Giọng nói này đến quá bất ngờ khiến tất cả các phóng viên trong sảnh triển lãm giật mình một giây mới giơ máy ảnh chen chúc vây xung quanh.
Lâm Dịch và mấy người trợ lý tản ra bốn phía bên cạnh anh để ngăn đám phóng viên điên cuồng này không cho thân cận, chỉ có điều những câu hỏi vẫn lần lượt vang lên như cũ vướng mắc vào bên tai ồn ào không ngừng.
“Tề Chiêu Viễn, anh đến vì Ninh Vy Lan đúng không?”
“Tề Chiêu Viễn, bức ảnh mà Ninh Nhất Thuần nói đến anh giải thích như thế nào?”
“Anh và Ninh Vy Lan có phải ở bên nhau không?”
……
Bị bủa vây bởi hang chục phóng viên, trên mặt hoàn toàn không giấu nổi vẻ hưng phấn, ánh đèn flash chớp không ngừng. Chân Tề Chiêu Viễn không ngừng lại vẫn bước thẳng đến trung tâm sảnh triển lãm nheo mắt nhìn Ninh Vy Lan bị phóng viên bao vây đang đưa mắt ngầm lo lắng, nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu mọi người im lặng.
Lâm Dịch nói: “Ninh Nhất Thuần tiểu thư, hiện tại đương sự đang ở đây, mờ đưa ra bằng chứng mà cô nói.”
Mấy phóng viên theo sau muốn hỏi, nghĩ đi nghĩ lại đành ngậm miệng không dám lên tiếng, chỉ đành chĩa máy ảnh và micro về phía bục.
Ninh Nhất Thuần lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt liên tục đảo đi đảo lại giữa Tể Chiêu Viễn và Ninh Vy Lan mấy lần rồi thì thầm bên tai bảo Tiểu Khưu đi lấy điện thoại của cô ta lại đây.
Tiểu Khưu gật đầu.
Mắt dõi theo Tiểu Khưu đi xuống, vì sự xuất hiện của Tề Chiêu Viễn mà trái tim vừa được hạ xuống nay lại bị dâng lên cao, Ninh Vy Lan nóng ruột nóng gan muốn biết rốt cuộc Ninh Nhất Thuần đã nắm được đằng chuôi gì mà cô ta lại trắng trợn như vậy.。
Hít thở thật sâu bình tĩnh lại.
Tiểu Khưu rất nhanh chóng quay lại, lúc Ninh Nhất Thuần nhận lấy điện thoại rất đắc ý liếc mắt xuống khán đài, lập tức kích vào thư viện ảnh lục tìm tấm ảnh chụp trộm hôm đó, nhưng điều không ngờ là, hoàn toàn không có.
Ninh Nhất Thuần không tin, tưởng mình đã tìm sót, vội vàng kiểm tra lại một lượt từ đầu đến cuối, một tấm cũng không có, cô ta không tin vào mắt mình nhớ tới điều gì đó liền trừng mắt hung ác nhìn Tiểu Khưu bên cạnh, đè giọng thật thấp: “Cô đã động vào điện thoại của tôi hả?”
Tiểu Khưu vô tội xua tay: “Không có đâu!”
“Thế tại sao lại không có? Nó tự mọc cánh bay đi mất à?”
Tiểu Khưu không dám tiếp lời.
Mắt nhìn Ninh Nhất Thuần cầm điện thoại cả nửa ngày không đưa ảnh ra, đám phóng viên liền rơi vào nghi hoặc, có người nảy số rất nhanh đã đoán được một hai phần liền phá vỡ cục diện bế tắng im lặng này: “Ninh Nhất Thuần, có thể cho chúng tôi xem bức ảnh của cô được không?”
Tất cả các phóng viên trong sảnh triển lãm đều phụ họa.
Ninh Nhất Thuần không trả lời được, lục lọi hàng mười mấy lần xác định trong điện thoại không có tấm ảnh chụp trộm lúc đó, vốn là cục diện chủ động bỗng chốc liền rơi vào trạng thái bị động, cô ta nghiến răng nghiến lợi liền đập bể điện thoại tại chỗ mồm không ngừng chửi lấy chửi để.
