Lúc Thẩm Thiên Vương nói chuyện phiếm với kẻ khác không phạm nhị thì còn đỡ, đã phạm nhị thì một lời nói ra cũng làm cho cậu fan trước mặt anh sửng sốt một hồi.
Câu nói cuối cùng của anh ấy… Là có ý gì?
Lạc Thần ngẩng đầu lên xem Thẩm Tuất. Trong trò chơi cậu là người thân với anh nhất, cũng là người quen thuộc cách nói chuyện của anh nhất, vừa mới nghe câu nói vừa khí phách vừa không được tự nhiên kia của anh, liền làm Lạc Thần nhớ lại những ngày nói nhảm với anh trên YY.
Thẩm Tuất cũng không giống với Đại tương du trong tưởng tượng của Lạc Thần, nhưng trong chớp mắt này Lạc Thần cũng không thể tưởng tượng được, ngoại trừ bộ dạng như Thẩm Tuất thì Đại tương du còn có thể trông như thế nào.
Có một số việc cực kì cực kì kì diệu. Giống như trong lòng Thẩm Tuất, cũng tuyệt đối không ngờ sẽ gặp được người của Đại Hoàng phong ở đây vậy.
Chơi mấy thế lực chiến đấu đều là chuyện của lớp trẻ, Thẩm Tuất – tự nhận mình già đi – nếu không phải được Dương Quang Đường mời vào cũng sẽ không tham gia vào thế lực có lối chơi như vậy, tuy nhiên vừa đối mặt liền cảm thấy diện mạo của nhóc nhân yêu trước mắt ngược lại là cực kì hợp khẩu vị của anh, cho nên dù lúc nãy có ngây người vì bị Tiểu Long Nhân báo ra tên trong trò chơi thì giờ tâm tình của đại Thiên vương cũng dần dần tốt đẹp hơn, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng dần dần giống với lúc ở trong game.
Đây hẳn cũng không phải lần đầu gặp mặt Đường Đường, có đôi khi thứ gọi là duyên phận, quả thật không thể đoán trước được! Đại Thiên Vương nheo mắt lại, nghĩ thầm.
Lần họp mặt này của mấy người Đại Hoàng Phong do có sự xuất hiện của Thẩm Thiên vương mà có thêm một đoạn nhạc dạo bất ngờ. Chỉ tiếc thời gian gặp mặt của mọi người cũng không dài, ngay sau khi Thẩm Tuất kí tên cho Lạc Thần xong, từ sân trước liền có một người đàn ông tầm ba mươi đi đến. Thấy những người đứng ngoài cửa sân sau cũng sửng sốt, sau đó anh ta nhíu mày ho khan một tiếng.
“Anh Lý?” Thẩm Tuất quay đầu lại.
“Phía trước có fans của cậu đến thăm, anh đến hỏi thử cậu có rảnh không.” Lúc Lý Văn Bác đi đến ánh mắt liền dừng ở bàn tay Thẩm Tuất đang tì lên kí tên trên tay Lạc Thần, theo sau ánh mắt cũng quét qua quét trên mặt Lạc Thần vài lần, không kiêng dè hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”
“Không cẩn thận mở cửa sau, vừa vặn có fans đi ngang qua liền thuận tay kí tên cho người ta.” Thẩm Tuất trả lời rất nhanh. Đương nhiên, anh sẽ không khai với Lý Văn Bác nguyên nhân cửa sau bị mở là do anh dành chơi Angry Bird với Tề Mẫn Mẫn mà tạo thành.
“Nếu như vậy, tức là đang rảnh.” Lý Văn Bác gật gật đầu. Thật ra anh cũng không hiểu vì sao Thẩm Tuất kí tên còn muốn nắm tay một nam sinh, nhưng chuyện của đại Thiên vương anh cũng không thể quản quá nhiều, chỉ tùy tay ném cho Thẩm Tuất một vật, xoay người đi đến phía trước trường quay.
