Công ty giải trí Diệp thị là một công ty có tiếng, trong công ty không chỉ có đãi ngộ cao hơn nơi khác mà càng có nhiều nghệ nhân đẹp mắt, cũng là nơi không ít sinh viên nhắm đến để vào nghề. Những công ty như vậy tuy rất được chào đón, nhưng cửa vào cũng cực kì cao, cạnh tranh cũng nhiều, áp lực thực tập cũng trở thành vấn đề nan giải với nhiều học sinh, cho nên rất nhiều sinh viên chùn bước tại đây.
Không thiếu học sinh vẫn giữ thái độ chỉ đứng nhìn trước việc xin thực tập ở công ty giải trí, mà lần này Thẩm Tuất mới mở miệng đã muốn kéo Lạc Thần vào, giọng điệu quả thật rất quyền hành. Bản thân anh là ngôi sao lớn dưới tên công ty giải trí Diệp thị, chỉ cần anh mở miệng, muốn điều động trợ lý cũng không phải chuyện khó khăn gì. Có Thẩm Tuất lo sẵn của sau cho mình, Lạc Thần cảm thấy chuyện lấy được hợp đồng thực tập đúng là không thành vấn đề.
Lạc Thần khi quen Thẩm Tuất cũng không dám nghĩ đến chuyện tương lai, giờ nghe Thẩm Tuất nói mấy câu đã giải quyết luôn vấn đề thực tập, mới ý thức được vị Thiên vương bên người không chỉ là một Đại tương du luôn phạm nhị như cậu vẫn thấy mà là một người đàn ông thành công, có tiền có sự nghiệp không khỏi thoáng thất thần, sau đó mới lẩm bẩm nói: “Này không tốt đâu… Em không làm được công việc của trợ lý.”
Bao Tử là trợ lý của Thẩm Tuất, chuyên lo liệu sinh hoạt cá nhân và cày game cho anh, tuy nhìn qua có vẻ chất phác nhưng cả năng lực lẫn thủ đoạn đều không thể phản đối. Lạc Thần suy bụng ta ra bụng người so sánh bản thân với vị trợ lý luyện thay có thể mở năm acc cày phụ bản kia, nháy mắt liền thấy mình quá là thê thảm.
“Chỉ là mang cái danh thế thôi, cũng không phải bắt em làm mấy chuyện nặng nề đó thật.” Thẩm Tuất tức giận nhìn Lạc Thần, hóa ra người này vẫn nghĩ mình coi cậu ấy làm trợ lý, anh chẹp chẹp miệng nói, “Để em làm trợ lý em liền có thể ở cạnh chăm sóc anh hàng ngày, em thấy như vậy không tốt sao?”
Lúc đại Thiên vương nói chuyện còn hơi hơi nâng mặt lên, nửa khuôn mặt bầm tím cùng với đống băng vải quấn quanh đầu cứ thế lúc ẩn lúc hiện trước mắt Lạc Thần, làm trái tim cậu co lại thật chặt. Ngược lại là Tiêu Dịch Khiêm – vẫn đứng ở một bên và bị bơ đi – bỗng hắc hắc nói: “Thẩm Thiên vương, vậy mà cậu lại nghiêm túc.”
Thẩm Tuất hừ một tiếng, lập tức cảnh giác nhìn Tiêu Dịch Khiêm.
Tiêu Dịch Khiêm nhún vai, thở dài nói: “Tôi chẳng qua dẫn cậu ấy đi nhờ qua thôi, không cần phòng bị vậy chứ.” Anh nói xong một bàn tay đưa lên, mang kính đen vào, sau đó cắm hai tay ra sau lưng: “Nếu tôi sớm biết tới đây sẽ làm bóng đèn thế này, cũng sẽ không đặc biệt trốn tránh Lý Văn Bác để tới thăm cậu. Hai người các cậu từ từ nói chuyện đi, tôi đi trước đây.”
