Nơi được định là một hội quán tư nhân có tên Lịch Bắc Từ, tính an toàn bảo mật tương đối cao, lúc hai người đến thì Lịch Bắc Từ và Tư Dương cũng vừa đến không lâu.
Ninh Vy Lan ngồi xuống bên cạnh Tư Dương giao toàn quyền gọi món cho Tề Chiêu Viễn, vẫn tiếp tục nói chuyện.
Chú ý tỉ mỉ đến mấy sợi lông mèo dính trên áo khoác màu đen của Tư Dương, Ninh Vy Lan thăm dò: “Nhà cô có nuôi mèo à?”
Tư Dương hơi bất ngờ: “Sao cô biết?” Sau đó cô lại nghĩ đến chiếc áo của mình bừng tỉnh đại ngộ, cười híp mắt gật đầu: “Phải, tôi có mở một quán cà phê mèo, hiện tại có tổng cộng hai mươi lăm con rồi.’
Có giống mèo, đa số là do cô nhận nuôi, thậm chí nhặt mèo hoang bên đường về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Vy Lan nghe xong ghen tị, ánh mắt liếc trộm Tề Chiêu Viễn đang nói chuyện vui vẻ với Lịch Bắc Từ, nén giọng nói: “Thực ra tôi cũng rất muốn nuôi mèo.”
Trong giới không thiếu các sao nam sao nữ có chó mèo trong nhà, thỉnh thoảng cô lướt weibo nhìn thấy, thành thật mà nói trong lòng có chút cám dỗ, nhưng nghĩ tới công việc của mình bận rộn ý niệm vừa lóe lên trong đầu liền biến mất.
Tư Dương chú ý đến ánh mắt nhỏ của cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Là gia đình cô không cho nuôi à?”
“À.....” Ninh Vy Lan giật mình, lắc đầu cười: “Không phải, tôi vẫn chưa hỏi ý kiến của anh ấy, là lý do của riêng tôi.”
Tư Dương sáng tỏ: “Chuyện này quả thực phải suy nghĩ cho rõ ràng, chưa nuôi thì chưa biết, so với chó còn mệt hơn đấy, cung cấp đồ ăn nước uống cho nó, còn phải đặt một chậu cát mèo, tưởng thế là xong nhưng trên thực tế sau khi nuôi cô sẽ phát hiện căn bản không giống như vậy.”
“Giống như người ý, cô cần bổ sung vitamin, nó cũng cần, có lúc dạ dày bọn
chúng không tốt, cô phải cho ăn men vi sinh, còn có khoang miệng của mèo rất dễ xảy ra vấn đề, như viêm khoang miệng này, cô phải đánh răng làm sạch miệng định kỳ cho nó, việc cần làm còn rất nhiều, đợi cô thực sự nuôi rồi cô sẽ cảm thấy giống như nuôi con vậy, chỗ nào cũng cần phải lưu tâm.”
Ninh Vy Lan tán thành.
Tư Dương cười, chỉ trỏ sang Tề Chiêu Viễn: “Cho nên nếu cô thực sự muốn nuôi thì phải rõ ràng, đương nhiên, nhớ hỏi ý kiến người nhà cô.”
Vì động tâm, thậm chí cô còn nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp về cuộc sống hai người một mèo sau này, vì thế cả bữa ăn Ninh Vy Lan đều thường thức tư vấn nuôi mèo với Tư Dương, lúc kết thúc vẫn còn bịn rịn không nỡ rồi add wechat của nhau.
Tề Chiêu Viễn không biết hai người đang nói cái gì mà đầu cơ như vậy, chỉ biết đã muộn nên về nghỉ ngơi sớm một chút, Ninh Vy Lan và Tư Dương bịn rịn chia tay rồi ai đi về nhà nấy.
Đêm sâu thăm thẳm, mây đen dày đặc kéo đến, nhen nhóm có điềm báo sự biến đổi của bầu trời, quả nhiên, vừa mới phi xe ra khỏi bãi đậu không lâu trời đã đổ mưa, làn hơi nước mỏng manh bám trên cửa sổ, làm mờ đi sắc vàng ấm áp của dãy đèn cao áp.
