Nhắc tới Tiêu Niếp Niếp, sau hôm nghe sư phụ của mình là Tôi đến để đả tương du nói có ý với Vân Lộc Dương Quang Đường kia, cô ta liền bắt đầu hỏi thăm lai lịch của Vân Lộc nọ. Dương Quang Đường là người chơi lâu năm trong trò chơi, hầu như người nào ở lâu trong Thề non hẹn biển đều biết đến cái tên này. Tiêu Niếp Niếp không hỏi thăm bao lâu liền biết Dương Quang Đường là một tên nhân yêu.
Nếu là một nhân yêu, hẳn sẽ không gây uy hiếp cho mình được. Có câu nói, đàn ông chơi game online một là vì anh em, hai là vì đàn bà, mà acc Dương Quang Đường kia cũng không thể chạm đến cái nào trong đó, cho nên Tôi đến để đả tương du hẳn là nhất thời vui vẻ muốn đùa cô thôi.
Tiêu Niếp Niếp an ủi chính mình như vậy — loại đại thần như ta là tới đả tương du lại đập trang bị cô lên đến redwings, bỏ ra nhiều tiền như vậy cô không tin đối phương không có chút ý tứ gì với mình.
Nhưng mà hy vọng tốt đẹp là thế, hiện thực lại tàn khốc vô cùng, hôm nay lúc cô nàng đăng nhập vào trò chơi, liền nhìn đến trên kênh hết thiên hạ này đến thiên hạ khác của thành viên thế lực Đại Hoàng Phong, nội dung thiên hạ tràn ngập tràn lời chúc, là gửi đến Dương Quang Đường và Tôi đến để đả tương du.
Sư phụ Tôi đến để đả tương du của cô, thế mà nghiêm túc chọn Dương Quang Đường làm vợ.
Mặc dù trong đáy lòng tự nói cho chính mình rằng sư phụ cô chẳng qua muốn mới mẻ nhất thời mới kết hôn với nhân yêu, nhưng cô vẫn ghen tị với tên con trai chơi acc Dương Quang Đường, không rõ hắn ta dùng thủ đoạn thế nào mới quyến rũ được một đại thần có tiền như thế buông giá trị con người xuống mà chạy đến cầu hôn.
Có lẽ, có lẽ sư phụ cô không biết bên kia là nam.
Tiêu Niếp Niếp thực không cam lòng, không cam lòng vị sư phụ mình làm thân được một tháng đã bị kẻ khác câu đi mất, hơn nữa cả hai trong hiện thực đều là đàn ông. Nhưng cũng vì cả hai đều là nam, Tiêu Niếp Niếp mới cảm thấy bản thân còn có hy vọng — chỉ cần sư nương của cô không phải nữ.
Tin thiên hạ Tiêu Niếp Niếp gửi ra nháy mắt gợi sự chú ý của rất nhiều người. Lạc Thần ngồi trước máy tính, tự nhiên cũng thấy được tin tức này. Cậu nhìn cái tên Tiêu Niếp Niếp, hơi hơi ngẩn người, bản năng nhìn qua Thẩm Tuất đang ngồi cạnh.
Nhắc tới mới nói, Tiêu Niếp Niếp là đồ đệ của Đại tương du, lần đầu Lạc Thần nhìn thấy cô chơi cùng với Đại tương du cũng có chút giật mình, mà nếu nói trong lòng cậu không có chút khúc mắc nào, thì đó là nói dối.
Ai cũng không muốn bên cạnh người mình thích xuất hiện vài nhân tố không an ổn, tâm trạng của Lạc Thần lúc thấy được Tiêu Niếp Niếp đại khái cũng là như vậy. Nhưng mà khi đó Lạc Thần đã biết thân phận của Đại tương du, biết bản thân và Đại tương du không có khả năng thành đôi liền lựa chọn bỏ đi, sảng khoái đến mức chính Lạc Thần – bây giờ nghĩ lại – cũng không tránh khỏi phải thầm bội phục.
Thẩm Tuất vẫn còn nhìn chăm chú vào màn hình trò chơi, ngón tay thon dài bay nhanh trên bàn phím, nhìn cứ như anh đang đàn một bản dương cầm. Chẳng qua là tốc độ đánh chữ của đại Thiên vương nhanh cực kì, đánh xong bỗng nhiên nghiêng đầu, phảng phất đã sớm biết Lạc Thần đang nhìn mình vậy, vừa quay qua đã nhe răng cười nhìn Lạc Thần.
