Là do...người thân của nô tì cũng từng vì loại độc này mà mất mạng.
Vì thế đối với loại độc dược này nô tì cực kỳ mẫn cảm.
Tuy Xà Thất độc khó có thể nhận biết nhưng từng có một thầy thuốc nói với nô tì rằng chỉ cần đem nó trộn lẫn với hạt sen thì sẽ xuất hiện sự kết dính nên nô tì đã đem gói thuốc ấy đi kiểm chứng do đó nô tì có thể khẳng định gói thuốc ấy chắc chắn là Xà Thất độc!
- Trịnh thái y, gói thuốc ấy có phải là loại độc đó hay không?
- Ân! Đây quả thật là Xà Thất độc.
- Haa! Hoàng thượng người rốt cuộc đã nghe rõ hay chưa? Đến cả một cung nữ cũng biết phân biệt đâu là đúng đâu là sai vậy mà người còn muốn bao che cho tỉ ấy?
Cao Yến Nguyệt nở nụ cười bi phẫn, ngón tay run rẩy chỉ về hướng Mẫn Chi.
- Trẫm....
- Không cần nói nữa....Người đã muốn dung túng cho tỷ ấy thì thần thiếp chẳng còn gì để nói...
Nàng ta ngẩng mặt nhìn hắn, trong ánh mắt đó chứa đầy sự bi thương uất ức.
- Thái hậu giá đáo!
Giọng của một nô tài truyền vào khiến mọi người nhất thời kinh ngạc.
Thái hậu? Không phải bà ấy đang ở Tịnh Sơn tự hay sao?
- Hoàng thượng, con mau nói cho ta biết rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra?
- Mẫu hậu...
- Mẫn Chi/ Yến Nguyệt tham kiến thái hậu!
- Nô tì/ nô tài tham kiến thái hậu!
Người phụ nữ trong có vẻ đứng tuổi bước vào lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Ai nhìn thấy bà ta cũng phải e dè vì khí thế áp bức không khác gì so với Sinh Phong.
Bà ta là thái hậu của đương triều, thân mẫu của Sinh Phong - Hoàng Yến Kiêu.
- Chỉ là chuyện vặt trong hậu cung, người không cần để tâm, trẫm tự biết sắp xếp!
Ánh mắt hắn bỗng trầm xuống một cách lạ thường, có vẻ như sự xuất hiện của người "thân mẫu" này khiến tâm trạng hắn không hề có một chút gì gọi là cao hứng.
Hoàng Yến Kiêu đương nhiên nhận ra sự khác lạ trong ánh mắt ấy, dù gì đã từ rất lâu hắn luôn nhìn bà ta như vậy, ánh mắt lúc nào cũng vô tình lãnh đạm nhưng bà ta lại không cảm thấy nó kỳ lạ bởi vì....chính bà ta là người mong muốn hắn trở thành như ngày hôm nay.
Bà ta nhìn hắn một hồi rồi khẽ cười làm lộ vài nếp nhăn trên gương mặt có phần đứng tuổi.
"Phong nhi, xem ra con vẫn là không hiểu ta..."
- Hoàng thượng con nên nhớ là một bậc đế vương phải biết công tư phân minh, vua có tội cũng sẽ giống như thứ dân huống chi là một phi tần nhỏ bé.
Lời nói ảm đạm nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Thái hậu là đang nhắm đến Mẫn Chi!
Hoàng Yến Kiêu dời ánh mắt trên người Sinh Phong sang Mẫn Chi và Cao Yến Nguyệt.
Khi ánh nhìn chạm đến nữ nhân trong mỏng manh yếu đuối nhưng thực chất lại mưu mô xảo quyệt khiến bà ta không khỏi cong môi lên cười nhạt.
"Nữ nhân này....đúng là không tầm thường!"
- Chuyện lần này trẫm nhất định sẽ điều tra rõ ràng, thái hậu không cần bận tâm.
Hắn nhìn bà ta rồi từ tốn đáp.
- Không cần bận tâm? Dung túng phi tần hãm hại hoàng hậu mà con lại nói với ta không cần bận tâm? Hoàng thượng, đây không phải là phong cách con thường làm!
- Vậy theo thái hậu, người muốn giải quyết ra sao?
Hắn nhíu mày hỏi, hắn biết rõ chuyện lần này thái hậu sẽ không để yên cho hắn tự quyết định mà chắc chắn sẽ nhúng tay vào, do đó hắn chỉ còn cách nhường bà ta một bước.
Chỉ mong rằng cách giải quyết ấy không thương tổn đến A Chi.
- Nếu tất cả bằng chứng đều hướng về cung nữ Tiểu Khả kia thì chi bằng giam nàng ta trong ngục, còn về phần hoàng quý phi thì sẽ bị cấm túc đến khi nào mọi chuyện sáng tỏ.
Hoàng thượng con thấy sao?