Tề Chiêu Viễn sớm đã mở cần gạt nước, âm thanh trượt trái trượt phải trong khoang xe an tĩnh được phóng đại thêm vô số lần, Ninh Vy Lan vừa nghe vừa nhìn, đột nhiên hỏi: “Chiêu Viễn, chúng ta nuôi một con mèo có được không?”
Không đợi Tề Chiêu Viễn trả lời, cô tiếp tục nói: “Mèo không cần dắt, về nhà nó sẽ nghênh đón anh, buổi tối đi ngủ còn có thứ bầu bạn, nếu nhàm chán thì ngắm nó cũng có thể tiêu sầu đấy....
Cô nói tràng giang đại hải, ngừng lại rất lâu không thấy bất kỳ phản ứng gì mới quay đầu, ngón tay chạm vào mu bàn tay đang đặt trên đầu xe: “Thế nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tề Chiêu Viễn không đáp ngay.
Phía sau một dàn xe đang đợi đèn đỏ, anh nhả chân phanh rồi quay đầu nhìn vào ánh mắt đang mong đợi của cô, nhàn nhạt hỏi: “Thông thường trong một tháng, chũng ta ở nhà mấy ngày?”
Ninh Vy Lan ngơ ngác, không xác định: “Hai, hai ba ngày gì đó?”
“Lúc em nhập đoàn quay phim, tần suất về nhà một lần như nào?”
“....” Tần suất hoàn thành không có cách nào dự tính, nếu là quay ở thành phố B thì cô có thể một hai tuần về một lần, nếu ở các tỉnh lân cận thậm chí các thành phố xa hơn thì mấy tháng mới về nhà đều là chuyện rất bình thường.
Anh tiếp tục hỏi: “Trong trường hợp không ở nhà, mèo con phải làm sao?”
Cô yếu ớt: “Gửi tạm nhà Tư Dương?”
Anh không chút lưu tình: “Cô ấy thường ở thành phố S bà ạ.”
“……”
Đèn đỏ phía trước chỉ còn mười giây đếm ngược, Tề Chiêu Viễn không hỏi dồn nữa rồi vươn tay vò tóc cô, giọng điệu mềm xuống.
“Vy Lan”, anh gọi tên, nhìn cô, “Anh không cần dắt, nếu anh ở nhà, em về anh sẽ đón em, buổi tối ngủ sẽ ôm em, nếu nhàm chán quá anh cũng có thể cùng em làm bất cứ chuyện gì mà em muốn...”
Cho nên giữa chúng ta không nhất thiết phải có kẻ thứ ba xen vào, như thế này là quá đủ rồi.
Rõ ràng ngữ khí anh rất bình thường, nhưng Ninh Vy Lan nghe thấy vành mắt chua xót muốn cười, cô liền nghiêng người ôm lấy cánh tay anh nũng nịu: “Biết rồi, có ai lại đi so mình với con mèo chứ....”
Anh hài lòng, không trả lời cô nữa. Đợi xe cộ đằng trước nổ máy anh mới ngồi thẳng dậy lái thẳng xe về nhà.
*** ***
Sau khi “Bình minh” hoàn tất mọi cảnh quay, Ninh Vy Lan tạm thời chưa nhận thêm bộ khác, các thông cáo tích lũy trong bốn tháng đầu năm chất cao như núi, mỗi ngày phải mau bay đi bay lại trời nam đất bắc mà vẫn không kịp.
Trang Văn đau lòng vì khối lượng công việc đột nhiên gia tăng của cô, sau khi tham giao phỏng vấn tạp chí ở thành phố T xong, đặc biệt không sắp xếp những lịch trình khác, dành hẳn một buổi tối đến sáng hôm sau cho cô nghỉ ngơi.