“Thấy cái thiên hạ kia rồi?” Đại Thiên Vương thình lình hỏi.
“Hả?!” Bất ngờ bị bắt quả tang, Lạc Thần xấu hổ nhìn Thẩm Tuất.
“Cái thiên hạ của đồ đệ tôi.” Thẩm Tuất nheo mắt, bộ dạng đầy vô tội, “Cô ta hỏi tôi em có phải nam không ấy, bây giờ đã có mấy người tới mật tôi rồi.”
Dù là trong trò chơi, chuyện nam nam kết hôn cũng rất ít diễn ra. Nếu thân phận nhân yêu của Dương Quang Đường bị truyền ra ngoài, nói không chừng lại được lên diễn đàn để mọi người . Lạc Thần cũng đã từng xuất hiện trên diễn đàn với thân phận nữ chính độc ác rồi, mấy câu công kích với Thủy triều lặng gió đột nhiên gợi ra trong đầu cậu, Lạc Thần hơi hơi nhíu mày, vẫn nhịn không được mà nói: “Tôi quả thật chơi nhân yêu mà, anh tính nói gì với họ?”
Tám một tám, để người ta tám nhảm một trận đó
“Trả lời sao á?” Thẩm Tuất nghe vậy liền nhướn mày, biểu tình vừa vênh váo vừa ngu ngốc lại hiện ra trên mặt – giống như chỉ chờ Lạc Thần hỏi thế – cười tủm tỉm, hừ hừ nói: “Thì đương nhiên là nói với bọn họ tôi thích chơi chung với nhóc nhân yêu chứ sao.”
“…” Lần đầu bị đại Thiên Vương đối mặt mà nói ra ba chữ “nhóc nhân yêu”, Lạc Thần lập tức bị lời nói không chút ý tứ của anh khiến cho sặc một ngụm nước bọt.
Ngược lại Thẩm Tuất trông cực kì vui vẻ, chuyện hai người ngồi cùng nhau chơi trò chơi với anh mà nói là một chuyện rất khó gặp. Anh thu hết biểu tình của Lạc Thần vào trong mắt, bỗng nhiên cũng cùng nhíu mi, khuỷu tay tì lên bàn, rất tự nhiên chống lấy má, híp mắt đối mặt Lạc Thần, nói ra một câu khác làm Lạc Thần bất ngờ không kém.
“Lúc trước có chuyện muốn hỏi em, nhưng sau khi gặp lại quên mất, đột nhiên hôm nay đồ đệ tôi xuất hiện lại nhớ đến.” Đại Thiên Vương tò mò hỏi: “Ngày đó đi đấu trường với em, em giận tôi phải không, tìm em em cũng giả vờ không thấy, tôi theo em từ Khổng Tước Bình đến Thôn Đan Chu vất vả lắm em biết không?”
Đại Thiên Vương than khổ than mệt cũng chỉ có một câu, nhưng lại làm Lạc Thần lập tức xấu hổ. Ngày đó sau khi đi đấu trường cậu liền mang Chu Tiểu Nghi đi luyện cấp, chuyện Đại tương du theo sau hai người thật ra cậu cũng biết, nhưng mà lúc đó nghĩ cắt đứt với Đại tương du nên cũng cố ý vờ như ẩn người chơi nên không thấy được. Không ngờ chuyện hôm ấy lại bị Thẩm Tuất lấy ra tra hỏi, Lạc Thần thật sự là xấu hổ đến hận không thể chui luôn xuống đất, cách một hồi lâu mới kéo kéo khóe miệng gãi gãi đầu, cười hai tiếng “ha ha”.
“A, có chuyện này sao?”
“Không có sao? Tên Phỉ Phỉ miêu kia không nói với em?”
“Cậu ấy? Cậu ấy nói cái gì?”
“Ưm, mấy hôm trước tên Phỉ Phỉ miêu kia nói cho tôi là hình như em thất tình.”
“…”
Thẩm Tuất nghĩ nghĩ, lại nói: “Tôi nghĩ em hiểu lầm tôi với Tiêu Niếp Niếp, cho nên liền chạy lại đây tìm em.”
“…” Lạc Thần không giả ngu được nữa, cậu cảm thấy lúc này mình chỉ muốn đập đầu vào vách tường luôn thôi.