Dứt lời, anh ta lần nữa mở cửa phòng bệnh, chậm rãi đi ra ngoài. Thẩm Tuất thấy bóng dáng người nọ biến mất sau vách tường mới thở ra một hơi, chỉ là không đợi anh hoàn toàn trầm tĩnh trở lại, Tiêu Dịch Khiêm bỗng nhiên lại thò đầu vào: “Đúng rồi Thẩm Thiên Vương, hôm nay tới thăm cậu Trương đạo cũng có lời dặn cậu, ông ấy nói sau khi cậu lành bệnh phải nhanh chóng trình diện.” Anh ta nói xong liền gãi gãi đầu, trừng mắt nhìn Lạc Thần đang đứng kế bên Thẩm Tuất, thoải mái mà cười nói: “Tuy rằng tôi cũng thấy Trương đạo có chút bất cận nhân tình, nhưng dù sao lịch trình bị chậm lại cũng phải bù vào, cứ như tốc độ Trương đạo, tôi sợ kéo lại nhiều quá cậu – tôi đều ăn không tiêu, nên mới đến nói với cậu một tiếng.”
Anh ta nói rất thoải mái, nhưng Thẩm Tuất ngồi một bên sắc mặt cũng trắng bệch, nhìn qua cực kì khó coi. Tiêu Dịch Khiêm đứng ở ngoài cửa tất nhiên sẽ không nhìn được sự biến hóa của Thẩm Tuất, giúp Thẩm Thiên vương đóng cửa sổ lại, huýt sáo lững thững đi khỏi bệnh viện.
Sau khi Tiêu Dịch Khiêm rời đi, trong phòng bệnh liền không có người ngoài. Thẩm Tuất sắc mặt thay đổi mấy lần mới bình thường trở lại, kéo Lạc Thần qua nói nhỏ: “Anh biết ngay tên Tiêu Dịch Khiêm kia đến đây cũng không có mục đích tốt đẹp gì rồi, Đường Đường cậu ta không làm gì em đó chứ?”
Lạc Thần thấy kì quái, không biết vị minh tinh cười trông rất hòa thuận kia có gì lạ, cậu giản lược kể lại chuyện làm sao gặp được Tiêu Dịch Khiêm, Thẩm Tuất mới yên lòng, vẫn không quên dặn dò vài câu: “Tóm lại em tránh tên ấy xa một chút, trong giới cậu ta có tiếng trăng hoa, cứ thích câu người lung ta lung tung. Hơn nữa nếu không bởi vì cậu ta, anh cũng sẽ không ngã ngựa nặng thế này.”
Nghe Thẩm Tuất nói như vậy, Lạc Thần thế mới biết suy nghĩ trong lòng đại Thiên vương. Cái vị Thiên vương cạnh cậu nói phòng bị là giả, sợ rằng ghen mới là thật đi. Nhưng mặc dù cậu biết như vậy, trong lòng vẫn có chút nhộn nhạo, cẩn thận nhìn Thẩm Tuất một cái.
Cậu cũng chỉ là muốn nhìn xem bộ dạng đại Thiên vương lúc ghen, ai biết Thẩm Tuất cũng đang đưa mắt nhìn cậu, lúc ánh mắt của cả hai chạm nhau Lạc Thần hơi giật mình, sau đó liền thấy Thẩm Tuất hắc hắc cười. Vết thương trên nửa mặt kia của anh vẫn chưa lành, lúc này cười lên trông vừa quái vừa buồn cười, nhưng đại Thiên vương cũng không có tự giác như vậy, bỗng vươn tay kéo Lạc Thần qua, nhét vào lòng.
“A…” Lạc Thần sao nghĩ lúc này đại Thiên vương còn có thể chơi xấu chứ, trong lúc bất ngờ chỉ kịp phát ra tiếng thở nhẹ, ngay sau đó đôi môi Thẩm Tuất cũng đã áp lên rồi, nuốt hết những âm thanh còn lại của Lạc Thần.
Lạc Thần trong vòng tay Thẩm Tuất chống đỡ một chút lại sợ làm anh bị thương nên cũng không dùng nhiều sức. Ngược lại thì Thẩm Tuất càng ôm càng chặt, gắt gao kiềm lại không cho Lạc Thần động đậy, tham lam hôn lên môi cậu. Lạc Thần bị Thẩm Tuất áp bức đánh phải ngẩng đầu chậm chạp phối hợp anh, cảm giác như sức lực đều bị Thẩm Tuất cướp hết, nhất thời cũng quên tất thảy, bản năng hôn trả Thẩm Tuất.
