“Liễm Quân, nhanh lên, nhanh lên, có chuyện tốt đây.”
Trời nhá nhem tối, ăn điểm tâm xong Liễm Quân vừa bước ra ngoài sân, đã thấy lão bản cười ha hả chạy tới báo tin mừng.
Vừa nghe thấy mùi tiền, tinh thần Liễm Quân tỉnh táo hẳn lên, chỉ là trời còn chưa tối, Thanh Hà quán cũng chưa đến giờ mở cửa, không biết có chuyện tốt gì đây?
“Triệu đại nhân tới ư?”
Thượng Khanh tướng quân Triệu Yến Quân vốn là khách quý của Thanh Hà quán, quanh năm suốt tháng đổ không biết bao nhiêu bạc vào chốn này. Tuy nhiên, Liễm Quân cũng biết, người mà Triệu Yến Quân thích là Dao Trì.
“Không phải, người này lợi hại hơn Triệu đại nhân nhiều.”
Lão bản bình thường vốn đã ục ịch, cười rộ lên lại khiến cho những lớp mỡ nhung nhúc trên mặt đong đưa dữ dội.
“Lão bản, đừng cười nữa, lắc lư làm ta choáng váng hết cả đầu.”
Lão bản ngẩn người, nửa ngày mới hiểu được ý tứ của hắn, thế nhưng không giận ngược lại còn vỗ vỗ lên đầu Liễm Quân.
Khí lực không lớn, chỉ là vui đùa mà thôi.
Trên dưới Thanh Hà quán ai cũng biết Liễm Quân xưa nay vốn độc mồm độc miệng, tính tình lại ngang ngược, ngoại trừ đối thủ của hắn là Dao Trì ra, ai cũng không dám trêu chọc.
Mà nguyên do cũng thật đơn giản, tướng mạo hắn vốn xinh đẹp, kỹ vũ lại xuất chúng, từ nhỏ đã hơn hẳn người thường. Từ khi Đầu bài Tô Tử Tịch đi rồi, hắn và Dao Trì mỗi người chiếm cứ một phương, trở thành chiêu bài trụ cột của Thanh Hà quán.
Vốn là cái cây hái ra tiền, lão bản sao dám đắc tội Liễm Quân, gương mặt già nua lộ ra vẻ nịnh nọt, nhìn lại có vẻ nực cười.
“Người này rất là lợi hại, kết thân với vị ấy, chắc chắn con sẽ lên như diều gặp gió.”
Liễm Quân sửng sốt, đang định hỏi nữa, nhưng lão bản đã nói tiếp: “Vị quý nhân này đã từng chuộc thân cho Tô Tử Tịch, con đoán xem người đó đã chi bao nhiêu tiền, thế mà còn không hiểu sao…”
Nghe đến đây, Liễm Quân chột dạ.
“Lão bản, người lão nói không lẽ là…”
“Là Lạc Vân hầu chứ còn ai nữa.”
Liễm Quân kinh hãi, sợ đến tim nhảy dựng lên, đầu óc trống rỗng không nghĩ ngợi được gì.
“Con có nhớ yến tiệc ở phủ Tống đại nhân mấy hôm trước không? Ta thấy hơn phân nửa là Hầu gia nhìn trúng con, ha ha, mới có mấy ngày đã sai người qua mời, tiểu tử con đúng là gặp vận may rồi. Có điều, phải nhớ giữ mồm giữ miệng đấy, lỡ như Dao Trì biết được thì không hay, con cũng biết mà, Dao Trì nó tầm nhìn hạn hẹp lại…”
Lão bản một mình thao thao bất tuyệt, Liễm Quân bất động nửa ngày, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp giờ tái nhợt như tờ giấy, lão bản sợ hãi hỏi: “Tổ tông của ta, con không phải nhiễm phong hàn đấy chứ, sao sắc mặt lại xấu vậy?”
Tâm trí Liễm Quân giờ loạn hết cả lên, lời của lão bản làm sao nghe lọt tai. Liễm Quân huy động toàn bộ đầu óc để suy nghĩ, tại sao Lạc Vân hầu lại đến tìm hắn? Không lẽ ngày đó tại yến hội, việc giúp Tô Tử Tịch chạy trốn đã bị phát hiện ư? Không có khả năng nha, ngoại trừ hắn ra cũng chỉ có vài người biết, huống chi sau đó đã bịt miệng bọn họ cả rồi. Vậy là hắn bị bán đứng sao?
Liễm Quân càng nghĩ càng loạn, hơn nửa ngày mới phát hiện mình đã bị lão bản lôi vào phòng.
“Lão kéo ta làm cái gì?”
Bực bội nhìn về phía lão bản, thế nhưng lão vẫn giữ bộ dạng vui tươi hớn hở.
“Tiểu tổ tông à, con có sinh bệnh thì cũng phải khỏi ngay cho ta, mau thay y phục rồi trang điểm sơ qua, may ra che giấu được phần nào.”
Liễm Quân gạt phắt bàn tay lão bản đang đưa ra, lại ngồi xuống ghế rồi nói: “Không đi.”