Đương nhiên, kẻ giả ngu không chỉ có mỗi Lạc Thần, ngay cả Trần Vũ Phi – đang ngồi đối diện với Lạc Thần và Thẩm Tuất – chơi trò đối chiến cũng muốn đập đầu vào tường theo. Cậu nghe được cái gì? Hình như cậu vừa nghe được một chuyện rất khó lường, Thẩm Thiên Vương đang nói chuyện với vị bạn cùng phòng hay ngại ngùng của cậu, hơn nữa nội dung trò chuyện — hình như là về tình cảm?
Thẩm Thiên Vương là người đàn ông độc thân hoàng kim đó, biết bao nhiêu ngôi sao cùng phấn ti đều liều mạng theo đuổi, ai có thể ngờ được cái người đại Thiên vương này lại ngồi xổm trong phòng ngủ của họ, vừa chơi game vừa nói nhảm với người ta, hơn nữa trông như cực kì chuyên chú?
Này nếu truyền ra bên ngoài, tuyệt đối là tin tức làm cả trường trở nên oanh động. Trần Vũ Phi vụng trộm liếc bạn cùng phòng đang ngồi cạnh Thẩm Tuất, liền thấy bên tai Lạc Thần có chút đỏ, nhìn qua có vẻ rất ngại ngùng, nhưng mở miệng trò chuyện với đại Thiên vương cũng cực kì vui vẻ.
Bạn cùng phòng của cậu, xem ra thực sự thích Thẩm Thiên vương!
Trần Vũ Phi kéo kéo khóe miệng, bắt đầu hâm mộ bạn cùng phòng nhà mình, thời buổi này người dám yêu không nhiều, mà có đủ dũng cảm để thích một vị minh tinh lớn như vậy, thật là một quá trình cực kì gian nan, mà không chỉ giới hạn ở những gì có thể nhìn đến thôi đâu.
Đương nhiên Lạc Thần không biết Trần Vũ Phi nghĩ gì về mình, nhưng chút tâm sự này của mình bị vạch trần chỉ bởi một câu nói của Thẩm Tuất làm cậu phải xấu hổ dời mắt, quay trở về trò chơi. Lúc này không khí trong trò chơi sớm đã bị cái thiên hạ của Tiêu Niếp Niếp làm cho ồn ào, một hôn lễ nháy mắt biến thành sân tám chuyện, ở đâu cũng thấy tiếng cầu giải thích. Nhưng mà trước mắt cậu hiện giờ cũng chỉ thấy được mấy thiên hạ Thẩm Tuất gửi đi ngay sau Tiêu Niếp Niếp.
[Thiên hạ][Đất hoang du hiệp] Tôi đến để đả tương du: Đại tương du thích Đường Đường, dù cậu ấy là nam, nữ hay là nhân yêu
[Thiên hạ][Đất hoang du hiệp] Tôi đến để đả tương du: Hôm nay là ngày tôi với Đường Đường kết hôn, cảm ơn mọi người đến đây ủng hộ, tôi với Đường Đường đang bên nhau, chơi với nhau rất vui vẻ
[Thiên hạ][Đất hoang du hiệp] Tôi đến để đả tương du: Cuối cùng muốn nói với Đường Đường, Đại tương du sẽ không để ý người ta nói như thế nào, chơi trò chơi là để mỗi ngày trở nên vui vẻ hạnh phúc, hiện tại em vui vẻ, cũng làm cho tôi hạnh phúc
[Thiên hạ] [Đất hoang du hiệp] Tôi đến để đả tương du: Đường Đường, phải nhớ lời em đã nói trước kia —
[Thiên hạ] [Đất hoang du hiệp] Tôi đến để đả tương du: Chúng ta cùng nhau vui vẻ!
Mấy tin này đều là do Thẩm Tuất viết ra lúc Lạc Thần ngẩn người nhìn anh. Lạc Thần lật từng cái thiên hạ Thẩm Tuất gửi ra, cảm giác bản thân có chút hoảng hốt, lại có chút cảm động, trong hốc mắt có gì đó ẩm ướt dâng lên, lập tức nghĩ đến lúc Thẩm Tuất viết ra nhưng lời này như đang chơi dương cầm, nhớ lại lúc anh quay sang nhìn mình cười xán lạn, rồi bộ dạng nghiêm trang khi hỏi tâm trạng cậu sau khi nhìn tin thiên hạ, không khỏi cảm thấy hạnh phúc cực kì, nhịn không được khẽ bật cười.