Lại qua mấy phút, đám phóng viên vẫn chưa được xem tấm ảnh đã nói, càng ngày càng nhiều người bắt đầu phản ứng, trong đó có một nữ phóng viên mở đầu: “Ninh Nhất Thuần, cô đang lừa chúng tôi sao?”
Nghe xong Ninh Nhất Thuần ngẩng đầu: “Tôi không có!”
“Cô nói chắc như đinh đóng cột là có ảnh, tại sao đến giờ không đưa ra được?”
“Tôi…….”
Nữ phóng viên truy hỏi: “Lẽ nào vốn dĩ cô không có?”
“Không, tôi tận tay chụp thì sao không có được!” Ninh Nhất Thuần bị chất vấn của nữ phóng viên chọc giận, điên cuồng gào thét: “Chắc chắn là có người động tay động chân vào điện thoại của tôi, chắc chắn là có người đã xóa nó! Rõ ràng tôi chụp….”
Lời này vừa mới thốt lên, đám phóng viên bỗng nhiên tỉnh ngộ, vốn còn tưởng cuối cùng sẽ có một tin tức động trời vô cùng xác thực, không ngờ lại bị Ninh Nhất Thuần đùa giỡn. Nào có tấm ảnh nào, chẳng qua chỉ là bịa đặt trong cơn tức giận mà thôi.
Lập tức chủ đề được bàn tán.
Cúi đầu, thở phào một hơi nhẹ nhõm, Ninh Vy Lan nghĩ thời gian không còn sớm, cũng không định về sảnh triển lãm tiếp tục cuộc họp báo của mình nữa, chỉ mong nhanh chóng kết thúc để về nhà nghỉ ngơi.
Nhưng phóng viên hiển nhiên không buông tha cho tâm tư của cô, liền đuổi theo bước chân ra đến tận ngoài cửa hỏi liên tiếp hai ba câu, Ninh Vy Lan một câu cũng không trả lời.
Tuy nhiên trong giây phút tiếp theo, một giọng nói lớn đến nỗi làm lu mờ câu hỏi của người khác đập thẳng vào tai, khiến cô lập tức dừng lại, hướng tới giọng nói kia.
Phóng viên kia thấy câu hỏi của mình có hi vọng được trả lời liền vội vàng chen vào từ bên ngoài đưa micro đến bên mặt Ninh Vy Lan, lặp lại: “Ninh Vy Lan, có câu nhà ven hồ hưởng trước ánh trăng, cô cảm thấy sau này có khả năng ở cùng Tề Chiêu Viễn không?”
Thực ra cũng tính là lời nói khách sáo trá hình, Ninh Vy Lan không biết tại sao rất muốn trả lời câu hỏi này, cô liền xoay người nghiêm túc nhận lấy micro: “Chúng ta ai cũng đều không có năng lực dự đoán tương lai, cho nên hiện tại tôi có thể nói là không có, nhưng nếu bạn cần một đáp án thì tôi chỉ có thể nói, giả như sau này có duyên vậy cũng là đường đường chính chính thanh thanh bạch bạch không lẫn bất kỳ tạp chất nào.
Tim đập thình thịch.
Giống như ngồi tàu siêu tốc, trước khi trả lời câu hỏi nó đi đến điểm cao nhất, trái tim như mất trọng lượng treo cao không cách nào thở nổi, sau khi trả lời lại giống như đoạn đường trở về bằng phẳng cuối cùng.
Cô nhìn phóng viên kia một cái rồi lấy micro về.
Lúc xoay người,
m thanh văng vẳng bên tai hồi lâu không nghỉ.
“Tề Chiêu Viễn tiên sinh, tại sao lúc đầu anh lại chọn trúng Ninh Vy Lan?”
“Cô ấy là một nghệ sĩ vô cùng hiếm gặp”, cô nghe câu trả lời của anh, rõ ràng là anh đang quay mặt đi nhưng dường như có thể tưởng tượng ra biểu cảm lúc anh nói, hời hợt, đáy mắt có ánh sáng, “Phòng làm việc trống lâu như vậy chính là để …. Cô ấy.”
