Lam Tịnh hôn mê đến hai ngày, hai ngày này cô luôn nói mê sảng gọi tên 'Dương Ninh Mẫn', may mà trong phòng không có ai nên không ai biết.
Bên ngoài trời đã chiều tà, tiếng chim thay nhau hót về tổ. Lam Tịnh thân mình rã rời ngồi dậy, cái đầu đau như búa đổ. Lam Tịnh rời giường, vừa mở cửa một cảnh trước mặt làm cô suýt té ngã.
Tại sao mới mấy ngày mà cả hoàng cung đã kéo đến đây rồi. Hoàng đế, Dực vương, Ngọc Trân quận chúa, còn nha đầu điên loạn chạy về phía cô Tiểu Kì nữa. Cái gì vậy trời, Lam Tịnh gào thét trong lòng.
"Hức...hức...phò mã tỉnh rồi..." Tiểu Kì chạy đến ôm chân cô nức nở.
Lam Tịnh kéo Tiểu Kì ra khỏi người, ngơ ngác hỏi "mấy người đến đây làm gì?".
"Tịnh nhi tỉnh rồi sao. Trẫm thực lo lắng" Dương Ngạo Hiên âu yếm nhìn Lam Tịnh.
"Đa tạ hoàng thượng quan tâm. Lam Tịnh đã khỏe, không biết vì sao hoàng thượng đến nơi xa xôi này" Lam Tịnh khách sáo nói.
Dương Ngạo Hiên đi đến cười nói "trẫm đến đón con và Mẫn nhi về kinh" .
Lam Tịnh trợn tròn mắt "Hoàng thượng, Lam Tịnh và công chúa sớm không còn can hệ rồi".
"Trẫm biết. Nhưng mà Tịnh nhi... Trẫm nói cái này có hơi quá đáng. Nhưng mà cả kinh thành vẫn không biết con và Mẫn nhi đã hòa ly. Hơn nữa một năm qua Đại Lục có rất nhiều biến động".
"Biến động?"
"Đúng vậy, Phác gia đã trốn ngục trong đó Phác Thiên Liên và Phác Thiên Thụy tìm đến Ngụy Quốc cầu cứu"
Dương Ngạo Hiên nói tiếp "Ngụy Quốc lấy cớ Đại Lục hà hiếp người vô tội lại thêm dầu bảo Phác Thiên Thụy chính là hậu duệ của Hạ gia, hoàng triều trước. Lấy cớ đó, Ngụy Quốc đã đưa vạn đạo quân đang tiến đánh biên giới".
"Trẫm đã chiêu mộ nhân tài rất nhiều nhưng mà vẫn không ăn thua. Trẫm cần Tịnh nhi con làm quân sư trong cuộc tiến quân lần này. Trẫm hi vọng con sẽ giúp trẫm"
"Trẫm biết, hai năm qua com bị chịu ủy khuất rất nhiều. Trẫm thân là người đã đưa con đến hoàn¶ cảnh này cũng như trẫm là một người cha. Trẫm thay mặt Mẫn nhi xin lỗi con" Dương Ngạo Hiên bỏ đi tôn nghiêm của hoàng đế, thay vào đó là một người cha thay nữ nhi của nhận sai.
Lam Tịnh làm sao mà nhận nổi lời xin lỗi này. Người trước mặt cô là thiên tử, là vua một nước, cho dù cô không phải người dân Đại Lục nhưng mà cô không nhận nổi đâu.
"Hoàng thượng, người đừng nói vậy, Lam Tịnh không trách, không trách. Trong chuyện này không ai sai cả" Lam Tịnh hướng ánh mắt đến Thúc Đình cầu cứu nhưng có lẽ Thúc Đình còn đang rắc rối hơn cô nên không nhận ra ánh mắt đó.
Lam Tịnh lại hướng mắt đến Ngô Thông cầu cứu, Ngô Thông ngẫm chốc lát rồi gật đầu. Lam Tịnh nghiêm túc nói "được, Lam Tịnh sẽ trở về kinh thành làm quân sư trong cuộc tiến quân này. Nhưng sau khi kết thúc, Lam Tịnh và mọi người sẽ rời đi, mong hoàng thượng toàn thành".
"Hảo, trẫm đồng ý" Dương Ngạo Hiên gật đầu đồng ý, dù sao mọi chuyện khó còn cứu vãn, day dưa chỉ làm cả hai đau khổ.
