Sắc mặt của Thẩm Tuất cũng không nhích nửa phân, nhún vai cười nói: “Cậu đừng chỉ nói tôi với Diệp đạo, cậu thì sao? Tôi thấy cậu với Vân Diêu đưa đưa đẩy đẩy cũng lâu rồi, sao chưa thấy khẳng định hai người kết hôn sinh con hả?”
Vân Dêu là bạn gái Tô Cù. Tô Cù vừa nghe đến người khác nhắc đến tên Vân Diêu, nhất thời mí mắt nhảy vài cái, mặt đau khổ nói: “Chuyện kết hôn sinh con còn lâu lắm, Vân Diêu cổ hủ muốn chết, cứ nói mặt mũi bộ dạng tôi như lưu manh, không ưa tôi.” Nói lên chuyện nhà mình, Tô Cù cũng mặt đầy uể oải, nghẹn ngào chậm rãi nói: “Hơn nữa nếu trong nhà biết tôi với cô ấy yêu nhau kiểu gì cũng không chịu, ngược lại giờ tôi lại thấy hâm mộ cậu.”
Bối cảnh gia đình của Thẩm Tuất Tô Cù cũng biết chút ít. Trong khi đại Thiên vương đang học đại học thì bị tinh tham nhắm chuẩn, giới thiệu đến dưới tay Lý Văn Bác. Khi đó Thẩm Tuất cũng chưa nổi danh, vừa lúc gặp được mình và Diệp Loan đang phát triển ở thành phố A, mấy người vừa lúc “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” cùng nhau quay một bộ phim. Không ngờ thiên lôi đánh xuống cái vận phân chó nào không biết mà làm bọn họ một lần thành công, vì thế đại Thiên vương từ một nghệ nhân không chút danh khí tiến chức diễn viên mới tiềm lực mạnh nhất, giá trị con người cũng tăng vọt từng ngày. Người nhà Thẩm Tuất nghe tin như vậy cũng vui vẻ vô cùng, bố Thẩm mẹ Thẩm lấy tiền con trai trợ cấp đem gửi tiết kiệm, sau hai năm liền đặt tour du lịch toàn thế giới, vui vẻ hạnh phúc hưởng thụ cuộc sống, bỏ con trai ở thành phố A tiếp tục dấn sâu vào vòng giải trí.
Mấy người tìm kiếm ngôi sao ấy
Tính cách của Thẩm Tuất cũng có chút do gia đình hun đúc mà thành. Bố Thẩm mẹ Thẩm làm người đều rộng rãi cực kì, sau khi Thẩm Tuất trưởng thành cũng không can dự đến cuộc sống của con trai nữa mà để cho Thẩm Tuất có không gian phát huy, còn chuyện trở thành minh tinh như vậy, hai vị gia trưởng cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
Đại Thiên vương sống một thân một mình không ai quản thúc đến là tiêu diêu tự tại, quả là tiện sát Tô đại thiếu gia. Tô Cù không chỉ một lần hâm mộ thái độ cha mẹ Thẩm Tuất đối xử với anh, giờ lại nhắc tới chuyện Vân Diêu, lại nhịn không được nghĩ đến nếu Thẩm Tuất thật sự vác đàn ông về làm vợ, cứ theo tính cách, thái độ của bố Thẩm mẹ Thẩm chắc cũng sẽ không nói gì.
Dùng cái sự đê tiện của mình mà K.O Tô thiếu =]]], ý là bạn tự do vậy còn hay khoe ra để đứa bị quản suốt ngày như Tô thiếu ganh tị muốn chết đó
Thời buổi này, Tô Cù anh yêu đương với người khác phái, sao mà còn khó hơn cả chuyện Thẩm Tuất muốn làm vợ chồng với đồng tính thế! Tô Cù càng nghĩ càng buồn rầu, cuối cùng cả người đều mệt mỏi không tinh thần, lại nói thêm vài câu với Thẩm Tuất, phủi phủi lung tung phía dưới quần, chán nản rời khỏi nhà đại Thiên vương.
Sau khi Tô Cù đi, trong nhà Thẩm Tuất lập tức im lặng. Bao Tử giúp Lạc Thần xử lý vài món đồ dùng hằng ngày, lại cos nhân viên vệ sinh: quét dọn nhà cửa đại Thiên vương một vòng trên dưới trong ngoài, sau đó mới xin phép Thẩm Tuất ra về. Bao Tử tuy nhìn qua rất trung hậu, nhưng mà nhìn người không thể nhìn bề ngoài, Lạc Thần đi vào phòng, lập tức bị phòng ngủ rộng rãi sáng sủa làm giật mình, trừng mắt nửa ngày mới hỏi: “Đây là phòng em ở?”
