Vào lớp Băng Tâm và Quỳnh Dao ngồi cùng nhau ở bàn dãy thứ , Lạc Sa ngồi phía sau hai đứa với Uyên Trang một người bạn cũ của mình.
Ngày đầu tiên, cả lớp học tiết toán thầy rất là hiền và dễ thương tiếp theo là tiết lý, khi thầy giáo vừa bước vào lớp, Quỳnh Dao liền thì thầm với Băng Tâm: “Thầy giáo mặt lợn hihihi…”.
Băng Tâm không nhịn được mà cười khẽ lên:“Hihihi con này liều, sao mày dám gọi thầy là “ Thầy giáo mặt lợn” hả?”.
Quỳnh Dao đưa tay đẩy cái kính tỏ vẻ trí thức rồi nói: “Thì mày nhìn đi, tại mặt ông thầy giống mặt con lợn chứ bộ hahaha…hahaha…”.
Quỳnh Dao so sánh cũng không chênh lệch là mấy bởi vì mặt ông thầy tròn tròn, mập mạp lại mủm mỉm đã thế hai mắt của thầy bé tí ti lại híp híp giống y như con lợn, vì lý do đó mà vừa nhìn thấy mặt thầy là trong đầu Quỳnh Dao liền hiện lên bốn chữ " THẦY GIÁO MẶT LỢN" to đùng.
Băng Tâm nhìn mặt thầy dạy lý hồi lâu rồi kêu lên: “Uh so sánh hay ghê luôn lát nữa thầy kêu mày lên bảng làm bài là mặt mày đơ ra như con lợn luôn bây giờ hahaha…”.
Quỳnh Dao hất mặt lên:“Không bao giờ có chuyện đó đâu khỏi hù tao”.
Băng Tâm cũng hất mặt lên bảo: “Sao mày biết là không?! hôm nay ôn tập công thức cũ mà biết đâu lát nữa “thầy giáo mặt lợn” sẽ gọi mày lên bảng không chừng”.
Quỳnh Dao liền hừ mũi rồi nói: “Tới rồi tính hahaha…”.
Giờ ra chơi, Lạc Sa hỏi Diệp Băng Tâm và Hạ Quỳnh Dao: “Hồi nãy có chuyện gì mà hai đứa bây ngồi cười như hai con điên vậy hả?”.
Băng Tâm liền trả lời:” Con Quỳnh Dao nó nói ông thầy dạy lý là “thầy giáo mặt lợn” đó hahaha…”.
Lạc Sa trố mắt nhìn Băng Tâm và Quỳnh Dao rồi phựt cười: “Cái gì “ thầy giáo mặt lợn” á hahaha…”.
Quỳnh Dao liền đưa ra lý lẽ củng cố nhận định của mình với Lạc Sa: “Thì mày công nhận không mặt ông thầy y như mặt con lợn thiệt mà…tao nói “thầy giáo mặt lợn” là quá đúng luôn rồi hahaha…”.
Lạc Sa ngồi cười đến chảy cả nước mắt nhưng một lúc sau thì lại tỏ vẻ buồn bã than thở: “Hai đứa bây ngồi chung vui quá à thấy toàn cười không à!!!”.
Băng Tâm liền nói: “ Thì giờ cũng chia sẻ cho mày cười chung rồi còn gì…với lại tụi mình cũng ngồi gần nhau mà chỉ có điều bàn trước bàn sau thôi…”.
Quỳnh Dao nói chuyện kiểu chọc tức người ta: “Uh đúng rồi đó, với lại mày ngồi với Uyên Trang bạn yêu dấu của mày còn gì!”.bg-ssp-{height:px}
Lạc Sa liền phồng má lên rồi thẳng thừng nói: “Bạn yêu dấu cái con khỉ á tao không thích ngồi cùng bàn với nó chút nào hết á!”.
Băng Tâm nghe Lạc Sa nói vậy liền tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng cô vẫn lên tiếng khuyên can Lạc Sa:” Nè đừng có nói vậy lỡ như người ta nghe được buồn thì sao?”.
Lạc Sa tỏ vẻ bực mình rồi nói:”Kệ nó chứ ai quan tâm đâu, suốt ngày đeo bám theo tao như sam á, từ chọn trường thi lớp học đến chỗ ngồi luôn”.
Băng Tâm liền mỉm cười rồi nói: “Thì tại nó thích mày nên nó mới làm vậy”.
Quỳnh Dao thở dài rồi lên tiếng nói chuyện với Băng Tâm: “Để tao nói cho mày nghe, cái gì nó cũng bắt chước con Lạc Sa hết á, làm như vậy là gây phiền phức cho người ta rồi, suốt ngày cứ có một người luôn bắt chước mày thì mày có chịu được không…nếu là tao chắc tao điên lên sớm á”.
Băng Tâm suy nghĩ vài giây rồi nói:“Hihihi không biết nữa nhưng có một người bạn quý mến mình như vậy cũng tốt mà”.
Quỳnh Dao và Lạc Sa cùng đồng thanh hô lên: “Bó tay với mày luôn rồi đó Diệp Băng Tâm à”.
Hôm sau, Diệp Băng Tâm, Hạ Quỳnh Dao và Lạc Sa lại cùng nhau đến trường…lúc đầu giờ có một cô từ phòng giám thị đưa sổ đầu bài vào lớp, vừa nhìn gương mặt ủ dột không có sức sống của bà cô Quỳnh Dao liền quay sang bĩu môi nói với Băng Tâm:” Chậc chậc…nhìn mặt bà này đúng hảm tài luôn”.
Băng Tâm cười cười:” Có ngon mày ra nói trước mặt bả vậy á”.
Quỳnh Dao so vai:” Thôi đi, bả đã lùn có một khúc à… giờ tao ra đó nói vậy lỡ như bả tức quá lùn thêm mấy centimet thì biết làm thế nào…hahaha”.
Đúng là một đứa có tâm!!!
Băng Tâm cười khoáy một cái:" Đã lỡ lùn rồi thì lùn thêm mấy centimet cũng có sao đâu nè!!!".
Quỳnh Dao cười cười:"Tao cũng muốn giúp bả lùn thêm mấy centimet cơ mà làm vậy thất đức quá mày ơi...thôi tha cho bả đê".
Băng Tâm nhướng mày nói: "Coi như mày còn lương tâm đó".