Lúc Ninh Vy Lan đến hậu đài, Giản Nghi và Chu Thù Văn đã đợi rất lâu rồi, thấy cô đến vội vàng chạy lại quan tâm.
Cô kiên nhẫn nghe họ hỏi xong liền nói: “Không sao, yên tâm đi.” Nói xong lại nhớ tới clip và đoạn thu âm phát sóng lúc nãy, tuy nói là việc bất đắc dĩ, nhưng cảm giác áy náy không thể nào phai mờ, nếu không phải lúc đó cô cần Trang Văn đi mời bọn họ, thì đâu sẽ làm phiền đến cuộc sống bình yên của họ chứ,
Nghĩ như vậy, cô càng muốn xin lỗi hai người họ, nhưng lời còn chưa nói ra đã không thấy bóng dáng hai người đâu nữa, cô hốt hoảng đưa mắt nhìn bốn phía.
Trang Văn phát hiện: “Hoàn hồn rồi? Vừa rồi họ nói tạm biệt với em em không nghe thấy sao?”
“……không có.”
“Yên tâm đi, bọn họ được người nhà đón đi rồi, còn em ấy, mau chóng đi tẩy trang đi rồi chị đưa em….”
Hai chữ về nhà còn chưa ra đến cổ họng, Trang Văn đã thấy người đẩy cửa đi vào, lời nói tiếp theo bỗng chốc im bặt, cô nhanh nhẹn lùi lại gọi một tiếng “Tề tổng” rồi tự giác đi ra cửa.
Trong phòng chỉ có hai người anh và cô, Ninh Vy Lan đứng một lúc rồi chầm chậm tiến đến hai tay vòng ra sau eo anh, nhắm mắt vùi một bên má vào lồng ngực: “Sao anh lại đến đây….”
Tề Chiêu Viễn thuận thế cũng giữ lấy eo cô, cằm chạm lên đỉnh đầu, giọng nói ấm áp: “Vì em ở đây.”
Cong môi mỉm cười, Ninh Vy Lan mở to mắt ngẩng đầu hỏi những câu mà mình nghi hoặc từ lâu: “Sao anh biết trong điện thoại của Ninh Nhất Thuần không có ảnh?”
Cô vốn dĩ nghĩ chưa thông, khoảnh khắc nghe thấy anh nói “Vì em ở đây” đột nhiên tỉnh ngộ, quả thực Ninh Nhất Thuần có ảnh chụp trộm, chỉ có điều cô không biết tại sao lại biến mất.
“Anh cho người xóa rồi.” Anh lời ít ý nhiều không nói ra quá trình cụ thể, Ninh Vy Lan đoán anh đã biết rồi sai người làm, dù sao ảnh cũng đã mất có thể thả lỏng tâm tình được rồi.
Hai người im lặng ôm nhau một lúc, kim giờ tích tắc điểm năm rưỡi bụng Ninh Vy Lan đã đói cồn cào, đột nhiên rất muốn đi ăn lẩu: “Chúng ta đi ăn lẩu đi?”
Tề Chiêu Viễn đương nhiên không dị nghị, đợi cô tẩy trang xong liền đưa cô đến hầm đỗ xe từ cửa sau khách sạn, anh không lái xe của mình đến, xe đỗ ở đây là xe bảo mẫu của anh, Tề Chiêu Viễn kéo cửa ghế phụ ra để cô ngồi vào trước rồi lách qua đầu xe ngồi vào ghế lái đóng cửa.
Vì thân phận đặc biệt, đương nhiên hai người không đi được đến những trung tâm thương mại lớn tập trung nhiều người chỉ tìm một quán lẩu hơi xa một chút.
Đúng giờ cơm tối, nhưng người trong đại sảnh lại không quá nhiều, dường như đều ở trong phòng riêng của mỗi người vậy, ahi người chọn một gian phòng trong góc khuất nhất, vì bên trong hệ thống sưởi đầy đủ nên khi mặc áo khoác Ninh Vy Lan tự nhiên cảm thấy hơi nóng, vừa ngồi xuống liền cởi áo khoác ra.
