Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Yến tiệc được tổ chức tại Tuyên Chính điện, một trong những đại điện lớn dùng để tổ chức các tiệc lớn. Lam Tịnh hôm nay mặc một bộ y phục màu xanh dương, tóc được buộc dây cùng màu và Dương Ninh Mẫn một bộ bạch y nhìn hai người vô cùng hài hòa, xứng đôi.
Bên trong Tuyên Chính điện, phía trên cao nhất là chỗ ngồi của hoàng thượng và hoàng hậu cùng các phi tần, phía dưới là của các thân vương, hoàng tử công chúa, dưới hơn là chỗ của các sứ thần và cuối cùng là chỗ của các quan đại thần. Không biết vì sao năm nay các nước lại cùng lúc đến còn là đích thân vua đi đến, mục đích cũng là giao lưu văn hóa, quan hệ ngoại giao các nước còn có mục đích khác hay không thì không biết.
"Bẩm hoàng thượng, các sứ thần đã đứng đợi ngoài điện"
"Hảo, truyền lệnh trẫm cho truyền các sứ thần vào".
"Cho truyền các sứ thần" Phác Gia Tử bên cạnh lập tức vận nội lực hô to.
Bên ngoài các sứ thần của các nước đi vào.
"Alexa hoàng đế Anh Quốc cùng hoàng hậu và nữ nhi mình tham kiếm hoàng thượng".
"Bắc Ảnh Đường vua Ngụy Quốc cùng hai hoàng tử và công chúa tham kiếm hoàng thượng"
"Lăng Hãn Tông vua Đại Đường cùng tam hoàng tử và trưởng công chúa tham kiếm hoàng thượng"
"Khắc Lạp Nhĩ sứ thần đại diện cho Tây Vực tham kiếm hoàng thượng".
"Phùng Khắc Bá sứ thần đại diện cho Triệu Quốc tham kiếm hoàng thượng"
"Miễn lễ, miễn lễ. Hôm nay là yến tiệc các ngươi cứ thỏa mái" Dương Ngạo Hiên phong độ nói.
Bọn họ chào hành lễ với Dương Ngạo Hiên bày tỏ ý cảm ơn, ánh mắt lâu lâu lại nhìn vào Dương Ninh Mẫn và Lam Tịnh.
Bữa tiệc bắt đầu, Dương Ngạo Hiên cho người dọn thức ăn và rượu lên, các vũ công cũng bắt đầu múa. Qua mấy tuần rượu ai cũng không còn kiên dè nữa, khoác tay nhau uống rượu ngắm mỹ nhân. Lam Tịnh bị các sứ thần và đại quan thay nhau chuốc rượu nhưng dù có nhiều bao nhiêu thì cô vẫn bình thường không có một dấu hiệu của say xỉn nào, cô còn thay Dương Ninh Mẫn kính rượu mọi người, tửu lượng thật đáng gờm.
"Hoàng thượng, ta nghe nói ở Đại Lục có rất nhiều nhân tài, đất nước thịnh vượng. Không biết hoành thượng có thể cho chúng ta ở đây mở mang tầm mắt" Nhị hoàng tử Ngụy Quốc đứng lên nói.
"Haha, nào có ai muốn góp vui cho buổi tiệc không?" Dương Ngạo Hiên cười khoái trá.
"Bẩm hoàng thượng, thần xin được lên góp vui" Phác Thiên Thụy cười đẹp tự tin nói.
"Phác tướng quân sao? Hảo, mời" Dương Ngạo Hiên vỗ tay cho lui các vũ công.
"Bẩm hoàng thượng, phò mã của trưởng công chúa rất tài giỏi không biết phò mã có lên cùng tỉ thí vài chiêu của Phác tướng quân?" Bắc Ảnh Gia phối hợp ăn ý nhắm vào Lam Tịnh.
"Chuyện này..." Dương Ngạo Hiên bắt đầu khó xử.