“Lần sau cẩn thận một chút.” Vật kia bị Thẩm Tuất vươn tay đón lấy, là di động mới bị Tề Mẫn Mẫn cướp đi.
Thẩm Tuất nhìn di động hồi lâu, nhất thời không biết phải nói gì. Lý Văn Bác đi ra phía trước, nhanh chóng đồng ý cho mấy fans kia vào xem, kéo một đám con gái đi đến sân sau yên lặng. Mấy cô gái này đặc biệt chạy đến Phong Thành mong gặp được Thẩm Thiên vương, có người đã đợi ở ngoài trường quay vài hôm rồi, có người còn đặc biệt chạy đi thuê phòng gần đây giờ nhìn thấy Thẩm Thiên vương liền kích động cực kì, nhanh chóng ùa tới vây quanh Thẩm Tuất, người tặng quà, người xin chụp ảnh chung, người tỏ tình,… đủ loại kiểu dáng.
Khoảng sân vốn đang yên tĩnh liền nhanh chóng ồn ào, mấy tên con trai như bọn Tiểu Long Nhân cũng không hâm mộ dữ dội như mấy cô này được, nhanh chóng bị hất qua một bên. Đứng nhìn một chút liền thấy có người trong đoàn phim đi đến đóng cửa sau, bọn Tiểu Long Nhân cũng chưa được Lý Văn Bác cho phép, nhanh chóng bị bỏ mặc ở ngoài xem như như người qua đường. Mấy người Đại Hoàng phong nhìn nhau một chút, cười rộ lên.
“Thẩm Thiên Vương thực có phúc, nhiều em gái theo anh ta như vậy, mấy cô mới nãy nhìn cực kì tiêu chuẩn, nếu anh đây mà kiếm được một như thế thôi liền thấy mỹ mãn.”
“Thôi đi, muốn vậy cậu cũng phải có được cái mặt như Thẩm Thiên vương rồi tính!”
Sự thật chứng minh tư tưởng của đồng bào nam chẳng bao giờ đứng cùng chiến tuyến với đồng bào nữ cả, mấy người Đại Hoàng Phong nhanh chóng chuyển qua đề tài khác mà nói chuyện, Lạc Thần thi thoảng cũng góp mấy câu, nhưng trái tim đã sớm bay đi chỗ khác rồi.
Lần đầu họp mặt của người trong thế lực Đại Hoàng Phong viên mãn chấm dứt trong tiếng cười đùa với một mớ duyên phận bất ngờ. Lúc mọi người chui lên trò chơi, khi bị hỏi thăm chuyện họp mặt mọi người liền khoe ngay chuyện chạy đến Phong Thành tình cờ gặp được Thẩm Thiên vương, làm mấy cô gái đang cắm trên YY la hét không ngừng.
“Thật hay giả vậy? Thật gặp được Thẩm Thiên Vương á?” Mấy cô gái trong YY vừa tin vừa nghi.
“Giả làm gì đâu, tui còn xin Thẩm Thiên vương kí cho Du Du mấy chữ đó.” Tiểu Long Nhân khoe khoang.
“Kí tên là gì đâu, chữ kí cũng bắt chước được, ai biết có phải mấy người gạt tụi này, làm tụi này hối hận chơi đâu?” Mấy cô kia phản bác.
Tiểu Long Nhân mất hứng, mới nghe được vậy mà có người hoài nghi sự trung thành của cậu cho bà xã, lập tức nói: “Tui lừa mấy người làm gì, tụi này đụng phải Thẩm Thiên vương hàng thật giá thật, tui còn lén chụp ảnh nữa đó.”
Lúc Thẩm Tuất kí tên cho đám người Đại Hoàng Phong, Tiểu Long Nhân cũng lén lút cầm điện thoại chụp mấy tấm dành làm kỉ niệm. Bọn người kia nghe thế ồn ào đòi xem, Tiểu Long Nhân nhanh chóng bật QQ nhóm lên ném qua một ảnh, liền làm mấy cô nàng trong Đại Hoàng phong tru lên không ngừng.
