Lam Tịnh tỉnh lại là đã chiều tối của ngày hôm sau, cô ngồi dựa vào thành giường xoa huyệt thái dương.
"Tỉnh rồi sao? Ăn cháo đi" Lý Sở Sở bước vào trên tay cầm một chén cháo nóng hồi đưa cho Lam Tịnh.
"Đa tạ" Lam Tịnh mỉm cười nói.
"Tạm thời ngươi cứ an ổn ở đây, bọn ta không có ý định làm hại ngươi chỉ muốn ngươi cứu sư phụ ta thôi" Lý Sở Sở ngồi xuống nhìn cô nói.
"Ta biết rồi, còn nữa lần sau muốn ta cứu người thì cứ gặp trực tiếp là được. Không cần nhọc t bắt cóc ta đâu"
"Đúng rồi, sư phụ của ta ngươi chắc chắn sẽ cứu được chứ?"
"Không biết, nhưng ta sẽ cố. Được rồi đến phòng sư phụ ngươi thôi" Lam Tịnh đứng dậy khoác áo ngoài rồi ra ngoài.
Ngôn Nhĩ Cố và Ngôn Dã Ký đã đợi sẵn trong phòng, thấy Lam Tịnh vào hai người đứng dậy sang một bên.
"Lam công tử, nương ta rốt cuộc là trúng độc gì?" Ngôn Dã Ký chờ Lam Tịnh thu tay liền đến hỏi.
"Ngôn phu nhân đã trúng một loại độc rất nguy hiểm đó là 'mật ngọt tử thần'. Sở dĩ có tên gọi này là vì nó có mùi giống mật ong ngọt nhưng lại trong suốt như nước. Nếu ăn phải nhầm chất này nạn nhân sẽ bị mất ý thức từ ba đến năm ngày, sau đó là dẫn đến hôn mê sâu. Cái chết của chất độc này không nhanh chóng mà rất dằn vặt khủng khiếp sau đó là tắc nghẽn mạch máu dẫn đến tử vong. Lúc nãy ta đã kiểm tra, chất độc chưa hoàn toàn lan hết cơ thể, vẫn còn cứu được nhưng sau này có thể sẽ dẫn đến biến chứng, tùy thuộc vào thể trạng mỗi người"
"Vậy vậy là cứu được đúng không?" Ngôn Nhĩ Cố run run nắm lấy tay Lam Tịnh.
"Đúng vậy. Ta sẽ kê đơn thuốc, mỗi ngày giờ Thìn một chén thuốc và giờ Ngọ, giờ Dậu một chén thuốc. Duy trì uống cho đến khi tỉnh lại" Lam Tịnh đưa đơn thuốc cho Ngôn Nhĩ Cố.
"Đa tạ ân nhân" các đệ tử ở đây đều quỳ xuống cảm tạ cô.
"Đứng lên đi, cứu người là việc ta" Lam Tịnh đỡ Lý Sở Sở đứng dậy nói.
"Trời cũng tối rồi, ta về phòng trước. Cáo lui" nói rồi Lam Tịnh mở cửa về lại phòng mình.
Đứng trước cửa phòng nhưng cô không có ý định vào, cô ngồi lên lan can ngắm trăng. Chỉ mới hai ngày thôi mà cô đã nhớ công chúa rồi, cầu Ngôn phu nhân mau khỏi để cô trở về ôm nàng ấy vào lòng.
"Trời trăng đêm nay thật đẹp" Lý Sở Sở đi tới trên tay còn cầm hai bình rượu nhỏ.
"Thật đẹp" Lam Tịnh mỉm cười đáp.
Lý Sở Sở đưa một bình rượu cho Lam Tịnh, còn mình thì một cước nhảy ngồi lên cành cây bên cạnh. Lam Tịnh cầm bình rượu đa tạ rồi đưa lên miệng uống.
"Ngươi có tâm sự sao?" Lý Sở Sở giọng nói thập phần dịu dàng hỏi.
"Không có"
"Thật không? Hay là ngươi đang nhớ đến trưởng công chúa" Lý Sở Sở trêu ghẹo.
"Chắc vậy. Không biết từ lúc nào hình bóng nàng ấy đã cắm rễ trong tim, dứt không được chặt không xong"
"Rồi có một ngày công chúa sẽ biết được tình yêu ngươi dành cho nàng ta lớn cỡ nào"
"Ta không biết, ta cảm thấy rất mơ hồ. Xung quanh công chúa luôn có nam nhân sẵn sàng vì nàng ấy mà chết, tài hoa có đủ. Còn ta? Ta chỉ là một tên củ chuối nào đấy vô tình lạc vào cuộc sống của nàng ấy thôi" đôi mắt của cô hiện rõ nỗi buồn đầy cô liêu.