Vật trang trí trong phòng rất tốt, mới liếc nhìn liền có cảm giác bố trí như vậy chỉ xuất hiện ở khách sạn năm sao thôi. Đương nhiên Lạc Thần cũng chưa từng đến khách sạn có số sao cao vậy rồi, chỉ là tưởng tượng một chút thôi, sau đó liền thấy Thẩm Tuất gật đầu.
“Ừ.” Thẩm Tuất không chút phản đối, lại bồi thêm một câu, “Em với anh cùng phòng.”
Lạc Thần trừng mắt nhìn: “Anh cũng ở đây?”
“Đương nhiên.” Nghi vấn trong lời nói của Thẩm Tuất còn nhiều hơn cả Lạc Thần, anh kỳ quái hỏi, “Anh vẫn ngủ ở đây mà, giờ em vào ở thì cùng lắm hai ta ngủ cùng một phòng, không thì em nghĩ anh phải ngủ ở đâu?”
Hóa ra cái phòng trang hoàng tốt như thế lại là phòng ngủ của đại Thiên vương, Lạc Thần lập tức bối rối, ngốc ngốc đứng ngay cửa phòng nửa ngày, mới thất thanh nói: “Thế phòng khách thì sao?”
“Phòng khách? Chẳng lẽ em định bắt anh ngủ phòng khách?” Đại Thiên vương càng thêm bất ngờ.
“…” Đương nhiên là Lạc Thần không có ý đó, nhanh chóng nghĩ lời để giải thích với Thẩm Tuất. Chỉ tiếc cậu vừa mở miệng, liền thấy Thẩm Tuất vẫy vẫy tay, có chút mất hứng nói, “Chúng ta đều là đàn ông cả, ngủ cùng nhau cũng không có gì kỳ quái mà, hơn nữa em xem lúc ở chỗ em chật thế hai ta còn chen được, chỗ này rộng vậy, dư ngủ.”
Đại Thiên vương ngậm miệng không chịu đề cập đến việc để Lạc Thần ngủ phòng khách, trên đầu Lạc Thần đã muốn chảy mồ hôi lạnh luôn rồi. Chuyện Thẩm Tuất đến trường học với chuyện cậu đến nhà Thẩm Tuất hoàn toàn khác nhau, huống chi trong mấy ngày ở trường, nếu đại Thiên vương ngủ bên người, kiểu gì cậu cũng không kiềm nén nổi! Đoạn thời gian đó vất vả lắm mới trôi qua, bây giờ đại Thiên vương lại tiếp tục khiêu chiến giới hạn của cậu, lỡ lộ thì biết làm sao?
Trong đầu Lạc Thần toàn bộ đều là cảnh tượng ngủ cùng với đại Thiên vương, Thẩm Tuất cũng không cho Lạc Thần phản đối, ngay đêm đầu tiên Lạc Thần đến biệt thự liền ôm cậu fan vui vui vẻ vẻ ngủ một đêm, hôm sau thức dậy quả là thần thanh khí sảng, ngược lại thì Lạc Thần ôm cặp mắt đen thui thức dậy, bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng đành nhận mệnh đi theo Thẩm Tuất xuống bếp tìm thức ăn.
Từ lúc đại Thiên vương hạ lệnh ở chung đến lúc Lạc Thân đến nhà anh cũng đã qua một tuần, thức ăn dự trữ trong nhà sớm đã cạn kiệt. Thẩm Tuất và Lạc Thần lục tìm nửa ngày mới tìm ra mấy cái trứng gà cùng một bị gạo sống, đại Thiên vương đương nhiên sẽ không biết nấu ăn, đang nghĩ có nên đi siêu thị mua đồ về không. Mặc dù siêu thị ở đây không lớn, nhưng tên tuổi của đại Thiên vương lại rất vang dội, đi ra ngoài sẽ rất dễ đụng phải fans. Thẩm Tuất do dự một lúc, cuối cùng vẫn là Lạc Thần xung phong mở lửa, nấu ra một chén cháo đen tuyền, thế mới giải quyết xong vấn đề điểm tâm.
Cảnh ngộ như vậy quả thực còn kém hơn cả lần anh đến phòng ngủ của Lạc Thần. Thẩm Tuất cũng không thể mặt dày nữa, lập tức chỉ huy Bao Tử mang đến một ít nguyên liệu nấu ăn, thế mới thanh thản kéo Lạc Thần đi chơi trò chơi. Hiện nay trò chơi cũng đã mở ra cấp bậc mới, mỗi một người chơi cấp đều đang hăm hở cố gắng hướng về cấp , Thẩm Tuất và Lạc Thần online cũng để cày phụ bản, nhiệm vụ tăng cấp cộng với thu gặt phe địch, mấy chuyện bình thường làm nhàm chán như thế, nhưng đến lúc hai người cùng nhau làm liền cảm thấy thú vị, quả là tuyệt vời khôn tả.