Trong điện bỗng chốc im ắng, Dương Ninh Uyên và Thúc Đình, Ngô Thông ngồi bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, cái này là đưa Lam Tịnh vô bẫy. Chỉ cần Lam Tịnh sai xót thì sẽ làm trò cười cho bọn họ, mặt mũi của hoàng gia Đại Lục cũng không còn. Mà Lam Tịnh cũng đang phân vân, bộ không đánh nhau với cô thì bọn họ ăn không ngon ngủ không yên hay sao.
"Hảo, Tịnh nhi đồng ý không?" Dương Ngạo Hiên miễn cưỡng hỏi, hắn cũng đồng suy nghĩ với ba người kia.
"Cái này... Được rồi, con sẽ cố" Lam Tịnh cười nhạt.
Phác Thiên Thụy cười hiểm, hắn lần này không gϊếŧ được Lam Tịnh thì cũng sẽ làm cho phò mã phải bị phế.
Lam Tịnh cầm lấy thanh kiếm của Ngô Thông "Phác tướng quân có gì chỉ giáo".
Phác Thiên Thụy không nói gì, cầm kiếm lao vào Lam Tịnh, cô chỉ có thể đỡ không phản kháng. Từng chiêu Phác Thiên Thụy đều là muốn bức chết người, chỉ cần sai sót thì sẽ chết, Lam Tịnh thật chật vật khóa những đường kiếm này. Cô không muốn đánh nhau, càng muốn đụng tay vào tên này. Một bên đánh, một bên tránh làm những người trong đại điện không biết ai thắng ai thua.
Bỗng Trác Gia Tử từ cửa sau đi đến thì thầm vào tai Dương Ngạo Hiên, sắc mặt hắn liền tối lại. Đứng dậy hướng các sứ thần xin lỗi "các vị đây trẫm xin thứ lỗi. Trẫm cần đến đây một lát, các vị cứ tự nhiên. Tịnh nhi và Phác tướng quân và trưởng công chúa mau đi theo trẫm".
Lam Tịnh buông kiếm đi theo Dương Ngạo Hiên, không quên kéo Thúc Đình đi cùng. Bọn họ đi đến Ngưng Vân cung, tẩm cung của ngũ công chúa.
"Phụ hoàng rốt cuộc có chuyện gì?" Dương Ninh Mẫn khó hiểu khi phụ hoàng lại đưa đến đây
"Vân nhi sắp không xong rồi, mà phò mã của nàng lại không thấy đâu. Trẫm chỉ còn cách đến đây xem thế nào".
"Hoàng thượng, ngũ công chúa bị động thai" một bà mụ chạy từ trong ra hớt hải nói.
"Tịnh nhi" người mà cứu được nữ nhi hắn chỉ còn mỗi Lam Tịnh.
Lam Tịnh gật đầu, ra hiệu cho Tiểu Kì trở về cung lấy hộp y của mình đến. Cũng không quản vết thương sâu ở bắp tay đang ngày chảy nhiều máu.
"Ngươi là ai, mau cút ra ngoài" thái y bên trong thấy Lam Tịnh đi vào liền hét lên.
"Ngươi lui ra ngoài đi, trẫm sẽ xử tội ngươi sau" Dương Ngạo Hiên cũng theo vào.
Lam Tịnh nhìn nữ nhân ngất xỉu trên giường, nét mặt khá non nớt. Lam Tịnh cầm lấy hộp y tế Tiểu Kì đem đến, lấy ống nghe kiểm tra nhịp tim và của thai nhi. Cô lấy một con rọc giấy cắt nhẹ vào tay Dương Ngưng Vân rồi lấy máu nhỏ vào que xét nghiệm máu.
"Phụ hoàng người xòe một ngón tay ra" Lam Tịnh đi đến nhìn Dương Ngạo Hiên.