Vì thế Lạc Thần mới thấy kênh QQ thế lực Đại Hoàng phong nhấp nháy báo có ảnh gửi lên, mở ra xem liền thấy được một bức ảnh của Thẩm Thiên vương Thẩm Tuất. Nụ cười của đại Thiên vương đẹp đến mức o không góc chết, mà người còn lại trong ảnh đang cúi đầu, trên người mặc một cái áo khoác lông xù, bộ dạng cúi đầu trông cực kì ngại ngùng.
“Ây da thật là Thẩm Thiên Vương.” Mấy cô kia cũng lập tức bàn tán ồn ào trên QQ, “Long long à, cái cậu đứng cạnh Thẩm Thiên vương là ai vậy, người mình?”
“Đương nhiên là thế lực bọn mình rồi.”
“Ai u đừng bảo là Củ cải nha, hay là Cười khẽ vậy? Không đúng, hai tên đó làm sao lớn lên vừa thanh tú vừa thụ vậy được, chẳng lẽ là Tiểu Đường tử?”
“Chụp lúc Thẩm Thiên vương kí tên cho Tiểu Đường tử đó.”
“Ồ ồ ồ? Thẩm Thiên Vương kí lên tay Tiểu Đường tử á? Nhìn thật thần kì!”
Kí tên là ký trên tay, nhưng thật sự cũng không chỉ là ở tay. Lạc Thần ngơ ngác nhìn tin QQ hết cái này đến cái nọ lướt qua, một lúc sau mới chậm chạp kéo lên chỗ bắt đầu trò chuyện, tải xuống tấm hình Tiểu Long Nhân chụp trộm.
Sau đó cậu chạm chạp lấy cái album Đại tương du gửi tặng – đang nằm trên giá sách, tay phải cầm lấy album, tay trái xòe ra.
Chữ kí trên lòng bàn tay trái sớm đã phai đến mức không nhìn được nữa, nhưng Lạc Thần còn mập mờ nhớ rõ mỗi nét bút của Thẩm Tuất viết lên, mà khuôn mặt cười sau cùng, lúc cậu nhờ Thẩm Thiên vương kí lên dường như giống hệt với bút tích trên album Đại tương du gửi đến.
Lạc Thần không thể ức chế mà nhíu mi.
Cậu bỗng dưng nhớ đến lần đầu tiên cùng bạn bè đến rạp xem phim cách đây nhiều năm, giương mắt nhìn thấy vị Thiên vương kia đến cạnh nữ chính, rõ ràng biết nữ chính không biết mình là ai, nhưng vẫn nở một nụ cười vui vẻ. Khi tia nắng mặt trời phủ xuống, yên lặng rơi vào trái tim cậu, trùng lặp không biết bao nhiêu lần trong đầu, cuối cùng hòa vào nụ cười của người nọ, làm cho trái tim cậu rộn ràng.
Mà cái ngôi sao làm cho cậu thấy chói mắt, thấy ái mộ đó, nhìn qua tưởng như rất gần, nhưng thật sự là xa xôi lắm.
Lạc Thần cầm album ngây ngốc hồi lâu, mãi đến lúc có tiếng tin bạn tốt “leng keng” phát ra từ trong game mới giật mình tỉnh lại, thả album ra cầm lấy con chuột mà ấn mở. Cái tên lấp lánh phía sau làm Lạc Thần hơi hơi sửng sốt.
Cái tên có thể làm Lạc Thần sửng sốt lúc này đương nhiên là Đại tương du của Thẩm Tuất, nhưng người cầm acc lần này cũng không phải là trợ lý nhà Thẩm Tuất, mà chính là đại Thiên vương.