Order món ở tiệm lẩu này bằng cách quét mã, Ninh Vy Lan nghĩ tạm thời sẽ không có người đi vào nên cũng tháo hết mũ nón và khẩu trang ra đứng dậy ngồi cạnh Tề Chiêu Viễn hỏi anh muốn ăn cái gì.
Ai ngờ vừa gọi mấy món, đột nhiên có người gõ cửa đẩy vào, một nữ phục vụ trẻ tuổi đang bưng hai cốc trà lúa mạch đứng ngoài cửa nhìn hai người bên trong bộ dạng ngây ngốc.
Ninh Vy Lan không ngờ sẽ như vậy nhưng cũng phản ứng rất nhanh vẫy tay để cô gái đi vào trước: “Xin chào, cứ để ở đây đi, cám ơn.”
Cô gái tất nhiên hiểu suy nghĩ của Ninh Vy Lan liền đỏ mặt đóng cửa lại, bưng đĩa đặt lên bàn, mu bàn tay ở trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
“Cái đó, món ăn ở tiệm chúng tôi hoàn toàn tươi sạch, muốn ăn cái gì cũng có….” Nói đến đây cô gái thật muốn cắn lưỡi mà chết.
Trong lòng Ninh Vy Lan biết cô gái này đã đoán ra, nén xuống suy nghĩ muốn che giấu né tránh liền ám thị: “Cám ơn, chúng tôi sẽ xem xét, ngoài ra, lát nữa cũng là cô mang thức ăn lên à? Nếu là cô thì tốt, làm phiền cô rồi.”
Cô gái đương nhiên hiểu Ninh Vy Lan đang ám chỉ để mình không nói ra, cô vội vàng gật đầu như bổ củi nén xuống biểu cảm vui mừng rồi lui ra ngoài.
Cửa vừa đóng, Ninh Vy Lan liền che mặt thở ngắn than dài chốc lát tách hai ngón tay để lộ ra đôi mắt ướt át đen láy âu sầu: “Cô ấy sẽ không nói ra chứ?”
Cô vừa mới phủ nhận chuyện hẹn hò ở cuộc họp báo xong lúc này lại tự khai ra sự thật có thể dẫn đến trận động đất chín độ richter đó.
“Không phải em đã ám thị rồi sao?” Anh thậm chí không để ý, ngữ điệu bình tĩnh không chút thay đổi.
“Việc em nói vẫn phải nói, cô ấy có nghe không lại là một chuyện khác….” Cô mím môi, có chút hối hận khi đưa ra lời đề nghị muốn đi ăn lẩu, nếu về nhà thì đâu có gặp phải chuyện này.
Tề Chiêu Viễn nhìn thấu tâm tư cô, sợ cô đi vào ngõ cụt dứt khoát chuyển đề tài: “Muốn ăn gì thì tự xem đi.”
Ninh Vy Lan quả nhiên bị anh đánh lạc hướng liền nhận lấy điện thoại quét một lần, không có gì muốn thêm vào đơn cô đành ngồi vào vị trí của mình chống cằm, cảm xúc không biết từ lúc nào đã bay đến đoạn ghi âm kia.
Mặc dù chỉ là đoạn ghi âm, nhưng lại hoàn toàn có thể nghe được sự vô cảm và mỉa mai từ miệng của Ninh Nhất Thuần, Ninh Vy Lan không biết lúc đó Chu Thù Văn nghĩ như thế nào, nhưng lại biết nỗi đâu không bao giờ nguôi ngoai.
“Anh nói xem”, cô nhẹ giọng, “Em mời bọn họ đến có phải là lợi dụng không?”
Tề Chiêu Viễn ngước mắt, chỉ với một ánh mắt đã biết cô đang nghĩ cái gì: “Sao em biết bọn họ rất hận Ninh Nhất Thuần,
Trái tim Ninh Vy Lan chấn động không nói nên lời.
