Ngày đầu tiên Tết Nguyên Đán, hai người đều không có họ hàng cần chúc tết chỉ ở nhà nhàn rỗi, anh nói rõ rằng sẽ không làm việc chỉ chuyên tâm chơi với cô, Ninh Vy Lan mừng lắm rồi chọn một bộ phim hài xem cùng anh.
Vừa ngồi xuống ghế sofa, đột nhiên phát hiện hình như thiếu chút gì đó, cô đưa mắt nhìn xung quanh quả nhiên trong nhà anh không có đồ ăn vặt.
Tề Chiêu Viễn đang bưng một tách trà từ phòng ngủ đi ra thấy cô tìm gì đó: “Muốn tìm gì vậy?”
”Đồ ăn vặt á.” Nói xong cô lại cảm thấy mình làm điều thừa thãi, đến nhà anh đâu phải ngày một ngày hai mà còn không rõ chứ!
”Em muốn ăn à?” Anh liếc mắt bộ phim đã bắt đầu chiếu trên máy tính, nhấn vào phím space để tạm dừng, “muốn ăn gì lát nữa bảo Lâm Dịch đi mua đến đây.”
”........” Cô ngẩn người mở to mắt nhìn, ngập ngừng nửa ngày mới lắc đầu: “Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, hay là đừng làm phiền người ta nữa.” Ngừng một lát, cô bỗng nảy ra một ý nghĩ khác: “Nếu không thì chúng ta tự đi mua được không?”
Cô biết cả hai đều là nhân vật công chúng, đặc biệt trong trường hợp chưa công khai mà xuất hiện cùng nhau nếu không may bị bắt được sẽ dẫn đến chấn động mạnh, nhưng hôm nay là mùng một, cẩu tử cũng phải ăn tết chứ nhỉ? Cô nhớ nhà anh rất gần với một siêu thị nhỏ, sẽ không có nhiều người lắm đâu nên bọn họ đi đâu chả được.
Hơn nữa từ khi hai người ở bên nhau đến nay, chưa từng dạo phố giống như một cặp tình nhân bình thường, tuy cô không nói ra nhưng trong lòng thực sự muốn thử một lần.
Tề Chiêu Viễn nhìn thấu tâm tư của cô, liền ôm eo cô đi vào phòng ngủ: “Bên ngoài gió lớn, mặc nhiều quần áo vào.”
Cho dù đi đến chỗ gần thôi, nhưng hai người vẫn nên cải trang cẩn thận một chút, đội mũ, đeo khẩu trang, kính râm kín mít, Ninh Vy Lan ngồi vào ghế phụ lái thắt dây an toàn.
Trên đường không gặp trở ngại, hầm trống trải lác đác dăm ba con xe, Tề Chiêu Viễn tìm một góc rồi dừng hẳn xong đưa cô lên lầu. Siêu thị theo kiểu chế độ hội viên, vì hằng ngày đặc biệt ít người lai vãng nên đi dạo mấy gian hàng cùng lắm mới nhìn thấy hai người. Hai người không có xe đẩy, trên tay anh đang kéo một cái làn, cô nhìn thấy những thứ muốn ăn liền nhặt luôn ném vào trong.
Thực ra trước đây Ninh Vy Lan không thích ăn vặt, hôm nay chẳng biết có chuyện gì mà đột nhiên lại muốn ăn như vậy, chưa đầy một tích tắc sau trong làn đã nhặt đầy ụ, cô hài lòng đi theo anh đến quầy thanh toán, không ngờ phía trước có một hàng người đang xếp hàng ở đây.
Ninh Vy Lan sợ bị nhận ra nên giúp anh và mình cẩn thận che giấu: “Có nhìn ra em là ai không?”
Anh cúi đầu nhìn, ngoại trừ đôi mắt trong và sáng thì chỗ có thể che đều đã che cả rồi. May bây giờ là mùa đông cho dù mặc hơi nhiều cũng không cảm thấy dị hợm lắm.
Nhịn sự thèm muốn bẹo hai má cô lại, Tề Chiêu Viễn kéo cô lên đằng trước ánh mắt ra hiệu cô bước lên trên hai bước, “nhìn không ra đó.” Trừ phi phải là người cực kỳ thân quen.
