“Trái tim tôi không thể động tới, em là người đầu tiên.”
“Em…” Vợ của hắn chưa từng làm hắn động tâm ư? Trong lòng Du Hướng Y có chút vị ngọt ngào, cô hơi ngây ngốc cười cười, cô nghĩ, họ sẽ ở bên nhau rồi.
Vô số lần, hắn đều nghĩ, nếu như không có ngày đó, vậy có phải hôm nay hắn sẽ không thấy hối hận mà không kịp thế này.
===========================================================
Cả đời này hắn sẽ không thể quên được ngày ấy, dù kể từ đó, lúc nào hắn cũng thấy hối hận, có lẽ cám dỗ và thu hút rất giống nhau, tình yêu và kích tình cũng tương tự, nhưng trong nháy mắt đó, hắn thật sự bị mê hoặc, sau đó vạn kiếp không thể phục hồi.
Cho đến khi, hắn sống trong những ngày của cuộc hôn nhân, hắn mới hiểu được, tình yêu không chỉ là chuyện trong nháy mắt, nó có khi chính là từng giọt từng giọt thẩm thấu, mặc dù, hắn đã phát hiện muộn, mặc dù, vô số lần hắn không muốn thừa nhận, có một số việc bạn sửa lại, nó cũng vẫn tồn tại như xưa, ví dụ như sai lầm.
Hôn nhân giữa sai lầm.
Mặc dù, vô số ngày sau, hắn đều mang nỗi hối hận vì sự lựa chọn của ngày đó, nhưng không thể phủ nhận, thời khắc ấy, hắn đã rất rung động, có một loại ảo giác của tình yêu.
Tình yêu, hắn không bao giờ tin được, hai mươi mấy năm trước, Úy Hành Vân hắn là người bước giữa biển hoa, mà ngay cả phiến lá cũng không dính thân, ưu nhã nội tâm lại không mất tà mị, hắn vui với việc hưởng thụ tất cả những gì tốt đẹp trong cuộc sống, kể cả phụ nữ.
Nhưng kể từ sau khi kết hôn, hắn nhớ mình đã hồi tâm, suốt bốn năm, hắn còn chuyên tâm cho sự nghiệp hơn cả trước đây, quyết định sát phạt làm cho giới kinh doanh phải líu lưỡi.
Úy Hành Vân đã kết hôn bốn năm, trong bốn năm vẫn làm việc lạnh lùng, tàn khốc không nương tay.
Nhưng người người đều hâm mộ cuộc hôn nhân của hắn và vợ, bởi vì lãng tử hồi tâm, bởi vì câu chuyện cổ tích của công chúa và hoàng tử không vì lợi ích mà mất đi sắc thái sáng chói lãng mạn.
Không ai biết, cũng sẽ không có người nào tò mò cuộc hôn nhân của họ rốt cuộc là như thế nào.
Giữa họ không phải là tình yêu, ít nhất là từ cái nhìn của hắn, họ là hai người thích hợp làm vợ chồng nhất, có cuộc hôn nhân phù hợp nhất, nhưng họ không có thiên lôi câu địa hỏa [], không có tình yêu lãng mạn đến chết cũng không thay đổi.
[] Thiên lôi câu địa hỏa: sấm sét bị hấp dẫn bởi lửa đất, ý là kích tình nóng bỏng giữa nam và nữ.
Hắn nghĩ, trong bốn năm, hắn thưởng thức vợ của hắn, lý trí tỉnh táo, cao quý trang nhã, nhưng không có yêu, ít nhất hắn không cảm giác được bất kỳ tâm tình khác thường nào.
Hắn nghĩ, trong bốn năm, cô cũng không thương hắn, cô đồng ý lấy hắn cũng chỉ vì quan hệ lợi ích.
Tình yêu là gì, mấy năm trước, hắn sẽ tà tứ khịt mũi coi thường, nhưng bây giờ, hắn không khỏi có chút tò mò, tình cảm như vậy rốt cuộc có tồn tại không… Hay chỉ là câu chuyện cổ tích huyền thoại trong lòng người.
Cái ý nghĩ này thỉnh thoảng tại hiện lên trong đầu hắn, ngắn ngủi, nhưng rất rõ ràng.
Giống như bây giờ, trong hội trường “Dạ Sanh” tráng lệ, khóe miệng hắn vẫn ưu nhã treo lên một nụ cười, vẻ mặt tự nhiên, đôi mắt sâu và đen làm người ta không thể nhìn thấu nó, hai chân thon dài giao nhau, hắn mặc bộ vest được may thủ công của Italy rất nghiêm túc đứng đắn, nhìn trông bình thản nhàn nhã, để lộ khí thế cao sang.
