Sau khi kết thúc phân cảnh, Ninh Nhất Thuần mệt không buồn cử động, liền nằm xuống ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Điều chỉnh nhiệt độ điều hoà trong xe thích hợp thỉnh thoảng phe phẩy trên mặt, sự thoải mái này khiến cô có chút buồn ngủ.
Nhưng đáng tiếc, một tin tức giật gân đã đánh tan cơn buồn ngủ của cô.
“Cái gì cơ? Cùng với Ninh Vy Lan á?” Ninh Nhất Thuần bỗng ngồibậtdậy, biểu cảm không kiên nhẫn: “Đẩy đi đẩy đi, tôi nói Tiểu Khưu này, cô cũng theo tôi lâu rồi còn không biết người tôi ghét sao?” Nhìn chằm chằm vào biểu tình khó coi của Tiểu Khưu, cô lườm: “Mau đi lịch trình cuối ngày hơi nhiều đấy, phải ở chung với đứa con gái này sao?”
Người quản lý Tiểu Khưu nghẹn giọng một lúc không muốn nói với cô một chút nào, vì mấy scandal trước đây, bây giờ thông cáo của cô bị giảm thiểu đi rất nhiều, thật không dễ gì mới chạm được vào show đại bài này sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy.
“Nhất Thuần, chương trình này là show có tuổi thọ mười mấy năm rồi, ngày trước cô luôn muốn đặt chân vào nhưng lịch trình không phù hợp”,nửa câu sau “hơn nữa người ta cũng không mời cô” liền bị nuốt trở lại, Tiểu Khưu cười xoà: “Nếu là show nhỏ khác tôi chắc chắn sẽ đẩy đi giúp cô không nói hai lời, nhưng show này cô cũng biết nó có sức ảnh hưởng rất lớn, không thể vì Ninh Vy Lan mà làm lãng phí cơ hội được, có phải không?”
Show có tuổi thọ mười mấy năm à?
Ninh Nhất Thuần hồ nghi cầm lấy thiết bị kỹ thuật số trong tay Tiểu Khưu, lúc này mới nhìn rõ bốn chữ được bôi đỏ “Giải trí tinh châu” trên đầu dòng, phía sau là dòng mời khách quý, ngoài cô và Ninh Vy Lan ra còn có hai thần tượng đang hồng. Đúng như lời người quản lý nói, cô thèm nhỏ dãi đã lâu nhưng rất tiếc chưa bước chân vào được.
Nếu nắm bắt tốt cơ hội này, nói không chừng còn có thể nâng cao bản thân thêm một bậc nữa.
Cho đến khi Ninh Vy Lan......người cô ghét......không thể xem thường!
“Được rồi biết rồi, tôi ngủ một lúc đã đến nơi thì gọi tôi.” Ném thiết bị kỹ thuật số trở lại lòng Tiểu Khưu, Ninh Nhất Thuần úp mặt vào trong nằm xuống. Người quản lý biết kiểu này là ngầm đồng ý nên đã cất máy tính ngồi nghịch điện thoại.
Lúc Ninh Nhất Thuần đến nhà, chỉ có Trần Tú Lệ đang bổ hoa quả trong bếp, tâm trạng cô chán ngán muốn xem ti vi thư giãn một lúc, ai ngờ vừa bật đã thấy phỏng vấn sân bay của Ninh Vy Lan, fan đón tiếp sân bay đông nghìn nghịt, hàng chục nhà truyền thông túm năm tụm ba, cô xem mãi xem mãi trong lòng kìm nén nỗi niềm không vui và nỗi sợ hãi, toàn bộ đều phát ra ngoài.
Giờ đây Ninh Vy Lan càng trèo càng cao, từ lúc không có nhân khí đến hiện tại mượn sự trợ giúp của Tề Chiêu Viễn mà tiếng tăm lẫy lừng thực sự đã bước vào hàng sao tuyến một. Đặc biệt bây giờ “Một đời Yên Ly” đang phát sóng, nhiệt độ như một ngọn cờ đi thẳng về phía trước chưa có dấu hiệu giảm nhiệt, hồng như vậy khiến Ninh Nhất Thuần có cảm giác nguy hiểm không rõ ràng, biểu cảm trên mặt lúc xanh lúc trắng.
“Sao thế, sắc mặt trông khó coi vậy.” Trần Tú Lệ bưng hoa quả đi ra ngồi xuống bên cạnh Ninh Nhất Thuần.