Món ăn được mang lên rất nhanh, chỉ năm phút đã đặt đầy bàn, Ninh Vy Lan dõi theo người phục kia kia ra đến tận cửa yên lặng chọn những miếng khoai tây không dễ chín bỏ vào trong nước lẩu, đúng lúc anh nghe điện thoại, trong phòng an tĩnh nên cô lờ mờ nghe thấy giọng của Lâm Dịch đợi anh cúp máy.
“Có chuyện gì không?” Cô dường như nghe thấy cái gì đã liên hệ
Anh không có ý định che giấu hơi nhíu mày nhìn cô: “Lâm Dịch đã liên hệ với công ty của Dịch Chỉ Ngôn, phòng làm việc sẽ liên kết với bên đó gửi cho luật sư những vu cáo của Ninh Nhất Thuần.”
Muốn kiện cô ta.
Ninh Vy Lan hiểu không lên tiếng nữa.
Trước khi rời đi, Ninh Vy Lan vào phòng vệ sinh, Tề Chiêu Viễn đang quẹt thẻ để thanh toán với cô gái kia liền cảm thấy ánh mắt như thiêu đốt, nhớ tới điều gì đó đột nhiên ngẩng đầu đến đây dừng lại: “Cô ấy rất dễ xấu hổ, tạm thời không muốn bị phát hiện.”
Cô gái ngẩn ra liền hiểu: “Tề Chiêu….a không phải, Tề tiên sinh anh yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật.”
Tề Chiêu Viễn gật đầu.
Lúc Ninh Vy Lan đi ra, Tề Chiêu Viễn đã thanh toán xong, hai người đội mũ đeo khẩu trang rồi rời đi, trước khi tìm được vị trí đỗ xe, cô thấy Lâm Dịch đã đứng bên cạnh.
“Tề tổng, vẫn còn ba giờ….
Ninh Vy Lan buột miệng: “Ba giờ làm sao cơ?”
Tề Chiêu Viễn đi đến: “Anh phải đến thành phố X một chuyến, đưa em về nhà trước.”
Thành phố X?
Ninh Vy Lan xua tay: “Vậy em tự về nhà, anh và Lâm Dịch đến luôn sân bay đi.”
“Không được”, anh lạnh lùng từ chối, mở cửa xe xong liền đẩy cô vào: “Về nhà trước đã.”
Ninh Vy Lan biết một khi anh quyết định thì khó mà thay đổi được, thôi, về nhà một chuyến rồi đến sân bay cũng vẫn kịp liền không từ chối nữa.
Trên đường hơi tắc, phải đi mất bốn mươi phút mới đến tiểu khu, Lâm Dịch đoán hai người có chuyện muốn nói nên rất tự giác châm một điểu thuốc mượn cớ để xuống xe để hai người có không gian riêng tư.
Là Ninh Vy Lan mở lời trước: “Phải đi bao lâu?”
Anh thắt lại chiếc khăn của cô: “Có lẽ nửa tháng.”
Nửa tháng….
Ninh Vy Lan mím chặt môi, rõ ràng hai người luôn gặp ít xa nhiều, sao đổi lại lần này cô lại không muốn như vậy….
Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, Ninh Vy Lan rất nhanh điều chỉnh tâm trạng của mình vùi người vào ngực anh: “Anh nên đến sân bay rồi.”
Anh đáp một tiếng.
Khẩu trang và mũ nón ở bên cạnh, Ninh Vy Lan bùm bịt thật kín đáo rồi mở cửa xe muốn đi xuống, nhưng lúc này, cổ tay đột nhiên bị giữ lại, nhiệt độ từ chỗ đó một đường len lỏi vào thẳng trái tim cô, cô bị kéo ngoảnh đầu rồi anh hôn xuống cách một lớp khẩu trang mỏng manh.
“Phân cảnh ở phim trường của em có lẽ cũng phải nửa tháng mới kết thúc.” Vì hôn cô, giọng nói của anh có chút mơ hồ không rõ, nhưng vì điều này mới khiến trái tim cô bị mê hoặc.
“Đợi chúng ta xong công việc phải nhớ ước định em cho anh.”