Kiếp này, chẳng cầu bách niên giai lão,
Chỉ nguyện tay nắm chặt tay,
Cùng người trải qua sinh tử.
Một Liễm Quân từng kinh qua chốn hồng trần, một Liễu Mộng Dĩ vốn xa rời chuyện thế nhân,
Hai con người tưởng như đối lập lại không thể kiềm chế được khao khát muốn đến gần đối phương.
Nhưng rồi, Liễm Quân biết được ân nhân đang lâm trọng bệnh,
Mặc dù đối với Liễu Mộng Dĩ tràn đầy lưu luyến, nhưng vẫn không thể quên được tâm nguyện báo ân lúc đầu.
Liễm Quân nóng vội và kiên quyết,
Ước hẹn mười năm với phái Hằng Phong đang tới gần,
Liễu Mộng Dĩ quyết định tự tay chặt đứt mối liên hệ với Liễm Quân;
Thế nhưng đau đớn, thương tổn này so với bị độc tố phản phệ lại càng sâu hơn.
Độc còn có thể giải, nhưng nếu mất đi cơ hội này,
Liệu rằng hai người còn gì để ràng buộc lẫn nhau?
Tình yêu này của họ, chẳng lẽ không thể thoát được kiếp nạn hay sao?
Cuộc đời phù du, thứ khó lãng quên nhất chính là cảm tình lưu luyến...Hoa Tình Ngữ, Tình Ngữ hoa, không thể động tình, vậy tại sao còn gọi là Tình Ngữ? Trồng nó tại đỉnh Linh Sơn này, không phải là châm chọc lòng người ư?
Liễu Mộng Dĩ tuy ngốc nghếch, không hiểu tình ái, nhưng không có nghĩa là y vô cảm. Muốn kiên quyết cắt đứt với người đã mọc rễ trong trái tim mình, dễ dàng như vậy sao.
May mắn Liễm Quân đã quyết định ly khai, chí ít sau khi rời đi, hắn cái gì cũng sẽ không biết. Không biết thì sẽ không áy náy, lại càng không tỏ ra thương cảm y.
Từ nay về sau, xa cách thiên nhai không thể gặp lại, có khi đây lại là kết cục tốt nhất cho cả hai.
Liễu Mộng Dĩ đã suy nghĩ thông suốt, nhưng điều đó không có nghĩa là y có thể khống chế con tim mình. Chỉ cần nghĩ tới những khoảnh khắc hai người ở bên nhau, cảm xúc lại ồ ạt kéo tới, đau đớn không nói nên lời.
Hết văn án đệ nhị quyển