Hơn nữa, điều kiện trong nhà Thẩm Tuất càng đầy đủ hơn để cả hai cùng chơi, làm cho Lạc Thần cũng phải cảm thán một hồi, ngoại trừ chuyện tối ngủ chung làm cậu thấy hơi đau đầu ra, nơi này quả thực cứ như là tạo ra để phục vụ cho việc vui chơi giải trí ấy, làm người ta cực kì thả lỏng.
Đương nhiên, lúc Thẩm Tuất bố trí biệt thự nhà mình cũng hoàn toàn dựa theo sở thích của bản thân, miễn thấy thoải mái liền làm. Nhưng sự thật là đại Thiên vương rất ít khi được ở nhà, bởi vì mỗi ngày đều bận rộn làm việc, lịch sắp đầy tràn, Thẩm Tuất rất hiếm khi được qua đêm ở nhà. Lần này công ty đặc biệt cho nghỉ, rốt cuộc cũng khiến đại Thiên vương nếm thử hương vị của hạnh phúc.
Hai người ở cạnh nhau chơi rất vui. Lạc Thần ở nhà Thẩm Tuất được ba bốn ngày, đến ngày thứ năm rốt cuộc không chịu nổi cơn buồn ngủ mà vui đầu ngủ say trên giường đại Thiên vương, mãi đến ngày hôm sau, khi mặt thời treo lên cao, Lạc Thần mới thấy ngay mũi có chút ngứa mới mơ mơ màng màng mở mắt.
Nhìn thấy Thẩm Tuất kéo góc chăn gãi gãi mũi mình, Lạc Thần nhíu nhíu mày, nhanh chóng nghe thấy tiếng Thẩm Tuất cười khẽ bên tai.
“Tỉnh?”
“Ừ.”
“Mấy ngày nay ngủ thoải mái không?” Đại Thiên Vương hỏi.
Lạc Thần sửng sốt một chút, trực giác gật gật đầu.
Thẩm Tuất cũng cười tủm tỉm gật đầu theo, hai người bọn họ đắp cùng chăn, đại Thiên vương miễn cưỡng nhấc chân trong chăn: “Nhưng mấy hôm trước anh thấy vành mắt em thâm lắm, có tâm sự gì à?”
“Tâm sự? Không có tâm sự gì đâu?” Lạc Thần bị nói trúng mà nháy mắt tỉnh lại, vội vã lắc đầu.
“Thật sự không có?” Giọng nói Thẩm Tuất có chút thất vọng, nhưng lập tức trên gương mặt đẹp trai của anh đã treo một nụ cười, tiếng hắc hắc làm da đầu Lạc Thần run lên: “Đường Đường, có một và việc anh biết hết, em đừng gạt anh.”
“Việc gì cơ?” Lạc Thần bản năng muốn rụt người về phía sau, che đi sự chột dạ trong lòng, “Em không gạt anh gì hết.”
Thẩm Tuất mặt đầy vẻ không tin, ngay sau khi Lạc Thần nói xong bỗng dùng đùi mình chà vào đũng quần Lạc Thần hai cái, nhướn nhướn mi, vẻ mặt như muốn nói “anh sớm biết cả rồi”.
Lạc Thần vội vàng tụt về sau, biểu tình trên mặt cũng trở nên cổ quái: “Đại tương du, anh đừng lừa em.”
“Anh lừa em cái gì?” Thẩm Tuất vừa thấy Lạc Thần định không chịu thừa nhận, cũng nhíu nhíu mày, “Hôm qua em ngủ, cái vật kia đụng vào bụng anh mấy lần, anh muốn không biết cũng khó.”
“…” Lạc Thần ngậm miệng.
Hôm qua cậu ngủ say quá, làm sao mà nhớ mấy chuyện lúc ngủ mơ nữa. Lạc Thần lập tức nghẹn lời, ngốc ngốc không chút động tĩnh, chỉ cảm thấy máu khắp người đều vọt hết lên đỉnh đầu, mặt đỏ muốn nhỏ máu ra rồi.
Cái suy nghĩ ghê tởm của cậu với đại Thiên vương bị phát hiện rồi! Trong óc Lạc Thần nháy mắt chỉ có ý nghĩ như vậy, hơn nửa ngày mới lắp bắp nói: “Thẩm Thiên vương, anh, anh đừng để ý nha, em, em không cố ý.”
Cái này mà cũng vô tình nữa à… Đại Thiên vương bỗng thấy hơi buồn cười, nhưng anh cũng mau chóng banh mặt vờ nghiêm túc, thẳng lưng cọ cọ về phía trước, nhe răng ra, hắc hắc nói: “Đường Đường, thật ra anh cũng không khó chịu việc em có ý như vậy với anh, nhưng nếu như em nói bản thân không cố ý thì anh cũng không thể nói anh cố ý được.”
Mới dứt lời, cơ thể lại nhích nhích về phía trước, Lạc Thần cũng mau chóng cảm thấy được trong ổ chăn ấm áp của hai người, có cái gì cứng cứng để ở giữa hai chân mình, nhiệt độ nóng cháy.