Lúc đạp xe về, Quỳnh Dao hỏi Băng Tâm:“Ê mày thấy Thụy Du thế nào?”.
“Thế nào là thế nào???”.
“Theo tao nghĩ thì tụi mình làm bạn với Thụy Du được đó, Thụy Du cũng ngoan hiền dễ thương nè”.
Lạc Sa thắc mắc liền hỏi:“Thụy Du là ai???bạn ngồi kế mày á Quỳnh Dao?”.
Quỳnh Dao liền gật đầu:“Uh nhỏ có hai cái răng khểnh dễ thương đó”.
“Uh có thêm bạn mới cũng tốt mà”.
Quỳnh Dao hỏi Băng Tâm:“Sao mày im lặng vậy không thích Thụy Du hả?”.
Băng Tâm lắc đầu: “Đâu có… thì cứ làm bạn thôi có gì đâu càng đông càng vui mà hihihi”.
Diệp Băng Tâm nhớ lại mấy lời Thụy Du nói về trường cũ và có chút lo lắng. Nếu những người ở đó đều sống theo kiểu lợi dụng nhau mà tiến lên để chà đạp người khác thì Thụy Du thế nào?...bạn ấy cũng sống trong môi trường đó ít nhất là năm rồi liệu bạn ấy có sống theo cái kiểu đó không????
Nếu Thụy Du cũng là loại người như vậy thì tình bạn sẽ đi về đâu?! Tình bạn là một thứ cảm xúc thiêng liêng lắm không thể đem ra làm tấm bia chắn cho tội lỗi được đâu.
Sau cái suy nghĩ thoáng qua đó Diệp Băng Tâm bất chợt mỉm cười thầm nghĩ “ Chắc tại mình lo xa với suy nghĩ nhiều quá rồi, Thụy Du không phải con người như vậy đâu… đã nhận mặt là bạn rồi thì phải tin tưởng nhau chứ…mình sẽ đặt niềm tin vào Thụy Du thay vì cứ hoài nghi vô căn cứ bởi vì đâu phải ai sống trong môi trường xấu thì cũng đều xấu như nhau”.
Đặt niềm tin vào nhau... chính là nền tảng của một tình bạn vững bền.
Tiếng Quỳnh Dao vang lên làm cho Băng Tâm giật mình: “Nè tự nhiên cười một mình là sao khùng hả?”.
Băng Tâm lại nhe răng ra cười rồi nói: “Thì đó giờ có bình thường đâu, tao chọn học khối B sau này thi làm bác sĩ tâm thần để tự chữa cho mình tao nói mày nghe rồi còn gì”.
Quỳnh Dao làm ra vẻ mặt nghiêm túc:“Ồ tao quên luôn á…tao cũng vậy mà hahaha…”.bg-ssp-{height:px}
Lạc Sa lắc đầu nói: “ Hai đứa bây thiệt tình tao tưởng tụi bây nói chơi thôi chứ”.
Quỳnh Dao và Băng Tâm đồng thanh nói: “Nghĩ sao mà nói chơi vậy gái?!”.
Hình như sắp tới đại hội chi đoàn gì đó thì phải, mà sao dạo này Lạc Sa, Thiện Ngôn và kẻ khó ưa Mạc Đông Quân hay đi chung với nhau chứ???
Băng Tâm tự hỏi nếu Lạc Sa và Thiện Ngôn kết thân với Mạc Đông Quân thì mình sẽ làm gì nghỉ chơi hai người đó luôn hả???…sau đó lại đấu tranh tư tưởng một mình” không được Lạc Sa là bạn thân của mình mà sao có thể vì cái tên khó ưa kia mà từ bỏ tình bạn của mình chứ…”.
Diệp Băng Tâm đang ngồi suy nghĩ vu vơ thì nghe tiếng Mạc Đông Quân vang lên giữa lớp: “Mấy bạn trong lớp cho mình hỏi là bạn nào đã là đoàn viên rồi thì giơ tay lên giùm mình cái nha”.
Diệp Băng Tâm quay qua nhìn Quỳnh Dao rồi hỏi: “ Ủa đoàn viên dự bị có tính không mạy?”
Quỳnh Dao nhún vai: “Tao không biết nữa để hỏi coi sao”.
Dĩ Nam cũng là đoàn viện dự lại ngồi ở bàn gần chỗ Mạc Đông Quân đang đứng nhất nên liền lên tiếng hỏi Đông Quân: “Đoàn viên dự bị có giơ tay không vậy bạn?”.
Đông Quân nhíu mày suy nghĩ vài giây rồi nói:“Cứ giơ tay luôn đi”.
Quanh đi quẩn lại thì cái lớp người chỉ có đoàn viên là Thiện Ngôn, Đông Quân, Lạc Sa và đoàn viên dự bị là Quỳnh Dao, Dĩ Nam và Băng Tâm.
Vì số lượng đoàn viên trong lớp có hạn nên ban chấp hành chi đoàn lớp chắc chắn do Thiện Ngôn, Lạc Sa và Đông Quân đảm nhận chỉ là phân chia thứ bậc khác nhau mà thôi.
Dù chỉ là đoàn viện dự bị nhưng ngày đại hội chi đoàn lớp, Đông Quân vẫn bắt Dĩ Nam, Băng Tâm và Quỳnh Dao phải đeo huy hiệu đoàn và tham gia bỏ phiếu bầu ban chấp hành chi đoàn lớp.
Trước lúc đại hội bắt đầu, Đông Quân dặn dò đoàn viện dự bị: “Lát nữa lúc phát phiếu ra thì chọn tôi là bí thư, Thiện Ngôn là phó bí thư còn Lạc Sa là thư ký nha”.
Băng Tâm nghĩ như vậy là bất công với hai người còn lại, tại vì bỏ phiếu kín mà sao đi dặn trước như vậy làm gì, với lại ngay từ đầu thì Băng Tâm đã có ấn tượng không tốt về Đông Quân rồi nên cố ý hỏi lại: “ Ủa chứ không phải tự bầu chọn theo ý mình hay sao???? Như vậy là không công bằng với hai người còn lại rồi”.