Thẩm Tuất cố gắng hồi lâu mới kiếm ra được một đường dây mạng không yếu không lag ở Phong Thành, cầm lấy Notebook của mình chạy lên trò chơi khó khăn lắm mới được bật. Sau khi Đại Thiên vương lên game liền thấy Dương Quang Đường đang online, liền nhớ đến lúc gặp ở tại Phong Thành.
Ưm… Đây cũng coi như là lần thứ hai anh gặp Dương Quang Đường, không biết nhóc nhân yêu này có ý kiến gì về anh không đây!
Ôm suy nghĩ như vậy, đại Thiên vương lập tức hứng thú lên, sờ sờ cằm đến tìm Dương Quang Đường.
[Bạn tốt] Tôi đến để đả tương du: Đường Đường đang onl à
Đoàn ngày sau khi Thẩm Tuất kết thúc kí tên, thời gian anh online đều cực kì ổn định, hầu như toàn là Lạc Thần chủ động tìm Thẩm Tuất, giờ đến phiên Đại tương du tìm cậu, trong lòng Lạc Thần lộp bộp một chút, một lúc sau mới trả lời.
[Bạn tốt] Chủ Dương Quang Đường: Đại tương du à?
[Bạn tốt] Tôi đến để đả tương du: Đúng vậy, hôm nay rảnh nên trèo lên chơi một chút, cùng đi đánh phụ bản chứ?
Đi đánh phụ bản dễ trong trò chơi là phương thức để nói chuyện tăng tình cảm cực tốt, đại Thiên vương muốn biết cảm tưởng của nhóc nhân yêu đối với mình, đương nhiên phải lựa chỗ mềm mà bóp. Chẳng qua mọi khi đều là nhóc nhân yêu chạy đến mời đội, số lần đại Thiên vương đi mời quả là rất ít.
Thật ra trong lòng Thẩm Tuất vẫn rất tò mò xem nhóc nhân yêu sẽ nói gì về anh, chẳng qua không nói thẳng ngoài mặt người khác không chắc đã biết. Nhưng Lạc Thần thấy Đại tương du hỏi như vậy, mới sững sờ đã tỉnh ngay, trước mắt hiện lên hình ảnh Thẩm Thiên vương bị đám con gái bao quanh khi đó, chậm rãi cắn môi.
[Bạn tốt] chủ Dương Quang Đường: Không được, tôi sắp đi rồi
Câu trả lời của Lạc Thần không giống tưởng tượng của đại Thiên Vương, Thẩm Tuất trực tiếp gửi đi một cái trừng mắt.
[Bạn tốt] Tôi đến để đả tương du: A?
[Bạn tốt] Chủ Dương Quang Đường: Phải đi học nữa
[Bạn tốt] Tôi đến để đả tương du: Buổi tối có tiết?
[Bạn tốt] Chủ Dương Quang Đường: Ừ
[Bạn tốt] Tôi đến để đả tương du: Cũng không sao nha, giờ mình đi phụ bản Nhàn Dật Cư cấp đi, chỗ đó quái đánh nhanh lắm
Phụ bản Nhàn Dật Cư cấp là phụ bản cấp thấp nhất trong game này, một người đánh lẻ cũng chỉ bốn, năm phút là xong. Đại Thiên vương sốt ruột muốn đánh phụ bản, làm Lạc Thần nhìn thấy mà chẳng biết nói gì.
[Bạn tốt] Chủ Dương Quang Đường: Cái phụ bản kia có gì để đánh đâu…
Thấy nhóc nhân yêu có vẻ không muốn đáp lời, đại Thiên vương liền mất hứng, gõ một đống vào, cuối cùng cũng không quên thêm cái emo vào bán manh.
[Bạn tốt] Tôi đến để đả tương du: Sao lại không chứ? Phụ bản kia vừa có quái vừa có phong cảnh đẹp, Đường Đường cậu không đi cùng tui thiệt sao
Đại Thiên vương đã vô lại rồi liền khiến người ta chẳng biết làm sao, Lạc Thần chỉ ngây ngốc nhìn mỗi câu mỗi chữ Thẩm Tuất gửi qua, trong đầu có cái cảm giác gì đó không nói ra lời, sau đó hạ quyết tâm trả lời Thẩm Tuất.