Nghe được lời này, lão bản đương nhiên tức giận, khuôn mặt núc ních ướt đẫm mồ hôi.
“Không đi sao được, người đó là ai? Đường đường là Lạc Vân hầu, con trai duy nhất của Lan Lăng vương, đừng nói chúng ta chỉ là mấy tên nhỏ nhoi ở Tiểu quan quán, ngay cả các vị vương tôn đại thần trong kinh thành cũng không ai dám đắc tội ngài ấy đâu.”
Dù biết Lạc Vân hầu thân phận tôn quý, thủ đoạn lại tàn ác, Liễm Quân cũng không thể đến Hồng Môn Yến()lần này. Tuy chưa chắc chuyện ngày đó đã bị phát hiện, thế nhưng, Liễm Quân vốn rất sợ chết, đương nhiên không thể làm chuyện liều lĩnh.
“Nói không đi là không đi, mau cho người truyền lời giúp ta, nói ta bị bệnh, nằm liệt giường không dậy nổi.”
“Tiểu tổ tông ơi, lần này không thể không đi nha, vạn nhất Hầu gia trách tội, Tiểu quan quán của ta làm sao giữ nổi. Chẳng qua là nhảy một bài rồi kính vài chén rượu thôi, sau khi nhận tiền thưởng ta tuyệt đối không lấy đồng nào đâu, con thấy như vậy có được không?
Mông giống như dính chặt vào ghế, Liễm Quân sống chết không chịu nhúc nhích, hắn xưa nay nói một là một, tính khí lại nóng nảy, thành ra lão bản cũng hết cách không biết làm sao.
Cuối cùng, lão bản không thể kiên trì thêm nữa, đứng thẳng dậy hừ lạnh một tiếng, gọi tới hai tên hộ vệ.
Liễm Quân cả kinh, trợn mắt hỏi: “Định làm gì?”
“Liễm Quân, ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi không đi không được, dù ngươi có nằm bệnh liệt giường chăng nữa, thì cũng phải khênh ngươi đi.”
Dứt lời, hai tên hộ vệ cường tráng nhanh chóng lao lên, ấn hắn vào bàn trang điểm.
Lão bản lạnh lùng liếc hắn một cái, hung hăng nói: “Hừ, hôm nay ngươi không muốn đi cũng phải đi, trừ phi đánh gãy chân, không thể khiêu vũ mới có thể miễn đi.”
Thủ đoạn trừng phạt trong Tiểu quan quán đáng sợ thế nào, Liễm Quân thực rất rõ ràng, sắc mặt hắn trắng bệch, hai chân bỗng run lẩy bẩy.
“Biết sợ rồi sao? Còn không mau thay y phục cho ta, xe ngựa Hầu phủ chờ ở bên ngoài đã lâu lắm rồi.”
Liễm Quân thầm suy tính, lão bản chắc hẳn không hù dọa, hôm nay nếu như không đi chắc chắn chỉ có một con đường chết, ngược lại miễn cưỡng đi không chừng sẽ có con đường sống, vận khí mà tốt có khi còn nhận được không ít tiền thưởng.
Giờ phút này là một mất một còn, lòng Liễm Quân cũng hơi dao động, rốt cuộc vẫn phải đánh cuộc một phen.
Lão bản thấy hắn đã chịu đứng lên chọn y phục, bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên.
“Sớm nghe lời có phải là tốt không, vào đến phủ rồi hãy cố gắng khiêu vũ thật đẹp, mang về thật nhiều tiền thưởng, có biết không?”
Không đợi Liễm Quân trả lời, lão bản đã rời khỏi phòng, phân phó hai tên hộ vệ lát nữa đem Liễm Quân ra xe ngựa.
Ngồi trong xe ngựa, Liễm Quân khẩn trương đến nỗi bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Ra nông nỗi này, cũng do cái tật miệng cứng tâm mềm của hắn gây nên.
Lúc tới Tống phủ biểu diễn, Liễm Quân đã gặp lại người thầy từng dạy dỗ mình, không ai khác chính là Tô Tử Tịch – Đầu bài nổi danh một thời của Thanh Hà quán. Tô Tử Tịch có xích mích gì với Lạc Vân hầu Diêu Cẩm Ly hắn cũng không rõ lắm, nhưng thấy người đó bị dày vò vô cùng thê thảm, lại khổ sở cầu xin Liễm Quân giúp mình chạy trốn, thành ra hắn lại mềm lòng...
Kể cũng lạ, ai cũng nói những kẻ làm nghề này đều vô tình vô nghĩa, thế nhưng Liễm Quân lại là kẻ không bao giờ muốn nợ ân tình của người khác. Tính hắn tuy cay nghiệt, nhưng chỉ cần ai đó đối tốt một chút, hắn nhất định phải hoàn lại gấp đôi, bằng không, tối về không thể ngủ yên.
Chẳng bao lâu, xe ngựa đã đến cửa phủ Lạc Vân hầu, vội lau khô bàn tay đẫm mồ hôi, lúc xuống xe Liễm Quân lại ra dáng một Hồng bài, mỗi bước đi làm kinh động không ít người hầu kẻ hạ trong phủ.