Lam Tịnh cô cố chấp yêu nàng, dù không thể nói thành lời, mỗi khi ở gần nhau cô chỉ biết lặng thinh ngắm nhìn ngôi sao nhỏ bé của cô, muốn ôm, muốn hôn cũng không thể.
Lý Sở Sở nhìn Lam Tịnh suy tư nàng cũng không làm ồn, im lặng vừa uống rượu vừa ngắm cảnh đẹp, nàng không yêu nên nàng không có kinh nghiệm gì để an ủi đâu.
------------------------------
Hai ngày phò mã mất tích, Dương Ninh Mẫn như muốn phát hỏa, ngoại trừ Tiểu Kì còn lại người của phủ phò mã đều bị nàng trừng phạt. Không tìm thấy phò mã, nàng cũng chẳng còn tâm tư lên triều hay muốn gặp ai.
"Vẫn không tìm thấy tung tích của phò mã?" Dương Ninh Mẫn ánh mắt tỏa ra hàn khí nhìn các ám vệ.
"Chúng thuộc hạ chia ra khắp nơi tìm kiếm nhưng vẫn không thấy. Ngay cả đến các nước lân cận những không có kết quả"
"Vô dụng" Dương Ninh Mẫn ngực phập phồng tức giận quát.
"Công chúa tha tội, thuộc hạ nhất định sẽ đưa phò mã bình an trở về"
"Lui ra hết đi, tìm không thấy phò mã thì đem đầu về đây" Dương Ninh Mẫn lạnh lùng nhìn các ám vệ.
"Thuộc hạ cáo lui" nói rồi liền biến mất như chưa từng có cuộc hội thoại nào trong phòng.
Dương Ninh Mẫn nhìn sắc trời lẩm bẩm "phò mã ngươi nhất định phải bình an".
-------------------------
Ngày qua ngày, một người thì chuyên tâm chế thuốc còn một người thì vất vả tìm kiếm tung tích. Cho đến ngày thứ mười, Dương Ninh Mẫn cuối cùng không trụ nổi mà ngã bệnh, cả hoàng cung lại phải lao đao. Dương Ngạo Hiên vì Lam Tịnh mất tích đã phải đau đầu, bây giờ nữ nhi hắn lại ngã bệnh, thân làm đế vương lại là người cha.. Dương Ngạo Hiên tuyên bố gấp ba tiền thưởng cho ai tìm được phò mã.
Mà Lam Tịnh không hề hay biết chuyện này, cô ngày ngày bắt mạch rồi chế thuốc, xong xuôi thì lại chặt gỗ trầm tước thành sợi đan thành vòng để tặng công chúa.
"Ngươi rảnh rỗi đến vậy sao?" Lý Sở Sở nhìn Lam Tịnh miệt mài đan vòng tay lên tiếng hỏi.
"Ta đang rảnh mà" Lam Tịnh thản nhiên nói.
"Ngươi" Lý Sở Sở cạn lời "ngươi mau mau cứu sư phụ ta rồi trở về với công chúa. Ngài ấy vì nhớ nhung ngươi mà sinh bệnh" Lý Sở Sở đưa tin tức nàng nghe được từ tửu lâu về nói cho Lam Tịnh.
"Ngươi nói thật không?" Lam Tịnh nghe đến công chúa bệnh liền ngừng tay hỏi lại.
"Thật, ngươi mau mau làm sư phụ ta tỉnh lại. Hoàng thượng ban thưởng rất hậu hĩnh cho tên nào tìm được ngươi, bọn ta không muốn đầu rơi xuống đất đâu"
"Ta biết rồi" Lam Tịnh đứng dậy, cất vòng dây vào túi áo rồi vào phòng chế thuốc. Cô phải mau mau trở về bên công chúa.
---------------------------
Rinn: sorry mọi người, tui vừa bị tai nạn, trật khớp tay nên khá khăn để viết với cả tai nạn xong ý tưởng trong đầu bay mất tiêu. Nên là chương này nó lạc quẻ lắm luôn, mong mọi người thông cảm. Nếu có gì thì mọi người cứ góp ý để tui chỉnh sửa ở các chương sau hay hơn ::((