Không khí trong phòng không nhanh chóng trở nên ái muội, Thẩm Tuất được Lạc Thần đáp trả liền trở nên vui vẻ, tay trái không an phận mà bắt đầu chui vào quần áo Lạc Thần sờ soạng, tay phải cũng đang định chui vào cổ áo cậu. Chỉ là ý nghĩ đó của anh mới vừa nảy sinh liền nghe thấy một tiếng thở dồn ngoài cửa phòng.
“Trời ạ!” Cách giường bệnh của Thẩm Tuất không xa truyền lại một giọng nữ.
Âm thanh đột ngột lập tức làm hai người trong phòng cảnh giác. Lạc Thần vừa nghe có người vào phòng liền đẩy Thẩm Tuất ra, nhanh chóng thoát khỏi người anh, đứng ngay ngắn lại. Mà Thẩm Tuất cũng theo phản xạ nheo lại mắt, nhìn người mới vào.
Người vào là một y tá nữ, diện mạo có chút quen mắt, hẳn là người đến chăm sóc cho Thẩm Tuất. Khi Tiêu Dịch Khiêm đi cũng không có khóa trái cửa, y tá bên ngoài chỉ mở cửa liền dễ dàng đi vào, cô không ngờ được vị bệnh nhân của mình vậy mà lại đang ôm hôn một người đàn ông khác, nháy mắt choáng váng. Cô nhìn nhìn khuôn mặt của đại minh tinh Thẩm Tuất, rồi nhìn người bị Thẩm Tuất ôm vào ngực, nhất thời hoảng hốt đến không nói nên lời, một lúc lâu sau, cô mới nhìn chăm chăm vào Lạc Thần không chuyển mắt, không thể tin nổi mà mở miệng hỏi: “Tiểu Thần, sao mày ở đây?”
Sắc mặt Lạc Thần nháy mắt cũng trắng bệch một mảnh, trong đầu trống rỗng, bờ môi cậu vẫn còn đỏ vì bị Thẩm Tuất hôn, giờ lại run rẩy chấn động, hoàn toàn không nói được một câu hoàn chỉnh: “Em, em…”
“Mày từ trường về sao lại không về nhà?” Trong lòng y tá cũng rối thành một đống, cô cố gắng tiêm cho bản thân một liều thuốc an thần, chậm rãi hỏi: “Mày vừa làm gì đó, mày đến bệnh viện không có việc gì chứ?”
Vừa rồi y tá đã xem hết hành động của Thẩm Tuất và Lạc Thần, cũng không tin được người đứng cạnh đại minh tinh sẽ là Lạc Thần cô biết. Ngược lại thì Thẩm Tuất đã trải qua nhiều khúc chiết, cũng trấn định trước tiên, anh nhìn Lạc Thần rồi lại nhìn cô y tá nọ, sau đó mới ngẩng đầu kinh ngạc hỏi Lạc Thần: “Đường Đường, hai người quen nhau à?”
Lạc Thần đương nhiên quen nữ y tá trước mặt, tuy tuổi tác của nữ y tá trước mắt lớn hơn cậu một chút, nhưng khuôn mặt của hai người cũng có phần tương tự, giọng cậu run rẩy, cuối cùng cũng trả lời Thẩm Tuất.
“Chị ấy là chị gái em.” Lạc Thần giải thích.
Lạc Huyên là chị ruột của Lạc Thần, cũng là y tá trong biên chế của bệnh viện. Lúc này Thẩm Tuất mới giật mình, nháy mắt hiểu được vì sao hai người gặp nhau lại có phản ứng như vậy. Anh nghiêm túc đánh giá Lạc Huyên đứng trước mặt, bỗng lại lộ ra một nụ cười, vươn ra một bàn tay với nữ y tá, tự giới thiệu: “Chào cô, tôi là Thẩm Tuất.”