Quản gia dẫn hắn tới đại đường, kỳ lạ ở chỗ bên trong đến một nhạc sư cũng không có, chỉ thấy bốn, năm người hầu đứng hai bên.
Không ổn, kiểu này chắc chắc có vấn đề.
Có lẽ do từng trải qua nhiều sóng gió, Liễm Quân đối với nguy hiểm đặc biệt mẫn cảm, vừa thấy hàng gậy lập tức hiểu được có chuyện không hay. Trăm hận nghìn hận đều do lão bản ép hắn phải đến, lúc này đây chỉ còn trông vào ý trời.
“Ngươi là Liễm Quân?”
Người ngồi trên ghế hiển nhiên là Lạc Vân hầu, ngữ khí lạnh lùng, dáng vẻ không hề giống đang tìm tiểu quan mua vui.
Không thể lẩn tránh, Liễm Quân đành phó mặc đáp: “Dạ, Hầu gia…”
“Hừ, có phải chính ngươi đã giúp Tô Tử Tịch chạy trốn?”
Nghe xong, Liễm Quân tỏ ra vô cùng kinh ngạc, “Tô Tử Tịch? Người đó không phải đang ở Tống phủ ư?”
“Đừng giả bộ nữa. Nghe nói năm xưa, ngươi vừa vào Thanh Hà quán đã đi theo Tô Tử Tịch, hèn chi chịu giúp tên đó chạy trốn, ngươi vốn là người có ân tất báo.”
Liễm Quân quỳ rạp xuống đất, dập đầu kêu oan: “Oan uổng quá, Hầu gia, tiểu nhân thực sự không hề liên quan đến chuyện này. Tuy Tô sư phụ có ơn với tiểu nhân, nhưng tiểu nhân tuyệt đối không có gan làm ra chuyện động trời này đâu.”
“Ngươi cho ta là đồ ngốc sao, tùy tiện nói vài câu ta sẽ tin? Tô Tử Tịch là quà ta tặng cho Tống đại nhân, dám phá hỏng chuyện tốt của ta, ngươi thật sự chán sống rồi.”
Từng câu từng chữ đều lộ ra lãnh ý, rõ ràng chỉ mới tháng chín, vậy mà lúc này như đang đứng giữa trời đông tuyết phủ.
“Hầu gia tha mạng, tiểu nhân thực sự không làm gì cả, mong Hầu gia minh xét.”
Lạc Vân hầu vô cùng tức giận, làm sao chịu nghe Liễm Quân giảo biện cầu xin, chỉ cười lạnh lùng: “Ngươi nói ta nên phạt ngươi thế nào đây? Lấy tính mạng của ngươi thì dễ như trở bàn tay, chi bằng phạt nặng một chút, để ngươi lúc nào cũng phải nhớ kỹ mới được.”
Liễm Quân nghĩ không lấy tính mạng là tốt lắm rồi, lại nghe Hầu gia nói: “Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi chính là vũ công nổi danh bậc nhất kinh thành, nếu vậy, ta lấy đi đôi chân của ngươi, chắc cũng không quá đáng chứ?”
Nói xong, Liễm Quân còn chưa kịp phản ứng, Lạc Vân hầu đã lập tức sai người hầu mang gậy lên, lệnh đánh tới khi chân hắn gãy lìa mới thôi.
Liễm Quân sợ đến sắc mặt trắng bệch, không ngừng cầu xin tha mạng. Đôi chân và dung mạo là mạng sống, là bát cơm của hắn, nếu chân bị hủy, thì mới thực sự là sống không bằng chết.
Khổ nỗi Lạc Vân hầu sao thèm để ý đến hắn, mặc cho Liễm Quân lạy lục van xin, cây gậy nặng nề vẫn vô tình đánh xuống.
Liễm Quân điên loạn vùng vẫy, nhưng lại bị người hầu kiềm giữ hai bên, hắn vốn dĩ yếu ớt, sao có thể chống lại những tên đại hán lực lưỡng này.
Hai chân đau đớn vô cùng, tê liệt mất hết cảm giác, dần dà, Liễm Quân không còn giãy dụa, giống như người chết ngã rạp xuống đất, trước mắt tối đen không nhìn thấy được gì nữa.
“Mang bình đó qua đây.”
Trong lúc mơ mơ hồ hồ chỉ thấy có người đến bên cạnh, đưa một bình ngọc lên miệng hắn, Liễm Quân biết không ổn, lập tức ngậm chặt miệng lại.
“Nghe nói độc này rất lợi hại, có thể làm cho người ta hàng đêm đau nhức nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng.”
Vừa dứt lời, Liễm Quân cảm thấy có người đang cậy miệng mình. Liễm Quân cắn chặt răng, sống chết không chịu mở miệng, người kia thấy thế, vội dùng sức đẩy viên thuốc vào.
Nuốt xong thuốc, Liễm Quân liền lập tức hôn mê.
Hết tiết tử
Chú giải:
() Hồng Môn Yến: một điển tích trong Hán Sở tranh hùng, ý của Liễm Quân là đến bữa tiệc này của Lạc Vân Hầu lành ít dữ nhiều.