Lần gần đây nhất gặp Tề Chiêu Viễn cũng là hơn nửa tháng trước, hai người bận rộn công việc của mình, chỉ dùng các cuộc gọi mỗi ngày để liên lạc, nhưng trên thực tế thời gian thường không cho phép nên phần lớn là anh gọi đến lúc cô không còn thông cáo hoặc đã đi ngủ.
Số lần đã giảm mạnh,
Lòng Trang Văn biết tâm tư nhỏ này của cô, sớm đã sắp xếp: “Bộ phim điện ảnh của sếp đã khai mấy mấy hôm trước rồi, địa điểm lấy cảnh đầu tiên là khu vực nền tảng điện ảnh ở thành phố B, chị sẽ bảo tài xế đưa thẳng em đến đó, à đúng rồi, chị vẫn chưa thông báo cho sếp, có phải rất surprise không đây?”
Ninh Vy Lan mỉm cười, nghĩ đến mấy giờ nữa có thể được gặp anh, mọi sự mệt mỏi đều không còn quan trọng.
Tại phim trường.
Quay xong cảnh cuối cùng của hôm nay, Tề Chiêu Viễn nhìn chằm chằm vào camera xác định đoạn này ok mới phân phó trợ lý thông báo diễn viên hoàn tất công việc.
Người ở phim trường đi đi lại lại, Tề Chiêu Viễn cùng phó đạo diễn ngồi trước máy quay tua lại nội dung quay hôm nay xem thêm lần nữa, thảo luận ngày mai cần phải quay lại hoặc quay bổ sung xong liền nhìn đồng hồ kém mười phút nữa là đến mười hai giờ, anh bảo phó đạo diễn về trước còn mình đến phòng thay một bộ đồ thoải mái rồi về khách sạn.
Phòng của anh ở tầng năm, đã là nửa đêm, trong dãy hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân và bóng hình của anh, lấy thẻ phòng ra mở cửa, còn chưa bật đèn anh đã cảm thấy có gì đó sai sai liền nheo mắt đi vào giữa gian phòng.
Rèm cửa sổ đang khép lại chỉ lưu lại một kẽ hở, ánh trăng máu trắng nhạt chiếu vào khiến anh vừa nhìn đã thấy rõ người đang cuộn tròn trên ghế ngủ thiếp đi, có lẽ là tư thế không quá thoải mái nên trong giấc ngủ mi tâm của cô đều nhíu chặt, Tề Chiêu Viễn quay người đóng cửa rồi đi đến cúi người xuống.
Trước đây chưa từng nhìn kỹ nên không có cảm giác, bây giờ quan sát mới thấy hình như cô lại gầy đi một chút, Tề Chiêu Viễn nhăn mày nhẹ tay nhẹ chân bế cô dậy đặt cô lên giường rồi đắp chăn cẩn thận.
Sợ đánh thức cô, anh không dám bật đèn chỉ quờ quạng tắm rửa, cô vẫn ngủ say, Tề Chiêu Viễn lau khô đầu xong cũng tung chăn chui vào, yên tâm khép mắt.
Sau gần một tháng, Ninh Vy Lan cuối cùng cũng có giấc ngủ ngon lành, đến khi tỉnh dậy liền thấy người đàn ông đang nằm kề sát, vẫn ngây ngốc chưa phản ứng lại được.
Trái lại, người tỉnh sau đã trông thấy cô xoa trán lẩm bẩm gì đó, Ninh Vy Lan nhớ tới việc tối qua liền đẩy anh: “Hôm nay anh không cần đi quay à?”
Tề Chiêu Viễn không động đậy, hời hợt nói: “Ừm, hôm nya nghỉ một ngày.” Nói xong liền chuyển chủ đề: “Hôm nay có lịch trình gì không?”
“Một giờ chiều đến studio.”
Ban đầu nhận “Bình minh”, đạo diễn Đường Chí Đông đề xuất nữ chính Nhiễm Thu dùng giọng gốc của chính mình, trước đây Ninh Vy Lan chưa từng thử lồng tiếng cho bản thân, nhưng nghĩ nếu đạo diễn đã cho mình cơ hội và sự tin tưởng thì cô thử một lần có ngại gì liền hào phóng nhận lời luôn.