Cô hài lòng xoay người nghịch điện thoại.
Bởi vì đằng trước có hai xe đẩy hàng nhồi nhét đầy ắp, nên quầy thanh toán này của bọn họ xếp hàng ngắn nhất nhưng lại lâu nhất, qua mười mấy phút cũng chưa đến lượt, Ninh Vy Lan liếc mắt thấy chếch bên phía đối diện có một cửa hàng bán đồ chơi nhỏ, nhớ ra Trang Văn rất thích mấy món này nên đã kéo tay áo anh tỏ ý anh cúi đầu nói muốn sang bên kia xem thử.
Tề Chiêu Viễn đương nhiên không có ý kiến, liền dắt cô sang tiệm đồ chơi kia.
Cùng lúc này, trong hàng người cách nhau một quầy kia, Ninh Nhất Thuần quấn quần áo kín mít đang phàn nàn với mẹ: “Mẹ, thời gian này con đi quay phim mệt muốn chết, không dễ dàng mới có kỳ nghỉ tết này mẹ còn kéo con ra ngoài nữa.”
Trần Tú Lệ lười nhác lườm Ninh Nhất Thuần, ngón tay dúi dúi trán cô: “Vừa nãy đứa nào nói trong nhà không còn thứ gì thích ăn yêu cầu đi siêu thị mua hả?”
”Con tưởng kêu cô giúp việc đi mua chứ.” Ninh Nhất Thuần bĩu môi, ấn vành mũ thấp xuống một chút lẩm bẩm: “Từ ngày làm minh tinh đến giờ lâu lắm rồi con không đi siêu thị.”
Trần Tú Lệ không nói, ánh mắt Ninh Nhất Thuần rảnh rỗi liếc ra xung quanh, liền nhìn thấy một người đàn ông bộ dạng giống Tề Chiêu Viễn, cô sợ mình nhìn nhầm nên dụi mắt rồi cấu Trần Tú Lệ, lặng lẽ chỉ tay về hướng bên kia rủ rỉ:
”Mẹ, người kia có phải Tề Chiêu Viễn không?”
Rõ ràng bản thân mới là người trong giới, nhưng Ninh Nhất Thuần lại dựa vào sự khẳng định của Trần Tú Lệ, vì trong mắt cô, Tề Chiêu Viễn như thế nào cũng không giống là người đàn ông đi siêu thị một mình, đặc biệt......trong giỏ hàng còn toàn là đồ ăn vặt nữa chứ.
Anh ấy ăn á? Cô không tin đâu!
Trần Tú Lệ bị cô cấu vào cánh tay đau điếng, phỉ phui một câu mới nhìn về hướng Ninh Nhất Thuần chỉ tay, quả là rất giống, nhưng che kín mít thế kia bà cũng không khẳng định một trăm phần trăm được.
Vào lúc này, trong mắt cả hai đều chạm đến một bóng người cao gầy mảnh mai, người kia quay người sang một bên, che giấu chỉ hở có mỗi đôi mắt nhưng cho dù như vậy hai người cũng có thể nhận ra.
Ninh Vy Lan!
Tầm nhìn lại chuyển đến lên người đàn ông đang thanh toán, sự chưa chắc chắn ban nãy đã biến thành khẳng định vào ngay lúc này, nhưng cô vẫn không thông là tại sao hai người này lại cùng nhau xuất hiện ở siêu thị vào đúng ngày mùng một đầu năm.
Đúng lúc Trần Tú Lệ thốt ra một câu “Con gái của hồ ly tinh quả nhiên cũng là hồ ly tinh”, Ninh Nhất Thuần bỗng sáng dạ, chẳng nhẽ Ninh Vy Lan đang quyến rũ Tề Chiêu Viễn?