Trong đại sảnh cao cấp, ánh đèn vàng nhạt được bật lên, làm cho dáng hình hoàn mỹ như được đẽo gọt của hắn có vẻ sáng ngời hấp dẫn dị thường.
Đây là lần đầu tiên Úy Hành Vân tới nơi này sau khi kết hôn, vốn đã có kế hoạch cho tối nay, nhưng không biết tại sao, hắn lại nhận được điện thoại của em trai Úy Mặc Hiên, bảo hắn tới chỗ này gặp nhau, hắn liền đồng ý, cũng muốn thuận tiện thả lỏng tâm tình căng thẳng do nhiều ngày vùi đầu vào công việc.
Nào ngờ sau khi đến đây, Úy Mặc Hiên lại nói mình có việc không thể tới được.
Hắn lắc đầu cười cười, khẽ nhâm nhi ly rượu vang, rất ngọt, cũng không cay, quơ quơ ly rượu trong tay, hắn thong thả đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Ấy, Úy thiếu, sao lại tới đây! Không ngồi một lát đã? Anh chê rượu của chúng tôi khó uống, hay đang nghĩ đến Úy phu nhân nên vội về?”
Tiếng nói vui đùa, nhiệt tình, rất quen thuộc vang lên bên tai hắn, người phụ trách hội trường – Hứa Tuệ trang điểm kỹ càng, cầu kỳ, mặc bộ lễ phục đen, hơn tuổi mà vẫn mang vẻ quyến rũ, duyên dáng, xinh đẹp động lòng người.
Chị nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen, cười rất đẹp mà cũng rất nghề nghiệp, hơi nịnh nọt dịu dàng nói: “Úy thiếu chắc là nhàm chán rồi, ở chỗ chị Hứa đây có rất nhiều cô nương xinh đẹp đang chờ anh đó, cô nào cũng được tôi chọn lựa kỹ càng, tuyệt không làm anh thất vọng, lâu lắm rồi anh không tới, lúc này còn chưa tận hứng sao đã vội đi như thế!”
_
Nghe vậy, miệng hắn khẽ cong lên, không muốn đếm xỉa tới, giọng nói từ tính có vẻ hơi lười nhác: “Chẳng lẽ chị Hứa đã quên, tôi là đàn ông đã kết hôn rồi…”
Nếu là người khác hắn chắc chắn sẽ không để tâm, nhưng Hứa Tuệ trước mắt là một người phụ nữ khéo léo, Úy Hành Vân hắn cũng luôn thưởng thức những người phụ nữ như vậy, trước đây hắn là khách quen của “Dạ Sanh”, tự nhiên cũng có quen biết với chị, hơn nữa hắn cũng là chỗ thân quen với ông chủ của “Dạ Sanh”, nên lời nói cũng có chút khách khí.
“Cũng không thể nói như vây, đàn ông sao có thể chỉ có một người phụ nữ, mặc dù anh và Nhiễm tiểu thư là vợ chồng ân ái, nhưng còn có cả đời, nếu không có chút vị lạ, thì chẳng phải cuộc sống thật nhàm chán hay sao? Còn nữa, theo tôi biết, Nhiễm tiểu thư cũng là người xuất thân danh môn, từ nhà họ Nhiễm danh tiếng cao sang, đạo lý gặp dịp thì đi chơi này sao cô ấy lại không hiểu, tiểu thiếu gia của anh cũng còn nhỏ, vẫn cần Nhiễm tiểu thư hao tâm tổn trí, Nhiễm tiểu thư còn thời gian đâu mà quan tâm để ý đến anh! Cuộc hôn nhân này phải mở một con mắt, nhắm một con mắt mà cho qua nhiều chuyện, sao anh có thể bỏ qua bao niềm vui thú được chứ!”
Hắn cười yếu ớt, chẳng nói đúng sai.
Sau khi cưới, trong đầu hắn không có ý niệm trung thành với gia đình, con của họ cũng rất ngoan ngoãn, từ trước tới giờ không cần họ phải hao tâm tổn trí, hắn cũng vốn là người có tâm tư kín đáo, thành thục, nội tâm, nhưng cũng không có nghĩa hắn là người đàn ông không biết hưởng thụ cuộc sống, không biết vui chơi giải trí, hắn thích bất cứ chuyện gì đều thành thạo, hắn cũng đủ khả năng để làm được.
Chỉ là, về sau hắn mất đi cái hứng thú đó, đương nhiên cũng không cần phải lãng phí thời gian ở chỗ này.
Hắn mất hứng thú, ăn vào vô vị, cũng không cần tận lực làm dáng cho người khác xem.
