Một Hồi Vợ Chồng

chương 4: chồng cả đêm không về

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi mỗi người phụ nữ phát hiện đàn ông có dấu hiệu bên ngoài, chỉ có một thói quen, đó chính là tự lừa gạt mình.

Hãy tin vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, đàn ông sẽ lừa bạn, nhưng nó sẽ không bao giờ lừa bạn.

===========================================================

Hắn nói, cô đừng chờ hắn về…

Hắn nói, đêm nay hắn sẽ về muộn một chút…

Ba rưỡi sáng, cô trằn trọc tỉnh lại, cảm giác trống rỗng bên cạnh khiến cô không khỏi run lên, cô không tự chủ vươn tay sang chiếc gối bên cạnh, chỉ sờ được lớp không khí, hư vô đến đáng sợ.

Hắn nói hắn sẽ về muộn một chút, có thể hắn chưa nói, đêm nay hắn không về…

Cô đồng ý với hắn, đêm nay không đợi hắn, nghỉ ngơi sớm một chút, dù sao bây giờ cô cũng không chỉ là một thân thể nữa, có thể Nhiễm Tô không ngủ được, trong tiềm thức của cô luôn muốn đợi hắn về.

Cuộc hôn nhân này với họ có lẽ đều không phải xuất phát từ tình yêu, hai người họ đều là người lý trí, hiểu quyền mưu, tình yêu cho họ được quá ít và cũng là điều quá xa xỉ, nhưng cũng không có nghĩa là, cô sẽ không yêu hắn khi sống trong cuộc hôn nhân này, cô trong trẻo nhưng lạnh lùng, cô lý trí, nhưng cô cũng là một người phụ nữ bằng xương bằng thịt, tính tình có lẽ sẽ không thay đổi, nhưng ít ra cô cũng muốn học trả giá tình cảm, cô cũng muốn thử cố gắng yêu chồng mình, gia đình đối với cô rất quan trọng, từ nhỏ cô đã nhìn cuộc hôn nhân tràn ngập trong khói lửa của bố mẹ mình, cô bình tĩnh, lạnh lùng đứng nhìn nhưng ở sâu trong lòng lại thầm khát vọng được yên bình.

Bốn năm, có một người chồng, có một đứa con trai, cô quý trọng tất cả những gì mình có.

Còn có cả cô con gái chưa chào đời của cô nữa… Cô xoa nhẹ lên chiếc bụng còn chưa lộ rõ của mình, khóe miệng dậy lên từng nụ cười thản nhiên, bình yên, mềm mại mà đẹp đẽ.

Hôn nhân, cô luôn hy vọng đó là những năm tháng an bình.

_

Cho dù giữa họ không có câu chuyện tình yêu lãng mạn như trong sử thi, trong tiểu thuyết, nhưng hôn nhân tương kính như tân, hai bên tôn trọng, cô nghĩ, một ngày nào đó khi họ yêu nhau, sau đó làm bạn đi hết cả đời, mà thứ họ cần có lẽ chỉ là thời gian. (tương kính như tân: nghĩa là kính nhau như khách)

Từ khi được gả cho Úy Hành Vân, Nhiễm Tô đã quyết định cố gắng yêu hắn, học cách làm một người vợ, một người mẹ tốt, tất cả cô đều cố gắng làm.

Mà yêu, muốn yêu Úy Hành Vân thật ra rất dễ dàng, hắn là người đàn ông đầu tiên xâm nhập vào cuộc sống của cô, lòng cô rất khép kín, như có sức đề kháng với đàn ông, cô rất khó động tình, cô quen dùng lý trí để đối mặt, xử lý tất cả mọi chuyện, kể cả tình yêu, cho nên, để khiến cô động tâm là rất khó, nhưng, Úy Hành Vân không giống vậy, hắn là chồng của cô, cô mở rộng nội tâm với hắn, cô học được cách quan tâm hắn, nhìn chăm chú vào hắn, nghĩ tới hắn.

Thật ra, có khi yêu chỉ là một loại quyết tâm và ý thức.

Khi bạn dồn mọi ánh mắt của mình vào một người, muốn sa vào tình yêu, thực ra rất đơn giản.

Quan trọng là, bạn đưa ánh mắt mình hướng về phía ai?

Nhiễm Tô, cô hướng mắt mình về phía chồng, sau đó, Nhiễm Tô yêu Úy Hành Vân, có yêu nhiều không, cô không thể xác định, cô chỉ biết là, cô yêu, thật sự, rất rõ ràng.

Cô hoảng hốt nhớ tới câu nói mà mình đã nghe thấy ở đâu đó: “Nếu một người phụ nữ không yêu một người đàn ông, lại không cam tâm tình nguyện sinh con dưỡng cái cho anh ta, vất vả mang thai mười tháng, thấp thỏm mấy tháng để sinh một đứa bé, đối với phụ nữ, cần quyết tâm rất lớn…”

_

Khi nghe thấy con trai cất tiếng khóc chào đời, Nhiễm Tô đã thừa nhận với lòng mình, cô yêu chồng của cô – – Úy Hành Vân, tình yêu có lẽ không còn là thứ gì đó xa xỉ nữa.