[Bạn tốt] chủ Dương Quang Đường: Tôi thật sự phải thoát, không đi được
Gõ ra mấy chữ này xong Lạc Thần cũng không chờ Thẩm Tuất nói thêm cái gì, trực tiếp tắt cửa sổ game.
Nhân vật trong trò chơi dừng lại một lúc, cuối cùng vẫn biến thành một làn khói trắng biến mất tại thành Cửu Lê, Thẩm Tuất nhìn thông báo Dương Quang Đường thoát game sửng sốt một lúc, chậm rãi chớp mắt.
Nhóc nhân yêu của anh hôm nay, sao vậy…
Đại Thiên Vương có chút kỳ quái, cũng có chút buồn bực, đã quen cái cách Dương Quang Đường chạy đến chào hỏi mỗi lần anh vừa online mà hôm nay, lần đầu tiên đến tìm Dương Quang Đường, đối phương lại giống như… Đang có tâm sự?
Nhưng người bình thường vui vẻ như nhóc nhân yêu, sẽ mang tâm sự gì đây?
Có lẽ thật sự đi học cũng không chừng.
Đại Thiên vương nghĩ mãi không ra, cuối cùng miễn cưỡng tin lý do Lạc Thần đưa ra. Mà Lạc Thần tắt trò chơi xong cũng không lấy sách vở lên lớp như đã nói, ngược lại một người lẳng lặng ôm đầu gối ngồi trước màn hình máy tính.
Bộ dạng đó kéo dài rất lâu, mãi đến lúc Trần Vũ Phi quay qua nhìn Lạc Thần một cái, buồn bực hỏi: “Lạc Thần mày nghĩ gì đó, thoát game sớm vậy cũng không giống mày mọi hôm nha… Mày cứ ngồi thế nửa tiếng rồi mà không mỏi à?”
Lạc Thần thế này mới chậm rãi giật giật người, sau nửa ngày mới chậm chạp nói: “Tao nghĩ…”
“Ừ?” Trần Vũ Phi kì quặc nhìn thoáng qua Lạc Thần.
“Tao đang nghĩ chuyện này.” Lạc Thần nhìn chằm chằm màn hình máy tính, từ từ ngồi ngay lại.
“Chuyện gì?” Trần Vũ Phi liếc Lạc Thần nói, tay còn điều khiển nhân vật trong LOL gõ ầm ầm.
“Hình như tao thích một người rồi.” Lạc Thần nói.
“Ô? Mày nhắm con gái nhà nào rồi? Lần này mày phải trợn mắt cho to chút, nhất định phải kiếm một cô còn đẹp hơn Tây Tử ấy, đừng để người ta đá nửa chừng mất mặt lắm.” Trần Vũ Phi vừa nói, vừa chạy đấu trường.
Lạc Thần cúi đầu, xòe bàn tay ra nhìn, nói nhỏ: “Lần này không phải nữ, tao thích Thẩm Tuất.”
“Thẩm Tuất? Cái anh Thẩm Thiên vương kí album cho mày á?” Trần Vũ Phi vẫn hồn nhiên không thèm để ý, ha ha cười vài tiếng nói: “Không phải mày đã sớm thích người ta rồi sao, còn đi tham gia kí tặng xin chữ kí người ta nữa, chẳng phải mày hâm mộ anh ta lắm sao?”
“Nếu chỉ là hâm mộ đã tốt.” Lạc Thần nhíu mày, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, “Nhưng giờ tao biết người ta đang ở cạnh mình, người ta là Đại tương du đó, tự nhiên tao lại tham lên một chút.” Cậu chậm chạp ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn bạn cùng phòng: “Trần Vũ Phi, mày nói… Có phải nhân cách tao sập đổ hết rồi không?”