_
Quả thật, hắn vẫn là người đàn ông tương đối chủ động.
“Không còn sớm nữa, chị Hứa cũng nên đi tiếp các vị khách khác đi.”
Úy Hành Vân nhàn nhạt mở miệng, xoay người, nghiêng người đi qua Hứa Tuệ, sải bước đi về phía cửa.
“Ấy này! Úy thiếu! Úy thiếu!” Chị ta trợn to hai mắt, vội vàng gọi. Trong lòng chị không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ đầu năm nay đàn ông đều “thật thà” như thế sao?! Hứa Tuệ này không tin! Chẳng lẽ Nhiễm đại tiểu thư có mị lực lớn đến vậy, vợ chồng họ cực kỳ ân ái đúng như tin đồn, hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn?!
… Không, chị không tin! Chị tung hoành nhiều năm trong nghề như vậy, chưa từng thấy lãng tử có thể quay đầu trở về?! Huống chi còn là một người có tướng mạo và quyền thế đều được ông trời ưu ái!
“Chị… chị Hứa…”
_
Tại cửa, Úy Hành Vân còn chưa kịp phản ứng gì cánh cửa đã được mở ra.
Khuôn mặt thanh lệ, ngượng ngùng, dò xét tiến vào, hắn vừa cúi đầu đã thấy quần áo cô không chỉnh tề, trên cổ còn có vết cào rõ ràng, hồng hồng, vô cùng nổi bật trên làn da của cô, khóe mắt cô vẫn còn dấu vết của những giọt nước mắt đã khô, đôi mắt long lanh còn lóe lên tia kinh hoảng và ẩn nhẫn.
Trái tim hắn không khỏi cứng lại, tim đập mạnh và loạn nhịp.
“Anh, xin chào.” Cô sợ hãi gật đầu với hắn, lúc ánh mắt nhìn về phía Úy Hành Vân có vẻ thất thần.
… Cô chưa từng thấy người đàn ông nào như hắn, xuất sắc gần như người chỉ xuất hiện trong giấc mơ.
“Mặc quần áo gọn gàng vào, bộ dáng gì thế này?!” Hắn không tự chủ được, giơ tay kéo căng quần áo giúp cô, thanh âm trầm thấp nói.
Cô không có ý thức lùi về phía sau, sau đó len lén liếc nhìn khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ của người đàn ông trước mắt, trái tim vừa động, cô lại không thể khống chế bản thân tiến một bước nhỏ về phía trước.
Thấy cảnh tượng đó, trong mắt Hứa Tuệ hơi híp lại, có vài phần tự tin cười cười, chị ta cũng biết, đầu năm nay đàn ông không thích con gái, mèo không trộm thịt cá là không thể không có.
“Y Y này, cô nói xem cô lại gặp chuyện gì, có phải lại chọc ông chủ đại gia tức giận rồi không?! Vừa tới chẳng được vài ngày mà đã đắc tội với khách, cô còn muốn nhận tiền không!” Chị vội vàng đuổi tới bên cạnh họ, chỉ vào mặt cô gái kia gầm nhẹ.
“Em… Em đương nhiên muốn tiền! Chị Hứa, chị cũng biết, em rất cần tiền! Nếu không… Nếu không em cũng sẽ không…” Cô càng nói càng nhỏ, mang theo uể oải và bối rối.
Nghe vậy, hắn khẽ nhíu nhíu mày, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía cô gái lúc này đang nhút nhát.
“Aiz, cũng không phải chị Hứa này không giúp cô, cô xem, lẫn vào chỗ chúng ta này, có ai không phải làm chuyện đó chứ! Cô cứ nhịn một chút đi, chị Hứa bảo đảm, chỉ cần cô ngoan ngoãn, tiền cô cần dĩ nhiên sẽ đến tay cô! Vì em trai và mẹ của cô, có cái gì cô không thể làm chứ?! Nếu như đã đến chỗ này của chị, cũng đừng dè dặt nữa!”
“Em… Em… Em biết rồi.” Cô cắn môi, khuôn mặt ngượng ngùng đỏ bừng lại có thêm vẻ động lòng người.
Cô hít sâu một cái, gật gật đầu, thoáng nhìn về phía Úy Hành Vân, ngu ngơ nhìn vào đôi mắt tĩnh mịch của hắn mấy giây.
Xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút.”
_
Giọng nói nhàn nhạt, hàm ẩn cảm xúc trước kia chưa từng có.
Hứa Tuệ nghe vậy, trên mặt che kín nỗi vui mừng: “Úy thiếu, sao vậy, không về nhà với Úy phu nhân và tiểu thiếu gia à?”