Ninh Nhất Thuần lạnh mặt không nói, Trần Tú Lệ không biết phải làm sao, vừa định hỏi thì trong ti vi đã truyền đến giọng nói của Ninh Vy Lan, bà nhíu mày tắt luôn ti vi.
“Rốt cuộc chuyện như nào? Con bị con tiểu tiện nhân kia bắt nạt hả?”
“Không có!” Ninh Nhất Thuần ném ra hai chữ cứng ngắc, tâm trạng không tốt không muốn nói chuyện, Trần Tú Lệ nhìn ra liền an ủi: “Thôi được rồi,nếu đã không bị khi dễ vậy còn trưng cái bộ mặt ai nợ tiền con cả ngày làm gì? Phải, con tiểu tiện nhân kia bây giờ đang bạo hồng, nhưng thế thì sao chứ? Người ta còn chưa đứng vững tiền bối như con ở đây đã hốt hoảng trước rồi, nguôi giận đi!”
Ninh Nhất Thuần không buồn nói chuyện.
“Thay vì lo người ta hồng hơn con chi bằng để Tiểu Khưu nhận nhiều tài nguyên cho con hơn một chút đi, hơn nữa còn cả công ty quản lý của bố con chống lưng nữa thì sợ cái gì!”
Mấy lời nói của Trần Tú Lệ khẳng định là đã nói động đến nỗi lo của Ninh Nhất Thuần, cô thả lỏng tâm tình nhưng rốt cuộc trên mặt cũng không vơi đi sự thừa nhận này đành nói mình đã mệt liền về phòng ngủ.
Đánh răng rửa mặt xong cô nằm lên giường, trước khi ngủ mơ mơ hồ hồ cảm thấy có việc gì đó quan trọng bị cô để quên sau đầu, nhớ lại thật kỹ càng nhưng chẳng ra kết quả gì, được một lúc cô từ bỏ nghiêng đầu chìm vào giấc mộng.
Phần quay của “phong quang nguyệt tễ” chính thức đi vào giai đoạn cực kỳ bận rộn, đặc biệt là nữ chính Ninh Vy Lan, lời thoại phải thuộc mỗi ngày dài đến mấy trang giấy, có lúc còn gặp phải câu không thuận miệng rõ dài, thật sự khiến người ta khóc không ra nước mắt.
Đêm muộn mới kết thúc công việc, về khách sạn tắm rửa xong đồng hồ chỉ đúng một giờ, sáu giờ sáng phải thức dậy, lúc này Ninh Vy Lan chẳng muốn động vào điện thoại nữa bèn tắt đèn đi ngủ.
Vì ngày kia phải ghi hình show “Giải trí Tinh Châu” nên trưa ngày mai quay phim xong cô một mạch đi đến sân bay để bay về thành phố B, tuy lịch trình có gấp gáp một chút nhưng hay dở gì mai cũng có thể ở nhà ngủ một giấc thoải mái, nghĩ đến đây trong lòng vui vẻ không thôi.
Đáng tiếc là anh còn bận hơn cả cô, cho dù cô có về thành phố B thì anh cũng không ở đây, nghĩ tới không có cơ hội gặp nhau niềm vui nho nhỏ vừa nảy sinh bỗng chốc biến mất sạch sẽ.
Không còn sót lại chút gì.
Lịch trình dày đặc khiến thời gian trôi đi nhanh chóng, chớp mắt đã đến mười hai giờ, bởi vì buổi sáng có mấy cảnh quay hỏng của các diễn viên khác nên Ninh Vy Lan kết thúc công việc muộn nửa tiếng, may mà đến sân bay vẫn kịp.
Tối qua buồn ngủ quá quên cả sạc pin điện thoại, vừa vào trong khoang máy bay đã tự động sập nguồn, cũng vì thế mà đã bỏ lỡ một cuộc gọi đến vào phút sau.
Trang Văn đang chuẩn bị tắt máy thì nhận được một cuộc gọi của sếp, cô nghiêng mắt nhìn Ninh Vy Lan đang buồn ngủ không mở nổi mắt, nhân lúc cô còn chưa ngủ gấp gáp hỏi: “Vy Lan, em tắt điện thoại rồi à?”
Ninh Vy Lan ừm một tiếng ý thức dần trở nên mơ màng: “Hết pin rồi....”
Trang Văn trả lời thành thực, nhỏ giọng: “Tề tổng, anh có muốn nói chuyện với Vy Lan không? Máy bay còn chưa cất cánh đâu.”
Tề Chiêu Viễn đang đi trên cao tốc của thành phố B, nhớ tới vừa nãy láng máng nghe được cô đang buồn ngủ liền lạnh nhạt đáp: “Không cần đâu.”