Đại tương du gửi tin thiên hạ xong liền đẩy tin thiên hạ của Tiêu Niếp Niếp đi mất, mà sau tin thiên hạ của Đại tương du, lại có Tiểu Long Nhân, mấy người của Đại Hoàng Phong nhắn một đống tin thiên hạ khác, có ủng hộ Đại tương du, cũng có chúc phúc Dương Quang Đường.
Thẩm Tuất vừa không thừa nhận Dương Quang Đường là một nhân yêu, vừa thuyết minh bản thân không để ý thân phận của Dương Quang Đường, cũng tương đương chứng minh Dương Quang Đường là một nam hàng thật giá thật. Mà Đại tương du nói hai người “đang ở bên nhau” làm người chơi ở đây giật mình thật lâu, ngay cả Chu Tiểu Nghi nhìn thấy cũng không khỏi bất ngờ.
Không ngờ đại thần thật sự đang ở cùng chỗ với bạn học mình, hơn nữa xem thái độ của đại thần kia giống như là nghiêm túc, Chu Tiểu Nghi bỗng thấy rất muốn vọt đến kí túc xá nam nhìn xem đại thần mặt mũi ra sao là như nào!
Đến lúc gặp được Lạc Thần, nhất định phải bắt cậu ta hỏi cho ra nhẽ! Chu Tiểu Nghi âm thầm nghĩ.
Tiêu Niếp Niếp nhìn thấy tin thiên hạ của mình nhanh chóng bị đại thần che mất, trong lòng khó chịu, cô rất muốn hỏi vị kia xem, đàn ông cùng đàn ông chẳng phải rất ghê tởm hay sao? Nhưng nếu cô nhắn gì thêm, cứ nhìn thái độ bao che khuyết điểm của bọn người Đại Hoàng phong kia liền biết, chỉ sợ cô không gánh nổi. Cô chơi trò này lâu như vậy rồi, số người chơi nam từng nịnh bợ cũng nhiều không đếm hết, nhưng không ngờ rằng mình sẽ có một ngày thua vào tay một thằng nhân yêu như vậy.
Tay Tiểu Niếp Niếp đặt trên bàn phím gõ đi gõ lại, lời đưa vào khung chat viết rồi xóa, xóa rồi lại viết, cô càng viết càng hậm hực, cứ cảm thấy trong lòng đang nghẹn một ngụm khí không xả ra được, cũng không biết ngồi tìm từ để nói bao lâu, trên kênh chat của cô bỗng “ting” một cái, có mật ngữ.
Lúc này đột nhiên mật cô nàng, chắc chắn là người quen. Tiêu Niếp Niếp theo bản năng nhấn vào tin cá nhân, quả nhiên nhìn thấy một tin nhắn đỏ tím.
Nhưng người gửi mật ngữ không phải chỉ là người cô biết, nội dung mật đến càng làm cô nàng tức giận muốn học máu.
[Mật ngữ] Tô Nhị cậu mới nhị: À… Tiêu Niếp Niếp, ông chủ tôi muốn tôi nhắn với cô, cô là đồ đệ đầu tiên của anh ấy, anh ấy không muốn làm cô khó xử, nhưng mong cô đừng đi làm phiền Chủ Dương Quang Đường, bởi vì ông chủ nói đó là người của anh ấy
Tô Nhị cậu mới nhị là luyện thay của Tôi đến để đả tương du, Tiêu Niếp Niếp cũng chạm mặt người này mấy lần rồi, giờ thấy như vậy cô liền giận cực kì.
[Mật ngữ] Tiêu Niếp Niếp: Ông chủ cậu muốn nói với tôi? Sao anh ta không tự đến nói với tôi?! Tôi cố tình chống đối anh ta đấy, cậu tính sao?
[Mật ngữ] Tô Nhị cậu mới nhị: Ặc, ông chủ nói để anh ấy nói với cô sẽ làm tổn thương tình cảm, nếu cô muốn chống đối anh ấy, anh ấy nói duyên sư đồ với cô tới đây là hết
[Mật ngữ] Tiêu Niếp Niếp: Ha ha, duyên sư đồ, tôi vẫn không muốn làm sư đồ với anh ấy
[Mật ngữ] Tô Nhị cậu mới nhị: Như vậy à, tôi sẽ giúp cô báo lại với anh ấy, nhưng ông chủ bảo, nếu cô nói vậy liền để tôi thay anh ấy cảm ơn cô vì cùng ảnh trải qua một tháng cô đơn kia, trang bị của cô coi như tiền bồi thường