Sau khi thương lượng bàn bạc, Lam Tịnh chuẩn bị thu dọn đồ đạc, Tiểu Kì bên cạnh phụ giúp. Qua hai canh giờ mọi thứ đều đưa lên xe, Lam Tịnh cũng vào xe ngồi.
Bên trong lại có hơi ngột ngạt, Dương Ngạo Hiên và Dương Ngạo Vũ ngồi cùng phiến ghế, Lam Tịnh và Dương Ninh Mẫn ngồi chung, Thúc Đình thì đương nhiên bị Ngọc Trân quận chúa buông không rời rồi. Còn những người khác thì ngồi xe riêng.
Trước khi đi, cô đã nghe Tiểu Kì kể lại thì ra trước hai tiếng cô rời khỏi hoàng cung, hoàng thượng đã ban chiếu thư phong Thúc Đình làm quận mã của Ngọc Trân, hai tháng sau thành thân. Nhưng ai ngờ sự việc đùng xảy ra khiến không ai trở tay kịp, để bảo vệ thanh danh của quận chúa cũng như là tránh Thúc Đình bị người đời bàn tán mà hoàng thượng đã dối quận mã ra chiến trường chờ khi nào trở về sẽ làm đại hôn.
Lam Tịnh nghe xong thở ra một hơi, sao cô cảm thấy mình và Thúc Đình như hai tên chuyên dụ dỗ con gái nhà lành vậy nè. Cô và Thúc Đình bây giờ cũng đã tuổi rồi, mà công chúa chỉ mới tuổi còn quận chúa thì vừa tròn . Lạy trời, ở hiện đại thì hai người các cô chắc chắn sẽ mang danh dụ dỗ trẻ vị thành niên mất.
Quay về thực tại, đến cuối cùng thì chuyện tình rắc rối này khó mà đẹp đẽ nổi. Thì thôi coi như là một trải nghiệm đầu đời đi, cô biết trong nhóm năm người ai ít nhất cũng có một hay hai mối tình gì đó. Duy thảm nhất chỉ có cô, dù được nhiều người theo đuổi, tỏ tình nhưng Lam Tịnh không mấy quan tâm lắm, không có cảm xúc sao mà quen, chỉ sợ tội cho người ta thôi. Chính vì suy nghĩ đó mà Lam Tịnh tuổi vẫn còn độc thân, Dương Ninh Mẫn chính là mối tình đầu.
Lam Tịnh quay sang nhìn Dương Ninh Mẫn, nàng ấy ốm đi rất nhiều, mặt cũng rất xanh xao, cánh tay lần trước bị phỏng cũng chưa hoàn toàn khỏi, Lam Tịnh trong lòng bỗng nhiên chua xót không thôi. Bất giác cô nhìn đến ngực nàng làm Lam Tịnh đỏ mặt, quả nhiên ngủ quá nhiều sẽ khiến thần kinh rối loạn mà, nhưng cũng làm cô nhớ lại cái đêm định mệnh kia, suýt chút nữa là cô đã hại nàng mất rồi. Cô rời đi mà cũng chưa xin lỗi nàng, cho đến giờ cô không dám đối mặt nàng ấy cũng vì chuyện đó.
Cả đạo xe di chuyển liên tục không ngừng nghỉ làm cho ai cũng trong tình trạng mệt mỏi. Lam Tịnh và Thúc Đình chỉ chờ trong xe đều nhắm mắt nghỉ ngơi thì mới dám đặt hai nàng lên chân gối đầu, vuốt ve khuôn mặtngười thương. Hôm sau thì canh trời chưa sáng đặt cả hai vị trí cũ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau bảy ngày đường cuối cùng cũng đến kinh thành. Đại trưởng công chúa liền phao tin phò mã và quận mã tương lai đã từ chiến trường trở về. Lập tức cả kinh thành nháo động, được biết từ khi phò mã đi cả hoàng cung đều chìm trong không khí u ám lan cả kinh thành, bây giờ thì ổn rồi mọi thứ sẽ trở lại như xưa. Còn quận mã tương lai thì người dân sắp được xem đại hôn lớn không kém gì đại hôn của hoàng thượng, ai bảo Ngọc Trân quận chúa được đế hậu và Dực vương yêu chiều đây.