Trang Văn đáp ứng, sau khi gác máy cô xin tiếp viên một tấm thảm tỉ mỉ đắp cho Vy Lan, sau đó lấy ipad ra cắm tai nghe xem phim giết thời gian.
Chuyến bay hạ cánh đúng giờ, lần này hai người rời đi thông cáo trong lúc quay phim, vì thế tin tức không bị fan vớ được. Trang Văn dẫn Ninh Vy Lan đi thẳng cửa vip ngồi lên một chiếc xe bảo mẫu đã đợi ở sân bay từ rất sớm.
Đúng lúc mặt trời bắt đầu lặn, ánh mặt trời sắc cam đỏ chiếu vào trong xe tăng thêm vài phần ấm áp, Ninh Vy Lan vừa mới chợp mắt trên máy bay lúc này cũng không buồn ngủ lắm liền dặn dò tài xế lái xe về nhà.
“Đợi một chút”, Trang Văn kịp thời hô dừng, không thèm để ý sự kỳ quái của Ninh Vy Lan, báo một cái tên tòa nhà, “Đi đến đây trước đã.”
Tài xế đáp ứng khởi động xe rồi đạp chân ga.
Đợi xe vào đúng làn, Trang Văn chắn vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau vừa lấy sạc sạc pin cho Ninh Vy Lan vừa nói: “Nãy điện thoại em hết pin không nhận được cuộc gọi, sếp phải gọi cho chị đấy, anh ấy đang có một lịch trình ở thành phố T cách thành phố B cũng không xa lắm thế nên buổi tối về thành phố B ở cùng em đấy.”
Lời vừa dứt bật điện thoại lên nhảy ra một cuộc gọi nhỡ, Ninh Vy Lan cúi đầu xem quả nhiên là của anh.
Tâm trạng đột nhiên sáng tỏ thông suốt, ngay cả mắt cũng sáng rực, cô cầm chặt điện thoại khóe môi hơi cong lên.
Trang Văn cười hi hi sáp lại gần: “Nhà hàng ở trên tầng năm của tòa nhà Thiên Dương, lát nữa xuống xe nhớ trang bị đầy đủ nón mũ, mười giờ sáng mai bắt đầu ghi hình đấy, chín giờ chị đợi em dưới hầm gửi xe, nhớ kỹ vào!”
Ninh Vy Lan gật đầu.
Hai người đều không nói tiếp nữa, khoảng nửa giờ sau xe đỗ dưới chân tòa nhà Thiên Dương, Trang Văn để tài xế tìm một nơi vắng vẻ đậu xe, còn mình đội mũ cho Ninh Vy Lan cười giễu cợt: “Chúc em trải qua một đêm thật tuyệt vời, đi thôi, chúng ta xuống xe.”
“Lắm mồm.”
Để che giấu tai mắt của người khác, Trang Văn luôn kè kè bên Ninh Vy Lan đến nhà hàng mới đường ai nấy đi. Trong phòng không một bóng người, Ninh Vy Lan chọn vị trí mép cửa sổ rồi ngồi xuống, trên bàn có trà xanh vừa hãm cách đây không lâu khói trắng lượn lờ nghi ngút, cô uống một ngụm đợi anh đến.
Vì lúc xuống cao tốc gặp phải tắc đường nên Tề Chiêu Viễn trễ năm phút so với thời gian đã hẹn, anh mặc một bộ âu phục vô cùng trang trọng, cổ thắt cà vạt, hiển nhiên là vừa từ chỗ làm việc đi thẳng đến đây.
“Gọi món chưa?” Anh đưa menu đến trước mặt cô, tay nới lỏng chiếc cà vạt đã được thắt chặt quá lâu, cởi áo ngoài rồi xắn tay áo lên mấy nếp, trong phòng nhiệt độ rất vừa phải, mặc độc một chiếc sơ mi như vậy cũng không cảm thấy lạnh lắm.
“Vẫn chưa gọi.” Cô nói xong chuyển menu về, ngón tay chống lên thái dương gõ nhẹ: “Mỗi ngày phải đọc kịch bản đến đau cả mắt giờ anh chọn hộ em được không?”
Tề Chiêu Viễn nheo mắt nhìn cô, không nhanh không chậm gọi mấy món cô thích ăn rồi giao cho nhân viên phục vụ, anh hỏi: “Tối nay anh ở thành phố B về nhà em hay về nhà anh đây?”