Úy phu nhân?!! Tiểu thiếu gia?!!!
Quay lưng lại với họ, trên mặt cô tràn đầy khiếp sợ và thất lạc, nước mắt không tự chủ được lại chảy tràn mi.
Hắn có một người vợ?! Cô gái như thế nào có thể may mắn có được hắn?!
Có địa vị ngang hàng với hắn ư? Cũng là người có tiền như hắn ư?!
Hắn có con trai, người đàn ông còn trẻ trung rực rỡ như vậy mà đã sớm có một đứa con?!
Cô gái kia chiếm được tất cả hạnh phúc, tất cả những người như cô ấy mới có được một gia đình!
Trong lòng cô bất giác dâng lên sự ghen ghét, đố kị và không cam lòng, cô biết rõ mình nên rời đi, nhưng cô không thể nhúc nhích nổi.
Cô, không muốn rời đi…
Trên đời này có rất nhiều chuyện không công bằng, tại sao cô không có gia thế tốt đẹp, tại sao cô gái kia được gặp hắn sớm hơn cô?
Người đàn ông xuất sắc như vậy, người nhỏ bé, chật vật như cô cả đời cũng đừng mong tiếp xúc, cô muốn thử xem, có phải cô gái kia thật sự rất tốt, có phải thật sự không thể bị thay thế.
Úy phu nhân… mấy chữ thật hạnh phúc.
“Chị Hứa, chị có thể đi, tôi sẽ dẫn cô ấy đi.”
Hắn tôn trọng lời trái tim mình, muốn mang cô rời đi, vết cào mờ mờ đo đỏ trên cổ kia vẫn lơ đãng xẹt qua đầu hắn.
“Vậy… Úy thiếu, tiền này…”
Hắn lãnh đạm cười một tiếng, khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt lộ ra nụ cười trào phúng: “Sao, còn không muốn đi?”
“Tôi biết, đương nhiên biết rồi, Úy thiếu muốn, tôi có thể không tuân theo sao?!” Hơn nữa, người có tiền nhất cái thành Bắc Kinh này, có thể không có tiền cho chị sao!? Một khoản giao dịch, đảm bảo lãi cao chứ không thiệt thòi. “Xin cứ tự nhiên, xin cứ tự nhiên.”
Hứa Tuệ khom khom lưng, vội vàng đẩy cửa rời đi.
_
Trong đại sảnh thoáng cái đã trở nên yên lặng, cô chậm rãi xoay người, có chút kích động, có chút khiếp đảm nhìn về phía hắn.
_
“Úy… Úy thiếu.”
“Em tên là gì?”
“Du… Du Hướng Y.”
Hắn nỉ non lặp lại tên cô, đến gần cô, lặng lẽ nhìn cô mấy giây, sau đó cúi đầu lên tiếng:
“Trái tim tôi không thể động tới, em là người đầu tiên.”
“Em…” Vợ của hắn chưa từng làm hắn động tâm ư? Trong lòng Du Hướng Y có chút vị ngọt ngào, cô hơi ngây ngốc cười cười, cô nghĩ, họ sẽ ở bên nhau rồi.
“Đi thôi, tôi sẽ giúp em.”
Nghe vậy, cô đuổi theo bước chân hắn, tay không khỏi kéo cánh tay của hắn.
Cô nghĩ, đây cũng coi là nhất kiến chung tình, hắn, cô.
Cho dù hắn có vợ, có con trai, nhưng cô nghĩ, cô cũng là con gái, cô cũng có thể làm được.
Cô dựa vào hắn, hắn nhìn cô gái mảnh mai động lòng người bên cạnh, ánh mắt đột nhiên bị mê hoặc, trước mắt bất giác hiện lên rõ ràng gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, tinh xảo, cô gái đó vĩnh viễn không có một mặt yếu đuối động lòng người như vậy được.
Hắn không tự chủ mấp máy môi, hoàn hồn nhìn cô gái đang dựa sát vào mình.
Không hiểu sao lại nhớ tới nhiều năm trước, mẹ hắn đặt một chậu hoa thủy tiên bên cạnh đàn Piano, những bông hoa nhu nhược mềm mại, hắn và mẹ mình đã từng cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, đáng tiếc cuối cùng nó vẫn bị khô héo, họ đều yêu thích loài hoa mềm yếu duyên dáng đó, hắn nghĩ, hắn cũng yêu người con gái như vậy.
Hắn còn nhớ rõ, giây phút nhìn thấy cô.
Trái tim vừa động, cứng lại, có chút rung động.
Đó được coi là tình yêu sao?
Coi là vậy đi.