Liên tưởng như vậy, cô càng ngày càng cảm thấy đúng là thật rồi lại nghĩ đến Dịch Chỉ Ngôn hình như cũng có ý với Ninh Vy Lan, cười khẩy một tiếng xong nháy người quản lý gọi điện cho Dịch Chỉ Ngôn
Cuộc gọi đến là tiếng một người phụ nữ lạ mặt, tự xưng là trợ lý của Dịch Chỉ Ngôn, Ninh Nhất Thuần chuyển tiếp cuộc gọi, sau khi đợi nửa phút mới nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một tiếng nghi hoặc “Alo?”, cô cong môi tự báo tên họ
”Dịch Chỉ Ngôn, tôi là Ninh Nhất Thuần đây.”
Dịch Chỉ Ngôn vừa kết thúc buổi biểu diễn đang lúc vừa nóng vừa mệt nghe thấy giọng nói này ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, anh nháy mắt ra hiệu trợ lý đợi ở bên trên, tự mình tìm một chỗ vắng vẻ, “Cô có chuyện gì?”
Ninh Nhất Thuần trước khi gọi điện đã dặn đi dặn lại mẹ không được lên tiếng, lúc này bật chế độ rảnh tay giọng véo von mặt cười toe toét: “Tất nhiên là việc quan trọng rồi, anh đoán xem vừa nãy tôi đã gặp ai nào?”
Nhưng Dịch Chỉ Ngôn không đủ kiên nhẫn để nghe cô vòng vo tam quốc, liền bồi vào một câu ngữ khí vừa lạnh lùng vừa cứng rắn: “Có gì thì nói nhanh lên.”
”Tôi vừa gặp Ninh Vy Lan đó, à, còn có cả Tề Chiêu Viễn nữa, hai người bọn họ đang ở cùng nhau”, Ninh Nhất Thuần cười, “Làm việc trong cùng một công ty, lại còn đóng phim cùng nhau, anh nói xem có thể đang diễn ra một màn nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng không?”
”Ý gì?”
”Anh còn không nghe ra sao?” Ninh Nhất Thuần che miệng, làm ra bộ dạng vô cùng kinh ngạc, “Tề Chiêu Viễn là người như nào chắc anh cũng biết chứ, mặt hàng như Ninh Vy Lan mà cũng có thể nhìn trúng? Chắc chắn do Ninh Vy Lan quyến rũ....” vừa dứt chữ “rồi” liền cười kiêu ngạo: “Xin lỗi nhé tôi quên mất, hình như anh cũng thích cô ta đúng không? Tôi không có ý hạ thấp anh đâu.”
Lắp dây an toàn phía trước, Ninh Nhất Thuần không đợi Dịch Chỉ Ngôn mở miệng: “Ý tôi là, quan hệ hiện tại của bọn họ hình như rất thân thiết, nếu anh đã thích Ninh Vy Lan vậy thì phải cẩn thận một chút.”
Ban đầu tưởng Ninh Nhất Thuần phát hiện ra mối quan hệ thân mật dè dặt của Ninh Vy Lan và Tề Chiêu Viễn, nhưng nghe cô nói như vậy hình như chưa nhận ra, lúc này không dễ đưa ra kết luận, Dịch Chỉ Ngôn thờ ơ.
”Cám ơn sự quan tâm của cô, đáng tiếc tôi và Ninh Vy Lan chỉ là bạn bè, tạm biệt.”
Nói xong Dịch Chỉ Ngôn liền cúp máy, Ninh Nhất Thuần và Trần Tú Lệ mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, nhưng vẫn là Trần Tú Lệ lên tiếng trước: “Càng phủ nhận chứng tỏ trong lòng đang chột dạ, lần này có kịch hay xem rồi.”
Ninh Nhất Thuần không nói dường như có suy nghĩ riêng của bản thân.
Buổi tối phòng làm việc có chút chuyện, Tề Chiêu Viễn ăn xong cơm liền đi ra ngoài, Ninh Vy Lan tắm rửa rồi dựa vào giường xem phim một mình, hết phim mới có chín giờ, cô chẳng có việc gì làm đành bỏ kịch bản ra học.
Đọc tổng cộng mười mấy trang, sự mệt mỏi nặng nề cứ quấn lấy cô, Ninh Vy Lan đang trong tư thế dựa dẫm liền chìm vào giấc ngủ.