Nói đúng ra thì hai người không sống cùng nhau, nhưng vì gặp ít xa nhiều nên lúc gặp nhau đa số ở bên nhau, trong tiềm thức Ninh Vy Lan đã quen rồi, cũng không còn xấu hổ như lúc ban đầu nữa, cô suy nghĩ một lát mới chọn về nhà anh.
Tề Chiêu Viễn đương nhiên vô cùng vui sướng đợi dọn đồ lên hai người cùng nhau ăn uống vui vẻ.
Trả tiền xong anh đưa cô về nhà cô trước một chuyến lấy tất cả các đồ dùng quần áo cần thiết. Trên đường rất nhiều xe cộ đi qua đi lại, Ninh Vy Lan nghiêng người dựa vào cửa sổ ngắm nhìn hàng cây đang không ngừng bị đẩy lùi ra sau, bỗng nhiên cô nhớ tới một chuyện.
“Chiêu Viễn.”
Anh đang tập trung lái xe tay nắm chặt vô lăng nhìn về phía trước
“Lần trước ở siêu thị ý, cái hôm mùng một đầu năm ý, anh có nhìn thấy Ninh Nhất Thuần không?”
Đằng trước đúng lúc nhảy đèn đỏ Tề Chiêu Viễn đạp chân phanh cho xe từ từ dừng lại: “Không thấy, sao vậy?”
Ninh Vy Lan nhớ lại sự căn dặn của Dịch Chỉ Ngôn ngày hôm đó, lông mày không tự giác chau lại, giọng điệu lo lắng: “Mấy hôm trước Dịch Chỉ Ngôn có nói với em, hôm đó Ninh Nhất Thuần thấy em và anh đi siêu thị, nói để chúng ta chú ý một chút...”
Theo như tính cách của Ninh Nhất Thuần, nếu thật sự đã biết chắc chắn sẽ lập tức lật tẩy cho truyền thông ngay, không để gió yên sóng lặng như bây giờ, nhưng cô không dám khẳng định, nếu đã nhìn thấy ngộ nhỡ ngày nào đó nghĩ thông đối với hai người mà nói chính là nguy hiểm tiềm tàng.
“Anh nói xem nếu Ninh Nhất Thuần thực sự biết, chúng ta phải....”
Ba chữ làm sao đây còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Tề Chiêu Viễn đã lái xe đến nơi khuất nẻo tháo dây an toàn ra rồi nghiêng người ấn đầu cô vào ngực. Ninh Vy Lan kinh ngạc, cho dù có ít người đi chăng nữa thì cũng vẫn là trên đường, đang định đẩy anh ra không ngờ đã bị anh cởi dây an toàn ôm chặt hơn.
“Vy Lan”, anh gọi tên cô, giọng nói nén rất trầm, giống như bông trộn với nước, “Chúng ta không sợ công khai chỉ là muốn đợi thời điểm thích hợp thôi, có đúng không?”
Cổ họng cô ứ đọng gần như không thể phát ra tiếng.
“Thế nên, ở trong tình huống chưa xác định này đừng suy đoán lung tung.”
Cô cắn môi dưới.
“Huống hồ...” Anh nghiêng đầu, rất nhẹ thơm vào má cô, “có một ngày chúng ta sẽ công khai, không quản là tự chủ động hay ngoài ý muốn.” Nếu thật sự Ninh Nhất Thuần công khai hộ hai người thì cũng chẳng phải điều xấu xa gì.
Trong xe tĩnh mịch một lát, vì đằng sau có tiếng còi xe inh ỏi nên Tề Chiêu Viễn lại thắt dây an toàn rồi lên đường. Những cảm xúc hỗn loạn trong đầu tất cả đều có lối thoát vào lúc này, Ninh Vy Lan hít thở một hơi thật sâu tảng đá nặng trĩu trong lòng như được gỡ xuống.
Dù sao ngày mai cũng phải ghi hình show với cô ta, nhân cơ hội này quan sát một chút xem sao.
Về đến nhà vừa mới bảy giờ, cả hai thay phiên nhau tắm rửa xong anh vào phòng đọc sách còn Ninh Vy Lan ngồi đọc kịch bản một chút, mở tivi tìm bừa một bộ phim cũ để xem, nhưng mà càng xem càng buồn ngủ mắt mũi cứ díu cả lại liền dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.
Lần nữa tỉnh dậy vì cổ bị vẹo rất đau mỏi, năm ngón tay cô đưa ra sau gáy xoa bóp cho mình mắt liếc lên tường, đã là mười hai rưỡi đèn phòng đọc sách vẫn sáng trưng, cô nghĩ ngợi rồi đi vào bếp.