại vẫn làm cô đỏ mặt tía tai. Cái gì mà “Anh muốn đi”, còn có anh làm cho cô thở gấp cả việc anh nói hai từ kia. Càng nghĩ càng xấu hổ. Cô không kiềm chế được dùng tay vò góc chăn.

Tô Tinh Dã ơi Tô Tinh Dã. Mày đúng là sa đọa quá rồi!!!

Truyện Chữ Hay