Dường như đang mơ mà dường như cũng không, Ninh Vy Lan mơ mơ màng màng cảm thấy hình như có vật gì đó ôm lấy mình, cô muốn mở to mắt ra nhìn, nhưng ý thức vẫn chìm đắm không tỉnh nổi, cho đến khi cổ họng khô rát cô mới cử động được, mắt không mở nhưng ý thức đã dần thanh tỉnh.
Tề Chiêu Viễn vừa ngủ không lâu, cô vừa động đã tỉnh lại, mới nhớ ra cô có thói quen nửa đêm sẽ dậy uống nước, anh ôm cô ngồi dậy một chút rồi quay ra với lấy cốc nước ấm trên tủ đầu giường nhẹ nhàng ấn lên môi cô.
”Uống từ từ thôi.”
Cô chỉ đáp một tiếng mơ hồ rồi nhấp từng ngụm nhỏ, uống hết nửa cốc, bàn tay giấu dưới chăn không chút sức lực, Tề Chiêu Viễn biết cô không muốn uống nữa đành uống sạch chỗ nước còn thừa rồi ôm cô nằm xuống.
Ninh Vy Lan co ro trong ngực, hai tay vòng qua ôm eo anh, rì rầm: “Về ngủ lúc nào đấy?”
”Chưa được bao lâu”, lòng bàn tay ấm áp đặt sau gáy, Tề Chiêu Viễn cúi đầu hôn lên đôi môi còn đang ướt át, “Ngủ đi!”
Hai ngày tiếp theo cả hai chỉ ở trong nhà không bước ra cửa nửa bước, tính cách hai người đều thích yên tĩnh, lúc rảnh rỗi thường cùng nhau đọc sách, xem phim, nấu cơm, lúc bận rộn thì ai làm việc nấy, cuộc sống vô cùng thoải mái rảnh rang.
Đáng tiếc đoàn phim chỉ cho nghỉ ba ngày, trước khi Trang Văn đến đón cô ra sân bay, Tề Chiêu Viễn đã đưa cô về nhà thu dọn quần áo và vật dụng cần thiết trước, anh ở phòng khách nghe điện thoại, cô thu dọn xong khóa va li lại tiu nghỉu nhìn chằm chằm như đánh mất thứ gì đó.
Ba ngày nghỉ trôi qua thật nhanh, ăn tết xong cả hai chắc chắn sẽ bước vào giai đoạn bận rộn dài ngày, vốn dĩ gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều, nay ngay cả cơ hội gặp mặt còn không có.
Tại sao không cho nghỉ thêm mấy ngày nữa chứ, không, thêm một ngày thôi cũng tốt lắm rồi.....
Nghĩ ngợi lung tung, Ninh Vy Lan chợt lóe lên ánh sáng thần kỳ nghĩ đến một cách, chi bằng xin đạo diễn thêm một ngày, dù sao ngày đầu tiên của năm mới cũng chỉ đến khai xuân thôi.
Càng nghĩ ánh mắt cô càng sáng ngời, Ninh Vy Lan lấy điện thoại ra, còn chưa tìm được số của Kim đạo thì Tề Chiêu Viễn đã nói vọng vào một câu “thu dọn xong chưa” làm mất đi tất cả dũng khí cổ vũ ban nãy.
Anh đến gần: “Sao thế?”
Ninh Vy Lan lắc đầu, tận lực che giấu mất mát nơi đáy mắt. Nhưng Tề Chiêu Viễn đã đoán ra suy nghĩ của cô, một tay dắt, một tay kéo hành lý sau khi đến phòng khách mới buông ra, ôm cô ngồi lên đùi mình
”Vy Lan”, anh nhìn cô, “Tình cảm riêng tư và công việc phải phân rõ ràng, đây mới chỉ là khởi đầu của anh và em thôi.” Hai người đều là diễn viên kính nghiệp, đều không hi vọng việc riêng tư làm ảnh hưởng đến công việc nên sớm đã có một thỏa thuận.
Nhưng Ninh Vy Lan không nghĩ tới, điều đầu tiên là không được là do bản thân cô.