Nhưng cô biết, trong mắt hắn, không có một chút tình ý nào, trong mắt của hắn có thưởng thức, có dịu dàng, có săn sóc, có tôn trọng, nhưng không có một dấu vết của tình yêu nào.

Có một số việc, không thể vội vàng, cô hiểu, cô sẽ không đòi sống đòi chết cầu xin hắn yêu thương mình, hy vọng hắn có thể cho mình một chút tình yêu bố thí, cô không phải người phụ nữ như vậy, thuận theo tự nhiên, cô không thay đổi được tính tình có chút lạnh lùng của mình, nhưng cô luôn cố gắng để hắn chăm sóc gia đình này, bao gồm cả hắn nữa.

Có lẽ, tất cả mọi người đều không biết rằng người đứng đầu tập đoàn nước hoa, cao quý trang nhã trong mắt họ, trong lòng Nhiễm Tô lại là người yêu thích gia đình, dụng tâm chăm sóc thế giới của họ.

Cho dù công việc của Úy Hành Vân phát triển cực mạnh, con mắt chỉ quan tâm đến sự nghiệp và thông tin tài chính cũng không rõ ràng, nhưng cô nghĩ một ngày nào đó hắn có thể thấy được những điểm tốt của cô, hắn sẽ phát hiện ra điều tốt ngoài vẻ lạnh lùng của cô, cô nghĩ một ngày nào đó hắn có thể biết một chuyện:

Nhiễm Tô, là vợ của Úy Hành Vân.

Mà không phải, Úy Hành Vân có vợ là Nhiễm Tô…

Kim đồng hồ chạy qua con số “bốn”, cơn gió lạnh ẩm ướt đánh tới khe cửa chưa được đóng kín.

Hắn, vẫn chưa trở về…

Bốn năm nay, hắn quá bận rộn với sự nghiệp, báo cáo tài chính, lập kế hoạch dự án, nhiều việc chiếm hết thời gian của hắn, đôi khi hắn cũng về rất muộn, nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay, muộn như vậy, trễ như vậy, làm cô cảm thấy kinh hãi và thấp thỏm.

Cô vén chăn lên, cầm chiếc áo choàng hoa màu lam bên giường khoác lên đầu vai, chậm rãi đi đến bên cửa sổ sát đất, muốn đóng kín nó lại, không ngờ một chùm ánh sáng chiếu đến mắt cô, cô thấy hắn bước xuống từ trên xe, bước chân thong thả nhưng lại có khí thế vững chắc, tự tin, cô muốn gọi hắn, nhưng khi đèn đường ở vườn hoa của biệt thự chiếu qua khuôn mặt Úy Hành Vân, cô lặng im, hai tiếng “Hành Vân” cứ mắc nghẹn trong cổ họng cô.

Nụ cười trên khóe miệng hắn, làm mắt cô mơ hồ.

Vui sướng, ôn tồn, ấm áp… trái tim Nhiễm Tô cứng lại, cô có thể dùng vô số lời để hình dung vẻ mặt chồng mình giờ phút này.

Nhưng, cô thật sự, cô phát hiện, cô không thể nghĩ ra bất kỳ chữ gì để nói lên tâm tình của mình giờ phút này…

Bi thương? Khổ sở? Uể oải? Hay là thống khổ?

Tựa như tất cả đều không phải, cô chỉ cảm thấy lạnh, vô cùng lạnh, từ khi cô nhìn thấy vẻ mặt hắn, cô thấy lạnh từ ánh mắt đến lòng bàn chân, trong lòng, sau đó trong xương, trong máu.

… Có lẽ, chỉ là cô quá nhạy cảm, đúng vậy chứ.

Cô tự giễu cười một tiếng, từ lúc nào vậy, cô đã học được cách tự an ủi mình?

Có lẽ, không phải là an ủi, mà là thực tế… Có lẽ không có chuyện gì hết… không xảy ra chuyện gì cả…

Úy Hành Vân, trước khi kết hôn có vô số hồng nhan tri kỷ, cũng không phải cô không biết, chỉ có điều khi đó cô không yêu hắn, chỉ có điều khi đó, khi hắn quyết định kết hôn với cô thì cũng không còn hứng thú với những thứ đó nữa, hắn nói với cô, hắn cảm thấy không có ý nghĩa, hắn hồi tâm …

Lúc ấy, cô cũng không hoàn toàn tin tưởng, chỉ nghĩ rằng, tất cả đều chưa bắt đầu, kết luận còn quá sớm, họ vốn là một đôi thích hợp nhất, thử ở bên nhau, bắt đầu cuộc sống mới, cô nghĩ, cô sẵn sàng mạo hiểm.

Chỉ là, khi đó cô nghĩ, khi tất cả bắt đầu, cô nên làm gì?

Có lẽ, không có chuyện gì cả… cô chỉ tự dọa mình thôi!

Truyện Chữ Hay