Dương Ngạo Hiên cũng xòe tay ra, nào ngờ bị phò mã lấy dao cắt trên đầu ngón tay rồi nhỏ vào thứ kì lạ trên tay cô. Những người khác hóa đá, phò mã dám tổn thương thiên tử, muốn chết sao. Lam Tịnh đem so sánh hai kết quả, thấy cùng nhóm máu cô lấy ống xilanh lớn có gắn kim tiêm nhìn Dương Ngạo Hiên cười cười.
"Phụ hoàng, con cần máu của người để cứu công chúa"
"Không được, hoàng thượng là thiên tử của Đại Lục, sao lại đổi tính mạng hoàng thượng cho ngũ công chúa" Trác Gia Tử hiểu nhầm liền tranh nói.
"Ngươi lui ra ngoài đi. Tịnh nhi ý của con là sao?"
"Phụ hoàng, máu của người và của ngũ công chúa cùng nhóm máu. Công chúa bị mất máu rất nhiều, nếu không có máu truyền vào thì... Vì vậy con chỉ cần máu của người" Lam Tịnh từ tốn giải thích.
"Hảo, mau lấy đi" Dương Ngạo Hiên vén tay long bào lên.
Lam Tịnh sát khuẩn chỗ tĩnh mạch bằng cồn, sau đấy đưa kim tiêm đi vào lấy máu. Máu được bơm vào ống chân không đến khi đầy thì Lam Tịnh mới rút ra. Thúc Đình hiểu ý liền lấy túi đựng máu đến cho máu lấy đi vào dưới sự ngỡ ngàng của đám người đang có mặt. Lam Tịnh lại lấy thêm máu từ hoàng thượng đến khi túi máu gần đầy mới thôi lấy, cô còn tiêm vào túi máu một chất chống đông máu.
(Ảnh minh họa)
Lúc này bên ngoài truyền vào nhiều tiếng bước chân, Thục phi thấy nữ nhi mình nằm bất động trên giường liền khóc lóc chạy đến. Lam Tịnh nhanh tay ôm Thục phi ngăn nàng ta đến cạnh bệnh nhân cản trở Thúc Đình lấy dây truyền máu đặt lên tay bệnh nhân, cũng vậy mà vết thương trên tay của cô càng chảy nhiều máu. Mà những người ở đây đều tưởng máu trên người Lam Tịnh là máu của ngũ công chúa nên không mấy ai quan tâm đến.
"Người đâu, mau tìm kiếm phò mã của ngũ công chúa về đây cho trẫm"
Mấy binh lính liền đi ngay, tản tứ phía tìm tung tích phò mã của ngũ công chúa, đằng sau Phác Thiên Thụy hắn cười nham hiểm, muốn tìm người không dễ đâu.
"Tất cả mọi người nghe đây. Hành động sắp tới sẽ khiến mọi người hoảng sợ nhưng làm ơn hãy đừng đến gần được chứ, dù ta và Thúc Đình đang làm gì đi nữa. Cứ hãy nhớ là hai người bọn ta đang cứu người là được" Lam Tịnh cũng bị mất máu nhiều nên sắc mặt bây giờ trắng bệch nhưng vẫn gắng gượng cứu người.
Tất cả mọi người gật đầu, Dương Ngạo Hiên còn sợ Thục phi có hành động dại dột nên chủ động nắm tay nàng trấn an.
Lam Tịnh đeo găng tay y tế, mọi thứ cho cuộc phẫu thuật này đều đặt sẵn trên bàn, Lam Tịnh cố gắng bế ngũ công chúa lên một vị trí cao hơn xung quanh đặt rất nhiều nến đèn để có ánh sáng. Cuộc chiến dành lấy sự sống từ tay thần chết bắt đầu.
------------------------
Rinn: hi lại là mềnh đây ::)) hiện tại thì mình sẽ tạm dừng bộ "-Yêu-" lại nha để tập trung viết hết mấy chương ngược cho bộ này. Sau khi ngược xong thì mình sẽ quay lại với Thuần tỷ nhe(◠‿・)