Tề Chiêu Viễn hiểu, hỏi địa điểm studio, suy nghĩ về khoảng cách đến nhà liền quyết định đưa cô đến đó.
Hai người ở trong khách sạn đánh răng, ăn trưa xong, Tề Chiêu Viễn thân chinh lái xe đưa cô đến, tới studio vừa đúng một giờ mười phút còn chạm mặt đạo diễn, ba người liền chào hỏi nhau.
Lồng tiếng nam chính là một diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp và là bạn tốt của Đường Chí Đông, anh ta được nhờ hướng dẫn cho Ninh Vy Lan. Tề Chiêu Viễn dõi theo hai người đi vào studio còn mình đứng với Đường Chí Đông trong phòng điều khiển sát vách, thông qua cửa sổ thủy tinh để quan sát động tĩnh bên trong.
Rốt cuộc thì cũng chưa thử lồng tiếng bao giờ, vừa bắt đầu đã gặp phải vấn đề thường gặp là ngữ điệu nhàn nhạt thiếu cảm xúc, may mà có thầy giáo ở đây, cô lại thông minh nên chưa qua nửa giờ tốc độ và chất lượng đều tăng lên đáng kể.
Đường Chí Đông thấy rất hài lòng, nhân lúc hai người bên trong đang nghỉ giải lao liền tháo tai nghe nhìn sang Tề Chiêu Viễn.
“Lúc trước anh với cô ấy lĩnh chứng, tôi không hiểu cho lắm.”
Tề Chiêu Viễn nhìn xuống.
“Không có ý gì khác, chỉ là đơn thuần cho rằng giống như nhiều fan của anh thôi là anh sẽ tìm một người phụ nữ giỏi ngang mình mà không phải là mẫu người đang lên như cô ấy.”
“Vừa hay đúng lúc nhận được lời mời thử vai từ người quản lý của cô ấy, tôi đã đi xem các tác phẩm trước đây.” Nói thật, diễn xuất đáng được khẳng định nhưng rốt cuộc kinh nghiệm còn non nhưng Đường Chí Đông anh thích nghệ sĩ như vậy, giống như một miếng bảo thạch phủ đầy bụi chờ đợi anh lau từng chút một.
“Tôi cho cô ấy cơ hội”, Đường Chí Đông nói đến đây hơi ngừng lại, cười mỉm, “Vô cùng vui, cô ấy không để tôi phải thất vọng.”
Là một đạo diễn giỏi khai thác, lúc thử vai, kinh ngạc mà cô mang lại đã đủ khiến ông chốt ngay tại chỗ.
“Lúc đó tôi nói chuyện một mình với cô ấy, ám thị cô ấy hỏi một câu hỏi, anh có biết là gì không?”
Liên quan đến thử vai, Ninh Vy Lan chỉ báo cáo thành công với anh mà không nói bất kỳ chi tiết nào trong đó.
“Tôi ám thị cô ấy, tôi và anh là bạn thâm giao, cô ấy là vợ anh nhưng mà bây giờ tôi đã cho cô ấy một cành ô liu rồi.” Hàm ý đằng sau không nói cũng hiểu.
Tề Chiêu Viễn hình như đã có thể đoán được, đáy mắt bất chợt hiện lên ý cười.
Đường Chí Đông mỉm cười, liếc thấy bên trong hai người đang tiếp tục, liền kể lại những câu cô đã nói với ông lúc đó còn mang theo trêu chọc: “Cô ấy nhất định sẽ thành công, nói không chừng sau này địa vị còn vượt cả anh đấy, có sợ không?”
Tề Chiêu Viễn cười không thành tiếng, ánh mắt lặng lẽ khóa chặt vào người nào đó từ từ chìm vào cảnh đẹp, lồng ngực chứa đầy một cảm xúc gọi là tự hào, anh hơi đứng thẳng, hai tay xỏ vào túi quần.
Mắt không nhìn Đường Chí Đông nhưng lại trả lời câu hỏi của ông ban nãy:
“Cầu còn không được.”